Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy - Chương 3: Phải học tập thật giỏi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy


Chương 3: Phải học tập thật giỏi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, mở bài thi ra, câu thứ nhất…”

Trì Phương xoa xoa trán, do dự một lát, vẫn lấy bút ra, bắt đầu nghe giáo viên giảng bài. Mặc dù phần lớn cậu nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ghi nhớ những gì giáo viên nói.

Giáo viên số học vừa giảng bài thi, vừa nhìn học sinh dưới lớp, khẽ thở dài một cái trong lòng. Thật ra bài thi toán lần này có hơi khó, bởi cuộc thi đầu tiên sau khai giảng đều được tổ chức khá lớn, tổ năm học muốn áp chế trạng thái rộn ràng của học sinh. Kết quả bây giờ tâm thái áp được rồi, nhưng hiệu quả cho thấy áp hơi quá.

Đợi đến khi tầm mắt cô chuyển lên người Trì Phương, lại không khỏi sững sờ. Trì Phương trong lớp luôn rất ngoan ngoãn, nhưng loại ngoan này chỉ thuộc dạng tương đối mà thôi. Cậu không trốn học không đánh nhau lên lớp không ngủ mà chỉ ngẩn người, giáo viên số học từng nói chuyện với Trì Phương rất nhiều lần, nhưng đều không có tác dụng. Vậy mà hôm nay Trì Phương lại bắt đầu nghe giảng?

Trong lòng giáo viên số học đã có chút ít cân nhấc.

Dù sao điểm toán của Trì Phương… Giáo viên số học ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng thê thảm.

Một tờ bài thi giảng đến gần lúc tan học mới xong, giáo viên số học đặt bài thi xuống, hiếm khi mở miệng an ủi mọi người vài câu.

Chuông tan học reo vang, Trì Phương vừa nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy giáo viên số học gọi tên cậu, “Trì Phương theo cô đến văn phòng một lát.”

Phòng làm việc của giáo viên ở lầu hai, khi Trì Phương theo giáo viên số học đi vào, đúng lúc trông thấy giáo viên tiếng Anh với một đống bài thi, đang cau mày phân tích gì đó, Trì Phương theo bản năng trốn sau lưng giáo viên số học, giáo viên tiếng Anh đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp họ (?), người rất tốt, nhưng lại thích thao thao bất tuyệt, làm cho Trì Phương lần nào cũng đặc biệt sợ nhìn thấy ông.

(?) Đoạn này mình cũng lú luôn, chắc tác giả nhầmヽ(´ー’)ノ

Giáo viên số học để Trì Phương đi lấy ghế, rồi an vị bên cạnh cô. Thế mà không hỏi đến bài thi hai điểm kia của Trì Phương, ngược lại hỏi: “Trì Phương, sau này em muốn thi vào đại học nào?”

Trì Phương mờ mịt chớp mắt một cái, đột nhiên sửng sốt.

Tuy hiện tại cậu có ký ức của tương lai cùng sự mẫn cảm với thương mại, nhưng bản chất của cậu vẫn là một học sinh lớp mười, dù cho cậu có chạy theo người ta nói mình sống lại, thì phỏng chừng phản ứng của họ cũng sẽ không khác gì với Bàng Tử Phi.

Cho nên, nói nói cách khác… Nếu cậu muốn lên đại học, thì phải trải qua kỳ thi đại học một lần nữa?

Sắc mặt Trì Phương lập tức đen thui.

Giáo viên số học thấy Trì Phương có phản ứng, trong lòng đã có tí ti an ủi, tiếp tục nói: “Cho dù em muốn thi vào đại học nào, thì cũng có thể đặt nó làm mục tiêu trước. Cho dù đó là một trường đặc biệt khó thi, như Kinh Đại chẳng hạn, cũng đều có thể cân nhắc. Kể từ bây giờ đến kỳ thi đại học còn ba năm, trường khó thi hơn nữa cũng có thể liều mạng.”

Trì Phương do dự vài giây, nhẹ nhàng gật đầu. Còn đại học quý tộc kiếp trước, không hề nằm trong phạm vi cân nhấc của cậu. Không đề cập tới chuyện ngôi trường đó căn bản sẽ không dạy cậu cái gì, chỉ nói riêng một việc, sau này khi Trì Phương tiếp quản xí nghiệp Trì gia, vì cậu đi ra từ ngôi trường đó, mà đã mất không ít cơ hội hợp tác.

Trì Phương ngẩng mặt, nhẹ gật đầu với giáo viên số học, “Cô, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Giáo viên số học cười cười, nói: “Em có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, tuy giờ em có hơi kém một chút, nhưng thời gian còn đủ, hoặc là em có thể cân nhấc tìm gia sư dạy kèm, đương nhiên những chuyện này tốt nhất em nên thương lượng với người lớn trong nhà.”

Trì Phương đáp một tiếng, giáo viên số học liền khoát tay thả người rời đi.

Đợi đến khi Trì Phương về lớp, đúng lúc đụng phải Bàng Tử Phi đang hóng gió, “Oa, nhanh như vậy đã được thả về rồi à? Cô tìm mày nói gì thế?”

“Nói… Chuyện điểm số.” Trì Phương bất đắc dĩ thở dài, cũng học cậu ta dựa vào bệ cửa sổ, “Tao đang muốn tìm gia sư dạy kèm.”

Giáo viên số học nói những điều này, Trì Phương cũng đã nghĩ một hồi lâu, kiếp này cậu thật sự không có khả năng… Lăn lộn như kiếp trước nữa.

Mặc dù cậu bây giờ quả thật là hoàn toàn bắt đầu từ con số không…… Trì Phương dừng một lát, đột nhiên nghĩ đến năm cấp hai không chịu học hành của mình, nên ngôi trường cấp ba này cũng là nhờ trong nhà đút tiền vào….. Được rồi, dù sao cũng qua rồi.

Mà may là cậu sống lại về năm lớp mười, thời gian còn tận ba năm, nếu cậu mà sống lại vào tối hôm cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì… Trì Phương không cảm xúc lau mặt.

“Đệt…” Bàng Tử Phi bị dọa đến đặt mông ngã xuống từ bệ cửa sổ, “Mày có choáng đầu không Trì Tiểu Phương? Mày muốn học tập?”

“Đúng vậy.” Trì Phương ngược lại rất là bình tĩnh, vỗ vai vai Bàng Tử Phi, “Có gia sư tốt thì đừng quên giới thiệu cho tao.”

Nói xong rồi từ cửa sau tiến vào lớp học.

Bầu không khí trong lớp vẫn chưa thể nào khôi phục, ngột ngạt đến lợi hại, chả trách Bàng Tử Phi muốn ra ngoài hóng gió. Ngay cả cô bé ngồi cùng bàn với Trì Phương cũng gục xuống, cũng không biết là mệt thật hay là đang lén khóc.

Lúc Trì Phương vào lớp từ cửa sau, mới phát hiện không biết Vu Mặc đã trở lại từ lúc nào, đang xoay bút đối diện với mặt tường.

“Ôi… Bầu không khí này.” Bàng Tử Phi cũng theo vào, hạ giọng nói, “Làm như khóc tang, bài nào bài nấy cũng cao chót vót mà còn thấy thi không tốt, ba mới thi được mười chín điểm, đã muốn về nhà ăn một bữa măng tre xào thịt* rồi, không giống với…. Ê, Trì Tiểu Phương mày xem gì thế?”

*Măng tre xào thịt

Bàng Tử Phi nói cả buổi, quay đầu lại mới phát hiện lực chú ý của bạn thân nhà mình căn bản không đặt trên người mình, mà đang ló đầu nhìn cái gì đó. Bàng Tử Phi nhìn sang theo ánh mắt của cậu, chỉ thấy ở sau là bạn học đang xếp hàng rót nước, còn lại là một Vu Mặc.

Lúc Bàng Tử Phi nhìn thấy Vu Mặc, nhịn không được mà nhíu nhíu mày. Cũng không biết hôm nay Trì Phương xảy ra chuyện gì, đột nhiên đặc biệt có hứng thú với tên Vu Mặc kia.

Bàng Tử Phi không thích Vu Mặc.

Nguyên nhân nói tiếp rất đơn giản, vì Vu Mặc không thích cậu.

Theo lý thuyết, loại người vừa lạnh lùng nóng nảy vừa thối hoắc như Vu Mặc, thái độ đối xử với người ta cũng quá là lãnh đạm, ai cũng như nhau. Nhưng Bàng Tử Phi lại phát hiện, Vu Mặc đặc biệt chán ghét cậu.

Cậu đi đánh bóng, Vu Mặc đứng cạnh sân bóng sẽ dùng vẻ mặt hung tợn nhìn cậu chằm chằm.

Cậu đến nhà ăn ăn cơm, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng của Vu Mặc.

Cậu đi vệ sinh, kết quả vừa ra khỏi cửa đã suýt chút nữa bị người ta ngáng chân té ngã, quay đầu nhìn lại, vẫn là Vu Mặc!

Bàng Tử Phi chửi cái đệt trong lòng, cậu có không cẩn thận ngáng đường Vu Mặc à, dựa vào cái gì mà lần nào ở cạnh Trì Phương là sẽ không phải hứng chịu sát khí của Vu Mặc chứ.

Người này căn bản chính là đang gây khó dễ với cậu!

Bàng Tử Phi cũng không phải người dễ bắt nạt, hôm đó đã muốn gọi anh em đi chặn người. Kết quả… Buổi tối Trì Phương gọi cậu đi ăn cơm, cậu cũng quên bén chuyện này.

Sau đó vẫn kéo dài tới giờ.

Không thì tối nay đi chặn người? Bàng Tử Phi suy tư nửa ngày, lắc lắc đầu.

Thôi, nhìn bộ dạng hiện tại của Trì Phương, tám phần là đang tò mò với Vu Mặc, nếu mà muốn đánh, vậy sau này khi hai người nói chuyện sẽ lúng túng tới mức nào đây.

Hai người có giao tình? Đúng, mắt cậu ta bầm là do tôi đánh.

Được rồi được rồi, Bàng Tử Phi yên lặng run rẩy.

“Ôi nè… Cậu béo.” Trì Phương đột nhiên quay đầu, hỏi, “Sao Vu Mặc lại ngồi một mình thế?”

Không phải trong lớp không có bạn học khác, nhưng nam sinh cạnh cửa sổ lại ngồi một mình.

Bàng Tử Phi lấy lại tinh thần, ánh mắt  phức tạp nhìn Trì Phương, giống như đang nhìn đứa con không nghe lời của mình.

Trên đầu Trì Phương hiện ra một dấu chấm hỏi, không biết Bàng Tử Phi đang bị gì. Bàng Tử Phi sâu sắc thở dài, mới vừa định nói thì lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lời nói trong miệng lại thay đổi: “Vì tính tình Vu Mặc không tốt.”

“Hả?”

“Tao đã nói với mày rồi.” Bàng Tử Phi đột nhiên đặc biệt chủ động chọt chọt người ngồi trước, “Thằng Vu Mặc đó, hôm đầu tiên khai giảng đã đánh bạn cùng bàn, vì bạn cùng bàn đụng phải cánh tay của nó, mày nói coi thằng đó có bệnh hay không…”

“Không phải rất bình thường ư?” Trì Phương mờ mịt, J kiếp trước đừng nói là có người đụng trúng cánh tay hắn, ngay cả chạm phải quần áo của hắn, thì hắn cũng phải đổi lại một bộ đồ khác từ trong ra ngoài.

Ưa sạch đến không chịu được.

Bàng Tử Phi bị phản ứng của Trì Phương làm cho sững sờ, cái này không đúng… Không phải Trì Tiểu Phương ghét nhất loại người một lời không hợp liền đánh nhau sao? ! Nguyên tắc của mày đâu rồi! ?

Bàng Tử Phi dừng một lát, lại tiếp tục nói, “Vậy mày xem nó đi học, mà luôn nhìn mặt tường, mặt tường thì có gì tốt để nhìn?”

“Có thể là, vì giáo viên giảng rất đơn giản?” Trì Phương nghiêm túc suy tư một lát rồi nói, Vu Mặc dùng sức một người để sáng lập nên đế quốc trong giới kinh doanh, chỉ số thông minh nhất định rất cao, cho dù là kiến thức năm cấp ba, đoán chừng cũng đã sớm học xong.

“…” Bàng Tử Phi im lặng, nhưng nghĩ lại, đúng là thành tích của Vu Mặc rất tốt, lần trước thi tháng vẫn đứng đầu lớp, được giáo viên chủ nhiệm gọi tên khen. Nếu không phải thằng đó kiểu gì cũng phải hàng thứ nhất đếm ngược, thì chủ nhiệm lớp đã sớm đổi người đến khu vực hoàng kim.

Bàng Tử Phi không nhụt chí, tiếp tục cố gắng bôi đen Vu Mặc, nói: “Vậy mày xem nó từ lúc khai giảng tới giờ, chưa từng nói chuyện với ai trong lớp, nhất định là tính tình cực kỳ kém!”

“Nhưng mà,” Trì Phương do dự một lát, mới nhỏ giọng nói: “Tao từ lúc khai giảng tới giờ, cũng có nói chuyện với ai ngoài mày đâu…”

Tuy Trì Phương nhớ không rõ lắm, nhưng hình như năm lớp mười cậu làm sao cũng không thể giao lưu được với bạn bè trong lớp, nhưng cậu cũng không cảm thấy tính tình mình không tốt.

Bàng Tử Phi nghẹn lại, “Không phải, mày không giống, đó là cao lãnh, còn Vu Mặc vốn là…” Câu sau Bàng Tử Phi không nói tiếp, vì cậu cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc lạnh như băng, Bàng Tử Phi quay đầu lại, quả nhiên Vu Mặc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

Thằng này không có bệnh thì là cái quái gì!

Bàng Tử Phi tức giận, vỗ bàn một cái muốn đứng lên. Nhưng cậu còn chưa kịp động, đã thấy Vu Mặc đột nhiên xoay đầu lại. Bàng Tử Phi nổi giận mà không có cách nào phát tiết, chỉ có thể thở phì phò ngồi xuống.

Trì Phương xoa xoa hai má, xoa cái mỉm cười theo bản năng của mình trở lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN