Show tạp kỹ này tên là Đến gần idol của bạn, rất nổi tiếng.
Show này thật ra cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là một nhóm nghệ sĩ sống cùng nhau, trải qua cuộc sống bảy ngày thuê chung nhà, chơi vài trò chơi, tiết mục nhỏ.
Nhưng cũng vì vậy, nó càng có thể bộc lộ dáng vẻ chân thật nhất của nghệ sĩ trong đó, khiến người xem có thể nhìn rõ idol mình là người như thế nào.
Chương trình tạp kỹ không như đóng phim, bạn không được mặc trang phục diễn, không được mang mặt nạ không thuộc về mình.
Cho dù bạn có thể diễn ra dáng vẻ khiến người khác vui thích, nhưng cũng không thể nào làm một ngày hai mươi tư tiếng, một tuần bảy ngày được.
Chỉ là Bạch Đường Sinh vô cùng kinh ngạc: “Anh cũng phải đi sao?”
Ô Bách Chu gật đầu, “Trong chương trình tạp kỹ, phòng làm việc sẽ công bố tin cậu ký hợp đồng, hơn nữa tôi đi là để hút người xem, ít nhất có thể làm lượng người xem show này cao gấp đôi.”
“Cậu cũng sẽ vì vậy mà càng nhận nhiều chú ý.”
Bạch Đường Sinh biết Ô Bách Chu không nói đùa, chỉ là…
Ô Bách Chu cong hai ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Lần này tôi là khách mời thần bí, tạm thời chỉ có nhân viên của bọn họ và cậu biết chuyện này.”
“Hơn nữa…”
Hắn híp mắt, “Lấy được camera của Thạch cư và ghi chép thanh toán rồi, là trợ lý của Hạ Bạc.”
Bạch Đường Sinh không có chút bất ngờ nào, cậu giao quyền chủ động cho Ô Bách Chu: “Anh xử lý đi, bây giờ tôi nghe thấy cái tên này là tức không chịu được.”
Thật ra Ô Bách Chu lại có chút bất ngờ, Hạ Bạc có thể làm Bạch Đường Sinh cảm thấy bực bội, cũng thật là một chuyện lạ.
Bạch Đường Sinh đâu chỉ cảm thấy bực bội mà còn cảm thấy tên Hạ Bạc này âm hồn bất tán.
Đời trước, sau khi cậu đến Thâm Ý thì quen biết Hạ Bạc, lúc ấy tính tình cậu lạnh lùng xa cách, Hạ Bạc là người đầu tiên thích rồi vội vàng tiếp cận cậu.
Bạch Đường Sinh rất mềm lòng, bị dây dưa không bao lâu đã đồng ý để Hạ Bạc tiếp cận, thật lòng xem tên đó là bạn bè.
Nhưng về sau, Hạ Bạc lại thổ lộ với cậu, nói muốn ở bên cậu, còn nói gã cam tâm tình nguyện bị Bạch Đường Sinh chơi.
Ngay lúc đó Bạch Đường Sinh vô cùng thất vọng, người cậu cho rằng là bạn bè thì ra lại không xem cậu là bạn bè.
Cậu cũng cự tuyệt Hạ Bạc đầy quyết đoán, sau đó vì để tránh cho Hạ Bạc càng lún càng sâu, cậu cố ý bắt đầu xa cách Hạ Bạc.
Lại tiếp theo, trên Weibo thường xuất hiện vài chủ đề xấu có liên quan tới Bạch Đường Sinh, nói cậu mắc bệnh ngôi sao, nói sinh hoạt cá nhân cậu vô kỷ luật.
Ban đầu cậu cũng không biết đây là Hạ Bạc làm, sau đó lại phát hiện bất thường mới điều tra sâu, biết được đây là chuyện tốt trợ lý Hạ Bạc gây ra.
Cậu cảnh cáo Hạ Bạc, Hạ Bạc ngừng lại một thời gian.
Nhưng sau đó, ngay sau khi Bạch Đường Sinh diễn bộ phim cậu đoạt vai nam phụ xuất sắc nhất xong, cậu bị Hạ Bạc bôi nhọ chích thuốc, Hạ Bạc bảo trợ lý mua thuỷ quân châm ngòi thổi gió.
Vốn dĩ vì nguyên nhân vai diễn, Bạch Đường Sinh bị đạo diễn yêu cầu giảm ký, hơn nữa nhập diễn quá sâu tâm lý xảy ra vấn đề, sau khi rời đoàn phim cũng gầy rộc đi, rất nhiều cư dân mạng đều tin chuyện chích ma túy này.
Những thảo luận dùng ma túy giống như là một chậu nước bùn hắt lên người Bạch Đường Sinh, tẩy thế nào cũng chẳng thể sạch.
Cho dù sau đó cậu đến cục cảnh sát làm kiểm tra cơ thể, kết quả kiểm tra từ phía chính phủ công khai trên mạng, dù cho lịch sử trò chuyện lên kế hoạch bôi nhọ cậu của Hạ Bạc và trợ lý bị đăng lên Weibo, cũng vẫn có người nửa tin nửa ngờ đối với chuyện cậu dùng thuốc này.
Dù sao gầy đi nghiêm trọng là thật, trạng thái tinh thần bất ổn cũng là thật.
Trên mạng sẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến chân tướng ra làm sao, bọn họ chỉ biết bàn tán hùa theo đám đông về chuyện mình hiếu kỳ có thể xảy ra*.
(*) Raw câu này: 他们只会朝着自己想要的比较猎奇的那个可能性去跟风的讨论。Phần định ngữ rồi trung tâm ngữ này kia trong tiếng trung tôi rất là tệ luôn ấy phần t edit lại cứ thấy cồng kềnh kiểu gì, cũng chưa sát nghĩa, mọi người có thể góp ý nhé.
Sau đó sẽ có càng nhiều người qua đường không hiểu rõ cũng theo chiều gió mà chỉ trích nhục mạ cậu.
Bạch Đường Sinh là thật sự quá thất vọng với cái giới này.
Khi cậu nhiệt tình yêu thích đóng phim, fan không tin tưởng, người xem quở trách, còn có những người trên mạng, từng lời nói, từng hành động đều đang hủy đi chút yêu thích cuối cùng của cậu đối với giới này.
Huống hồ dù là nghệ sĩ nào một khi bị dính tới lùm xùm chuyện dùng ma túy này cũng cách sụp đổ không còn bao xa.
Có vài đạo diễn nổi danh, thậm chí vài nhãn hiệu quảng cáo đều vô cùng kiêng kị điểm này.
Bọn họ hoàn toàn không dám dùng một nghệ sĩ có vết nhơ dùng thuốc.
Dù cho đây có là giả.
Thì chân tướng cũng không quan trọng.
Ô Bách Chu nghi hoặc với phản ứng của Bạch Đường Sinh, nhưng Bạch Đường Sinh rõ ràng không muốn nhiều lời, vì thế hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hạ Bạc cũng sẽ tham gia chương trình tạp kỹ này.”
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu cậu không muốn thấy cậu ta, tôi có thể đánh tiếng với ban tổ chức.”
Bạch Đường Sinh ngẩn ra, trong lòng ấm áp, nhưng vẫn cự tuyệt hảo ý của Ô Bách Chu: “Không cần, không để ý tới cậu ta là được, nếu cậu ta muốn gây chuyện xấu gì, tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn.”
Ô Bách Chu câu môi cười: “Được.”
Hai người rúc trên sô pha một buổi sáng, Ô Bách Chu đọc sách, Bạch Đường Sinh chơi di động.
Ngẫu nhiên nhìn thấy thứ gì thú vị Bạch Đường Sinh cũng sẽ chia sẻ, Ô Bách Chu buông việc trên tay, rất có kiên nhẫn nghe cậu kể.
Ở chung ấm áp bình yên như vậy mãi đến giữa trưa mới bị cắt ngang, dì Mai hỏi giữa trưa bọn họ muốn ăn gì.
Ô Bách Chu dò hỏi ý kiến Bạch Đường Sinh, “Muốn ăn gì?”
Bạch Đường Sinh ngẫm nghĩ: “Tôi làm cánh gà chiên Coca cho anh ăn nhé?”
Ô Bách Chu mỉm cười: “Cậu đây là ăn ngọt nghiện rồi à?”
“Cũng không phải, chỉ là có một khoảng thời gian tôi rất thích món này, đây là món duy nhất tôi có thể làm ngon.”
Bạch Đường Sinh nhìn đôi mắt Ô Bách Chu, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, con ngươi màu nâu nhạt tựa như lấp lánh ánh sao.
Khoảng thời gian kia tất nhiên là thời gian cậu liều mạng làm việc trả nợ, cậu không nỡ kêu cơm hộp, cũng không có tiền đến tiệm ăn, chỉ có thể cách một hai ngày mua món thịt, về nhà tự mình làm.
Với đồ ăn cậu không có yêu cầu cao, kỹ năng nấu nướng mãi cũng chẳng có tiến bộ gì, nhưng do thịt đắt hơn, Bạch Đường Sinh không nỡ tùy tiện lãng phí.
Món “Cánh gà chiên Coca” này là cậu cân nhắc nghiên cứu qua nhiều lần mới bắt tay làm, cũng là món duy nhất cậu có thể làm.
Bạch Đường Sinh hiếm khi có chút chộn rộn, “Thấy thế nào? Tôi muốn làm cho anh ăn.”
Ô Bách Chu đứng lên, nhịn không được khẽ xoa đầu Bạch Đường Sinh: “Được.”
Dì Mai cười đến từ ái: “Vừa hay trong nhà còn có một túi cánh gà, dì làm phụ cậu Bạch.”
Ô Bách Chu do dự, lại xua tay: “Không cần đâu dì Mai, không phải trước đó dì nói muốn về thăm nhà cũ sao, hai ngày này cho dì nghỉ.”
Dì Mai cũng không từ chối, “Vậy được.”
Bà nói một lượt vị trí gia vị trong phòng bếp cho Bạch Đường Sinh rồi thu xếp vài bộ quần áo rời đi.
Bạch Đường Sinh dường như đối với chữ “Nhà cũ” này không hề hiếu kỳ, một chữ cũng không hỏi nhiều.
Đầu tiên cậu lấy cánh gà ra rã đông, “Anh có muốn ăn cái gì không?”
Ô Bách Chu tựa ở cửa phòng bếp, nhướng mày nói: “Tôi chọn cái gì cậu cũng biết làm à?”
Đôi mắt Bạch Đường Sinh cong lên, cười nói: “Không chắc sẽ biết, nhưng tôi có thể học làm cho anh ăn.”
Ô Bách Chu nghe vậy ngẩn ra, hắn đi đến trước tủ lạnh ngắm nghía, “Có thể làm tôm hùm đất không?”
Bạch Đường Sinh nhướng mày: “Làm sashimi?”
Sashimi cũng dễ làm thôi nhỉ?
Ô Bách Chu cũng không có yêu cầu gì: “Tùy cậu.”
Bạch Đường Sinh nhịn không được cười: “Đã cho anh cơ hội làm khó tôi rồi, là chính anh không biết quý đấy.”
Bạch Đường Sinh cảm thấy kết hợp này có chút kỳ quái, sashimi lại thêm cánh gà?
Đây gọi là món gì?
Cậu ngẫm nghĩ rồi đành nấu tôm hùm đất lên, chuẩn bị chấm tương ăn.
Trừ cái này ra, cậu còn định làm hai món rau.
Thấy Ô Bách Chu đứng ở một bên nhìn, không hề ngại ngần mà chỉ thị: “Giúp tôi xé nấm bào ngư ra thàng sợi, rửa sạch, để lát nữa làm canh.”
Ô Bách Chu xắn tay áo đến khuỷu tay, đi đến bồn nước thong thả ung dung xử lí nấm bào ngư.
Bạch Đường Sinh một bên đánh trứng gà, eo dựa bên đá cẩm thạch nhìn ngón tay thon dài của Ô Bách Chu lướt trong nước, cảnh đẹp ý vui.
“Anh cũng rất quen tay đấy?”
Ô Bách Chu không hề quay đầu lại: “Trước kia khi ở phòng cho thuê, tôi thường xuyên phụ giúp Tề Kỳ.”
Từ chỗ của Bạch Đường Sinh cậu chỉ có thể nhìn được sườn mặt của Ô Bách Chu, giống như một pho tượng, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ.
Quả nhiên, đàn ông trông đẹp trai làm cái gì cũng đẹp.
Cậu lắc đầu, để trứng gà đã đánh xong sang một bên, sau đó xử lý cánh gà.
Cậu nhuần nhuyễn cắt vài đường trên hai mặt cánh, để cho ngon miệng, sau đó bỏ vào một tô thủy tinh, bên trong bỏ rượu gia vị, tương đen, rồi bọc màng thực phẩm lên bắt đầu ướp.
Sau đó cậu lại cắt vài lát tỏi và gừng đặt sang một bên, bắt đầu xào món rau.
Sau khi Ô Bách Chu chuẩn bị nấm bào ngư xong thì rảnh tay, dựa một bên nhìn Bạch Đường Sinh làm việc mà có thứ tự vô cùng.
Đôi khi Bạch Đường Sinh cần gia vị gì đó, hắn sẽ tìm rồi đưa sang.
Cảnh này có chút giống như năm đó hắn phụ giúp Tề Kỳ, nhưng dù là là hoàn cảnh hay tâm cảnh cũng đều khác hoàn toàn.
Lúc ấy phòng bếp rất nhỏ, chỉ có mấy mét vuông, lối trong bếp chỉ nhỏ đủ cho một người.
Cũng may bây giờ điều kiện bếp đã tốt, nếu không thì không phải quá thiệt thòi người nấu cơm cho hắn này đây sao?
Khóe miệng Ô Bách Chu chậm rãi nhếch lên.
Bạch Đường Sinh xào món rau xong liền bắt đầu nấu canh trứng nấm bào ngư.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cánh gà cũng đã ướp vừa, cậu cho gừng, hành lá và nước vào nồi, bắt đầu đun.
Thật ra đã lâu cậu không tự mình xuống bếp.
Đời trước cậu dần hot lên, công việc cũng ngày càng nhiều, không có quá nhiều thời gian có thể vào trong bếp tĩnh tâm lại nấu cho mình một bữa.
Cậu nhớ mãi cho đến khi mình lìa đời, bếp trong căn hộ cậu mua kia nồi chén gáo bồn gì cũng chẳng có.
Hôm nay khi cậu nói làm cánh gà chiên Coca hoàn toàn là suy nghĩ đột nhiên nảy ra, nhưng cậu cũng không hối hận.
Cậu có chút nhớ hương vị của món này, cũng muốn cho Ô Bách Chu nếm thử món ngon duy nhất trong những ngày tháng khổ sở ấy của cậu.
Cậu muốn chia sẻ với thầy Ô của cậu.
Sau khi Coca cạn nước, Bạch Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, không làm hỏng.
Hương vị rất thơm, hiếm khi mà làm dạ dày cậu có chút sôi lên, đã lâu rồi cậu không có cảm giác thèm ăn.
Hai người ngồi bên bàn, cách nhau rất gần.
Ô Bách Chu đầy nể tình mà trao đũa đầu tiên cho cánh gà chiên coca.
Hắn dùng chiếc đũa tách xương và thịt cánh ra, thong thả ung dung đưa vào miệng mình.
Bạch Đường Sinh sợ lâu rồi không làm hương vị sẽ đi xuống, “Thế nào?”
“Ăn rất ngon.”
Ô Bách Chu híp mắt, thật ra hắn rất ít ăn đồ ngọt, quản lý dáng người cũng không cho phép hắn thường xuyên dùng đồ có đường.
Nhưng món “Cánh gà chiên Coca” này là Bạch Đường Sinh làm vì hắn, hắn nguyện cho món ăn tâm ý này vào bụng mình, dù sao cánh gà tuy ngọt nhưng cũng không ngán.
Ăn bữa cơm này tâm trạng hai người đều rất vui vẻ, mãi đến khi hai người đã dọn dẹp phòng bếp xong, Bạch Đường Sinh mở Weibo lên.
Mày cậu nhíu chặt lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem trên Weibo đã xảy ra chuyện gì ~.