Sau Khi Sống Lại, Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy
Chương 7: Đầu hoài tống bão*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Đầu hoài tống bão (投怀送抱): hành động chủ động yêu thương, ôm ấp, ý nói khiêu khích, gợi tình.
Việc tìm gia sư tạm thời được gác lại, nhưng người xung quanh cũng nhận ra Trì Phương đang thay đổi. Vốn Trì Phương cũng được coi là dị loại trong lớp, rõ ràng lớn lên ngoan ngoãn như vậy, nhưng tính tình lại lãnh lãnh đạm đạm, ngoại trừ Bàng Tử Phi, ai cũng không phản ứng.
Thậm chí nữ sinh trong lớp còn đặt biệt hiệu cho Trì Phương, gọi là đóa hoa cao lãnh.
Nhưng bây giờ, Trì Phương không chỉ bắt đầu chăm chú nghe giảng, mà tan học còn nói chuyện phiếm với bọn họ.
Lúc bắt đầu bạn học còn có hơi nghi hoặc, dù Trì Phương thay đổi quá đột ngột. Nhưng sau khi tiếp xúc thêm với Trì Phương, họ đã bắt đầu tự tìm đủ loại lý do cho cậu.
Nhất định là bạn học Trì Phương xấu hổ, nên trước kia mới không dám nói lời nào.
Trì Phương lớn lên nhu thuận, tuy kế thừa gương mặt của mẹ nhưng lại không có chút nữ tính nào, hơn nữa da dẻ trắng trẻo, chưa tới mấy ngày đã đoạt được sự bảo hộ của phần lớn nữ sinh trong lớp.
Về phần các nam sinh, mặc dù có vài người có hơi xem thường Trì Phương, nhưng Bàng Tử Phi trong lớp cũng coi là bá chủ một phương, có cậu che chở nên những người khác cũng không dám biểu hiện sự bất mãn ra ngoài.
Không phải Trì Phương không biết những người kia có ác ý với mình, nhưng cậu thật sự không có tâm tình đi tính toán với mấy thằng nhóc mười mấy tuổi, họ cũng không có khả năng gây ra tổn hại gì cho cậu, nên Trì Phương cứ trực tiếp coi như không thấy.
Sau khi trở lại trường học, Trì Phương moi hết sách giáo khoa ra, tuy chuyện tìm gia sư còn chưa có tin tức, nhưng cậu cũng không thể cứ chán chường thế này được. Trì Phương muốn học, Bàng Tử Phi cũng không có khả năng cứng rắn lôi người ta ra ngoài chơi với mình, nhưng bảo cậu học còn không bằng đánh cậu một trận, nên Bàng Tử Phi quyết định chuồn một mình khi tan học.
Trì Phương lúc ấy đang làm bài tập, có nghe Bàng Tử Phi nói gì đó, nhưng chỉ tùy ý gật gật đầu, rồi lại chăm chú giải đề.
Bàng Tử Phi cắn răng vò mái tóc mềm mại của Trì Phương.
Toàn bộ tâm trí Trì Phương đều đắm chìm trong đề bài, chủ yếu là đề này rất thú vị, cảm giác như là cố ý lượn quanh cậu, nhưng lại không kém phần phức tạp, Trì Phương đã hiểu được phân nửa, nếu lúc này mà dừng lại, thì đoán chừng mạch suy nghĩ nãy giờ sẽ bị rối loạn.
Lớp học chậm rãi trở nên yên tĩnh, bạn học cũng đi gần hết.
Trì Phương đối mặt với biểu thức đại số cuối cùng, tính toán ra một con số, lại thay vào đề bài, xác định mình làm không sai, mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.
Vu Mặc bị nụ cười của Trì Phương làm cho mất tập trung, lực đạo cầm bút không tự chủ được tăng thêm.
Hắn vốn đã sớm ra ngoài, kết quả nhìn thấy Trì Phương vẫn ngồi tại chỗ, không hiểu sao Vu Mặc lại không muốn rời đi.
Nghĩ mình có thể nghiên cứu xem xem người này lợi hại chỗ nào, mà có thể làm cho mình sợ cậu ta đến thế. Vu Mặc mới yên tâm thoải mái ngồi một bên, nghiêm túc nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của Trì Phương.
Nhưng hắn nhìn lấy nhìn để, mà chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, như vừa trải qua bốn tiếng huấn luyện.
Người này… Quả nhiên rất nguy hiểm!
Lớp mười không phải tự học buổi tối, năm giờ là tan học. Trì Phương làm bài nên không chú ý thời gian, chờ cậu lấy lại tinh thần, người trên lớp căn bản đều đã đi hết.
Trì Phương vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về căn hộ nhỏ của cậu.
Vì biệt thự Trì gia quá xa, nên bình thường Trì Phương luôn quay về căn hộ nhỏ của cậu, ngay cạnh trường học, không lớn lắm, nhưng nhà bếp cái gì cũng có, bình thường Trì Phương không có chuyện gì còn có thể tự mình làm cơm.
