Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 49: Không phải là cháu muốn câu cá [2]
Vu Mặc mặt không cảm xúc nhìn Trì Phương bên cạnh.
Trì Phương bắt đầu mất tập trung từ lúc ở trong khu thương mại, ra ngoài vẫn mất tập trung, đôi lúc còn do dự nhìn Vu Mặc, như là muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, dọc theo đường đi cũng nhiều lần suýt đụng vào cột điện.
Vu Mặc biết Trì Phương muốn nói cái gì, chỉ là vẫn chưa đến lúc.
Sắp đến tết, thành phố không cho phép đốt pháo riêng, nên đã tổ chức bắn pháo hoa tại phụ cận quảng trường.
Người đến xem rất nhiều, rộn rộn ràng ràng, Trì Phương vẫn luôn theo sát Vu Mặc, không để ý sẽ bị tách ra. Mấy ngày trước có tuyết, giẫm xuống đã không thấy mặt đất đâu, trong lòng Trì Phương gấp gáp, trượt chân, suýt chút nữa nhào xuống đất.
Vu Mặc đưa tay đỡ cậu lên, còn chưa kịp nói gì, Trì Phương đã mãnh liệt nhảy sang bên cạnh, “Tôi tôi tôi tôi tôi không sao!”
Như một chú thỏ xù lông.
Vu Mặc mặt không cảm xúc rút tay về, gật đầu.
Bãi sân lớn trước quảng trường đã bị vây lại, Trì Phương và Vu Mặc đi lên cầu cũng không có cách nào đi tiếp, đành phải đứng trên cầu. Nước dưới cầu đã đóng thành băng, có chỗ phản chiếu lại ánh đèn đường, nhìn như là ánh đèn đã vốn nằm trên mặt băng vậy.
Trì Phương đứng ở một bên, hiếu kỳ nhìn ra phía trước, bất tri bất giác đã đưa nửa người ra.
Nếu mà bị ngã cũng không phải chuyện nhỏ.
Vu Mặc nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tay kéo Trì Phương về, “Nguy hiểm.”
Lỗ tai Trì Phương đỏ lên, chỗ bị Vu Mặc đụng vào như bén lửa, cậu nỗ lực lui ra sau, chỉ là xung quanh toàn là người, Trì Phương cũng không có chỗ trốn, đành phải yên lặng rụt về, đứng trên cầu không nhúc nhích.
Vu Mặc nhìn chằm chằm Trì Phương nửa ngày, mới thu tầm mắt lại.
Tám giờ tối, bắt đầu bắn pháo hoa.
Quảng trường đột nhiên sáng lên, pháo hoa đủ loại màu sắc bay lên bầu trời, đợi đến lúc đủ cao thì nổ tung, nở thành từng đóa hoa trong trời đêm. Trì Phương ngẩng đầu nhìn chằm chằm pháo hoa, lúc còn bé cậu cũng thường xuyên xem pháo hoa, nhưng lớn dần thì càng ngày càng ít, cũng khỏi nói đến kiếp trước cậu vốn chẳng thể thoải mái đi ngắm pháo hoa.
Trì Phương ngẩng đầu nhìn pháo hoa, hai mắt hơi tỏa sáng, rõ ràng đang là ban đêm, nhưng Vu Mặc lại có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên mặt cậu, phút chốc khi pháo hoa nổ tung, ánh sáng phản chiếu lại trong mắt Trì Phương, lông mi run run, chóp mũi bị đông cứng đến ửng đỏ, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, đáp lên khuôn mặt của cậu, sau đó tan dần.
Vu Mặc chưa từng liếc nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời một lần nào, tất cả tâm trí đều bị Trì Phương lắp đầy.
“Đẹp thật…” Trì Phương nhịn không được cảm thán.
Vu Mặc hơi dừng lại, đáp: “Ừ, rất đẹp.”
Qua đợt bắn pháo hoa, Trì Phương bắt đầu trốn tránh Vu Mặc, đúng lúc được nghỉ đông, hôm nay ra ngoài chơi với Bàng Tử Phi, ngày mai đi gặp bạn với anh hai, ngược lại không hề có thời gian đến thăm Vu Mặc ở Vu gia bên cạnh.
Trong lòng Vu Mặc hiểu rõ, mỗi ngày cầm mồi và cần câu, đến hồ băng cách đó không xa để câu cá. Mặt hồ đã bị đóng băng, chỉ là trước kia Vu Mặc gặp một ông lão, thấy Vu Mặc hứng thú với câu cá, nên chủ động dạy hắn phải làm thế nào.
Vu Mặc rất kiên trì, không hề nhìn ra tật xấu xúc động mà thanh niên trẻ tuổi nào cũng có trên người. Ông lão chỉ mới dạy có mấy lần, mà Vu Mặc đã có thể tự câu được cá. Chỉ là lần nào câu được thì cuối cùng hắn cũng sẽ thả chúng về hồ.
Ông lão không hiểu, còn ngạc nhiên hỏi Vu Mặc.
Vu Mặc chỉ lắc đầu nói, “Không phải là cháu muốn câu cá.” Chỉ là hắn muốn câu cái người gần đây bắt đầu chạy trốn kia, hắn cũng đành phải kiên nhẫn, chờ một chút.
Ngày tết, người trong nhà Trì Phương đều tụ tập chung một chỗ, Trì Chính và Trì Nghiêm không nấu cơm, nên bị ném ra ngoài viết câu đối, Trì Phương và mẹ Trì bận rộn trong nhà bếp, ba Trì nỗ lực hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn bị hai người đuổi ra ngoài.
Vốn đã đủ loạn rồi, mà ba Trì vừa giúp một tí đã loạn thêm.
Đợi đến khi viết câu đối xong, mẹ Trì và Trì Phương đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, Trì Phương bưng một tô lớn ra, bên trong là nhân bánh cậu làm, không có ý tốt gọi ba người đàn ông nọ đến gói sủi cảo.
Trì Nghiêm vừa nghe đã đen mặt, đừng nói là gói sủi cảo, ngay cả nấu cơm anh cũng không làm.
“Không thể mua đồ đông sao?” Trì Chính cầm một miếng bột lên, bất đắc dĩ hỏi.
Trì Phương nghiêm túc lắc đầu, “Không, đồ đông sao mà ngon bằng sủi cảo mình tự làm được.”
Em trai đã nói như thế rồi, Trì Chính cắn răng, bắt đầu nỗ lực học theo bộ dáng gói nhân vào sủi cảo của Trì Phương. Mẹ Trì nhìn bọn họ tay chân vụng về, thở dài, nhưng cũng không ngăn cản trò vui của con nhỏ.
Ba người gói sủi cảo đến vỡ đầu chảy máu, ba Trì còn đỡ, lúc trẻ cũng từng gói sủi cảo vài lần, nhưng Trì Chính và Trì Nghiêm, gói gói một hồi mà cũng chẳng biết đấy là sủi cảo hay bánh bao, có lúc còn nhìn như một viên mì nhỏ.
Đợi đến khi mẹ Trì gói sủi cảo xong, ba người đàn ông mới bị đuổi vào nhà bếp nấu nước.
Mẹ Trì nhìn ý cười trong mắt Trì Phương, lắc đầu, nhưng mà gần đây Trì Phương ở nhà có hơi rầu rĩ, hỏi cậu cậu cũng không nói, có thể đùa giỡn cho cậu vui một chút, mẹ Trì cũng cảm thấy rất tốt.
Đặt sủi cảo lên nồi, hâm nóng nhiệt độ, người một nhà vây quanh bàn ăn ngồi xuống.
Sủi cảo khác nhau rất rõ ràng, của mẹ Trì đoan chính tròn trịa, của Trì Phương thanh tú đáng yêu, còn ba người kia thì… Cũng là kẻ tám lạng người nửa cân hết. Ba Trì mở bình rượu, nâng ly cùng hai đứa con lớn, đến Trì Phương, vì chuyện một chén đã say lần trước, tạm thời bị mẹ Trì cấm uống rượu.
Cơm nước xong cũng đến 9 giờ tối, Trì Phương hỗ trợ dọn bàn, nhìn thoáng qua điện thoại không có động tĩnh gì.
Mấy ngày nay tin nhắn Vu Mặc gửi cho cậu, đều bị cậu dùng đủ loại lý do để bỏ qua. Cũng không biết có phải Vu Mặc nghĩ tới cái gì rồi không, mà đã ba ngày không nhắn tin cậu.
Trì Phương cầm điện thoại, thở dài.
Thật ra cậu cũng không biết tại sao mình lại trốn tránh Vu Mặc, bắt đầu từ buổi tối hôm xem pháo hoa ấy, chẳng hiểu sao cậu lại không dám gặp Vu Mặc. Trì Phương sờ sờ lỗ tai theo bản năng, cậu còn có thể nhớ rõ cảm giác khi hô hấp của Vu Mặc chạm phải vành tai mình, khuôn mặt bắt đầu tỏa nhiệt không ngừng…
“Em trai, nhớ ai đó? Mặt đỏ thế?” Trì Chính thấy Trì Phương ngẩn người trong góc một mình nên đi tới xem một chút, cũng không biết Trì Phương nghĩ cái gì, mà mặt mày đỏ bừng, ai không biết còn tưởng rằng cậu vừa uống cả trăm chén rượu.
Trì Phương mãnh liệt giấu điện thoại, phản bác theo bản năng, “Không có.”
Ánh mắt Trì Chính lóe lên một tia kinh ngạc, “Ơ, có thật à? Ai vậy ai vậy? Đẹp không? Đáng yêu không? Ngoan không? Phải kiểu vô cùng mềm mại dễ thương không?”
Trì Phương bị câu hỏi của Trì Chính làm cho choáng váng đầu óc, cậu thẹn quá hóa giận, đẩy người nọ sang sô pha bên kia, “Không có gì hết! Đừng có hỏi nữa mà!”
Vất vả lắm mới đuổi được Trì Chính, Trì Phương cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi cái gì nữa, cậu chần chờ mở điện thoại, bật khung tán gẫu với Vu Mặc lên, ngẩn ngơ nửa ngày, mới nhẹ nhàng gõ ra vài chữ.
Trì Phương: Năm mới vui vẻ.
Vu Mặc: Năm mới vui vẻ.
Trì Phương hơi kinh ngạc nhìn hai hàng chữ nhảy ra cùng lúc, Vu Mặc bên kia cũng ngẩn ngơ nhìn khung tán gẫu một hồi lâu mà chẳng nhắn ra được chữ nào. Trì Phương thở dài, chủ động nhắn thêm.
Trì Phương: Ăn cơm chưa?
Vu Mặc xóa bỏ hàng chữ vừa gõ: Ăn rồi.
Trì Phương: Ăn cái gì?
Vu Mặc: Sủi cảo.
Trì Phương nhịn không được nở nụ cười, cách trả lời của Vu Mặc cũng thật là. Cậu ngồi xuống ghế sô pha, vừa xem chương trình với mẹ Trì, vừa nhắn tin với Vu Mặc.
Trì Chính vừa quay đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Trì Phương, nhíu mày. Nhất định là Trì Tiểu Phương có người mình thích rồi mà không chịu nói cho anh hai.
Vu Mặc nhắn tin với Trì Phương đến tận tối, hai người cũng không nói đến mấy ngày trước, như là đều chấp nhận cái gì đó.
Mấy ngày năm mới này, Trì Phương vô cùng bận rộn, người thân của Trì gia rất nhiều, mặc dù bình thường chẳng qua lại gì, nhưng dù sao thì cũng là tết, vẫn phải đến nhà người thân thăm hỏi.
Ngược lại là Vu Mặc, vì chuyện lúc trước, mẹ Vu biết rằng vẫn luôn có người quấy rối Vu Mặc, trong lòng rất buồn bực. Hơn nữa ông Vu vừa qua đời, vài người trong Vu gia có chút tâm tư nhỏ, mẹ Vu đành thương lượng với ba Vu, năm nay chỉ ăn tết trong nhà, sau đó cũng chỉ đến nhà người thân hỏi thăm một chút thôi.
Khai giảng vào ngày 20 tháng 2, trước đó vài ngày, Vu Mặc gọi Trì Phương ra ngoài mua sách giáo khoa.
Lần này Trì Phương không từ chối.
Sáng sớm lúc Trì Chính thấy Trì Phương muốn ra ngoài còn hơi kinh ngạc, “Có ai hẹn em à?”
Trì Phương không chú ý tới vẻ mặt của anh, khom lưng tìm giày trong tủ, gật đầu, “Em ra ngoài mua sách với Vu Mặc.”
Trì Chính nhíu mày, trong lòng hơi nghi hoặc, mua sách thì đi một mình là được rồi, sao lại cố tình ra ngoài vào hôm nay…
“Em đi đây.” Trì Phương đổi giày xong, nói một tiếng với Trì Chính rồi đi.
Trì Phương thật sự không hề ý thức được hôm nay là ngày gì, đợi đến khi ra ngoài, phát hiện đâu đâu cũng là những người yêu nhau, cậu mới nhận ra, hôm nay là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân phương Tây.
Trên đường toàn là cặp đôi, mấy cậu nhóc ra ngoài như Trì Phương rất ít. Trì Phương lặng lẽ nhìn Vu Mặc, chẳng lẽ Vu Mặc cố ý chọn hôm nay sao?
Chỉ là nhìn Vu Mặc, như là hoàn toàn không phát hiện ra sự dị thường bên cạnh.
Chắc là do mình nghĩ nhiều?
Trì Phương vừa nghĩ vừa đi vào nhà sách cùng với Vu Mặc. Hiện tại Trì Phương đã xem hết chương trình học cấp 2 một lần, nhưng mà trong đó còn một vài chỗ hơi khó hiểu, Trì Phương cũng không chắc.
Vu Mặc cho cậu lựa hai quyển sách giáo khoa cấp 2, rồi mua thêm vài quyển lớp 10. Mua sách làm trễ nãi một hồi, Trì Phương ôm cả đống sách ra ngoài, cũng gần xế chiều rồi, Vu Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Đi ăn không?”
Dường như… Không có vấn đề gì?
Trì Phương do dự, nhẹ gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!