Cảnh tượng thoáng cái trở nên lúng túng.
Phượng Tuyên biết mình làm việc có hơi không đáng tin cậy, nhưng không ngờ lần này không đáng tin đến trình độ này.
Y phải giải thích với Thích Trác Ngọc như thế nào.
Sư huynh, ta hạ phàm đến làm vợ của ngươi, nhưng không cẩn thận làm mẹ ngươi mất rồi.
Ngươi có cần mẹ kế không?
Phượng Tuyên nhất thời cảm thấy khó thở, đặc biệt là khi nhớ tới Thích Trác Ngọc sớm muộn gì cũng chứng đạo phi thăng, trở về thần vị.
Đến lúc đó y nên đối mặt với bối phận giữa mình và đại ma đầu như thế nào, chẳng lẽ sau này phải kêu ngươi gọi ta là mẹ kế, ta gọi ngươi là phu quân sao?!
Chỉ trong vài hơi thở trong đầu Phượng Tuyên đã suy nghĩ miên man không biết bao nhiêu thứ.
Giọng nói của hoàng đế vang lên, thái độ rất hung dữ: “Cứu giá chậm trễ? Cô thấy ngươi lòng dạ khó lường, cố ý hãm hại phi tần rơi xuống nước thì có!”
Phượng Tuyên:? Đại ca, ta tình nguyện nhảy xuống nước, sao ngươi lại tạo tin đồn về Thích Trác Ngọc trước mặt ta thế?
Quả đổ vỏ này tuy vô lý nhưng lại rất tàn nhẫn.
Thoạt nhìn ít nhất phải nhốt Thích Trác Ngọc vào đại lao ba ngày ba đêm.
Nhưng Phượng Tuyên lại cảm thấy rất kỳ lạ, theo đạo lý mà nói, ông già này hẳn là cha Thích Trác Ngọc kiếp này mới đúng, sao lại hung dữ với Thích Trác Ngọc vậy chứ? Cách đối xử không giống như với con trai mình mà là như là với tiểu súc sanh vậy.
Tiểu thái giám vừa rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai y thấy y hoang mang.
Nhìn thấy gương mặt Phượng Tuyên, tiểu thái giám biết vị Tuyên công tử từ khi vào cung đến nay không tiếng không tăm này chỉ sợ sắp bay lên trời.
Chỉ là y chưa từng hiểu rõ bí ẩn của hoàng tộc, tiểu thái giám quyết định bán cho y chút tình cảm:
“Tuyên công tử có điều không biết, Thất điện hạ sinh ra đã bị quốc sư phê là có mệnh thiên sát cô tinh, bệ hạ bởi vậy rất không thích hắn.”
Hả?
Quốc sư của các ngươi ở đâu, để lão ta tới đây nói chuyện với bản thượng thần:)
Phượng Tuyên không ngờ Thích Trác Ngọc đã chuyển thế rồi mà thân thế vẫn nhỏ bé đáng thương như vậy.
Đây chẳng lẽ chính là loại mỹ cường vận mệnh thảm thương trong truyền thuyết sao?
Thích Trác Ngọc mở miệng: “Phụ hoàng bớt giận.” Vẫn là câu nói không mặn không nhạt, rất chảnh cún.
Không giống như làm con trai cho người ta mà giống như làm cha cho người ta thì đúng hơn.
Chỉ có thể nói không hổ là ngươi.jpg
Hoàng đế vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn là tức giận, nhớ tới quốc sư từng đoán mệnh nói Thích Trác Ngọc sẽ hủy hoại giang sơn Đại Tân Triều của lão, nhất thời mặt lạnh nói: “Được.
Muốn cô bớt giận cũng được, hôm nay chỉ cần Tuyên công tử không so đo, cô sẽ buông tha ngươi! ”
Ống kính bỗng nhiên chuyển sang Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên:??? Hoàn toàn chưa sẵn sàng trình diễn.
Hơn nữa, hoàng đế vừa nói như vậy.
Ánh mắt Thích Trác Ngọc rốt cục cũng đáp xuống người y.
Mặc dù Phượng Tuyên biết, hiện tại Thích Trác Ngọc sau khi chuyển thế không có trí nhớ, cũng không nhớ rõ y.
Nhưng chỉ là liếc mắt nhìn nhau như vậy, trái tim y đã chua xót muốn chết.
Xong đời rồi, muốn khóc thì làm sao bây giờ.
“Lớn mật!” Hoàng đế bỗng nhiên tức giận: “Lại chọc ái phi của trẫm khóc, nghịch tử còn dám nói mình lòng dạ không khó lường?”
Phượng Tuyên:? Hoàng đế này xảy ra chuyện gì vậy? Tốt xấu bị ngươi nói hết rồi, đâu ra không gian cho sư huynh ta nói chuyện nữa?
Cẩu hoàng đế cứ thế chẳng phải lật ngược trắng đen, bắt Thích Trác Ngọc đổ vỏ hay sao? Chưa tới hai ba câu đã trực tiếp biến Thích Trác Ngọc từ hoàng tử thành tù nhân, còn là loại tội danh giết hại hậu phi đại nghịch bất đạo đối với hoàng đế.
Phượng Tuyên vốn cho rằng lý do của cẩu Hoàng đế rất nực cười lại có trăm ngàn so hở, hiện trường ít nhất sẽ có người phản bác lại một chút.
Dù sao cẩu hoàng đế tuy rằng là cẩu, nhưng bình thường loại hoàng đế này chẳng bên người đều có một ít thần tử và nô tỳ nguyện ý nói thật sao?
Kết quả là hoàn toàn không.
Mọi người thấy mãi thành quen, ngay cả Thích Trác Ngọc cũng hoàn toàn vô cảm, cứ như là bị cẩu hoàng đế vu oan đánh vào đại lao tra tấn một đoạn thời gian không chết lại thả ra là chuyện rất bình thường.
Thậm chí đám mỹ nhân phi tần vừa rồi vì muốn hoàng đế vui vẻ nên lập tức bỏ đá xuống giếng: “Bệ hạ, chẳng bằng nhốt thất hoàng tử vào trong thủy lao, để cho hắn chịu chút giáo huấn.”
“Thiếp thân cũng nghĩ như vậy, dù sao bất kể quái vật này bị thương bao nhiêu cũng đều có thể tự chữa lành được.”
“Hừ, quả nhiên là Thiên Sát Cô Tinh, không ra cửa thì thôi, vừa ra khỏi cửa là hại có người rơi xuống nước!”
Dù sao cũng không ngại nhiều nước bẩn, cứ hắt hết lên người Thích Trác Ngọc.
Không chỉ như thế, mọi người nói xong, ánh mắt còn tập trung vào Phượng Tuyên Dù sao Hoàng đế vừa mới lên tiếng, kết cục Thích Trác Ngọc như thế nào, toàn bộ đều do Phượng Tuyên quyết định.
Chúng phi trong lòng đố kỵ, thấy khuôn mặt Phượng Tuyên lại không thể không phục.
Ngoại hình như vậy, đừng nói là ở hậu cung đại tân triều, cho dù là ở hậu cung của đế quốc nhân tộc cũng có thể tung hoành.
Thích Trác Ngọc im lặng đứng đó, phảng phất như đang chờ quyết định của Phượng Tuyên, trái phải cùng lắm là lại nhốt hắn vào thiên lao mà thôi, chịu đựng một hồi là có thể đi ra.
Hoàng đế cũng nhìn mỹ nhân mới của mình, chờ mong câu trả lời của y.
Phượng Tuyên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ta cảm thấy không tốt lắm.
”
Hoàng đế cảm thấy mỹ mãn, cao giọng nói: “Người đâu! Kéo nghịch tử này xuống nhốt lại cho ta ——”
Phượng Tuyên tiếp tục: “Trời lạnh như vậy, có thể để thất hoàng tử thay quần áo trước hay không.”
Hoàng đế không nói lên lời, vẻ mặt:???
Ngay cả Thích Trác Ngọc, sau khi nghe được yêu cầu này cũng nhấc mí mắt lên, hờ hững nhìn chằm chằm Phượng Tuyên.
Hoàng đế sửng sốt: “Mỹ nhân, ý ngươi là sao? ”
Phượng Tuyên thầm nghĩ cái gì có ý gì, y đâu có nói ngôn ngữ thần tộc, nhân tộc các ngươi nghe không hiểu sao: “Chẳng phải người cho ta quyền quyết định xử lý thất hoàng tử như thế nào sao?”
Hoàng đế: Suy nghĩ một chút dường như đúng là có chuyện như vậy??
Nhưng mỹ nhân bình thường trong hậu cung vì muốn lão vui lòng, đều sẽ theo ý của lão hung hăng ức hiếp Thích Trác Ngọc mới đúng?
Phượng Tuyên rất đương nhiên: “Ta muốn hắn thay bộ quần áo sạch sẽ, sau đó người tìm thái y xem sức khỏe cho hắn.”
Hoàng đế: “…”
Phượng Tuyên cảnh giác nói: “Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, người sẽ không muốn đổi ý chứ? ”
Hoàng đế: “…” Bắt đầu thống hận mình khoe khoang ở trước mặt mỹ nhân phải làm sao bây giờ?
Không biết có phải là ảo giác của y hay không.
Sau khi y nói xong những lời này, không hiểu sao cảm thấy Thích Trác Ngọc lại nhìn y nhiều hơn hai lần.
–
Phượng Tuyên trở thành đệ nhất mỹ nhân hậu cung bởi vì nhan sắc mà được sủng ái với tốc độ ánh sáng, sau đó đắc đắc tội hoàng đế, lại bị đánh vào đệ nhất mỹ nhân lãnh cung với tốc độ ánh sáng.
Thời điểm trở lại chỗ ở, trên đường còn có thể nghe được những cung nhân kia xì xào bàn tán, nói Tuyên công tử thật sự là không có phúc khí, thế mà lại vì một thất hoàng tử đắc tội bệ hạ.
Phúc khí này cho các ngươi, ngươi có muốn hay không?
Hiện tại Phượng Tuyên không thèm đếm xỉa đến ý niệm vụn vặt của cung nhân.
Cũng may y là một kẻ lót đường không người hỏi thăm trong hậu cung, một đường trở lại chỗ ở, y dùng tiên pháp bốc hết hơi nước trên người mình.
Đến cung điện, quần áo Phượng Tuyên đã khô.
Nếu cảnh này bị người trần thế nhìn thấy.
Với trình độ mê tín của hoàng đế Đại Tân Triều, hơn phân nửa phải xem Phượng Tuyên là yêu quái gì đó xử lý.
Sau khi trở lại cung điện, Phượng Tuyên vốn định lập tức đi tìm Thích Trác Ngọc.
Truyện Xuyên Không
Dù sao Cẩu Hoàng đế nói là mang Thích Trác Ngọc đi xuống, ai biết lão có tìm thái y cho Thích Trác Ngọc hay không.
Đại ma đầu bây giờ dùng cơ thể phàm nhân, hôm nay không giống ngày xưa, mùa đông rơi xuống nước, không chết cũng phải phong hàn một hồi.
Kết quả y không ngờ chính là, bản thân không đi tìm Thích Trác Ngọc, đối phương ngược lại tìm tới cửa trước.
Mới đầu là Phượng Tuyên cảm giác cửa cung điện có người tới.
Tuyên công tử ở hậu cung chính là một kẻ lót đường, bình thường căn bản không có qua lại giữa các phi tần.
Hơn nữa sau khi đắc tội hoàng đế, một hạ nhân hầu hạ trong điện cũng không có chứ đừng nói nghe thấu tiếng bước chân, trầm ổn hữu lực, đến giống như vẫn là một nam nhân thân hình cao gầy.
Không phải là cẩu hoàng đế lại thay đổi chủ ý tính toán triệu mình thị tẩm chứ?
Phượng Tuyên tận lực nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, trước nằm ở trên giường âm thầm quan sát một chút.
Cứ như vậy âm thầm quan sát trong chốc lát.
Phượng Tuyên cảm giác da đầu mình lạnh lẽo, khóe mắt dường như lóe lên một tia sáng trắng chói mắt nào đó.
Một giây sau, y liền cảm giác có thứ gì đó rơi xuống người mình, giống như là một thanh chủy thủ.
Tu vi của Phượng Tuyên bây giờ đâu giống như xưa, cơ hồ là trong nháy mắt đã né tránh đạo công kích này, chủy thủ vốn nên đáp xuống trái tim y giờ phút này đang cắm ở trên giường, phát ra thanh âm “phập”, có thể thấy được người tới muốn một chiêu đẩy y vào chỗ chết.
Phượng Tuyên kinh hồn chưa định.
Ngẩng đầu, vừa lúc cùng một thiếu niên áo đen âm trầm hai mặt nhìn nhau.
Thiếu niên này mặc một thân quần áo đen vừa nhìn đã biết đi ra gây sự.
Từ đầu đến chân đều che kín, Phượng Tuyên lại không hiểu sao cảm thấy hắn rất quen mắt.
Thiếu niên áo đen cười lạnh một tiếng: “Trốn nhanh đấy.
Chỉ tiếc, kế tiếp không có may mắn như vậy.
”
Phượng Tuyên quả thực không hiểu ra sao, mắt thấy người này sắp rút chủy thủ ra, giơ tay muốn cho y nhát thứ hai, dụ.c vọng muốn sống mãnh liệt, y mở miệng: “Thất điện hạ?! Có phải là ngươi không? ”
Thân hình thiếu niên áo đen cứng đờ, cánh tay cầm chủy thủ giơ cao dừng một chút, ánh mắt tàn nhẫn: ” Sao ngươi biết là ta? ”
……
……
Aaaaaaa Thế mà thật sự là Thích Trác Ngọc.
Cái tên móng heo chết tiệt nhà ngươi, thế mà hơn nửa đêm chạy tới sát hại tiểu kiều thê của ngươi!!
Thân phận Thích Trác Ngọc bị chọc thủng, dứt khoát bình đã mẻ thì cho vỡ luôn, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh: “Ngươi cũng thông minh đấy, ta xem thường ngươi rồi.
Biết ta là ai cũng tốt, trên đường xuống hoàng tuyền cho ngươi làm một con quỷ minh bạch.”
Tốt lắm.
Còn tưởng rằng chọc thủng thân phận của hắn, Thích Trác Ngọc ít nhất sẽ có điều kiêng kỵ.
Quả nhiên mình hoàn toàn đánh giá quá cao trình độ phản diện của hắn, hiện tại phản diện đến mức dùng tên thật giết người luôn rồi đúng không, Phượng Tuyên học được rồi.
Mặc kệ là Thích Trác Ngọc là chuyển thế bao nhiêu lần, cái thái độ khéo léo ta khó chịu thì ngươi đi chết đi vẫn vô cùng rõ ràng.
Lời ác vừa nói xong đã không hề do dự trực tiếp hạ sát với Phượng Tuyên, Phượng Tuyên cảm giác mình không có cách nào có thể trao đổi đoàng hoàng với hắn, vì thế bèn làm chủy thuỷ của hắn biến mất.
Đột nhiên vũ khí biến mất.jpg
Thích Trác Ngọc:?
Phượng Tuyên: “.
”
Xin lỗi, ha.
Thần tiên chúng ta đánh nhau đều là dùng tiên pháp bắt nạt người khác.
Thích Trác Ngọc lập tức buông tha không tìm kiếm chủy thủ nữa, năm ngón tay thành móng vuốt, muốn lấy tính mạng Phượng Tuyên.
Đáng tiếc một giây sau lại bị Phượng Tuyên bắt lấy cổ tay dễ dàng giữ chặt linh mạch của hắn, trong nháy mắt chế phục.
Thích Trác Ngọc một lần nữa:?
Lúc này đây, trong mắt có một tia kinh ngạc.
Không ngờ hậu phi này thoạt nhìn yếu đuối lại mạnh mẽ như vậy.
Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi dùng yêu thuật gì? ”
Ở Đại Tân triều, thế gian rất thịnh hành một ít vu thuật cùng với yếm thắng thuật, chỉ là hậu cung nghiêm cấm có người học thuật này.
Sinh ra là một phàm nhân hắn còn chưa tiếp xúc được với tri thức gọi là tu tiên, đương nhiên Thích Trác Ngọc cho rằng Phượng Tuyên học tà đạo lệch lạc.
Nghe cái con người này nói gì kìa, đây là tiên thuật của thần tiên ca ca được không?
Hiện tại Thích Trác Ngọc bị Phượng Tuyên dùng tiên pháp định trụ, toàn thân không thể nhúc nhích.
Biết mình khó thoát chết, nhưng hắn vẫn chẳng hề quan tâm.
Chỉ là không ngờ chờ thật lâu, Phượng Tuyên cũng không có muốn giết hắn.
Ngược lại vẫn nhìn chằm chằm mặt hắn, tựa như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Thấy vậy Thích Trác Ngọc không hiểu sao, lúc này hắn chưa lớn lắm, phỏng chừng cũng chỉ có mười lăm tuổi.
Tuổi này, vừa vặn là độ tuổi chó chê mèo lắm lông.
Phỏng chừng là hắn còn chưa học được cách che dấu tính cách thối rắm lại kiêu ngạo của mình, tóm lại thoạt nhìn rất khiến người ta phiền vừa thẳng nam vừa thối nát.
Thích Trác Ngọc cười nhạo một tiếng: “Sao không động thủ giết ta? ”
Phượng Tuyên lúc này mới hoàn hồn, cũng khó hiểu: “Không thù không oán, vì sao ta phải giết ngươi? ”
Thích Trác Ngọc cổ quái nhìn y: “Vừa rồi ngươi thiếu chút nữa chết trên tay ta.
”
“À.” Phượng Tuyên nói: “Đó không phải là thiếu chút nữa sao.
Bây giờ ta vẫn chưa chết.”
Chưa chết nên không có thù.
Không có thù nên không giết ngươi.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc càng thêm cổ quái, bởi vì hắn phát hiện logic khép kín này hắn không cách nào phản bác.
“Không phải.” Phượng Tuyên cảm giác mình ở trên giường rất lộn xộn: “Thất điện hạ, ta có thể hỏi ngươi một chút được không? Đang yên đang lành, buổi tối ngươi chạy tới đòi tính mạng của ta để làm gì? Ta có đắc tội với ngươi ở đâu không? ”
Cứu mạng.
Y còn muốn hạ phàm sớm để bồi dưỡng tình cảm với đại ma đầu, kết quả không cẩn thận trở thành mẹ kế của đại ma đầu không nói.
Lúc này mới gặp mặt một lần, sao lại đột nhiên từ ngược luyến triền miên biến thành kẻ địch hận khắp đất trời rồi?
Cái tiểu thuyết mẹ kế này chẳng lẽ là kiểu yêu nhau giết nhau gì đó sao?!
Thích Trác Ngọc dùng một loại ánh mắt “Ngươi là kẻ ngốc sao” nhìn chằm chằm y, giống như chuyện Phượng Tuyên không biết là rất ngu xuẩn.
Phượng Tuyên mới hạ phàm, y cũng không rõ ràng kiếp trước kiếp này của Tuyên công tử kia, giờ phút này đành phải dùng đại pháp giả chết, thâm trầm nói: ” Thật ra ta mất trí nhớ, cho nên không nhớ rõ lúc trước mình có đắc tội với ngươi hay không.
”
Thích Trác Ngọc lập tức dùng một loại ánh mắt “Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”, đổi phương thức nhìn chằm chằm y.
Biểu tình kia đặc biệt thiếu nợ, một loại thái độ rắm thối “Tỉnh lại đi chuyện mất trí nhớ đã vô dụng từ tám trăm năm trước rồi.”
Phượng Tuyên: “.
”
Chờ sư huynh thối nát trở về thần vị, khôi phục trí nhớ.
Y nhất định phải dùng sét lớn nhất của Bích Lạc Xuyên bổ hắn một phát thật mạnh.
Chẳng qua, nhìn thái độ không giết y thề không bỏ qua của Thích Trác Ngọc, y sẽ không phá vỡ bí mật kinh thiên động địa gì đó chứ.
Ví dụ như lén nhìn thấy Thích Trác Ngọc thương lượng mưu phản linh tinh với người khác chẳng hạn?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu.
Ánh mắt Thích Trác Ngọc lập tức trở nên sắc bén không ít, hơn nữa nhìn thẳng tới cứ như là muốn dùng ánh mắt giế.t chết Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên:?
Không thể nào.
Hiện tại Đại ma đầu đã biến thành phàm nhân, chẳng lẽ còn có kỹ năng đọc tâm thuật sao?!
Nhưng càng làm Phượng Tuyên khiếp sợ hơn chính là, phản ứng này của Thích Trác Ngọc đã chứng thực ý nghĩ của y.
Tuyên công tử ban đầu thế mà thật sự phá vỡ tràng diện đại ma đầu chuẩn bị mưu phản, mới lên danh sách ám sát của hắn sao?
Chờ đã, chờ đã.
Vậy hôm nay Tuyên công tử rơi xuống nước, chẳng lẽ cũng là Thích Trác Ngọc đẩy?
Chết rồi.
Thế mà Cẩu hoàng đế không có vu oan cho Thích Trác Ngọc, nên nói một câu quả nhiên là không ai hiểu con bằng cha hay sao?!
Cứ như vậy, Phượng Tuyên rốt cục cũng hiểu được.
Đại ma đầu luôn luôn có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, vì sao sau khi chuyển thế lại biến thành hoàng tử thích làm người tốt.
Hôm nay hắn xuống nước căn bản không phải là vì cứu y mà là sợ y còn chưa chết hẳn, muốn ở dưới nước trực tiếp đưa mình một đoạn đường.
Chỉ tiếc Thích Trác Ngọc ngàn tính vạn tính, không tính đến Tuyên công tử đã đổi người.
Dưới nước đã sớm là bản thân Phượng Tuyên, chỉ là nước ao thì làm sao mà dìm chết được thượng thần Bạch Ngọc Kinh.
Nghĩ tới đây, biểu cảm của Phượng Tuyên bỗng nhiên trở nên một lời khó nói hết.
Chỉ có thể nói, đại ma đầu thật không hổ là đại ma đầu.
Hoàng tử người ta mười bốn mười lăm tuổi còn đang nghịch bùn, hắn đã bắt đầu làm chuyện mưu phản.
Đây là muốn giết hết các hoàng tử khác ngay từ vạch xuất phát đúng không? Đến thế gian cũng phải làm thánh thi đua cuồng sự nghiệp đúng không?
Ngẩng đầu lên lần nữa, Thích Trác Ngọc làm ra cái vẻ, nếu ngươi đã phát hiện vậy thì mặc cho ngươi giết.
Chờ đợi kết cục của hắn, hoặc là hậu phi Tuyên công tử này đến chỗ Hoàng đế tố cáo hắn, hoặc là giết hắn luôn bây giờ.
Nhưng mà hắn đợi một hồi, Phượng Tuyên vẫn là không có ý muốn động thủ giết hắn.
Ngược lại nhéo nhéo ống tay áo của hắn, nói một câu không liên quan: “Sao quần áo của ngươi vẫn còn ướt?”
Thích Trác Ngọc nhíu mày:?
Phượng Tuyên vội vàng sờ một cái, quả nhiên ướt vô cùng.
Cẩu hoàng đế lừa y, lão căn bản cũng không có gọi thái y khám bệnh cho Thích Trác Ngọc.
Suy nghĩ một hồi, Thích Trác Ngọc thoạt nhìn cực kỳ sốt ruột muốn giết người diệt khẩu.
Hắn cũng chỉ mặc bên ngoài một bộ dạ hành, căn bản không thay quần áo ướt bên trong.
Vừa rồi vẫn chưa để ý.
Lúc này cách hắn gần, Phượng Tuyên phát hiện cơ thể đại ma đầu có hơi nóng, giống như là bị sốt.
Phượng Tuyên bắt đầu động thủ lột quần áo của hắn.
Thích Trác Ngọc nhất thời nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy? ”
Phượng Tuyên thành thật trả lời: “Thay quần áo khô cho ngươi, không thì ngươi sẽ bị cảm nặng đấy.”
Thích Trác Ngọc giống như nghe được chuyện buồn cười gì đó, lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết ta có tâm tư mưu nghịch, vì sao còn không giết ta đi? ”
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Không phải ngươi còn chưa bắt đầu mưu nghịch sao.
”
Nói tóm lại là vòn chưa bắt đầu mưu nghịch thì chẳng khác nào không có mưu nghịch.
Thái độ gặp chuyện thì cứ trì hoãn đã, thế giới hủy diệt ta vẫn là heo lười ngủ ngon.
Thích Trác Ngọc vì thế nhìn vẻ mặt của y càng thêm cổ quái, giống như đang xem một tên bệnh thần kinh.
Mưu nghịch soán vị bất kể là ở triều đại nào cũng không thể nói một câu ý niệm trong đầu, Thích Trác Ngọc nhịn không được nói: “Đây là hành thích vua mưu nghịch, chẳng lẽ ngươi cũng không sợ sao? ”
Ngược lại thì cũng không đến mức sợ hãi.
So với chuyện trước kia ngươi muốn hủy diệt Tam Giới, mưu triều soán vị hình như chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng mà thôi.
Phượng Tuyên thăm dò mở miệng: “Chắc là có một chút đó.”
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, lại tiếp tục khuyên hắn: “Nhưng loại chuyện mưu nghịch này, ngươi tốt nhất vẫn nên tìm một ít đồng bọn làm cùng.
Không cần phải bị người ta phát hiện bí mật thì ngươi liền chạy đi giết người ta, ngươi như vậy còn làm sao xây dựng đội ngũ của mình.
Ta cảm thấy ngươi cũng đừng mặc kệ, dù sao cũng ta cũng biết rồi, không thì ngươi có thể thử kéo ta gia nhập thử xem? ”
Giống như hắn là người đàn ông cầm kịch bản ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây thiên chi kiêu tử vậy.
Không phải đều sẽ trên con đường sự nghiệp thu thêm mẹ hiền vợ đảm linh tinh sao.
Thích Trác Ngọc dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn y.
Đại khái là hoàn toàn không thể hiểu sao lại có người chủ động chạy tới làm loại chuyện rớt đầu này.
Lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt khó lường, dường như đang đe dọa: “Một khi bại lộ, đây là tội lớn tru di cửu tộc.
Ngươi có chắc là ngươi muốn giúp ta không? ”
Hả?
Ở thế gian chuyện này quan trọng tới thế sao?
Nhưng mà đồng ý quá nhanh, có thể làm cho đại ma đầu cảm thấy mình là loại đồ rất rẻ tiền không? Phượng Tuyên nhớ tới một ít thảo luận trong thoại bản, đối với đàn ông không nên quá nghe lời.
Phải đòi hỏi một chút, mới có thể làm cho đối phương cảm thấy mình rất khó đắc thủ, sau khi ở bên nhau mới có thể quý trọng chính mình nhiều hơn.
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi nói như vậy cũng có lý.
”
Sắc mặt Thích Trác Ngọc không biết sao lại dần dần trầm xuống.
Phượng Tuyên cân nhắc một lúc: “Vậy ta sẽ suy nghĩ thêm một đêm nữa.”
“Ngày mai ngươi nhất định phải nhớ tới hỏi ta.” Thiếu niên do dự tiếp tục: “Ngày mai ta sẽ đồng ý ngươi, được không.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chim em bé: xem xét nhiều nhất một đêm! Ngày mai sẽ đồng ý sư huynh!
Hoàng tử sư huynh: Lần này bệnh thần kinh thật rồi.jpg.