Bảy ngày quay chớp mắt đã đến ngày cuối cùng.
Trong lúc quay cũng không phát sinh ra chuyện gì đặc biệt, chỉ là Hạ Bạc thỉnh thoảng lại nói bóng nói gió, Bạch Đường Sinh nghe phiền.
Ô Bách Chu nhận thấy được tâm tình của cậu, “Cậu ta sẽ không còn cơ hội hợp tác với cậu nữa.”
Bạch Đường Sinh hiểu ra hắn đây là định chỉnh Hạ Bạc, cũng không hỏi nhiều.
Trong lúc quay, Bạch Đường Sinh lên hotsearch rất nhiều lần.
Một lần là vì cảnh ca hát trên đường để kiếm tiền sinh hoạt, bị người quay video đăng lên mạng, cắt câu lấy nghĩa mà múa bút thành văn.
Tiêu đề là #Nghệ sĩ họ B nghi ngờ bị công ty đóng băng bán nghệ trên đường#, thời gian đăng video vừa đúng buổi tối ngày hôm đó.
Kết quả ngày hôm sau lại xuất hiện hot search Ô Bách Chu chấm dứt hợp đồng với truyền thông Ma Phách, cũng công khai tin tức tự lập phòng làm việc và ký hợp đồng với Bạch Đường Sinh.
Hợp đồng Bạch Đường Sinh ký với phòng làm việc Ô Bách Chu điều kiện rất không tồi, gần như không có hạn chế gì đối với cậu, thời gian ký hợp đồng là 5 năm, thù lao chia cũng rất khá.
Hợp đồng được ký trên máy bay trước khi quay show giải trí, cậu nhìn qua loa vài lần đã ký tên mình xuống.
Cậu rất vừa lòng với với thời gian “5 năm” này của hợp đồng.
Không dài không ngắn, vừa vặn đủ để cậu dốc hết toàn lực.
Trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, ở trước ống kính cậu nghe theo sự sắp xếp của Ô Bách Chu, thể hiện gần gũi với hắn, nhiệt độ và đề tài nên cọ không thiếu thứ gì.
Nhưng vừa đến khi kết thúc, lòng cậu lại bắt đầu dần trống rỗng, chẳng thể che đậy được gì.
Cậu biết mình có bệnh, theo cả hai nghĩa.
Những lời hỏi thăm lúc Vưu Trinh đến bệnh viện trước khi chết đó không phải cậu nghe không hiểu.
Cậu biết Vưu Trinh nhìn ra tâm tư của mình cho nên tới cho một lời khuyên.
Nếu cậu yêu một người không thể nào có được, vậy hoặc là cậu rời xa người nọ, hoặc là cậu đóng chặt lòng mình, giấu ở một góc, đừng nói là người khác, đến cả chính cậu cũng không thể tìm ra.
Đây là lời của Vưu Trinh, bọn họ đều giống nhau, thích một người không thể nào có được.
Nhưng tình cảnh của cậu và Vưu Trinh lại không quá giống nhau.
Vưu Trinh có lẽ là không thể nào có được, cậu là dù cho có thể có được cũng không muốn nhận lấy.
Sau khi show giải trí chấm dứt, Bạch Đường Sinh đã phải bận rộn đi quảng bá, còn phải quay vài đại diện thương hiệu Tề Kỳ nhận cho cậu, sau đó là một bộ phim cần đi thử vai.
Bộ phim kia đời trước cậu cũng tham gia đóng, chẳng qua là nam 3, bây giờ cậu thử vai là nam chính.
Đây là chỗ tốt sau khi ký hợp đồng với phòng làm việc Ô Bách Chu, về sau sẽ còn có nhiều tài nguyên hơn rót vào cho cậu.
Cảm xúc Tiêu Duyệt hôm nay có chút mất mát.
Dù sao vẫn là một cô gái còn đang học đại học, không làm được chuyện buồn vui không lộ ra ngoài, cảm xúc viết hết trên mặt.
Cô nàng chẳng hề quan tâm camera tứ phía, thở ngắn than dài: “Hết hôm nay em với nam thần em phải chia xa rồi, đau lòng.”
Tay Ngụy Lạc tay xoa đầu Tiêu Duyệt, “Sao đây, chỉ nhớ mong nam thần cưng, chị đây thì sao?”
Tiêu Duyệt cười hì hì: “Cũng mong.”
Minh Triều ngẫm nghĩ: “Chúng ta chơi một trò chơi đi!
Hạ Bạc: “Trò chơi gì?”
Minh Triều cười hì hì: “Trò chơi tên là “Từ trước đến nay tôi chưa từng”.”
Ngụy Lạc vén tóc, cười nói: “Trò này tôi từng chơi rồi.”
Hạ Bạc: “Tôi từng nghe, nhưng chưa từng chơi.”
Ở đây duy chỉ có hai vị Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu chưa từng nghe cũng chưa từng chơi: “…”
“Vậy đi, chúng ta cũng ăn tối rồi, tiền của nhóm nhỏ hết đêm nay là thành vô dụng.
Không bằng chúng ta lấy tiền còn lại đi mua rượu hết đi, ai thua thì uống.”
Minh Triều nói: “Tôi và thầy Hạ đi mua rượu, Tiêu Duyệt cậu giảng quy tắc trò chơi cho nam thần cậu cái đi.”
Quỹ của ba nhóm nhỏ còn lại gần 300 tệ, mua rượu là dư dả.
Quy tắc trò chơi này cũng đơn giản, mọi người ngồi thành một vòng, theo thứ tự nói một chuyện tôi chưa từng làm.
Nếu có người đã làm thì chịu phạt rượu, nếu tất cả mọi người đều đã làm thì người nói kia phạt rượu.
Trò chơi này yêu cầu mọi người tuyệt đối trung thực, không được nói dối, nếu không sẽ không thú vị.
Minh Triều và Hạ Bạc nhanh chóng quay trở lại, bởi vì có vài thùng rượu nên để anh trai quay phim giúp lái xe chở về.
Minh Triều chớp mắt: “Chúng ta vậy đi, sửa lại quy tắc một chút.
Nếu người này nói chuyện mình chưa từng làm mà những người khác đều đã làm, vậy thì người đó phải chơi một lần thách.
Nội dung thách do những người khác quyết định, thấy thế nào?”
Mọi người đều không có ý kiến gì, trò chơi này thật ra rất mật thiết với chủ đề show giải trí này, khiến fan càng hiểu idol mình hơn.
Mọi người cứ thế ngồi dưới mặt đất thành một vòng tròn, trên sàn nhà trải một lớp thảm dày, ngồi rất thoải mái.
Minh Triều là người đầu tiên nói, cậu ta hắng giọng: “Tôi chưa từng cắn phải lưỡi mình.”.
????г????yệ???? hay l????ô???? có tại { ????????????M???????????? YEN.????N }
Vừa dứt lời, Hạ Bạc và Tiêu Duyệt đều cầm lấy chén rượu, yên lặng một ngụm uống cạn.
Minh Triều hiển nhiên có chút kinh ngạc, Tiêu Duyệt ăn cái gì cắn phải lưỡi cậu ta đã biết rồi, chỉ là không ngờ Hạ Bạc cũng từng trải qua.
Lần này đến phiên Tiêu Duyệt, cô nàng nói: “Tôi chưa từng có tai tiếng với thầy Ô.”
Ô Bách Chu: “…”
Bạch Đường Sinh bị nhắm vào bất đắc dĩ mà cầm lấy một ly rượu, một ngụm uống cạn.
Ngụy Lạc ở bên cạnh Tiêu Duyệt, cô hơi suy nghĩ, “Tôi chưa từng đóng phim cổ trang.”
Bạch Đường Sinh lại trúng một chiêu, Ngụy Lạc đây là xem như đoán chắc mới nói.
Chuyện cô chưa từng quay phim cổ trang cả fan và người trong giới đều biết.
