Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo - Chương 38: 38: Chung Giường!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo


Chương 38: 38: Chung Giường!


Tình độc của Thích Trác Ngọc ngày hôm sau đã tốt lên.
Sau khi tro của Thủy yêu tan thành mây khói, hồ linh trước mắt cũng khô héo chỉ trong một đêm, còn lại một vũng nước khổng lồ.
Nhìn thấy cảnh này Phượng Tuyên cũng không hề ngạc nhiên.
Bởi vì lúc trước y đã mơ mơ hồ đoán ra một chút.
Dù sao ốc đảo mà bọn họ nghỉ ngơi này, hẳn là nguồn nước duy nhất trong phạm vi trăm dặm.
Một nơi như vậy là một kho báu tuyệt vời thu hút dã thú, trộm cướp, trộm ngựa và yêu quái.
Nhưng Phượng Tuyên ở tận mấy ngày cũng chưa từng gặp phải thứ gì.
Y liền đoán được có khả năng là Thích Trác Ngọc đã mở kết giới ở phụ cận ốc đảo.

Mà vì sao lại buông tha thủy yêu duy nhất trong ốc đảo.
Nguyên nhân lớn nhất chính là thủy yêu là một thể với hồ linh, giết thủy yêu, hồ linh cũng sẽ khô cạn.
Trước đó thủy yêu không dám ra tay, đại khái là bởi vì nó cảm nhận được thực lực đáng sợ của Thích Trác Ngọc, không dám làm bậy.

Chỉ dám giấu tài đợi đến khi tình độc của đại ma đầu phát tác mới đi ra làm yêu.
Không thể không nói, tính cách Thích Trác Ngọc quả thật cuồng ngạo đến cực điểm.
Để cho đại yêu chiếm cứ một phương núp ở dưới mí mắt mình, không phải cực độ tin tưởng thực lực của mình thì không làm được loại chuyện điên cuồng này.
Nhưng đồng thời, Phượng Tuyên không hiểu sao cảm nhận được một chút săn sóc đến từ đại ma đầu.
Hắn giữ lại Thủy yêu cũng bởi vì mình cần dùng nước, bằng không lấy tính cách nóng nảy của hắn thì có khi trảm cỏ trừ cây mười tám đời tổ tông người ta luôn rồi.
Thủy yêu đã sớm tan thành mây khói trong ngày đầu tiên.
Bỗng nhiên có một chút cảm động nhỏ là chuyện gì xảy ra.
Phượng Tuyên cảm giác lương tâm của mình đột nhiên lại mọc lên.
Y đang ăn một loại trái cây phong phú của Tu Chân Giới gọi là lưu quả, lột vỏ dày bên ngoài, bên trong là một trái cây nhỏ màu đỏ thẫm óng ánh.
Cắn một miếng mọng nước, trong sa mạc nắng nóng, rưới băng lên rất đã khát.

Nhìn trái cây mà mình vất vả bóc xong trước mắt, Phượng Tuyên nhịn đau cắt tình yêu.
Đổ đầy một chồng, sau đó đưa cho Thích Trác Ngọc.
Coi như là bổ sung dinh dưỡng cho đại ma đầu sau khi bị thương vì tình độc.
Thích Trác Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy tiểu tổ tông xếp lưu quả thành chồng chỉnh tề đẩy cho hắn.
Nhìn y vài giây, Thích Trác Ngọc bình tĩnh lên tiếng, “Còn lại nhiều như vậy, ăn không hết hay sao?? ”

Cái gì gọi là thừa nhiều như vậy ăn không hết.
Trông y có giống loại tinh ăn ăn không hết mới phân cho hắn không?
Được rồi, trước đây thì có giống một chút.
Nhưng một chồng này hoàn toàn là tấm lòng biết ơn chân thành của y được chứ?
Thích Trác Ngọc thấy y không nói gì, cho rằng mình đoán sai, vì vậy, nhìn vào bàn vẫn còn một vài lưu quả chưa được bóc vỏ, tiếp tục: “Vẫn phải cần ta giúp bóc nốt.”
Phượng Tuyên: “…”
Chỉ thích làm nô lệ việc nhà đúng không?
Đại ma đầu, đây là cái mà ngươi tự tìm!
Vì thế trước khi long xa đến Quy Khư quốc, tất cả lưu quả trên bàn đều được Thích Trác Ngọc lột hết.
Lúc nãy Phượng Tuyên thật sự ăn không nổi nữa, nhưng y giận dỗi đã ăn hơn phân nửa, ăn tới nỗi bụng phình cả lên.
Còn lại, Thích Trác Ngọc ăn giúp y.
Y thật sự không hiểu nổi Thích Trác Ngọc.
Chẳng lẽ hắn có tật xấu kỳ quái, thích ăn đồ ăn thừa của người khác hay sao?

Quy Khư quốc nằm ở đại lục phía nam của Nhân tộc.
100 năm trước, đây là một đại dương rộng lớn, thuyền buôn trên biển của Đế quốc Nhân tộc xuất phát từ đây, mở ra con đường thương mại với chín châu lục.
Vùng đất từng dồi dào nguồn nước này là nơi sinh sống một loạt các dân tộc và bộ lạc.
Ở sâu trong Nam Hải, Tộc giao nhân sinh sôi nảy nở tu luyện tại nơi đây.
Hiện giờ biển cả hoá sa mạc, thời gian trôi qua, Quy Khư quốc trở thành phế tích, cảnh còn mà người đã mất.
Trong sa mạc sừng sững những từng tòa nhà được xây bằng gạch đá, không cao không thấp, kiểu kiến trúc đều là mái vòm hình tròn, trên đó khảm những hạt cườm lớn để trang trí, rất khác biệt với phong cách của Trung Nguyên.
Cát có màu vàng, lâu đài cũng có màu vàng, thoạt nhìn, Quy Khư quốc cùng với sa mạc Nam Hải này nối liền thành một mảng.
Quy Khư quốc chủ Bối Cách La Già đã trở lại Quy Khư quốc từ hai ngày trước.

Quần thần vây quanh, ngươi một lời ta một câu, giọng nói hỗn loạn lộ ra một vấn đề.
Đó chính là quốc chủ đi Trung Nguyên mời những nhân sĩ tu chân kia đến bắt yêu, liệu có tới chưa?
Thì ra, Quy Khư quốc đã bị yêu vật quấy rầy nhiều tháng.
Lần này Quy Khư quốc chủ tiến đến Trường An hiến bảo vật, việc trọng yếu nhất chính là mời tu sĩ nhân tộc đến đế quốc trảm yêu trừ ma cho bọn họ.
Bối Cách La Già trấn an: “Thần dân của ta, xin các ngươi yên tâm.

Bản vương lúc này đây đã mời tiên sư đệ nhất tu chân môn phái Trung Nguyên tới, ít ngày nữa sẽ tới bổn quốc.”
Nghe xong, bất kể là đại thần hay là dân chúng, giờ phút này đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lập tức thảo luận, Quy Khư quốc mở cửa, bởi vì nhân khẩu không nhiều, quân thần và dân chúng giờ phút này đều ở cửa thành nghênh đón Bối Cách La Già.
Nghe quốc chủ nói vậy, âm thanh châu đầu ghé tai truyền đến:
“Ta đã từng thấy tu sĩ Trung Nguyên ở trong sách rồi, đều là loại tiên khí bồng bềnh đúng không?”
“Nghe quốc chủ nói là tu sĩ đệ nhất Trung Nguyên, chắc trông như cái loại tóc hoa râm, râu dài đó”
“Hả? Nghĩ như vậy, chỉ nhìn mặt đã cảm thấy tu vi của hắn rất mạnh.


“Nghe nói tu sĩ Trung Nguyên đều là ngự kiếm mà đến, ước chừng cũng sắp tới rồi chứ?”
……
Nói Thích Trác Ngọc là Thích Trác Ngọc tới.
Chỉ là không giống với dáng vẻ lão đạo trưởng tóc hoa râm, tiên khí bồng bềnh như thần dân Quy Khư quốc tưởng tượng.
Thậm chí ngay cả hình tượng ngự kiếm mà đến cũng không giống.
Chỉ thấy trên bầu trời Quy Khư quốc đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong.

Cát vàng che khuất bầu trời đan xen thành một bóng ma khổng lồ.
Trong bóng tối, ma long ba đầu mở ra đôi cánh khổng lồ, gào thét đáp xuống tường thành.
Cơn bão do cánh đập thổi bay một đám đại thần và dân chúng ngã trái ngã phải.
Chờ cơn lốc dừng lại, Thích Trác Ngọc mới đi ra từ long xa.
Bàn tay vừa bóc hết lưu quả cho Phượng Tuyên, mười đầu ngón tay đều bị nhuộm thành màu đỏ, hơn nữa cấu hình ma long cũng rất giống loại xuất hiện tiêu chuẩn của đại ma vương —— hoặc là không biết đi đâu ăn mấy trăm đứa trẻ con, trên tay còn nhuộm máu chưa kịp rửa.
Sau đó Phượng Tuyên tiếp tục nhảy ra từ long xa.
Mọi người: Oh! Còn lại một đứa trẻ chưa kịp ăn xong!
Tiếp theo, có một đại thần run rẩy nói: “Đây, đây là đại yêu mới tới sao…!Chẳng lẽ trời muốn Quy Khư quốc ta phải chết?”
Bối Cách La Già im lặng một lúc không biết phải nói gì, tuy rằng ở Trung Nguyên đã biết tác phong tu sĩ Thích Trác Ngọc có chút phản diện, nhưng không ngờ lại giống nhân vật phản diện như thế, đành phải kiên trì giải thích: “Chư vị đừng sợ, hắn không phải là yêu ma gì, chỉ là tu sĩ bổn vương mời tới từ Trung Nguyên.


Lần này, hiện trường chết lặng.
Trên đầu mọi người toát ra một đống dấu chấm hỏi:?? Quốc chủ ngài nói thật sao, tu sĩ ngài mời không giống tới bắt yêu mà trông cứ như tới giúp yêu quái gây sóng gió diệt chúng ta thì đúng hơn phải không?

Hoạt động tâm lý và phỏng đoán của quốc dân đại thần Quy Khư quốc đều không ảnh hưởng đến Phượng Tuyên.
Nên nói hiện tại hình như y đã quen đối với kiểu nhân vật này rồi.
Bối Cách La Già sắp xếp bữa tiệc thịnh soạn chào đón bọn họ, một đường ôn tồn mời bọn họ vào trong vương cung.
Dọc theo đường đi, Phượng Tuyên đều bị hấp dẫn dẫn kiến trúc phong tình kỳ lạ này, lúc thì sờ sờ nơi này, lúc thì sờ sờ nơi đó.
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu hỏi một câu: “Ngươi thích à?”
Phượng Tuyên thành thật gật đầu: “Thích lắm.”
Nói xong, như là nhớ tới gì đó, y vội vàng bổ sung: “Sư huynh ta nói thích chỉ là đơn thuần là thưởng thức mà thôi, cũng không có ý muốn chiếm của bọn họ làm của riêng đâu! ”
Không thì lấy cái loại tính cách bá đạo của Thích Trác Ngọc, rất có thể sau khi y nói thích xong, hắn sẽ chiếm lĩnh luôn Quy Khư quốc của người ta cũng lên.
Không phải Phượng Tuyên lo nhiều, là đại ma đầu thật sự có thể làm ra hành vi thái quá như vậy.
“Vậy à?” Quả nhiên Thích Trác Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối, cứ như là tiếc không thể cướp Quy Khư quốc nữa.
Phượng Tuyên: Nhìn đi! Y biết ngay mà!!
Yến hội bố trí ở chính điện hoàng cung, vốn Phượng Tuyên còn có chút không quen với loại trường hợp giao lưu chính trị này.
Nói thật, lúc y ở Cửu Trọng Thiên cũng rất chán ghét tham gia yến hội, cảm thấy còn không thoải mái bằng ngủ ở Tê Phượng cung.
Nhưng bởi vì thân phận quý giá, hết lần này tới lần khác Bạch Ngọc Kinh có yến hội gì cũng phải kéo y tới.
Đến thế gian lịch kiếp, tuy rằng cũng tham gia yến hội, nhưng lại không cảm thấy khó chịu như lúc ở Bạch Ngọc Kinh.
Dù sao mỗi một lần yến hội y tham gia đều ở cùng Thích Trác Ngọc.
Đại ma đầu rất cẩn thận ở vài phương diện.

Dù sao cũng sắp xếp rất rõ ràng cho y, thậm chí ngay cả chuyện y không thích uống rượu, thích uống nước trái cây cũng để ý.
Y chỉ cần ăn uống cho no ở yến hội, còn lại xã giao gì cũng không cần tham gia.

Giống như là được bao quanh bởi một vòng tròn rất thoải mái, được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Còn tưởng rằng lúc trước nói câu “Sư huynh bảo vệ ngươi” kia chỉ là hắn tiện miệng nói thôi.
Không ngờ hắn thật sự quán triệt thực hiện đến bây giờ.
Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyên không rõ trong lòng là cảm giác gì.
Cảm giác tức ngực do không khí không lưu thông trong long xa lại kéo đến.
Chết mẹ.
Không khí lưu thông trong hoàng cung còn kém như vậy sao?
Phượng Tuyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn chung quanh, cửa sổ thủy tinh chạm trổ đều đã mở ra.
Y lại lặng lẽ quan sát Thích Trác Ngọc, bình thường đại ma đầu nói chuyện đều là “Giết ngươi”, “Cướp của ngươi là phúc khí của ngươi”, loại đơn giản thô bạo tức chết người không đền mạng.
Không ngờ lúc hắn nói chuyện với Bối Cách La Già, lại là đ ĩnh đạc mà nói, có chút cảm giác người ngoại giao của nước lớn.
Có đôi khi Phượng Tuyên không thể không thừa nhận, Thích Trác Ngọc đúng là thiên tài về mọi mặt.

Nhìn chằm chằm hắn vài lần, không hiểu sao lại thấy hơi thu hút.
Trong vô thức nhịp tim bắt đầu đập nhanh.
Kết quả bị Thích Trá Ngọc bắt được, khoé mắt liếc về phía y, giọng điệu mang theo ý cười: “Đã nhìn đủ chưa? ”
Phượng Tuyên hoàn hồn:?? Ai nhìn đủ chưa?!
Không biết xấu hổ.
Y mới chỉ liếc nhìn hai lần thôi, được chứ?
Quả nhiên tim đập nhanh là ảo giác.
Tuyệt đối là do cửa sổ hoàng cung mở chưa đủ lớn.
Thích Trác Ngọc nhìn y tức giận đến hai má thịt đều phồng lên, có lẽ là cảm thấy chọc y rất vui.
Trong bữa tiệc nhàm chán, cuối cùng đã tìm thấy một điều thú vị, vì vậy chậm rãi nói: “Không có ý trách ngươi.”
Ồ.
Vậy ta phải cảm ơn sư huynh sao?
Phượng Tuyên dùng một loại ánh mắt không đúng điệu nhìn hắn.
Cứng, cứng, nắm đấm thực sự cứng.
Trong lòng y mắng to: không có nhìn sư huynh, hoàn toàn không muốn nhìn sư huynh, có vài người tự kỷ kiêu ngạo quá rồi đó!!!
Ý đồ cưỡng chế Thích Trác Ngọc đọc tâm.
Nhưng kỹ năng đọc tâm của đại ma đầu hình như toàn online có chọn lọc thì phải.
Hiện tại hiển nhiên chính là trạng thái rớt mạng, Thích Trác Ngọc dùng một loại thần thái “Ngươi không cần che dấu, muốn nhìn trộm ta là một chuyện thường tình”.
Còn chậm rãi lên tiếng: “Sư huynh chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút.


Thích Trác Ngọc dùng đũa gõ vào ly thủy tinh đầy nước trái cây của y, kề sát, giọng điệu bình tĩnh, giống như thật sự đang đề nghị: “Nhìn không đủ có thể dùng Thiên Lý Giang Sơn Đồ để ghi nhớ, buổi tối mang về len lén mà xem.”
……
……
Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi đẩy hắn ra: “Không cần đâu sư huynh.”
Len lén xem mấy thứ này tối gặp ác mộng đó, cảm ơn!

Sau khi yến hội kết thúc, quốc chủ Bối Cách La Già lại giữ lại Thích Trác Ngọc một mình nói chuyện.
Bình thường trong loại trường hợp này thì Phượng Tuyên rất thức thời không tham dự.
Không phải là y không nghe, mà cho dù y ở lại cũng không nghe hiểu, giống như khi còn bé ngồi trên đùi phụ thần nghe kinh thư vậy.
Có thể nói là thiên thư cũng không ngoa.
Có thị nữ tiếp đón, dẫn Phượng Tuyên đến nơi ở lại của vương cung.
Vương cung Quy Khư quốc rất lớn, từ bên ngoài nhìn tựa như ba bức tường thành cao cao sừng sững hình vòm tròn.

Mặt đất được lát bằng một loại gạch đá cẩm thạch chỉ có ở Quy Khư quốc, bóng loáng sáng ngời, đi trên đó thậm chí có thể phản chiếu bóng người.

Xuyên qua hành lang vẽ đầy bích họa, Phượng Tuyên tò mò quan sát bức bích họa.
Thị nữ tận tâm giải thích, dùng tiếng Trung Nguyên tương đối cứng ngắc nhưng cũng có thể nghe hiểu: “Đây là lịch sử của Quy Khư quốc chủ các thế hệ trước.


Có thể thấy được.
Dù sao hình ảnh trên bích họa còn có hải dương và thuyền buôn.
Đi về phía trước, thậm chí có thể nhìn thấy cả đàn cá trên bích hoạ.
Ở phía trước, vẽ một con cá chép tuyệt đẹp đang nhảy lên một cánh cửa khổng lồ.

Rất giống truyền thuyết cá chép nhảy long môn ở thế gian, chỉ là truyền thuyết này chỉ có ở Trung Nguyên, không ngờ Nam Hải Quy Khư quốc cũng có.
Thị nữ nói: “Đây là truyền thuyết về vùng đất Quy Khư, hơn trăm năm trước, vùng đất Quy Khư ở Nam Hải có một cánh cửa Long Môn cực lớn, chỉ cần có cá chép vượt qua Long Môn là có thể trở thành giao, sau đó từ giao tu luyện thành tiên.


Hả? Cái này không đúng.
Nghe nói qua cá tu luyện thành long, còn chưa nghe nói qua cá có thể tu luyện thành giao.
“Nghe đồn có một con cá chép vàng, khi còn nhỏ đứt đuôi, chỉ còn lại một nửa đuôi, cho nên luôn bị nhân tộc cười nhạo.

Sau đó Nam Hải yêu vực bộc phát chiến tranh, tiên yêu chi chiến một lần đánh chính là mười năm, trong một chiến dịch, chiến thần Tĩnh Linh tiên quân tam thanh cảnh vô tình rơi xuống Nam Hải, được cá chép cứu lên.

Tiên quân vì tạ ơn cá chép, liền trợ giúp nó tu luyện thành tiên, đứng hàng tiên ban.

Sau đó, để tưởng nhớ họ, người ta đã thành lập một quốc gia tên là Quy Khư ở Nam Hải.”
Ồ.
Nói nửa ngày, thì ra đây là truyền thuyết về nguồn gốc của đất nước họ!
Phượng Tuyên cười, tại sao nguồn gốc của Quy Khư quốc lại là trung tây kết hợp?
Vừa là cá chép nhảy long môn lại tu tiên, hơn nữa còn rất thân tàn chí kiên.

Chỉ thiếu bị công chúa hủy hôn, sau đó ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!
Nhưng y nghe xong thì quên luôn.
Nói chung loại truyền thuyết về nguồn gốc này đều là do đế vương vì củng cố chính quyền bịa đặt lung tung ra, rất ít có sự thật.
Dù sao thần tiên cũng không phải muốn hạ phàm là hạ phàm, chỉ riêng việc phá hư sổ mệnh của một người cũng đã đã thành tro bụi rồi chứ đừng nói là giúp phàm nhân sáng tạo đế quốc, nhúng tay vào quốc vận, không bị Cửu Thiên Huyền Lôi bổ chết coi như thần tiên này may mắn.
Đến tẩm điện, sau khi thị nữ rời đi Phượng Tuyên khẩn cấp bò lên giường ngủ.
Ôi, nói cho cùng Thần cũng phải ngủ trên giường mới thoải mái!!
Giường lớn trong tẩm điện rất lớn, hơn nữa khác với Trung Nguyên.

Y lăn bốn năm vòng cơn buồn ngủ liền ập tới.
Dù trên long xa cũng có giường, nhưng ngày nào cũng bay lên bay xuống, nào có ngủ thoải mái như dưới mặt đất.
Vì thế chỉ chốc lát sau, Phượng Tuyên đã ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, là do bị tiếng động trong phòng đánh thức, nên ngoài trời đã tối, Thích Trác Ngọc không biết trở về từ lúc nào.
Lúc Phượng Tuyên tỉnh lại, hắn vừa vặn ngồi ở trước giường.

Động tác quen thuộc này, y thiếu chút nữa cho rằng Thích Trác Ngọc lại muốn nhét cho hắn thứ lộn xộn gì đó.
Nói thật, y cũng đã quen, chỉ cần đại ma đầu ra ngoài sẽ mang cho y chút đồ về.
Cũng giống như con thú ăn thịt lớn nuôi nhốt tiểu thú vậy.
Ra ngoài săn bắn không có mang đồ ăn trở về, thì như là không nuôi nổi, có lỗi với vợ con.
Không hiểu sao lại khiến Thích Trác Ngọc phiền não.
Vì thế Phượng Tuyên lại càng không hiểu ra sao bị Thích Trác Ngọc nóng nảy xoa lung tung một trận, tiếp theo nghe được giọng nói cổ quái của Thích Trác Ngọc: “Lần sau nhất định dẫn theo ngươi.


Phượng Tuyên:?
Không cần đâu sư huynh.
Y cảm thấy một đống đồ vật này của y đời này có khi cũng không dùng tới được.
Hơn nữa, một năm sau sẽ chết, muốn nhiều thứ như vậy để làm gì.
Phượng Tuyên lại tương đối để ý một chuyện khác: “Sư huynh, quốc chủ tìm huynh nói chuyện gì, có phải muốn huynh đi bắt yêu hay không? ”
Thật ra trước kia, mặc kệ Thích Trác Ngọc ở bên ngoài làm chuyện gì, Phượng Tuyên cũng sẽ mặc kệ.
Nhưng gần đây không biết như thế nào, tuy rằng biết tu vi của hắn cao cường, nhưng luôn cảm thấy lúc hắn bắt yêu sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì.
Y hơi.
Không thích hắn bị thương.
Thích Trác Ngọc tựa vào đầu giường, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Không phải là yêu quái lợi hại, chỉ là một tiểu yêu cường chiếm nguồn nước mà thôi.”
Phượng Tuyên nghe xong, gật đầu.
Một lát sau, tựa như nhận ra chỗ nào đó không đúng.

Nắm bắt được từ khóa, chần chừ nói: “Tiểu yêu cưỡng đoạt nguồn nước? ”
Thích Trác Ngọc không nói gì.
Phượng Tuyên nhận ra được gì đó: “Không phải là thủy yêu gặp được lúc trước ở ốc đảo đất chứ?”
Tâm tình Thích Trác Ngọc rất tốt, gật đầu: “Ừ.”
Ngươi! Còn! Ừ!
Vốn là đến Quy Khư quốc bắt yêu, kết quả trước khi đến đã gi3t chết thủy yêu người ta luôn rồi.
Phượng Tuyên cảm giác toàn thân không ổn: “Vậy sư huynh, hiện tại làm sao bây giờ? ”
Bắt được yêu của người ta trước thời gian luôn rồi, bây giờ về thẳng Phiếu Miểu tiên phủ hay sao?
“Quay về Phiếu Miểu tiên phủ làm gì.” Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: “Chẳng phải thủy yêu còn có đồng tộc hay sao? Đến lúc đó tùy tiện đi giết một con giao cho Bối Cách La Gia là được.”
Thủy yêu: Cảm ơn ngươi nha.
Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ như là còn phải ở Quy Khư quốc một thời gian.
Phượng Tuyên biết mục đích chuyến đi của đại ma đầu đầu óc đầy chuyện này khẳng định không đơn giản như bắt yêu.
Nhưng hắn không muốn nói.
Phượng Tuyên cũng lười hỏi hắn.
Chỉ là nhớ tới một vấn đề khác: “Sư huynh, huynh cứ giết tới giết lui như vậy, không sợ bị đồng tộc yêu quái trả thù hay sao.”
“Sợ cái gì.” Giọng điệu Thích Trác Ngọc vô cùng cuồng ngạo: ” Gom hết đồng tộc chúng nó vào giết sạch không phải là tốt rồi sao.”
Phượng Tuyên nói thầm: “Vậy luôn có cá lọt lưới, huynh như vậy chẳng phải là nguy hiểm lắm ư?
Kéo cừu hận khắp nơi ở tu chân giới và ma giới.

Phượng Tuyên sợ ngày đó hắn đi trên đường bởi vì chân trái ra cửa trước bị người ta gi3t chết.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc biến đổi: “Ngươi sợ?”
Phượng Tuyên thầm nghĩ ta chẳng thèm sợ, chết rồi cùng lắm thì trở về Cửu Trọng Thiên.
Ngươi chết là chết thật đó đại ma đầu!
Thích Trác Ngọc nhìn y, giống như là đang cam đoan: “Ngươi yên tâm, không ai có thể làm tổn thương ngươi.

Sư huynh ở đây, ngươi muốn muốn chết cũng không có cửa.”
Nói xong, Thích Trác Ngọc nghiêng đầu: “Sao lại không nói.”
Phượng Tuyên: “…”
Có độc đó.
Ngươi đang nói chuyện tình cảm với đạo lữ của ngươi, đừng nói những lời tàn nhẫn vậy được không?
Mệt mỏi.
Lười so đo với tên thẳng nam thối tha.
Chiếc giường do Bối Cách La Già chuẩn bị rất lớn, Phượng Tuyên dậy chẳng bao lâu đã mệt.
Trước khi ngủ phát hiện Thích Trác Ngọc không có ý muốn ngủ, mà đứng ở bên giường.
Một giây sau, y liếc nhìn cả phòng rốt cục cũng biết tại sao.
Tuy rằng bình thường cũng ở chung một gian phòng với đại ma đầu, nhưng trong phòng ở Trung Nguyên đều có thói quen bày một cái giường sập.
Lần nào Thích Trác Ngọc cũng nằm trên sập nghỉ ngơi.
Bài trí phòng ở Quy Khư quốc không giống, dẫn đến trong phòng ngủ ngoại trừ giường, cũng chỉ có mấy cái ghế cứng ngắc mà thôi.
Tuy rằng vừa mới nghe đại ma đầu tàn nhẫn cam đoan.
Nhưng chín bỏ làm mười cũng miễn cưỡng coi như hắn đang nói chuyện tình cảm đi.
Cứ như vậy để cho hắn đứng thẳng trong phòng cả đêm, có phải có hơi không ổn không?
……!Cảm giác hôm nay tình độc của đại ma đầu hẳn là hoàn toàn tốt rồi.
Hơn nữa cho dù lúc tình độc phát tác, hắn tựa như cũng không làm chuyện gì quá phận với mình.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên sợ hãi cả kinh.
Không phải Thích Trác Ngọc có bệnh ẩn gì đó chứ?
“Lại đang suy nghĩ lung tung ghán ghép cho ta, ta tịch thu đồ ăn vặt của ngươi bây giờ.” Thích Trác Ngọc bỗng nhiên đau đầu nói.
Phượng Tuyên lập tức dừng tưởng tượng.
Lại một lát sau, Thích Trác Ngọc cho rằng y đã ngủ.
Tiểu tổ tông lại vươn ra một tay từ trong chăn, túm lấy vạt áo hắn.
Chỉ lộ ra một đôi mắt, tròn xoe như quả mơ.

Rất chân thành mời: “Sư huynh, ta thấy chiếc giường này cũng khá lớn, hay là huynh ngủ bên kia đi.”
Dù sao cũng không cần phải chen chúc như trên cái ghế lúc trước từng ngủ trưa.
Ai biết, sau khi Phượng Tuyên nói xong, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh quỷ dị vài giây.
Một giây sau, y cảm thấy Thích Trác Ngọc nghiêng người tới, véo hai má y, hương cỏ cây và hương đào trộn lẫn vào với nhau.
Phượng Tuyên nổi giận nhưng không dám trút.
Sau đó nghe Thích Trác Ngọc nói, bởi vì cách quá gần, thậm chí có thể nghe được lồ ng ngực hắn chấn động khi nói chuyện.
“Ta cảm thấy cần phải nhắc nhở ngươi một câu nữa.”
Thích Trác Ngọc vặn cổ tay y, đôi mắt đào hoa tối đi vài phần, nguy hiểm cảnh cáo: “Sư huynh là đàn ông, không phải người chết.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN