Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục


Chương 12


Vào hiệu sách, Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch mới tạm thời tách ra. Cậu cùng Bùi Tế lên lầu tìm sách, Việt Bạch chạy đi hỏi thăm công việc.

Không gian bên trong cửa hàng rất rộng, giá sách được kê bên tường, đủ các thể loại sách, từ “Minh giới du ký” do quỷ cổ từ ngàn năm trước để lại, cho đến những cuốn sách của quỷ hồn mới mấy trăm năm gần đây do người thân trên dương thế của họ đốt xuống như “Phối giống và chăm sóc heo nái sau sinh”.

Ở giữa là một bàn đọc sách dài, lác đác quỷ hồn đang ngồi đọc sách.

Hứa Triều Hi nhẹ tay nhẹ chân bước tới lựa vài cuốn sách ưng ý như: “ Lịch sử phát triển Âm tào địa phủ”, “Bách khoa Minh giới”, “Đông Nhạc Đại Đế bản ký”, “Phong Đô Đại Đế bản ký”, “100 điều cần biết khi thành quỷ”….

Sau đó, cậu ôm mấy cuốn sách đã chọn tới chỗ Bùi Tế.

Nam quỷ đang đứng ở cuối kệ sách, dáng người thẳng tắp, tầm mắt rũ xuống, một tay cầm di động tựa hồ như đang kiểm tra công việc. Thấy Hứa Triều Hi lại đây, hắn cất di động rồi hỏi: “Em không muốn chọn thêm vài cuốn nữa sao?”

Hứa Triều Hi lắc đầu: “Em đọc xong mấy cuốn này đã.” Trên giá sách còn có rất nhiều đầu sách mà cậu tâm đắc.

Hai quỷ đi đến quầy tính tiền, Việt Bạch không có ở trước quầy, chắc đã nói chuyện xong nên đi ra ngoài trước, không biết có phải đã trúng tuyển không?

“Đừng nhắc nữa,” Vừa hỏi đến chuyện tìm việc, Việt Bạch đã thở dài, “Công việc này quả thực rất tốt, nhưng đã ưu tiên dành cho thân thích của một người bạn của chủ tiệm rồi.”

Đây vẫn là tin tức mà nhân viên thu ngân thấy cậu ta đẹp trai nên mới tiết lộ.

Hứa Triều Hi giật mình, tin tức này là cậu hóng được lúc đi xe buýt, nghe thấy mấy quỷ buôn chuyện vụ tiệm sách đang tuyển người nên mới nói với Việt Bạch, ai ngờ kết quả lại như này.

Mà cũng đúng, bọn họ là một nhóm quỷ, khi sống là xã hội người, chết rồi thì là xã hội quỷ.

Cậu xoa đầu chó của bạn tốt, an ủi: “Đừng sốt ruột, không phải công ty “Thác mộng” trên thị trấn vừa khai trương sao, chắc họ vẫn cần nhân viên đó, buổi chiều cơm nước xong chúng ta đi hỏi xem.”

Mái tóc dày bị cậu làm rối tung lên, Bùi Tế bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm đó nắm trong tay mình, đối mặt với cái đầu “ổ gà” của Việt Bạch, hắn nói: “Những chứng chỉ bằng cấp đã có trên dương thế có thể đến Minh phủ xin cấp lại.”

“Còn có thể cấp lại bằng cấp chứng chỉ sao?” Việt Bạch lấy tay chải đầu ngạc nhiên thích thú, “Cái này thật sự tốt quá, Địa phủ thực sự rất chu đáo!” Tuy rằng chứng chỉ tiếng Anh cấp 4 cùng bằng lái xe xem ra cũng chẳng để làm gì.

Cậu ta lại hỏi: “Minh giới có dùng tiếng Anh không ạ?”

Bùi Tế: “Có một vài quỷ ngoại quốc bị kẹt lại, nhưng rất ít, để họ học tiếng Trung sẽ thuận tiện hơn.” Giọng điệu bình đạm nhưng ẩn chứa cường thế không thể cự tuyệt.

Hắn cũng không hề giải thích lý do tại sao những quỷ hồn ngoại lai đó ở lại.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch lại gật đầu lia lịa, không tồi không tồi, thiểu số phải phục tùng đa số, đã đến lúc để cho người nước ngoài cảm thấy “sung sướng” khi học ngoại ngữ rồi!

Sau đó Bùi Tế lại giải thích cho Việt Bạch về quy trình cấp lại chứng chỉ, ba quỷ cùng đi đến nhà hàng lần trước bác Hàn đã chiêu đãi họ để ăn trưa.

Hiện tại đang là thời điểm náo nhiệt nhất trong buổi trưa, nhưng trong tiệm lại không có quá nhiều quỷ.

Trên bàn ăn, Hứa Triều Hi cần mẫn múc một bát canh cá cho Bùi Tế, dùng thông tin mà cậu đã nghe được để giới thiệu: “Nghe nói đây là cá sông Vong Xuên đặc biệt mua từ Công ty nuôi trồng thủy sản Sở Giang Vương, hương vị không tệ.”

Bùi Tế cầm bát lên, xương cổ tay lộ rõ, ngón tay thon dài mạnh mẽ càng giống tác phẩm nghệ thuật, nghe xong liền dừng lại: “Sở Giang Vương?”

“Vâng ạ ~” Hứa Triều Hi gật đầu, đoạn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, “Anh làm việc ở địa phủ có từng gặp Sở Giang Vương không?”

Nam quỷ khẽ dừng lại, rồi lại nhấp một ngụm canh, trả lời: “Không gặp, anh làm việc cho một vị phán quan họ Ngụy.”

Hứa Triều Hi: “Họ Ngụy? Ngụy Chinh sao?” Đôi mắt trợn to.

Bùi Tế phủ nhận: “Không phải, chỉ là một vị phán quan bình thường”.

Hứa Triều Hi suy nghĩ một lúc và cảm thấy việc này cũng coi như hiển nhiên, mặc dù cậu tin tưởng anh ấy một cách mù quáng, nhưng quả thực không thể chỉ trong ba năm đã thăng chức từ một nhân viên mới lên thành nhân viên dưới trướng Ngụy Chinh được.

Ngụy Chinh chính là quỷ đứng đầu Thiện ty.

“Ngụy Chinh? Không phải là người đến từ thời Đường sao?” Việt Bạch, quỷ nãy giờ chỉ đắm chìm trong đồ ăn và coi bản thân vô hình, giơ tay lên hỏi.

Hứa Triều Hi gật đầu khẳng định suy đoán của cậu ta: “Không sai, chính là Ngụy Chinh mà cậu nghĩ đó, hơn nữa đồng nghiệp của ông ấy còn là Chung Quỳ. Nhạc Phi ban đầu còn nhậm chức ở cục Báo cáo nhanh, còn nữa, Diêm La đệ ngũ điện chính là Bao Chửng, lợi hại không?”

Cậu nheo nheo mắt, đuôi mắt cụp lên, giảo hoạt như hồ ly. Bùi Tế gắp cho cậu ít đồ ăn, cười nói như không có chuyện gì, “Phạm Trọng Yêm cũng đang làm việc ở Sở Luật Âm.”

Ngụy Chinh, Chung Quỳ, Nhạc Phi, Bao Chửng, Phạm Trọng Yêm…… Những cái tên này chỉ tùy tiện nói ra một cái ở Dương thế cũng đều như sấm bên tai, Việt Bạch nghe được mà sửng sốt không thôi.

Cơ mà, Địa phủ nhiều đại lão như vậy sao……

Ăn trưa xong, Việt Bạch tính đi Minh phủ xin cấp lại chứng chỉ, Hứa Triều Hi thì không muốn đi, dù sao cái chứng chỉ cấp 4-6 của cậu cũng chẳng có tác dụng gì ở Minh giới.

Bùi Tế nhắc nhở: “Còn có bằng tốt nghiệp từ tiểu học đến đại học của em mà.”

Hứa Triều Hi nghe vậy liền đi.

Chờ Minh phủ cấp lại chứng chỉ xong đã 3 giờ chiều, Việt Bạch vẫy tay với Hứa Triều Hi: “Cậu với anh Bùi hưởng thụ thế giới hai quỷ đi, tạm biệt!” Nói xong liền hứng chí bừng bừng cầm chứng chỉ đi tìm việc.

Bùi Tế: “Còn em, sắp tới em muốn làm gì?”

Họ không lên xe buýt, bây giờ đang đi bộ chậm rãi trên đường, nghe thấy Bùi Tế hỏi, Hứa Triều Hi nói, “Em không định đi làm, ban đầu em chỉ định làm nông thôi.” Chu kỳ canh tác khá dài, nếu sắp tới anh ấy về nhà muộn thì cậu sẽ lại đi chuyển gạch kiếm thêm.

Hồi đại học, cậu học khoa lịch sử, sau đó lại làm việc ở một nhà xuất bản, nhưng cậu không thích công việc đó.

“Làm nông cũng được, ở Minh giới này làm nông rất có lãi.” Bùi Tế đáp.

Hứa Triều Hi ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”

Thấy ánh mắt trong trẻo của cậu, nam quỷ xoa xoa tóc, gật đầu: “Còn xem là chủng loại gì nữa. Nhưng chúng ta cũng chẳng thiếu tiền, em thích trồng cây gì cũng được.”

“Em chỉ thích kiếm tiền thôi!” Cậu chịu đủ những ngày tháng chỉ có 2,5 đồng rồi.

Mà sao lại không thiếu tiền chứ, chỗ ở hiện tại chỉ là thuê chứ đâu phải mua, muốn thay bộ công cụ cũng không có tiền.

Hứa Triều Hi tỏ vẻ: “Đợi sau này thu hoạch rau xong em sẽ đi mua cuốn “Bách khoa toàn thư về gieo trồng cây công nghiệp ở Thành Vong Xuyên.””

Cậu muốn trồng trọt làm giàu, sau đó tích cóp tiền mua cho anh ấy một căn nhà lớn!

Bùi Tế không biết chí hướng lớn đó của Hứa Triều Hi, nhắc đến tiền, hắn liền nghĩ đến việc bản thân đã sai Thần Đồ mở tài khoản.

Ở một góc Hứa Triều Hi không thấy, hắn lấy thẻ ngân hàng từ túi càn khôn trong tay áo ra đưa cho cậu, nói: “Thẻ tiền lương của anh đây, em muốn mua gì thì cứ mua.”

Là một chiếc thẻ ngân hàng màu bạc với hàng chữ màu đen – “Ngân hàng Minh giới”, phía dưới là số tài khoản (số thẻ chứ nhỉ?).

Hứa Triều Hi rất tự nhiên nhận lấy, rồi liên kết nó với app thanh toán của mình: “Nếu anh có việc gì cần dùng thì cứ nói em nha…..”

Vì trước không có tiền nên cậu cũng lười làm thẻ ngân hàng, tiền mặt còn không đủ dùng thì lấy đâu ra nữa mà gửi ngân hàng?

Lại còn khẽ nói: “Em còn tưởng là ngân hàng Thiên địa cơ.”

Nam quỷ nghe vậy đáp: “Ngân hàng Thiên địa do in tiền kém chất lượng lại gây lạm phát ở Minh giới nên đã phá sản rồi.”

“Thật sự có ngân hàng Thiên địa sao?” Hứa Triều Hi giật mình.

Bùi Tế: “Đã từng có.”

Dương thế hình như cũng có ngân hàng Thiên địa, nhưng chỉ là dòng chữ in trên tiền âm phủ mà thôi, hóa ra ở Minh giới thực sự có ngân hàng này?

Hứa Triều Hi cũng không rõ quan hệ trong đó, cậu lắc lắc đầu gửi tin nhắn cho Việt Bạch: [tiện đường đi làm thẻ ngân hàng đi, chờ ba chuyển tiền cho con (vênh váo.jpg)]

Việt Bạch có lẽ còn chưa nhìn điện thoại, không thấy trả lời.

