Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 2: Điểm số nhận được
“Rốt cuộc mày bị gì vậy Trì Tiểu Phương, mày đấy… Thân thể không khỏe thì xin nghỉ về nhà đi, còn thật sự không dám thì để tao xin cho nè nè nè…”
Trì Phương bẻ màn thầu trong tay thành hai, tiện tay nhét vào miệng Bàng Tử Phi, cuối cùng cũng thành công làm cậu ta ngậm miệng 5 giây.
“Nói không sao rồi.” Trì Phương bất đắc dĩ trả lời.
Bàng Tử Phi ngậm màn thầu trong miệng, không chút lưu tình tặng cho Trì Phương hai cái liếc mắt xem thường. Vừa rồi ở cửa lớp sắc mặt Trì Phương trắng bệch, một đầu đầy mồ hôi lạnh, ai lại tin cậu ta không có chuyện gì cho được. Bạn thân của mình có lúc tính tình mềm mại rối tinh rối mù, có lúc lại bướng bỉnh không chịu được.
Vì Trì Phương làm chậm trễ một hồi, nên nhà ăn đã chật kín. Bàng Tử Phi ló đầu ra nhìn, chờ cái hàng dài này xếp tới bọn họ chắc cũng không còn lại gì. Cậu quay đầu nhìn Trì Phương, tuy sắc mặt Trì Phương bây giờ đã không còn khó coi như lúc nãy, nhưng vẫn có hơi tái nhợt.
Cái bộ dạng này mà đi chen xếp hàng, không chừng là chen đến hôn mê luôn mất.
Bàng Tử Phi tâm lý suy nghĩ một lát, ấn Trì Phương qua một bên, “Mày ở đây giữ chỗ đi, tao đi lấy cơm cho.”
“Hả.” Trì Phương còn chưa kịp mở miệng, Bàng Tử Phi đã rẽ trái quẹo phải trong đám người không còn thấy đâu, động tác nhanh nhạy cùng vóc người hơi mập của cậu ta thật sự không phù hợp tí nào, “Aiss…”
Trì Phương bất đắc dĩ ngồi ở một bên, thật ra cậu không có chuyện gì, chẳng qua vừa rồi có hơi kích động, với cậu lúc này không có thói quen ăn sáng, nên lúc nãy mới dọa người đến thế. Vừa rồi mới gặm hai cái màn thầu, nên giờ thân thể đã tốt hơn xíu rồi.
Trong nhà ăn đâu đâu cũng có người, thanh âm huyên náo chấn động lỗ tai Trì Phương đến có hơi đau. Hai người đối diện nói chuyện còn phải lớn tiếng hơn một chút, bằng không sẽ không nghe được đối phương đang nói gì. Đã lâu lắm rồi Trì Phương chưa được nhìn thấy cảnh tượng này, nên nhất thời có hơi tò mò nhìn một vòng xung quanh.
“Đến rồi đây.” Bàng Tử Phi lần nữa chui ra từ đám người, mỗi tay bưng một tô mì, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trì Phương, “Cái này nhanh nhất đó.”
Nhà ăn bọn họ trừ bỏ thức ăn bình thường, còn có đồ ăn vật linh ta linh tinh nữa, nhưng vì hơi đắt, nên thường ngày cũng không có ai mua.
Trì Phương nhận lấy tô mì, uống trước một ngụm canh. Trước khi cậu sống lại, bởi vì bị bỏng, mà rất nhiều đồ nóng đều không thể ăn, thậm chí ăn cái gì cũng là một loại tra tấn đối với cậu. Đã lâu lắm rồi Trì Phương chưa được ăn cơm nhẹ nhàng thế này.
Bàng Tử Phi cầm đũa, trợn mắt há mồm nhìn bạn thân nhà mình, ngấu nghiến ăn hết một tô mì.
Còn chưa dùng tới năm phút đồng hồ.
Tựa như 800 năm chưa được ăn.
Bàng Tử Phi yên lặng đẩy tô mì của mình qua hướng đối diện, “Mày ăn đi?”
Trì Phương bị vẻ mặt của cậu ta chọc cười, khoát khoát tay, đẩy tô mì trở về, thuận tay cầm chai hồ đào bên cạnh uống một ngụm. Uống xong rồi cậu mới có hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Bàng Tử Phi, “Mày biết tao thích uống cái này à?”
Trì Phương hảo ngọt, nhưng cậu không thích mấy chai nước ngọt có ga kia, nên chỉ luôn uống một loại nước này. Chỉ tiếc là nhà máy nước hồ đào đã đóng cửa sau gần hai năm Trì Phương tốt nghiệp, thật ra lúc đó Trì Phương cũng không kịp tiếc nuối bao lâu, vì sau đó cậu đã không thể không bắt đầu học cách uống rượu xã giao.
Bàng Tử Phi đang hự hự ăn mì sợi của mình, nghe vậy mới liếc mắt nhìn, buồn bực nói: “Không, không phải của mày mua sao? Lúc nãy tao mới về đã thấy nó đặt ở đó.”
Trì Phương sững sờ, vừa rồi chai nước này còn chưa được mở ra, nên cậu cứ tưởng là do Bàng Tử Phi mua về.
Không phải Bàng Tử Phi… Thì sẽ ai nhỉ? Không phải là cô gái ốc đồng* chứ. Trì Phương cười cười.
*Cô gái ốc đồng là một nhân vật trong truyện dân gian địa phương ở thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, từ tập 5 của “Sou Shen Postcript”. Câu chuyện kể về Thiên Hoàng biết Tạ Đoan mất cha mẹ từ nhỏ, lẻ loi hiu quạnh, rất đồng tình với hắn, lại thấy hắn cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, nên phái thần nữ ốc đồng cô nương hạ phàm trợ giúp hắn. Huyện La Hồ, huyện Xạ Hồng, tỉnh Tứ Xuyên cũng lưu hành câu chuyện tương tự.
Đợi đến khi hai người ăn cơm xong rồi trở lại lớp, học sinh trong lớp chỉ có vài người mới về từ nhà ăn. Trì Phương an vị ở chỗ ngồi, chậm rãi nhớ lại bạn học năm lớp mười của mình. Lúc trước cậu chỉ học ở lớp hai một năm, hơn nữa khi đó cậu không muốn học tập tí nào, mỗi ngày lên lớp toàn ngủ, không nhớ được bao nhiêu người.
Trì Phương miễn cưỡng nhớ lại tên của bạn học xung quanh xong, cậu chần chờ một lát, ngẩng đầu nhìn vị trí không ai ngồi kia. Giờ là giờ nghỉ trưa, người ngồi chỗ đó vẫn chưa về.
Trì Phương nhìn vị trí đó đến ngẩn người, cậu bây giờ đã trở về 10 năm trước, nói cách khác kỳ thực cậu nhóc kia chính là J… Không ngờ J lúc bé lại trắng trẻo non nớt như thế, Trì Phương có hơi ngạc nhiên, hỏi Bàng Tử Phi: “Cái người kia, người ngồi ở cửa sau ấy, cậu ta tên gì thế?”
Bàng Tử Phi đang cúi đầu chơi game, nghe thế mới quay đầu tùy ý liếc mắt nhìn, nói: “À, Vu Mặc.”
Toàn bộ tâm trí Bàng Tử Phi đều đang đặt trên game, nhất thời không chú ý đến âm lượng của mình, chẳng qua người trong phòng học không nhiều, cũng không ai để ý.
Vu Mặc.
Trì Phương im lặng lặp lại cái tên này trong lòng, hơi xúc động. Tên thật của J ở kiếp trước được định giá đến mấy triệu, nhưng vẫn không ai biết như cũ. Không ngờ lặp lại một đời, cậu lại biết một cách đơn giản như vậy.
“Thằng đó quái lắm, từ sáng tới tối không nói lời nào, cả ngày toàn ngẩn người với mặt tường.” Bàng Tử Phi nhìn hai chữ thất bại màu xám trên điện thoại, chậc một tiếng, ném điện thoại sang một bên, nghi ngờ hỏi Trì Phương: “Mày hỏi nó làm gì?”
Bình thường Trì Phương ngoại trừ chơi bóng với cậu, cũng không nói nhiều với mấy bạn học khác, sao nay đột nhiên lại hỏi đến một người không có tí quan hệ nào thế này.
Trì Phương nghe vậy có hơi do dự, nhìn nhìn bốn phía. Phòng học lúc này chỉ có sáu người, vài người nằm sấp lên bàn ngủ, còn có một người đang xem phim trên điện thoại. Trì Phương cắn răng, nhỏ giọng nói với Bàng Tử Phi: “Tao nói này béo, thật ra tao đã sống lại…”
“Được rồi được rồi, không muốn nói thì thôi.” Bàng Tử Phi liếc mắt, cắt ngang lời Trì Phương, “Mày được đấy Trì Tiểu Phương, lại còn dựng chuyện lừa gạt ba mày.”
Trì Phương:……
Lời tao nói đều là sự thật, tao cũng không muốn có người ba ngu xuẩn như mày, tâm mệt, không muốn nói chuyện.
Trì Phương liếc mắt, vừa định quay lại, đã nhìn thấy một người đang rời đi ngoài cửa sau.
Hình như là Vu Mặc…?
Trì Phương ló đầu ra nhìn, bóng người kia rất nhanh đã biến mất ngoài cửa. Bàng Tử Phi lại đánh thêm một ván game, đánh tới vui vẻ, Trì Phương cũng không mở miệng, quay đầu lại nằm sấp trên mặt bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ trưa hơn một tiếng, đầu óc vẫn luôn chóng mặt nặng nề cũng thoải mái hơn rất nhiều. Trì Phương hơi nghiêng đầu, nhìn vị trí trống rỗng kia rồi hơi nhíu mày.
Vu Mặc không về lớp.
Giáo viên số học ôm một chồng bài thi vào lớp, bịch một tiếng đặt trên bục giảng.
“Aisss, lại phát bài thi.” Bàng Tử Phi ngồi sau thở một hơi thật dài, lặp đi lặp lại câu biết than với ai đây, lại phải bị đánh rồi. Không khác tí nào, tràn đầy bất đắc dĩ cùng cảm giác vô lực khi phải chịu đòn.
Trì Phương bật cười.
Nói đến Bàng Tử Phi rõ ràng không trời không sợ đất, chỉ sợ cha. Bàng gia lập nghiệp từ mỏ than đá, cũng không biết có phải vì oán niệm mình không đọc sách được bao nhiêu ngày hay không, mà chú Bàng đặc biệt để ý đến thành tích của Bàng Tử Phi. Nhưng điểm số của Bàng Tử Phi xưa nay đều không vượt qua 30 điểm, làm cho Bàng gia mỗi lần kiểm tra đều phải gà bay chó sủa.
Chỉ có điều… Ánh mắt Trì Phương tối sầm, sắc mặt sa sút.
Sau này chú Bàng xảy ra chuyện, cố tình Trì gia lúc đó cũng rung chuyển không thôi. Bàng Tử Phi ngay cả thời gian bi thương cho cha mình cũng không có, cứng rắn dựa vào bản thân chống đỡ Bàng gia. Đợi đến lúc Trì Phương gặp lại Bàng Tử Phi, cậu suýt chút nữa đã không nhận ra chàng trai gầy gò này là bạn thân của mình.
Kết quả Bàng Tử Phi còn cười nói với cậu cái gì, mày xem mập mạp đều có tiềm lực không sai, giờ anh gầy rồi, có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi, đúng là người chiến thắng cuộc sống mà*.
*Người chiến thắng cuộc sống là một cuốn tiểu thuyết đô thị ở Trung Quốc, tác giả là La La Đỉnh.
Lần gặp mặt kế tiếp, Bàng Tử Phi cũng không còn nữa.
Trì Phương hít sâu một hơi, hơi nhắm mắt lại, thả những ký ức đó trở về. Cậu không biết tại sao mình lại trọng sinh, nhưng dù thế nào thì đời này, cậu cũng phải thay đổi tương lai đó.
Giáo viên số học không lớn lắm, nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm của các cậu. Trì Phương lúc ẩn lúc hiện nhớ được họ Lâm, còn lại thật sự không nhớ gì cả. Giáo viên số học gọi đại biểu môn đến, bảo cô đi phát bài thi. Đại biểu môn là một cô gái tóc ngắn, Trì Phương lục tìm trong trí nhớ cả buổi, mới nhớ cô gái này gọi là Văn Tĩnh.
Bài thi phát vô cùng nhanh, Bàng Tử Phi bất đắc dĩ nhận bài thi của mình trong tay Văn Tĩnh, lúc mở ra còn có hơi kinh ngạc, “Ôi chao, rõ ràng lần này tao thi tốt hơn lần trước.”
Trì Phương quay đầu nhìn, 19 điểm.
“Phì…” Trì Phương nghiêng đầu sang chỗ khác, suýt chút nữa cười gục xuống bàn, cậu cũng không nhớ rõ, năm cấp ba của Bàng Tử Phi lại có nhiều lịch sử đen tối đến vậy.
Bàng Tử Phi lườm một cái, cuốn bài thi trong tay lại, vỗ cái bốp lên đầu Trì Phương, “Dám cười ba mày.”
Thế mà Trì Phương ngưng thật, nụ cười bị trì trệ mãnh liệt.
Chờ chút, nếu giờ cậu đã sống lại, nói cách khác… Tờ bài thi buổi sáng là của cậu? !
Lúc đó cậu còn tự cười điểm ngữ văn của mình!
Trì Phương lau mặt một cái, ho nhẹ một tiếng. Quay đầu nhìn thấy đại biểu môn đang cầm một tờ bài thi trong tay, sắc mặt có hơi kỳ lạ. Nhìn như là muốn cười, nhưng lại có hơi không dám.
Trì Phương có dự cảm xấu.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Trì Phương trơ mắt nhìn đại biểu môn ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tờ bài thi kia lên bàn mình, sau đó lập tức quay đầu làm bộ đi phát bài cho người khác.
Trì Phương giật giật khóe miệng.
Cậu cho rằng không quay ra đây là tôi sẽ không biết cậu đang cười ư, vai cậu cười đến co quắp rồi kìa biết không!
Trì Phương im lặng, lật bài thi trên bàn lên nhìn.
2 điểm.
Được rồi, giờ cậu đã biết tại sao mình lại chọn khoa học xã hội.
Trì Phương bất đắc dĩ lật qua lật lại bài thi, thật ra bài thi cũng không phải trống không, tiểu Trì Phương cũng rất là cố gắng lấp đầy phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống. Tiếc là, Trì Phương nghiêm túc tìm qua tìm lại trong phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, nhưng vẫn không tìm được hai điểm duy nhất trên bài thi đến từ nơi nào.
Mãi đến lúc cậu tiện tay lật qua mặt sau, mới có được đáp án.
Câu cuối cùng là một câu hỏi lớn, tuy một chữ cũng không nhúc nhích, nhưng tiểu Trì Phương lại tiện tay viết vài câu lời giải, được hai điểm.
Trì Phương:… Uổng công cậu làm nhiều thế này, mà không bằng vài ba lời giải tiện tay viết!
Trì Phương chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình càng ngày càng tăng, cậu yên lặng lau mặt một cái. Tuy cậu biết thành tích của mình trước đây không tốt cho lắm, nhưng không tốt tới mức nào, Trì Phương nhớ không rõ. Bây giờ đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy điểm số hồi bé, xấu hổ đến muốn nổ tung.
Thi thành thế này, mà ba mẹ không đánh chết cậu… Đúng là ruột thịt, hoặc là bởi vì… Trên mình còn có hai người anh.
Ánh mắt Trì Phương có hơi ảm đạm, Trì Phương không phải con một, hai người anh trai trên cậu đều rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, hơn nữa gia sản của Trì gia đã rất nhiều, nên ông bà Trì rất cưng chiều đứa con út của mình, luôn luôn để cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không ép cậu phải đi học quản lý.
Kết quả kiếp trước, cuối cùng Trì gia lại chỉ dư lại thằng con vô dụng nhất là cậu.
Trì Phương hít sâu hai lần, mới miễn cưỡng đè tâm tư lo lắng xuống, cậu yên lặng bẻ điểm số viết trên góc phải ra mặt sau.
“Trì Tiểu Thương, nhiêu điểm?” Bàng Tử Phi ngồi sau chọc chọc lưng Trì Phương, tò mò hỏi.
Trì Phương chăm chú đọc sách, sừng sững bất động, không để bên ngoài quấy nhiễu.
Chỉ ngoại trừ vành tai càng ngày càng hồng.
Bàng Tử Phi liếc mắt, nhìn màu da vốn trắng nõn của Trì Phương đang dần trở nên hồng hồng, cũng không hỏi nữa. Da mặt bạn thân nhà mình mỏng quá, sợ hỏi nữa sẽ lập tức đun sôi.
Đại biểu môn phát bài thi xong, trở về chỗ ngồi. Giáo viên số học đứng trên bục giảng, tay cầm bài thi, theo thói quen nhìn lướt qua lớp học, ánh mắt dừng lại ở vị trí gần cửa sau.
Cô nhíu nhíu mày, hỏi: “Vu Mặc đâu?”
Bạn học trong lớp quay đầu lại theo bản năng, lúc này mới phát hiện lớp thiếu mất một người, loạt người ngồi trước Vu Mặc cũng không nhận ra hắn không về lớp.
Việc này cũng không trách họ được, dù sao khai giảng hai tháng rồi, mấy người ít nói cũng dần dần quen thuộc với lớp. Nhưng Vu Mặc người này… Chơi bóng cũng không chơi với họ, tán gẫu hắn cũng không tham dự, thường ngày toàn ngẩn người với mặt tường, nên đến giờ cũng không có bao nhiêu người từng nói chuyện với hắn.
Nếu không phải hắn lớn lên dễ nhìn, lúc chủ nhiệm điểm danh khi khai giảng có vài cô gái nhớ tên, thì bây giờ mọi người cũng không biết hắn tên gì.
Bạn học cùng lớp nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Không ai biết sao?” Giáo viên số học đặt bài thi xuống, hỏi lại một lần.
Trì Phương nghiêng đầu, cũng liếc nhìn chỗ ngồi của Vu Mặc. Vu Mặc ngồi một mình ở cửa sau, chỗ ngồi chỉ đặt một cái áo khoác đồng phục, mặt bàn ngoại trừ bài thi vừa phát ra thì trống rỗng, nhìn như căn bản không có ai ngồi đó.
Thấy không ai nói chuyện, sắc mặt giáo viên số học hơi tối, nhưng cô không thể bỏ lại nhiều học sinh thế này để ra ngoài tìm một thằng nhóc trốn học, đành tạm thời đè lửa giận xuống, bắt đầu giảng cách làm bài thi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!