Mà Tiêu Duyệt hai ngày trước mới vừa oán thán với bọn họ thật muốn đóng phim cổ trang một lần.
Bởi vậy trừ hai cô ra, những người khác đều uống một ly rượu.
Đến phiên Hạ Bạc, cậu ta cười nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu đương.”
Mọi người đều yên lặng một giây.
Thật ra mọi người nói là chơi trò chơi, nhưng dù gì cũng ở trước màn ảnh, chuyện nói ra đều không tính là quá đà.
Mà Hạ Bạc nói chuyện này đã xem như có chút đi quá.
Ô Bách Chu ý vị thâm sâu mà liếc mắt nhìn Hạ Bạc một cái, sau đó lại bình tĩnh thu mắt về.
Ngụy Lạc sửng sốt một giây sau đó sảng khoái cầm lấy một ly rượu, uống vào trong bụng.
Bạch Đường Sinh đột nhiên nhớ tới khi cậu vừa mới vào giới, từng nhìn thấy một cuộc phỏng vấn của Ngụy Lạc.
Nội dung cụ thể cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc ấy MC đột nhiên hỏi Ngụy Lạc có định yêu đương hay không.
Ngụy Lạc lúc ấy nói như thế nào, hình như là nói “Khi niên thiếu gặp được người quá đỗi tốt đẹp, sau khi mất đi rồi gặp những người khác đều cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị”.
Cụ thể Bạch Đường Sinh nhớ không rõ, nhưng đại khái thì là ý này.
Cậu không khỏi liếc nhìn Ngụy Lạc một cái.
Đến phiên Bạch Đường Sinh nói, cậu thu mắt, cười giễu: “Từ trước đến nay tôi không phải vào cấp cứu vì bị hóc xương cá.”
Mục đích của cậu rất rõ ràng, chính là nhằm vào Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu uống muột chén rượu dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trong ánh mắt Tiêu Duyệt tràn ngập “Thì ra nam thần là như thế này.”
Khóe miệng Bạch Đường Sinh nổi lên ý cười, Ô Bách Chu buông chén rượu, bình tĩnh đánh trả: “Từ trước tới nay tôi chưa từng ăn kẹo thỏ trắng.”
Đáng tiếc không chỉ có Bạch Đường Sinh trúng chiêu, Tiêu Duyệt và Minh Triều đều cầm lấy ly rượu uống.
Minh Triều nói: “Tôi chưa từng lên được top 3 hot search.”
Tiêu Duyệt: “…Chuyện này đáng để cậu tự hào à?”
Minh Triều chẳng để ý chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cậu ta chỉ muốn khiến mấy người này uống rượu.
Cái này, trừ cậu ta và Tiêu Duyệt vẻ mặt đau khổ ra mọi người đều cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Duyệt chớp mắt, nghĩ đến một ý hay: “Trước nay tôi chưa từng mặc đồ nam.”
Bốn tên đàn ông ở đây: “…”
Ngay khi bọn họ sắp cầm lấy chén rượu, Ngụy Lạc thở dài: “Bé cưng ơi, không phải chị không muốn bao che cưng, mà chỉ là ban đầu chị mới ra mắt từng chụp một tạp chí nam, rất nhiều fan biết.”
Tiêu Duyệt quả thật muốn khóc, vẻ mặt Minh Triều hưng phấn: “Nói hay, tất cả mọi người đã làm thì chơi thách thôi!”
Mọi người xem cô là một cô nhóc, cũng không làm khó, bảo cô nàng gập bụng hai mươi cái rồi tha.
Đến phiên Ngụy Lạc, cô hất cằm: “Trước nay tôi chưa từng có scandal đồng tính.”
Bạch Đường Sinh lại lần nữa bị nhắm vào: “…”
Nhưng lần này có Ô Bách Chu cùng cậu đồng cam cộng khổ.
Hai người mới vừa cầm lấy chén rượu lên đã thấy Hạ Bạc sắc mặt không tốt mấy cầm lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Đường Sinh nhớ lại nửa năm đầu Hạ Bạc có tai tiếng với một vị sếp nam tại Thâm Ý, chỉ thiếu một chứng cứ.
Tuy rằng sau đó chuyện này bị áp xuống, song vẫn có nhiều dân mạng biết.
Cho dù cậu ta có muốn vờ như không có chuyện này cũng không được.
Tính chất tai tiếng của Hạ Bạc và của Bạch Đường Sinh với Ô Bách Chu là hoàn toàn khác nhau.
Người sau chỉ là fan mạng tự biên tự diễn từ một bức ảnh, người trước lại là hàng thật giá thật suýt nữa thì gây tai tiếng thân bại danh liệt, chỉ kém một chứng cứ.
Bạch Đường Sinh nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Ngụy Lạc lập tức hiểu ra những lời cô vừa nói này là cố ý nhắm tới Hạ Bạc.
Có lẽ là trả thù câu nói ván trước của cậu ta, “Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu đương.”
Quả nhiên, người trong giới này, làm gì có ai là dễ chọc?
Hạ Bạc chẳng thất thố được mấy giây đã lại nở nụ cười, “Từ trước đến nay tôi chưa từng đóng cảnh hôn.”
Cái này trừ Minh Triều ra những người khác đều cầm lấy chén rượu.
Ánh mắt Ô Bách Chu sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Đường Sinh khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nuôi thú cưng.”
Mọi người đều cùng cầm lấy chén rượu, lại cùng buông xuống, đồng loạt nhìn Bạch Đường Sinh.
Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc: “Không phải chứ?”
Minh Triều hưng phấn xoa tay: “Chơi thách gì bây giờ? Để tôi nghĩ đã nào!”
Hạ Bạc đề nghị: “Chơi đỡ lưng đi? Chính là một người đứng ở nơi tương đối cao, phía dưới có người đỡ, người kia đưa lưng ngã ra sau, người ở dưới sẽ đỡ được.”
Nụ cười của cậu ta thoạt nhìn rất lương thiện: “Đây trò là hồi đấy tôi chơi trong khi học quân sự ở đại học, kiểm tra độ tin tưởng giữa hai người.”
Minh Triều có chút chần chờ: “Nghe qua cũng không tệ lắm, liệu có hơi nguy hiểm không?”
Ô Bách Chu nhíu mày, nhưng bị Bạch Đường Sinh đụng vào, lại không nói gì.
“Sẽ không, cái quầy bar này độ cao vừa phải.” Hạ Bạc đứng lên: “Thầy Bạch anh cảm thấy thế nào? Nếu sợ bị thương bọn tôi có thể kéo sofa đến đỡ bên dưới.”
Bạch Đường Sinh yên lặng nhìn Hạ Bạc, lát sau cậu chầm chậm mà cười, “Được thôi, không cần sofa.”
Hạ Bạc cũng cười theo nói: “Vậy thầy Bạch chọn người đứng đỡ bên dưới đi?”
Bạch Đường Sinh đi đến trước quầy bar, quay đầu mỉm cười: “Thầy Ô đi vậy, nghe nói thầy Ô thường xuyên rèn luyện, hôm nay kiểm định xem đây có phải sự thật hay không.”
Ô Bách Chu không hề do dự mà bước về phía trước, độ cao một mét năm, hắn vẫn tự tin có thể đỡ được Bạch Đường Sinh.
– ———
Miêu giới chắc có nguyên một hệ liệt giới giải trí quá, trước mắt phát hiện ra 3 bộ đang chung một thế giới rồi, không biết có còn bộ nào không=)) nếu như tính cả nhắc tới thì phải 4 bộ lận vì trong Về nước tu từ còn đóng cả vai trong Sau khi soán ngôi nữa ha ha.
Có một nhân vật nữa là Ngụy Lạc, có xuất hiện trong bộ khác nữa nhma t cũng không nhớ câu chuyện của nhân vật này lắm.
Còn Tiêu Duyệt hình như là thiếu nữ ship cp đạo diễn phó với với tu từ trong bộ kia=) hầy đọc lâu rồi quên gần hết.