Vì sốt ruột, nên Trì Phương cũng không chú ý tới trong lớp còn có người đang ngơ ngác nhìn mình, dọn dẹp cặp sách xong, liền đi thẳng đến cửa sau, đảo mắt đã biến mất trước mặt Vu Mặc.
Vu Mặc phút chốc lấy lại tinh thần, theo bản năng cầm balo đã sớm cất kỹ trong tay, theo ra khỏi cửa lớp.
Nhưng tốc độ của Trì Phương quá nhanh, hắn theo ra khỏi cổng trường, ánh mắt vừa bị vài bạn học ngăn cản mấy giây, đã tìm không được thân ảnh của Trì Phương.
Vu Mặc dừng một lát, nhìn xung quanh một lần, đúng lúc trông thấy một con đường nhỏ bên cạnh, hắn do dự một giây, quay người đi vào đường nhỏ.
Mà một bên khác, Trì Phương nhìn bánh trứng* trong tay mà nuốt nước miếng. Lúc nãy vừa mới ra khỏi cổng trường, cậu đã nghe thấy một mùi thơm ngào ngạt, sau mấy giây giãy dụa… Cậu đã từ bỏ chống cự.
Chậm trễ một hồi, sắc trời ngày càng tối.
Từ trường học đến căn hộ có hai con đường, một đường lớn lượn quanh bên ngoài, và một đường nhỏ gần trường, bình thường Trì Phương đều đi đường lớn, nhưng hôm nay cậu tan học muộn, nếu đi đường lớn sẽ chậm trễ thời gian.
Trì Phương nhìn thoáng qua sắc trời, quay lại đường nhỏ.
Người trên đường rất ít, bên trái con đường đúng lúc là cao ốc, toàn bộ ánh sáng đều bị ngăn trở, nên sắc trời còn tối hơn bên ngoài, Trì Phương bị gió lạnh thổi cho run rẩy, che kín quần áo bước nhanh hơn.
Ngay tại thời điểm cậu lập tức phải đi ra ngoài, phía trước lại truyền đến giọng nói của ai đó.
“Anh Vương, anh chờ chút, để tụi em dạy dỗ thằng nhóc này.”
Bước chân Trì Phương dừng lại.
Giọng nói này nghe lạ lạ, Trì Phương cẩn thận trốn bên tường, ló đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ba thiếu niên bất lương đang vây quanh một nam sinh, còn có một thiếu niên bất lương đứng bên cạnh, cười lạnh nhìn mấy người bọn họ. Nam sinh bị vây mặc đồng phục trường Trì Phương, thoạt nhìn rất cao, nhưng bóng lưng có hơi gầy.
Trì Phương đặt bánh trứng trong lòng bàn tay, ủ ấm bàn tay bị gió lạnh thổi run, do dự không biết bản thân có nên ra ngoài không.
Dù sao lấy sức chiến đấu của cậu, chính là một chiến ngũ tra*.
*Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, viết tắt từ câu đầy đủ là “Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn”.
Nhưng cũng đã bắt gặp rồi, giả bộ không thấy cũng không nên.
Nghĩ nghĩ, Trì Phương thuận tay giả bộ như đang gọi điện thoại, cố ý hạ giọng, lại khống chế âm lượng cho người phía trước có thể nghe được, “Alo, chú ơi, cháu muốn báo cảnh sát.. Vâng vâng vâng, có mấy người tụ tập ẩu đả, tại con đường nhỏ cạnh trường Thị Nhất ạ, vâng vâng cháu ở ngay bên cạnh, bọn họ không thấy đâu ạ, vâng vâng, giờ cháu đi ngay… Cháu không đánh ạ.”
Tay mấy thiếu niên bất lương phía trước run lên, nhìn về phía lão đại theo bản năng, “Anh Vương, cái này cái này cái này…”
Bọn họ chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc thúi này một chút, chứ không muốn bị bắt vì chuyện này.
Người gọi là anh Vương bước vài bước vọt tới góc tường, chỉ là ở đó từ lâu đã không còn ai. Anh Vương hung tợn liếc nhìn bốn phía, nhưng không tìm được ai. Anh Vương không tìm được người, lại sợ cảnh sát đến thật, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói, “Đi.”
Bốn người rất nhanh đã rời đi, Trì Phương cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra từ một cánh cửa, nhìn bóng lưng của mấy người rời đi mà thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cậu căn bản không báo cảnh sát, chỉ muốn dọa chúng đi thôi. May là mấy người này tức đến choáng váng đầu óc, qua vài năm nữa, không biết có ai tin mánh khóe đơn giản này không nữa…
Trì Phương vừa nghĩ, vừa quay đầu.
Sau đó đầu đập vào lồng ngực của một người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!