Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 73: 73: Người Đẹp Ngủ Trên Giường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng rồi.” An Lâm đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Đời trước cậu chết như thế nào vậy?”
Trước đó An Nhu chỉ nói tóm gọn bằng một câu đơn giản, còn cụ thể chết như thế nào thì đúng là vẫn chưa nói.
“Có thể do…!lao lực quá sức nên đột tử.”
An Nhu rũ mắt nhớ lại khoảng thời gian đó: “Lúc ấy tôi vừa mới ly hôn với Mạc Thành Hoàn không lâu, hai bàn tay trắng rời khỏi nhà họ Mạc, trong người chỉ có mấy ngàn tiền tiết kiệm nhưng lại có hằng hà sa số chỗ cần xài tiền.”
“Ban ngày tôi làm công việc bán thời gian, thỉnh thoảng còn làm thêm mấy công việc lặt vặt, ban đêm thì thức khuya livestream.
Buổi tối hôm livestream đó tôi đột nhiên mất đi ý thức rồi ngủ thiếp đi, đợi khi tỉnh dậy thì đã sống lại rồi.”
An Lâm đồng cảm vỗ bả vai An Nhu.
“Đúng là một phân tiền làm khó bậc anh hùng hảo hán! Đời trước tôi cũng thê thảm lắm, mỗi ngày phải trốn chui trốn nhủi đám người đòi nợ, vì không muốn mất đi hy vọng mà tháng nào cũng mua một tờ vé số, cho dù biết trước sẽ không trúng nhưng tốt xấu gì trong cuộc sống vẫn còn có cái để hy vọng.”
An Nhu và An Lâm cùng nhìn nhau rồi thở dài một tiếng.
“Xin chào.” Một chàng trai đột nhiên chạy tới ngăn An Nhu lại, vẻ mặt thành khẩn: “Cậu có phải là An Nhu không?”
“Có chuyện gì sao?” An Nhu cảnh giác theo bản năng.
“Đúng là cậu rồi, xin chờ tôi một lát.” Đối phương lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi điện thoại, An Nhu và An Lâm đứng một bên không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Đồng hương, cậu gây chuyện hả?” An Lâm nhìn chàng trai kia, thì thầm hỏi bên tai An Nhu.
“Có cần tôi gọi một xe bánh mì người tới cứu nguy cho cậu không?”
(*) Một xe bánh mì người (一车面包人): ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc.
Câu nói này bắt nguồn từ trận thi đấu Liên Minh Huyền Thoại, đội IM đánh bại đội WE giành được tư cách tiến vào vòng chung kết S6.
Fans hâm mộ của đội WE tuyên bố sẽ gọi một xe tải người tới xử đội IM, nhưng trong lúc kích động lại nói thành một xe bánh mì người.
Sau đó có người đăng video này lên mạng và nhanh chóng lưu truyền rộng rãi.
Câu nói này thường được sử dụng nhằm mục đích hăm doạ đối phương hoặc nói giỡn trong lúc tám chuyện.
“Một tác giả như cậu sao lại mở miệng ra là đòi đánh đánh giết giết thế.” An Nhu uốn nắn tư tưởng cho An Lâm: “Đây là xã hội pháp trị, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tinh thần gọi 110 là được rồi.”
(*) 110: số điện thoại của cảnh sát Trung Quốc.
Một lát sau lại có thêm mấy chàng trai hùng hùng hổ hổ chạy tới đây, An Nhu vô thức kéo An Lâm ra đằng sau lưng mình, mặt không đổi sắc đối diện với mấy chàng trai cao to.
“Mấy người có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi cậu!” Chàng trai đi đầu đột nhiên khom lưng chín mươi độ doạ cho An Nhu lùi về sau một bước, xém tí nữa đã giẫm lên chân của An Lâm.
Mấy chàng trai đứng bên cạnh nhanh nhẹn lấy điện thoại ra bắt đầu quay video lại.
“Tôi chính là người đã bịa đặt tin đồn trên diễn đàn của trường mình.” Vẻ mặt cậu ta nhăn nhó khổ sở: “Tôi thành thật xin lỗi cậu.
Sau mấy ngày bị tạm giam tôi đã nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình.”
“Tôi không nên đăng ảnh của cậu lên diễn đàn để thu hút sự chú ý của các blogger, cũng không nên bởi vì lòng ghen ghét mà bịa đặt tin đồn cậu bị ông chú già bao nuôi “
“Tôi vô cùng hổ thẹn đối với lỗi lầm của mình, cũng hối hận sâu sắc vì những hành vi lúc trước.
Tôi đã xoá bài post và viết một bài xin lỗi cậu, tôi đã trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
“Hứ.” An Lâm ló đầu ra từ sau lưng An Nhu: “Bạn học này, cậu bị tạm giam bao lâu thế?”
“Mười ngày.” Đối phương xấu hổ cúi gằm đầu xuống: “Còn nộp tiền phạt nữa.”
“Hy vọng sau này sẽ không phát sinh mấy chuyện tương tự nữa.” An Nhu xua tay, không muốn dây dưa gì thêm: “Hành vi của cậu xác thật không đúng, pháp luật cũng đã trừng trị cậu, biết sai và sửa sai là điều đáng quý.”
“Cảm ơn cậu!” Chàng trai rưng rưng nước mắt hứa chắc nịch: “Sau này nhất định sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa!”
Dõi theo mấy chàng trai rời đi, An Lâm lặng lẽ giơ ngón cái với An Nhu: “Đỉnh đấy pro, người bịa đặt tin đồn về cậu đều bị tạm giam.”
“Cũng nhờ Bạch Tiêu đó.” An Nhu nhớ tới Bạch Sùng Đức và Bạch Tiêu: “Tôi phải tìm cơ hội để cảm ơn họ mới được.”
“Mọi người đều là người một nhà, còn phải nói ra ba cái lời khách sáo này à.” An Lâm hơi khát nước, cậu ta đi đến máy bán hàng tự động gần đó mua hai chai nước, hai người vừa đi vừa uống.
“Cậu không biết đâu, người nhà họ Bạch đối nhân xử thế cực kỳ tốt.
Sau khi An phu nhân bị tống vào tù, bọn họ đã cho tôi một số tiền, sau khi chi trả tiền thuốc men cho An Hải thì vẫn còn dư không ít.”
An Lâm uống một ngụm nước: “Có điều sau khi An phu nhân bị tống vào tù thì nhà họ An gần như đã hoàn toàn sụp đổ, người phụ trách gì đó trong công ty tới tìm tôi nói phải nộp đơn xin phá sản lên toà án.”
“Vất vả cho cậu rồi.” An Nhu nhìn An Lâm: “Nếu có chỗ nào cần tôi giúp một tay thì cứ nói với tôi.”
“Không hổ là đồng hương của tôi.” An Lâm vui vẻ ra mặt: “Nếu nhà họ An hoàn toàn phá sản, nói không chừng tôi sẽ chạy đến ôm đùi bự của cậu đấy.”
An Nhu vừa uống nước vừa gật đầu, đang định trả lời thì đột nhiên nhìn thấy poster tuyên truyền bên đường, tức khắc phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
“Cậu là Long Vương hả? Còn biết phun nước nữa.” An Lâm lau mặt, nhìn theo tầm mắt của An Nhu, không nhịn được phải thốt lên: “Trời đất thánh thần thiên địa ơi!”
Tượng bán thân của Bạch Sùng Đức đặt cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười ôn hoà lễ độ, nghiễm nhiên chuẩn hình tượng người thành đạt trong xã hội.
Bên dưới poster tuyên truyền còn tóm tắt tiểu sử của Bạch Sùng Đức cùng với dòng chữ nhiệt liệt chào mừng.
An Nhu và An Lâm bước tới chỗ poster tuyên truyền, hai người cùng nhìn thấy dòng chữ in đậm phía dưới.
“Ba cậu muốn đến trường diễn thuyết?” An Lâm ngu người luôn: “Ông ấy không nói trước với cậu hả?”
An Nhu cầm chai nước cạn lời sâu sắc: “Cậu nhìn bộ dáng vừa nãy của tôi có giống như đã biết trước hay không?”
“Ba cậu làm thế này là muốn tập kích bất ngờ đây mà.” An Lâm sờ cằm, nhìn ngày tháng ghi trên tấm poster tuyên truyền: “Chiều thứ sáu hai ta không có tiết, không ấy kéo nhau đi tham dự buổi diễn thuyết đi? Còn được cộng điểm rèn luyện nữa.”
An Nhu nhìn poster tuyên truyền của Bạch Sùng Đức, chợt cảm giác áp lực không hề nhỏ một chút nào.
Hai người đi dọc theo con đường chính của trường học, dọc đường đi liên tục xuất hiện các poster tuyên truyền về buổi diễn thuyết của Bạch Sùng Đức, có rất nhiều sinh viên tụ tập xung quanh mấy tấm poster, trong lời nói đều là vẻ sùng bái khó có thể che giấu.
“Quéo quèo, Tập đoàn y tế Bách Thụy, đây chính là xí nghiệp y tế hàng đầu thế giới.
Tại sao chủ tịch Bách Thuỵ lại muốn đến trường của chúng ta để diễn thuyết chứ?”
“Tuy bây giờ ông ấy đã lớn tuổi nhưng có thể nhìn ra hồi còn trẻ đúng chuẩn soái ca.
Chúng ta phải đi xem lão soái ca diễn thuyết hả?”
“Sao tôi càng nhìn càng cảm thấy quen quen nhỉ? Hình như dạo trước tôi từng nhìn thấy trên diễn đàn trường mình thì phải?”
Mấy sinh viên túm tụm bàn tán xôn xao, hai người lật đật chuồn khỏi hiện trường.
An Nhu quay về ký túc xá, Tề Trừng chạy vọt tới, kích động đến độ nói năng lộn xộn.
“An Nhu, ba cậu, ba cậu…”
“Tớ biết rồi.” An Nhu vỗ một phát vào tay Tề Trừng, thở dài thườn thượt.
Trưa hôm đó An Nhu tan học trở về nhà, nhìn biệt thự sừng sững trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.
Mọi thứ vẫn bình thường như cũ, An Nhu đi vào thư phòng, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang đọc sách.
“Chú Mạc, em về rồi đây.” An Nhu chào hỏi như thường lệ rồi đi đến bàn đọc sách, đặt balo xuống bàn, lấy ra từ trong balo sách chuyên ngành và notebook.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đuổi sát đến mông, An Nhu không dám lơi là một chút nào.
Mạc Thịnh Hoan không tiếng động nhìn chằm chằm An Nhu, một lát sau đứng dậy bước tới đứng sau lưng cậu.
Tựa như sau lưng có thêm một vị thần hộ mệnh, An Nhu quay đầu lại cười tươi rói với Mạc Thịnh Hoan.
Nhìn thấy nụ cười của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan không khỏi bước lại gần thêm nửa bước, lặng lẽ tiếp cận cậu thiếu niên.
An Nhu giữ nụ cười trên môi, tập trung đọc sách.
Thời gian thấm thoát chạy tới buổi chiều ngày thứ sáu, An Nhu lôi kéo Tề Trừng và An Lâm cùng tham dự buổi diễn thuyết của Bạch Sùng Đức.
Hội trường vẫn luôn trống trơn giờ đã được lấp đầy sinh viên, An Nhu còn nhìn thấy mấy vị giáo sư và cả hiệu trưởng nữa.
An Nhu còn tưởng Bạch Sùng Đức sẽ đi theo con đường điệu thấp khiêm tốn, nhưng nào ngờ vừa phát biểu đã dội xuống một quả bom: “Thật vinh hạnh khi có cơ hội đến giao lưu với trường Đại học Tấn Thành.
Đại học Tấn Thành là ngôi trường cực kỳ tiềm năng trong lĩnh vực giáo dục.
Con trai tôi cũng đang theo học tại đây.”
Toàn hội trường lập tức bộc phát vô số tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, An Nhu cúi đầu thật thấp, An Lâm và Tề Trừng lặng lẽ liếc nhìn cậu thiếu niên đang co đầu rụt cổ như đà điểu, không hẹn mà cũng nở nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Toàn bộ buổi diễn thuyết chỉ gói gọn trong 30 phút, trong đó có một nửa thời gian Bạch Sùng Đức hay nhìn về phía An Nhu.
Nội dung buổi diễn thuyết bao gồm tuyên bố thành lập quỹ học bổng Sùng Đức, bố trí địa điểm phỏng vấn tại Đại học Tấn Thành, cuối cùng là quyên tặng một toà nhà cho trường.
Quyên tặng một toà nhà.
An Nhu không biết phải hình dung tâm trạng của mình là như thế nào sau khi nghe hết buổi diễn thuyết của Bạch Sùng Đức.
Trong suốt buổi diễn thuyết liên tục bộc phát tiếng cảm thán kinh ngạc và tiếng vỗ tay hoan hô hết đợt này tới đợt khác, Tề Trừng kích động như được tiêm máu gà, hưng phấn vỗ bốp bốp vào lưng của An Nhu.
Không hổ là chủ tịch của xí nghiệp hàng đầu thế giới, chỉ một bài diễn thuyết bình thường thôi cũng có thể đả động lòng người, dám khẳng định chủ tịch nhà người ta chưa chắc có bản lĩnh vẽ ra một miếng bánh thơm ngon tròn vị như Bạch Sùng Đức.
Ngày hôm sau buổi diễn thuyết, Bạch Sùng Đức hẹn An Nhu cùng uống trà với hiệu trưởng trường Đại học Tấn Thành.
An Nhu ngồi một bên châm trà rót nước, trước mặt hiệu trưởng ngoan ngoãn như một con chim cút.
Một tuần thi cử đầy căng thẳng đến vội vàng và đi nhanh chóng, buổi sáng thi một môn buổi chiều thi một môn, ban đêm tranh thủ chong đèn học bài, chớp mắt một cái đã chào đón kỳ nghỉ đông.
An Nhu tự thấy bản thân không thi tốt môn Toán cao cấp, mỗi khi gặp trúng đề khó là trong đầu cậu lại tự động phát ra bài hát tẩy não hoặc cảnh tượng Mạc Thịnh Hoan hôn môi mình.
Đợi An Nhu lấy lại tinh thần thì thời gian đã trôi qua hơn mười phút.
Thi xong môn Toán cao cấp thì trở về biệt thự, bước chân của An Nhu nặng nề một cách lạ thường.
Phải biết rằng môn Toán cao cấp của An Nhu là do Mạc Thịnh Hoan phụ đạo, nếu lỡ thi rớt môn thì chẳng khác nào uổng phí công sức của chú Mạc.
Buổi tối trước khi đi ngủ, An Nhu lấy hết can đảm nắm tay Mạc Thịnh Hoan tự thú tình hình môn Toán cao cấp không được lạc quan cho lắm.
Mạc Thịnh Hoan nhìn chăm chú vào đôi mắt chất chứa sự áy náy của cậu thiếu niên, im lặng một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.
“Lần sau cố gắng hơn.”
An Nhu mang theo tâm sự nặng nề suốt buổi trưa, Mạc Thịnh Hoan cũng không khỏi căng thẳng theo cậu, nhưng không ngờ kết quả lại ngoài dự đoán của hai người.
“Chú Mạc.” An Nhu ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Em muốn điền thông tin của chú vào cột phương thức liên lạc phụ huynh, có được không ạ?”
Mạc Thịnh Hoan trầm tư suy nghĩ một lát rồi chớp mắt với An Nhu.
“Nếu em thi không tốt, chú Mạc có thể giúp em giữ bí mật được không ạ?” Ánh mắt An Nhu mười phần thành khẩn.
Bạch Sùng Đức đã đầu tư rất nhiều cho trường Đại học Tấn Thành, nếu đưa bài thi chỉ tròn hai con số cho ông ấy xem, An Nhu có cảm giác cực kỳ xấu hổ.
(*) Điểm thi bên Trung thường là 150 hoặc 100 điểm tùy môn, nếu điểm thi chỉ có hai số (vd như 80đ) thì được xem như khá thấp.
Huống chi còn có tấm gương cực kỳ ưu tú từ nhỏ đến lớn của Bạch Tiêu, thành tích full A tất cả các môn khi đi du học nước ngoài, An Nhu không cảm thấy áp lực sâu sắc mới là lạ.
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, giống như bị mê hoặc mà chớp mắt thêm một cái nữa.
“Cảm ơn chú Mạc.” An Nhu sung sướng bật cười thành tiếng.
Mặc dù kỳ nghỉ đông vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng An Nhu đã hoàn tất kỳ thi, sau khi thi xong một môn cuối cùng, An Nhu mang một số sách vở để trong trường về biệt thự.
An Nhu ôm một chồng sách mở cửa thư phòng, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Mạc Thịnh Hoan đâu.
Cậu đặt chồng sách xuống rồi nhìn đồng hồ treo tường, bình thường vào giờ này chú Mạc sẽ ngồi đọc sách trong thư phòng, nhưng hôm nay lại không thấy.
An Nhu sắp xếp sách của mình lên giá sách, sau đó đi tìm thím Dương, vừa hỏi mới biết trong khoảng thời gian gần đây dường như Mạc Thịnh Hoan không có tinh thần.
Ngoại trừ những lúc cậu tan học trở về nhà thì đại đa số thời gian còn lại Mạc Thịnh Hoan đều ngủ li bì.
“Bắt đầu từ khi nào vậy thím?” An Nhu không khỏi lo lắng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bác sĩ Moise.
“Từ cái hôm hai mắt của cậu An sưng húp lên.” Thím Dương vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng ngày hôm đó: “Sau khi cậu chủ Thịnh Hoan dõi mắt nhìn theo cậu An rời khỏi nhà đã ngồi một mình trong phòng ngủ thật là lâu.”
“Những ngày tiếp theo, chỉ cần cậu vừa đi là cậu Thịnh Hoan sẽ nhốt mình trong phòng ngủ, cũng không biết cậu ấy đang suy nghĩ cái gì.”
An Nhu dừng động tác gửi tin nhắn cho bác sĩ Moise, hình như cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
An Nhu không khỏi sinh nỗi áy náy, cất điện thoại đi, rón rén mở cửa phòng ngủ.
Tuy hiện tại là buổi chiều nhưng trong phòng lại kéo rèm kín mít, Mạc Thịnh Hoan nằm ngay ngắn một nửa bên giường, hai mắt nhắm nghiền.
An Nhu ngồi xổm bên mép giường, ngắm nhìn hàng lông mi dài mảnh và quầng thâm mắt nhàn nhạt trên gương mặt Mạc Thịnh Hoan, tâm trạng phức tạp ngổn ngang.
Dạo gần đây bởi vì chuyện thi cử khiến cậu không có thời gian quan sát kỹ càng tình huống của Mạc Thịnh Hoan, thậm chí còn không nhận ra cảm xúc của người đàn ông không được ổn định.
Buổi tối ngày hôm đó sau khi hôn môi cậu, chắc hẳn chú Mạc đã rất để tâm tới phản ứng của cậu, nhưng dường như phản ứng lúc đó của cậu lại khiến người đàn ông hiểu thành cậu không thích.
Không phải là không thích.
An Nhu liếm môi, nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu của Mạc Thịnh Hoan, không kiềm chế được chậm rãi rướn người tới gần.
Giống hệt rung động ngày hôm đó, đôi môi Mạc Thịnh Hoan mềm mại tựa đám mây, mang theo cảm xúc tê dại như có như không, An Nhu xúc động cắn nhẹ vào đám mây ngủ yên bên dưới đôi môi của mình, cảm giác dai dai giống như thạch trái cây.
(*) Thạch trái cây
Đột nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, An Nhu chợt ngẩng đầu lên, không biết Mạc Thịnh Hoan đã tỉnh dậy từ lúc nào, người đàn ông đang lẳng lặng nhìn cậu, trên môi là dấu vết vừa bị cậu gặm cắn..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!