Rời khỏi trấn Phú Quý, hai quỷ đến đài quan sát trên sông Vong Xuyên. Bùi Tế thoáng thấy nội dung tin nhắn liền bảo cậu: “Em chuyển thêm cho Việt Bạch một vạn đi, coi như cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc em mấy năm qua.”

“Cậu ấy sẽ không nhận đâu.” Hứa Triều Hi đáp. Có điều một vạn này có thể mua cho cậu ta một chiếc di động mới.

Cậu rất cảm động vì khi ở Thành Đưa Đò, Việt Bạch đã không tìm thân thích mà lấy tiền đó trả suất canh Mạnh Bà cho mình.

Hơn nữa nghe được ý tứ che chở mình trong giọng nói của anh yêu, cậu rất vui, nói: “Đưa tiền còn không tốt bằng giúp Việt Bạch tìm việc, chẳng biết cậu ấy đến công ty Thác mộng kia có kiếm được việc không nữa.”

Công việc à…… Bùi Tế trầm ngâm.

Ra đến ngoại ô thị trấn, quỷ hồn trên đường cũng dần ít hơn, Bùi Tế một tay ôm chồng sách, tay còn lại rất tự nhiên mà nắm tay Hứa Triều Hi.

Xa xa là sông Vong Xuyên, mặt sông rất rộng, bên sông có một đài cao mang nét cổ kính, đây là đài ngắm cảnh do trấn Minh Phủ tài trợ và là địa điểm công cộng.

Hai quỷ bước lên đài, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm cảnh.

Minh giới không có mặt trời, nhưng ban ngày cũng không tối, hơi giống như một ngày nhiều mây trên Dương thế. Hứa Triều Hi không biết những nguồn sáng này đến từ đâu, cậu chỉ nhìn dòng sông bên dưới và hỏi: “Có phải sông Vong Xuyên có nhiều cây đèn lồng phát sáng lắm đúng không anh?”

Dòng chảy không nhanh, còn có hai ba du thuyền đang ở trên mặt sông, du khách trên thuyền đang câu cá.

Ngẫu nhiên hồi tưởng lại khung cảnh ban đêm của sông Vong Xuyên, Bùi Tế đáp lời: “Ừ, vào ban đêm, cả sông Vong Xuyên đều có màu xanh lục.”

Hứa Triều Hi: “Khi nào chúng ta có thời gian thì đi thuyền ban đêm đi anh, có lẽ có thể câu được cá do Sở Giang Vương nuôi đó ~” cậu kỳ vọng đề nghị.

Bùi Tế sẽ chẳng bao giờ từ chối những việc nhỏ này, hắn gật đầu: “Được.”

Hai quỷ đang nói chuyện, di động Hứa Triều Hi rung lên, cậu lấy ra thì thấy là tin nhắn Việt Bạch trả lời.

[Việt Hắc: Tôi, Việt đại vương, thu tiền]

Cậu liền chuyển một vạn qua.

[Việt Hắc: nhiều vậy]

Hứa Triều Hi: [Không nhiều đâu, đây là điện thoại cho cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi không phải uống canh Mạnh Bà]

[Việt Hắc: Không không không, như này không ổn]

[Có gì mà không ổn,] Hứa Triều Hi tiếp tục gõ chữ: [Dù sao thì theo bối phận, cậu cũng phải gọi anh đây một tiếng ba]

[Việt Hắc:? Phi]

Vậy nữa cơ đấy.

[Việt Hắc: Cảm ơn anh Bùi giúp tôi nhá ~~ “bắn tim”]

“Bắn tim cho ai vậy,” Nghe thấy Hứa Triều Hi cười hì hì, Bùi Tế liền hỏi, cậu nói, “Em đã chuyển trả một vạn cho Việt Bạch, lúc ở Thành Đưa Đò cậu ấy đã lấy tiền tìm cha mẹ ông bà cho em vay để trả tiền canh Mạnh Bà.”

“Anh ơi, anh có thấy em phá của không?”

Cậu ngẩng mặt lên hỏi, nhưng trên mặt không có hề có chút gì là cắn rứt lương tâm hay sợ hãi, ngược lại là đầy mặt giảo hoạt, giống như tiểu hồ ly giương đuôi.

Nam quỷ tuấn mỹ cười nhẹ nhéo nhéo mặt cậu: “Không sao, cho dù phá của anh cũng vẫn nuôi được.”

Họ ngồi ở đài quan sát đến chạng vạng tối mới về thôn Tiểu Khê.

Lúc họ trở lại, Việt Bạch đã về đến nhà, cậu ta vẫn đang thắc mắc tại sao họ lại rời đi trước mà lại về nhà muộn hơn mình.

Hứa Triều Hi cười nhạo: “Cẩu độc thân thì đừng cố suy đoán đời sống tình cảm của quỷ khác nhá.”

Việt Bạch: “…………” Hơi xúc phạm nhau rồi đấy.

“Tôi phát hiện từ lúc anh Bùi trở về da mặt cậu ngày càng dày đấy,” Cậu ta tiến lên tóm cổ Hứa Triều Hi đe dọa, “Hứa Tiểu Niên, cậu ỷ có anh Bùi chống lưng phải không hả???”

Hứa Triều Hi: “Đúng đó ~~ lêu lêu lêu…….”

Hai quỷ cười đùa ầm ĩ, lúc sau Việt Bạch mới kể chuyện tìm việc làm lúc chiều. “Thác mộng” quả thực vẫn đang tuyển dụng, bảo cậu ta về chuẩn bị sơ yếu lý lịch cho buổi phỏng vấn ba ngày sau.

Cũng không còn sớm nữa, Bùi Tế đặt sách xuống rồi đi vào làm bữa tối, lần này còn làm cho cả Việt Bạch. Hứa Triều Hi đi theo hắn vào bếp để phụ giúp, và được giao cho việc rửa rau.

Cái đuôi nhỏ Việt Bạch đã đi mất, cậu ta tự giác lên núi hái cam.

Ăn xong cơm chiều cậu ta cũng không ở lại lâu. Việt Bạch vừa đi, Hứa Triều Hi liền kéo Bùi Tế đi xem thành quả trồng trọt của cậu, có thể thấy những cây con đã cao bằng đốt ngón tay rồi.

Đi dạo chút cho tiêu cơm rồi về tắm rửa đi ngủ.

“Anh ơi……”

Nam quỷ đang dựa đầu giường xem điện thoại, liền nghe thấy Hứa Triều Hi gọi mình.

Hứa Triều Hi mím môi, cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn hơi nước nóng cùng mùi thơm của sữa tắm, cậu bước lên giường cầm lấy điện thoại của Bùi Tế rồi rúc vào ngực hắn.

“Em buồn ngủ sao?” Bùi Tế hỏi, hắn điều chỉnh tư thế một chút rồi ôm lấy Hứa Triều Hi, cũng chẳng hề tức giận vì cậu lấy điện thoại của mình.

Trước mặt Hứa Triều Hi, hắn vẫn luôn như vậy, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, cảm giác như sẽ không bao giờ nổi giận.

Vì vậy Hứa Triều Hi mới cảm thấy không ai trên thế giới này dịu dàng hơn anh yêu của mình.

Vì Bùi Tế đã dành cho cậu tất cả sự dịu dàng của hắn.

“Không phải,” tiểu quỷ dán mặt vào cổ hắn, thanh âm có hơi tủi thân, “Anh ơi, vì sao anh không gọi tên em?”

Từ hôm gặp lại tới giờ, anh yêu đều không hề gọi tên cậu, chỉ gọi “em”, có lúc thậm chí “em” cũng chẳng dùng, chỉ trực tiếp nói.

Hứa Triều Hi càng nghĩ càng tủi thân, cắn chặt môi, cậu chống thân thể lên, dùng đôi mắt lên án mà trừng nam quỷ dưới thân.

Đôi mắt Bùi Tế sâu thẳm: “…….Niên Niên.”

Lời này nói ra tự nhiên hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, dường như mọi cảm xúc đã được hồi sinh.

Vì thế, hắn cong môi cười, lại khẽ gọi: “Niên Niên.” Đáy mắt đen thẳm dần bao phủ sự ấm áp, giống như có mặt trời chiếu qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN