Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 25: Giữ một khoảng cách
Cơm nước xong, buổi chiều đúng lúc là tiết thể dục, đợi đến lúc giáo viên thể dục tuyên bố giải tán, Bàng Tử Phi không lao đi giành rổ bóng trước, mà quay đầu đứng trước mặt Vu Mặc. Vu Mặc đứng lại, nhìn Bàng Tử Phi không nói gì.
Bàng Tử Phi nhìn thẳng vào mắt Vu Mặc.
Trì Phương tiến lên kéo Bàng Tử Phi lại, hạ giọng, “Mày muốn làm gì?!”
Bàng Tử Phi cho Trì Phương một ánh mắt yên tâm đi, rồi nhìn về phía Vu Mặc nói: “Đánh một trận bóng không?”
Vu Mặc nhàn nhạt nhìn cậu ta, không phản ứng.
“Ba với ba, cậu tìm ba người tôi tìm ba người, chúng ta đánh một trận, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng.” Bàng Tử Phi liếc mắt nhìn Vu Mặc, “Thế nào?”
Vu Mặc nhìn lướt qua bàn tay lôi kéo Bàng Tử Phi của Trì Phương, hơi nhíu mày, thế mà lại gật đầu đồng ý, “Được.”
Trì Phương trợn mắt há mồm nhìn Vu Mặc và Bàng Tử Phi đi tới sân bóng, nhanh bước đi theo. Dưới rổ bóng trong sân có hai nam sinh cùng lớp đang đứng đấy, bình thường quan hệ với Bàng Tử Phi rất tốt, nhìn thấy Bàng Tử Phi và Vu Mặc đi lại, cũng không kinh sợ, nhìn là hiểu ngay đã sớm biết chuyện.
“Nói rồi?”
Bàng Tử Phi gật gật đầu, nhìn Vu Mặc nói, “Đây là hai thằng bạn của tôi, cậu tìm hai người đi.”
Vu Mặc lắc lắc đầu.
Bàng Tử Phi nhíu mày, “Làm sao? Đổi ý rồi?”
Vu Mặc nói: “Không, một mình tôi là đủ rồi.”
Trì Phương theo tới nghe Vu Mặc nói thế, đột nhiên nghĩ đến đội viên đội bóng rổ bị Vu Mặc hành tới khóc thét, nghe nói bây giờ hắn vừa đụng vào bóng là đã run cầm cập, căn bản không còn cách nào tham gia huấn luyện.
Đúng là Vu Mặc có năng lực đó, nhưng Bàng Tử Phi không biết. Tuy cậu có nghe chuyện người trong đội bóng rổ bị một học sinh bình thường đánh bại, nhưng vì quãng thời gian trước đây cậu bận thi đấu tới run rẩy, nên cũng không biết cái người đi thách đấu đội bóng rổ kia là ai.
“Cậu đang xem thường tôi đấy à?” Bàng Tử Phi nheo mắt lại, người quen cậu đều biết được lúc này cậu đã có hơi tức giận rồi.
Vu Mặc dừng một lát, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, “Tôi…”
“Chờ đã chờ!” Trì Phương vội vàng cắt ngang Vu Mặc, dùng sự hiểu biết của cậu đối với Vu Mặc, e là Vu Mặc nhất định sẽ nói một mình tôi là đủ rồi, lúc đó Bàng Tử Phi thật sự sẽ bị chọc giận, “Chờ một chút, tính tao nữa, tao cùng đội với Vu Mặc, còn lại một người……” Trì Phương nhìn thoáng qua bốn phía, mắt sáng lên, “Ủy viên thể dục! Thêm ủy viên thể dục nữa là đủ!”
Ủy viên thể dục đang đứng trong quần chúng ăn dưa đột nhiên bị điểm danh, vẻ mặt mờ mịt.
Trì Phương cũng hết cách rồi, tuy gần đây cậu đã bắt đầu nói chuyện với bạn học trong lớp, nhưng vẫn không tính là thân thiết gì cho cam, Vu Mặc lại vì chuyện của Chu Linh, mà quan hệ trong lớp cũng không được tốt lắm.
“Được.” Ủy viên thể dục cũng không để ý, được đánh bóng cũng tốt mà.
Thấy thế, Trì Phương mới thở phào nhẹ nhõm. Vu Mặc bên cạnh tuy bị cắt ngang, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, cũng không có cảm xúc gì không vui, ngược lại là Bàng Tử Phi, thấy Trì Phương muốn ra trận, nhíu nhíu mày, “Trì Tiểu Phương mày quên lần trước mày mới bị bóng đập vô đầu à? Còn không mau đi nghỉ ngơi đi.”
Trì Phương nở nụ cười, phất phất tay, “Không sao đâu, đánh có 20 phút thôi mà.”
Bàng Tử Phi không còn cách nào, chỉ có thể Trì Phương ra trận, chẳng qua ánh mắt cậu nhìn Vu Mặc ngày càng khó chịu.
Ánh mắt Vu Mặc rơi lên người Trì Phương, “Không sao chứ?”
Trì Phương cười nói, “Không sao, hết đau lâu rồi, vết bầm cũng tiêu rồi mà.”
Vu Mặc nhẹ gật đầu, nói: “Tôi sẽ nhanh thôi.”
Trì Phương nghe không hiểu ý tứ của Vu Mặc, bên kia đã xác định quy tắc xong. Quy tắc rất đơn giản, vì chỉ có ba với ba, hơn nữa hai bên đều không muốn đánh quá lâu, cho nên quy định đội nào thu được 50 điểm trước thì đội đó thắng. Trì Phương biết hai người bên cạnh Bàng Tử Phi, đều là bạn bè thường chơi bóng với Bàng Tử Phi, độ ăn ý khá tốt, còn họ bên này….
“Chúng ta đánh thế nào?” Ủy viên thể dục vận động làm nóng người xong, đến gần hỏi Vu Mặc.
Vu Mặc cởi áo khoác đồng phục trên người ra, nghe vậy thì đáp, “Chuyền bóng cho tôi.”
“Hả?” Ủy viên thể dục còn chưa phản ứng lại, Vu Mặc đã tiến lên vài bước, đứng đối diện với Bàng Tử Phi. Ủy viên thể dục mờ mịt nhìn Trì Phương, “Đánh sao?”
Trì Phương do dự một lát, quyết định tin tưởng đại lão, “Thì…. Chuyền bóng cho Vu Mặc đi.”
Bàng Tử Phi đứng đối diện với Vu Mặc, xung quanh sân bóng rất ồn ào, Trì Phương đứng sau Vu Mặc, chỉ có thể nhìn thấy miệng Bàng Tử Phi giật giật, hình như đang nói gì đó. Cũng chẳng biết Vu Mặc trả lời thế nào, mà sắc mặt Bàng Tử Phi trở nên dễ nhìn hơn một ít.
“Bắt đầu!”
Ra lệnh một tiếng, Bàng Tử Phi và Vu Mặc đồng thời đứng dậy, Bàng Tử Phi không cao như Vu Mặc, nhưng sức bật nhảy luôn rất tốt, song lần này cậu lại chậm trễ một bước, trơ mắt nhìn Vu Mặc chặn bóng, sau khi thực hiện một cú xoay người, trực tiếp ném rổ…
Vào rồi.
Bàng Tử Phi trợn mắt há mồm nhìn rổ bóng.
Mình mù chưa nhỉ?
Bàng Tử Phi cầm bóng, đứng bên cạnh sân, ánh mắt quét một vòng qua những người bên trong, Vu Mặc cũng không chạy về phía trước, thậm chí còn không thử dùng thân để ngăn cản hai nam sinh khác, mà chỉ yên tĩnh đứng một bên.
Chắc là trùng hợp?
Trong lòng Bàng Tử Phi không nắm chắc, nháy mắt với một nam sinh bên cạnh mình, nam sinh không để lại dấu vết nhẹ gật đầu.
Phát bóng ra tay, Bàng Tử Phi lập tức chạy về phía rổ bóng, dư quang nhìn thấy đồng đội bắt được bóng, tránh khỏi cú chặn của Trì Phương, xoay người một cái nhận lấy quả bóng.
Bàng Tử Phi đón bóng xong trực tiếp chuẩn bị ném rổ, lại thấy trước mặt mình chợt lóe lên một bóng đen.
Phịch một tiếng, quả bóng trong tay Bàng Tử Phi bị người khác cướp lấy. Bàng Tử Phi nhanh chóng xoay người lại, liền nhìn thấy Vu Mặc đã lấy đà nhảy cao, một tay cầm bóng trực tiếp úp rổ.
“…” Bàng Tử Phi yên lặng giật giật khóe miệng.
Cậu đã nghe được tiếng thét chói tai của nữ sinh bên sân.
Trận đấu diễn ra, chỉ cần Trì Phương và ủy viên thể dục nhận bóng, đều sẽ nghĩ biện pháp truyền cho Vu Mặc. Mà Vu Mặc ném bóng cũng ngoài dự liệu của mọi người, gần như là bách phát bách trúng. Bàng Tử Phi có thể cướp được bóng trong tay Vu Mặc, nhưng tỉ lệ ném trúng của cậu thấp hơn Vu Mặc, càng khỏi nói tới hai người khác.
Hơn nữa, Bàng Tử Phi phát hiện ra lúc Vu Mặc cần phải đụng tới người khác, hắn còn sẽ do dự.
Cái thằng này đánh bóng mà còn sợ dơ!
Có Vu Mặc như một bug*, nên trận đấu rất nhanh đã kết thúc. Trì Phương nghĩ đến câu nhanh thôi Vu Mặc nói trước khi đánh, giật giật khóe miệng. Đúng thật là rất nhanh, cậu ngay cả mồ hôi cũng không đổ, mà trán Vu Mặc cũng chỉ chảy có một chút.
*Bug: lỗi
Bàng Tử Phi đứng tại chỗ, khôi phục hô hấp, vẻ mặt khó coi đến gần.
Trong lòng Trì Phương hơi dừng lại.
Chờ chút, chắc Bàng Tử Phi sẽ không vật lộn với Vu Mặc đâu nhỉ?!
Bàng Tử Phi nhìn Vu Mặc, dù cho mới đánh bóng xong, thì vẻ mặt Vu Mặc vẫn nhạt nhẽo như trước, chỉ có lúc Trì Phương tới gần, biểu tình mới thoáng thay đổi.
“Cậu thắng.” Bàng Tử Phi bĩu môi, liếc mắt nhìn Trì Phương theo sau, không biết phải nói gì, “Vội cái gì, tao cũng có đánh nó đâu.”
Cậu chính là không ưa cái sự quan tâm chẳng hiểu thế nào của Trì Tiểu Phương đối với Vu Mặc, rốt cuộc thằng này có chỗ nào làm Trì Phương cảm thấy nó đáng thương?
Trì Phương đứng một bên, vô tội chớp mắt mấy cái.
“Chuyện mày nói trước trận đấu là sự thật?” Bàng Tử Phi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Vu Mặc.
Vu Mặc gật gật đầu, ánh mắt dời sang bên cạnh, nhìn về phía Trì Phương, “Có choáng đầu không?”
Trì Phương ngẩn ra, không ngờ Vu Mặc còn nhớ, cậu cười nói, “Tôi đâu có yếu đuối thế, không sao đâu.”
Bàng Tử Phi lườm hai người một cái, “Được rồi được rồi, sao mày không quan tâm tao đi Trì Tiểu Phương? Biết bao em gái chứng kiến tao bại trận, lần này càng không có ai theo đuổi tao rồi.”
Trì Phương cười nói: “Vậy mày nhanh giảm cân đi, bảo đảm sẽ có cô gái nào đó coi trọng mày.”
Thật ra Bàng Tử Phi lớn lên rất đẹp trai, nhưng lại bị mỡ che hết rồi.
Bàng Tử Phi nghe thế, cánh tay câu qua vai Trì Phương, “Được rồi được rồi, biết mày gầy mày có người theo đuổi rồi, anh chính là dùng mỡ để chinh phục cái đẹp!”
Vu Mặc cụp mắt, ánh mắt đảo qua cánh tay của Bàng Tử Phi.
Bàng Tử Phi đột nhiên rùng mình một cái, theo bản năng thu tay về, dục vọng muốn sống cực mạnh lui ra sau hai bước, nói: “Được rồi, cả người toàn là mồ hôi, về lớp thôi.”
Trì Phương mờ mịt nhìn Bàng Tử Phi chuồn như chuột thấy mèo.
Thừa dịp Trì Phương không chú ý, Vu Mặc không dấu vết dịch dịch sang bên cạnh cậu. Mặc dù không trực tiếp dán lên, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ trên người Trì Phương.
Khó chịu trong lòng Vu Mặc phai nhạt đôi chút, lại nghĩ đến chuyện mình thắng trận, tuy không thể để cho Bàng Tử Phi trực tiếp rời xa Trì Phương, nhưng vẫn có thể làm cậu ta không táy máy tay chân với Trì Phương nữa, khó chịu trong lòng mới tiêu tan đi.
“Về thôi?” Vu Mặc nhìn về phía Trì Phương.
Trì Phương lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy khóe mắt Vu Mặc lóe lên một nụ cười. Nhưng nụ cười đấy chỉ thoáng qua mà thôi, nhanh tới mức làm Trì Phương cảm thấy đó chỉ là ảo giác của mình.
“Về, về thôi.” Trì Phương do dự nói, tuy cậu còn muốn tiếp tục chơi một lúc, nhưng hai bên sân bóng đã bu đầy người, cậu cũng không có hứng thú hầu trò vui cho người ta.
Từ lúc trận đấu bắt đầu, đã có rất nhiều người tập hợp xung quanh sân bóng. Từ xa nhìn lại, phần lớn toàn là nữ sinh, chắc là đều bị Vu Mặc hấp dẫn nên mới tới đây. Tuy trong lớp đã sớm biết thân phận người đứng đầu khối mười của Vu Mặc, nhưng hắn vẫn không có tiếng tăm gì trong mấy lớp khác.
Chẳng qua bây giờ… Trì Phương liếc mắt nhìn bốn phía, cảm thấy qua ngày hôm nay, Vu Mặc đã dùng một phương thức khác để nổi danh.
Hai người vừa về lớp, đã nhìn thấy Bàng Tử Phi nằm nhoài trên bàn học. Bàng Tử Phi thua trận có hơi ủ rũ, Trì Phương nghĩ nghĩ không biết có nên động viên cậu ta một chút không, lại nhìn thấy Bàng Tử Phi mở game, vẻ mặt vô cùng thù hận nghiến răng nghiến lợi đối chiến với người khác.
Trì Phương lườm Bàng Tử Phi một cái, không quản cậu ta nữa.
Bàng Tử Phi vốn mang tức giận trong lòng, lúc đánh có hơi kích động, không bao lâu sau đã thua. Cậu cũng không chơi thêm trận nữa, quay đầu mở group lớp ra. Vì bây giờ là ban ngày, nên trong group cũng chẳng có ai nói chuyện, Bàng Tử Phi tìm được Vu Mặc trong danh sách thành viên bên cạnh.
Đừng gọi tôi là mập mạp: Ê, cậu muốn tôi làm gì?
Tin nhắn gửi đi, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn.
Vu Mặc vẫn đọc sách như cũ.
Bàng Tử Phi lườm hắn, lại gửi thêm một tin nhắn: Ê, quá hạn không chờ đâu đó!
Vu Mặc vẫn không có phản ứng.
Bàng Tử Phi im lặng, thò tay chọc chọc lưng Trì Phương. Trì Phương nghiêng đầu, liền nghe Bàng Tử Phi oán giận với cậu, nói Vu Mặc sống chẳng khác gì người nguyên thủy, ngay cả điện thoại di động cũng không cần.
Trì Phương: “Có đâu, cậu ấy có dùng mà.”
Nói xong, Trì Phương mở điện thoại, ấn vào khung trò chuyện nằm ở trên cùng, gửi một tin nhắn. Đúng lúc Trì Phương gửi tin nhắn đi, Bàng Tử Phi liền nghe thấy bên chỗ Vu Mặc truyền đến một tiếng ting ting, nhưng không quá lớn trong phòng học ồn ào.
Vu Mặc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trì Phương một cái trước theo bản năng, rồi mới cúi đầu lấy điện thoại ra.
Bàng Tử Phi nghi hoặc nhíu nhíu mày, nhưng lại không nói ra được là không đúng chỗ nào.
Không lâu sau, điện thoại Trì Phương run lên, Trì Phương đọc tin nhắn xong, liền trả lời Vu Mặc một câu, rồi mới dẹp điện thoại.
Sau đó, Bàng Tử Phi nhận được tin nhắn của Vu Mặc.
Vu Mặc: Giữ một khoảng cách.
Bàng Tử Phi mờ mịt: “Cái gì?”
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Mặc (nội tâm OS): Cậu cách xa vợ tôi một chút!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!