Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục


Chương 16


Theo bản năng, Hứa Triều Hi nhào vào lòng Bùi Tế trốn tránh. Bùi Tế đúng lúc ôm lấy eo cậu, bàn tay còn lại của hắn xoa lưng trấn an cậu, liễm mi nhìn mặt nước.

“Rào —–” Âm thanh bọt nước tung lên.

Một nữ quỷ đầu tóc rối tung trồi nửa thân mình lên khỏi mặt nước, tươi cười vẫy vẫy tay với Bùi Tế, sau đó làm mặt quỷ chỉ chỉ tiểu quỷ trong ngực hắn.

Nam quỷ thu hồi ánh mắt, Hứa Triều Hi trong ngực hắn cũng nhìn thấy động tác vừa rồi của nữ quỷ, biểu tình rất là một lời khó nói hết: “Đây là…..”

“Dọa em rồi sao?” Bùi Tế mặc kệ nữ quỷ trong nước, hắn cúi xuống quan sát vẻ mặt cậu, tay cũng không buông cậu ra.

Hứa Triều Hi mím môi lắc đầu nói: “Không có.” Cũng không phải quá sợ hãi, dù sao cậu cũng biết sự tồn tại của quỷ nước, chỉ là đột nhiên xuất hiện khiến cậu giật mình.

Còn lộ ra bộ dạng lúc chết nữa.

Bùi Tế giải thích: “Đó là thủy quỷ chịu trách nhiệm nuôi cá, vừa rồi hẳn đã thấy rõ mối quan hệ của chúng ta nên muốn trêu đùa chút thôi.”

Tình trạng này ở sông Vong Xuyên không phải là hiếm, rất nhiều đôi tình nhân đến đây chơi cũng bị quỷ nước trêu đùa như vậy.

Đội chú Chung ở chiếc thuyền bên kia trông thấy, biểu cảm cũng rất khó đỡ.

“Hahahahaha tôi đùa chút thôi, có dọa cậu không?” Nữ quỷ hỏi, sau khi thu hồi tử trạng liền có dáng vẻ của một cô gái mới thành niên, “Tôi đây chỉ muốn tạo một niềm vui nho nhỏ cho các cặp đôi ấy mà ~~”

Bọn họ chơi vui, lại còn có thể góp phần thúc đẩy tình cảm của các cặp đôi nữa, tốt biết bao ~~

Hứa Triều Hi: Thế thì phải cảm ơn cô rồi!

Thấy cậu không nói câu nào, nữ quỷ có hơi thấp thỏm, ây dà, chẳng nhẽ dọa người ta thật rồi. Cô lại nhìn sang nam quỷ còn lại, nhưng tên đó cơ bản không nhìn cô, chỉ chăm chăm nhìn tiểu quỷ trong lòng.

Hứa Triều Hi không nói lời nào vì cảnh tượng quen thuộc này khiến cậu nhớ đến một nhóm quỷ nước dưới cầu Nại Hà, liền nghi ngờ hỏi: “Vậy những quỷ dưới cầu Nại Hà…”

“A, cũng là chúng tôi,” nữ quỷ cười ngây ngô, nhàm chán quạt quạt nước, “Lão đại nói không thể mai một những điểm đặc trưng của địa phủ được, vì vậy có thời gian chúng tôi liền đi làm “tình nguyện viên”.”

Tình nguyện đi dọa quỷ mới ấy hả? Bảo sao mà tích cực như vậy, đến mức cả sông Vong Xuyên lúc ấy toàn là quỷ.

Để xin lỗi, nữ quỷ bắt cho Hứa Triều Hi một ít tôm, Hứa Triều Hi hỏi cô: “Không thu tiền đúng không?”

Nữ quỷ nghi hoặc hỏi lại: “Cậu đi câu cá không trả tiền phí sao?”

Quan sát kỹ gớm. Từ biệt nữ quỷ, Hứa Triều Hi vui vẻ nhận lấy tôm rồi tìm một cái thùng nước bỏ vào. Sau đó cậu quay lại hỏi Bùi Tế: “Anh tan làm rồi ạ?”

“Xong việc rồi nên anh về sớm.” Bùi Tế đáp.

Hắn ra hiệu người lái thuyền đi về hướng ban đầu, rồi rất tự nhiên nắm tay tiểu quỷ, dịu dàng nói: “Anh có một đồng nghiệp đang công tác ở Vong Xuyên, đúng lúc tiện đường nên đi nhờ thuyền của anh ấy.”

Sở Giang Vương quản lý sông Vong Xuyên, chắc là thuộc hạ của ông ta rồi.

Người chèo thuyền đưa họ về đến ngôi nhà gỗ ven sông ở thôn Tiểu Khê, Hứa Triều Hi cám ơn rồi nói: “Chờ tôi một lát nhé, tôi về lấy cái chậu đựng tôm.”

Người lái thuyền hào phóng xua tay: “Không cần, cậu cứ cầm cả xô đi, không đáng tiền đâu!” Chờ sau khi Bùi Tế nhấc chiếc xô lên khỏi thuyền, hắn liền chèo thuyền rời đi.

Hứa Triều Hi chân thành khen: “Anh ơi, đại ca chèo thuyền đúng là một quỷ tốt.”

Ây, sao nghe thấy biệt nữu ghê.

Bùi Tế chẳng nói gì, chỉ sửa lại mái tóc bị gió thổi rối tung của cậu: “Đi thôi.” Nói rồi vừa cầm xô vừa dắt tay Hứa Triều Hi về nhà.

Giờ về nhà không sớm cũng không muộn, vừa kịp nấu bữa tối.

Bùi Tế hỏi Hứa Triều Hi muốn ăn gì, cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói muốn ăn tôm hấp.

Nam quỷ nghe xong liền lên lầu thay đồ rồi đeo tạp dề vào bếp.

Hứa Triều Hi đi theo hắn như cái đuôi nhỏ: “Anh ơi, em giúp anh nha ~”

Bùi Tế cười: “Em cứ đứng bên cạnh chơi là được rồi.”

Vì vậy Hứa Triều Hi chỉ có thể giúp một chút, lấy chậu lấy bát linh tinh, chủ yếu chỉ đứng ngắm nam quỷ đứng bên kệ bếp.

Anh yêu nhìn chính diện đẹp, nhìn nghiêng cũng đẹp, đường nét rõ ràng như tranh vẽ vậy.

Lông mi cũng thật dài nha, lại dày nữa…..

Nam quỷ đang khéo léo lấy chỉ tôm bị nhìn đến mức trong lòng như nhũn ra, hắn nhìn cậu, đồng tử đen nhánh như muốn quỷ khác sa vào, cố ý hỏi: “Sao cứ nhìn anh như vậy?”

“Vì anh rất đẹp nha,” Hứa Triều Hi lập tức đáp, giọng nói còn cao lên, “Thật muốn sờ sờ lông mi của anh nha ~~”

Nam quỷ cười cười: “Vậy có muốn sờ cơ bụng không?”

Tiểu quỷ lập tức vui mừng: “Muốn ạ!”

Trên tay đang không tiện, Bùi Tế liền cúi đầu cắn nhẹ lên chóp mũi cậu: “Niên Niên…”

Hứa Triều Hi ôm eo nam quỷ, ngoan ngoãn ngẩng đầu đáp: “Dạ ~~ anh ơi?”

Hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu, giọng Bùi Tế khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”

Tiểu quỷ nhắm mắt lại, nam quỷ nọ cúi xuống khẽ liếm lên môi cậu.

Nụ hôn này không kéo dài được bao lâu, Bùi Tế đã dừng lại trước khi bản thân hắn không kiềm chế nổi, hắn mổ nhẹ lên đôi môi bị hôn đến hồng nhuận, khẽ hỏi: “Em có chán không? Muốn ra ngoài đọc sách không?”

Hứa Triều Hi ôm hắn lắc lắc đầu, trên má cũng nổi lên một tầng hồng nhạt.

Bùi Tế bị thu hút, một lần nữa hôn lên gò má ửng hồng, hắn dang rộng cánh tay ôm cậu vào lồng ngực, sau đó tiếp tục xử lý nửa con tôm còn lại trong tay.

Sau lưng kề sát lồng ngực rắn chắc, bên tai là tiếng hô hấp nhẹ nhàng, sau khi hiểu ý nam quỷ, Hứa Triều Hi dần dần cong khóe miệng.

“Niên Niên ngoan, đừng nhúc nhích.” Nam quỷ trầm giọng nói.

Cậu véo von đáp lời: “Em có nhúc nhích đâu anh.”

Nấu bữa cơm mà cũng dính nị như vậy đó, nhưng một lúc sau thì Việt Bạch gọi điện tới. Bùi Tế đã chế biến tôm và pha nước chấm nhưng tư thế ôm Hứa Triều Hi vẫn không thay đổi, vậy nên cậu cầm điện thoại đứng đó trả lời luôn.

Một giọng nói trách móc vang lên từ đầu dây bên kia: “Hứa Tiểu Niên, sao tôi gửi tin nhắn cho cậu mà cậu không trả lời hả?”

Hứa Triều Hi: “Khi nào?”

Việt Bạch: “Hình như là một hai giờ chiều.”

À, khi đó cậu còn đang câu cá trên sông nên không xem điện thoại, sau đó cậu lấy ra đọc thì nhận được tin nhắn của anh yêu… rồi quên mất ~

Cậu chột dạ đổi đề tài: “Cậu tìm được ông bà nội chưa? Bao giờ trở về?”

“Cậu không chỉ không trả lời tin nhắn, lại còn không thèm đọc luôn hả?!” Việt Bạch tức giận, “Mai tôi về, cậu cứ đợi đó!”

Úi, nhầm rồi, đạp trúng bãi mìn rồi! Thật không khéo.

Hứa Triều Hi: “Thế cậu nhắn gì vậy?”

Việt Bạch đầu kia đã bình tĩnh hơn: “Sự tình có hơi phức tạp.”

Hứa Triều Hi: “Vậy cậu nói ngắn gọn thôi.”

Việt Bạch: “Ông bà tôi đã uống canh Mạnh Bà rồi nên không nhớ tôi. Nhưng mọi chuyện cũng không quá tệ. Ngày mai về tôi sẽ nói cụ thể.”

Trước khi cúp máy, Hứa Triều Hi nghe thấy giọng nói già cả đầu bên kia gọi “Việt Bạch, ra ăn cơm đi con”, cậu lập tức đỡ lo hơn hẳn.

Tình hình của tiểu đồng bọn có vẻ không tồi, không cần quá mức lo lắng.

“Việt Bạch không ở nhà à?” Bùi Tế nghe xong thì khẽ hỏi cậu.

“Vâng,” Hứa Triều Hi gật đầu, cất điện thoại đi, “Hôm qua cậu ấy đi trấn Thanh Vân rồi ạ.”

Bùi Tế có biết trấn Thanh Vân, dù sao tin tức ông bà nội Việt Bạch đang ở trấn Thanh Vân là do hắn cung cấp. Khiến hắn băn khoăn chính là nếu hôm qua Việt Bạch không ở nhà, vậy chẳng phải Niên Niên của hắn chỉ có một mình sao?

Hắn nhíu mày.

Cơm chiều Bùi Tế làm 2 món mặn và 1 món canh: tôm hấp, cà tím om cùng canh trứng gà bắp cải.

Hứa Triều Hi ra ruộng nhổ bắp cải, cậu nhổ tận một nửa, bắp cải còn chưa kịp bán đã mang ra lấp bụng.

Có lẽ là do tự mình trồng nên buổi tối cậu luôn cảm thấy món canh rau cải lòng trắng trứng này đặc biệt ngon, còn hỏi Bùi Tế có cảm thấy như vậy không, Bùi Tế cười nhẹ gật đầu.

Hứa Triều Hi: đã quên là người nhà khen thì không tính à, hừ ~~

Trước khi ngủ, cậu ngâm hạt giống hôm nay mua vào nước ấm.

Chiều hôm sau thì Việt Bạch trở lại.

Lúc này, Bùi Tế đã đi làm, Hứa Triều Hi ăn mặc như một nông dân – quần đùi ngắn, đội mũ rơm, đứng chân trần trên mặt đất, trên tay cầm một chậu hạt giống nhỏ.

Sau khi tìm được cậu, Việt Bạch nhìn kỹ trang phục của cậu rồi cảm thán gật đầu: “Không tệ, trông rất giống nông dân.”

Hứa Triều Hi liếc cậu ta một cái rồi thu lại ánh mắt, nhàn nhã cúi đầu gieo hạt: “Sao bây giờ cậu mới về?”

“Hả?” Việt Bạch nghe ngữ khí này liền sửng sốt, có hơi được chiều mà sợ, “Nhớ tôi hả?”

Hứa Triều Hi: “Nghĩ ra à, tôi là muốn cậu sớm trở lại giúp thôi.”

Việt Bạch: “… Cho dù tôi sáng nay mới về, cậu cũng dám nhờ tôi giúp sao?”

Đột nhiên nhớ ra tốc độ sinh trưởng của cây non ở hai bên đất khác biệt rõ ràng, Hứa Triều Hi đáp: “……….Không dám không dám.” Kể cả hạt đã gieo rồi chỉ lấp đất thôi cũng không dám luôn.

Cứ làm đất thì không nhờ Việt Bạch được, chỉ nhờ cậu ta tưới nước thôi.

Hứa Triều Hi sai Việt Bạch lấy máy bơm và ống nước cậu đặt trong sân ra, đây là dụng cụ tưới nước mà cậu đặc biệt mượn chú Chung.

Máy được đặt bên dòng suối rồi điều chỉnh, khi bật công tắc sẽ kêu “rào rào rào”, Hứa Triều Hi chỉ cần hướng ống nước xuống đất là được.

Đầu tiên Việt Bạch khen cái máy bơm rồi mới hỏi Hứa Triều Hi về hạt giống. Nghe giá tiền của Dẫn mộng hoa và Lệ quả liền khóc nói: “Anh Bùi tốt với cậu quá đi!”

Hứa Triều Hi đắc ý cười càng khiến cẩu độc thân khó chịu: “(* ︶)”

Việt Bạch: “……………”

Tự giác chuyển đề tài, cậu ta liền kể cho Hứa Triều Hi nghe về lần tới trấn Thanh Vân.

Lúc Việt Bạch đến trấn Thanh Vân tìm ông bà nội mình, vẫn là những quỷ dân cư ở đó nhiệt tình, vừa nghe cậu ta kể liền đích thân dẫn đi.

Ông bà nội Việt Bạch đã uống canh Mạnh Bà nên không nhớ rõ cậu ta nữa, nhưng khi Việt Bạch tìm đến, hai quỷ cũng không quá kinh ngạc, trái lại bừng tỉnh nói: “Cháu chính là cháu nội của chúng tôi ư!”

Đây chẳng phải là già nhưng vẫn minh mẫn sao?

Hóa ra ông bà nội Việt Bạch đã cố gắng viết ra những điều cần nhớ vào một tờ giấy trước khi uống canh Mạnh Bà. Cho nên ngay cả khi đã uống canh vẫn có thể biết những gì nên biết khi nhìn nội dung trên giấy.

Sau đó, hai vị lão quỷ cũng hỏi thăm cha mẹ của Việt Bạch, Việt Bạch trả lời thật, hai người cũng chỉ tiếc nuối một chút rồi buông bỏ.

“Vậy sau này cậu tính thế nào? Qua đó ở cùng họ hay đón ông bà qua đây?” Hứa Triều Hi hỏi.

Việt Bạch cho rằng hai cụ đã yên vị ở nơi đó, chắc cũng không muốn rời đi, mà cậu ta thì cũng không muốn dọn khỏi đây, dù sao quỷ hồn cũng khỏe mạnh, cậu ta cũng không phải lo lắng chăm sóc cho hai cụ quá nhiều.

Hơn nữa công việc của hai cụ còn tốt hơn cậu ta, giờ họ đang làm trong trại chăn nuôi của Địa phủ. Những gà, vịt bị giết thịt ở Dương gian đều được gửi thẳng đến trang trại, công việc của hai lão quỷ là nuôi dưỡng chúng.

Hứa Triều Hi: “Thế cũng được, dù sao cũng đều là ở thành Vong Xuyên, cậu đi thăm họ cũng tiện mà.”

“Tôi vốn dĩ muốn ở thêm hai ngày,” chủ yếu là do lão gia tử nhiệt tình mời ở lại, đột nhiên có cháu trai sao hai lão có thể không vui cho được, “nhưng lại nhận được kết quả phỏng vấn, ngày mai tôi bắt đầu đi làm rồi.”

Việt Bạch rụt rè nói xong rồi ngừng lại chờ tiểu đồng bọn khích lệ.

Hứa Triều Hi cũng không làm cậu ta thất vọng, “bạch bạch bạch” vỗ tay chúc mừng.

“Cảm ơn cảm ơn,” Việt Bạch không nhịn được bật cười, giơ tay ra hiệu bình tĩnh, “Chờ tôi sắp xếp công việc ổn định rồi sẽ mời cậu đi khu vui chơi giải trí.”

Khu giải trí của “Thác mộng” có thể chế định được cảnh trong mơ.

Hứa Triều Hi: “Ok nha.”

Kết thúc đề tài này, một lúc sau Việt Bạch chợt nhớ: “À, lúc tôi về có gặp bác Hàn, bác ấy mời chúng ta tối đi tới ăn cơm khai trương nhà.”

Hứa Triều Hi ngạc nhiên: “Nhà của bác Hàn đã sửa xong rồi sao?” Đội kỹ sư Địa phủ trình độ cao vậy? Không ngờ nhanh như vậy đã xong.

Việt Bạch: “Đã mời chúng ta tới ăn cơm thì chắc là xong rồi. Đúng rồi, tôi đã hỏi giúp cậu, hoan nghênh đưa người nhà đi cùng nhé.”

Hứa Triều Hi mỉm cười: “Được rồi, để tôi hỏi xem hôm đó anh ấy có rảnh không.”

Có máy bơm, Hứa Triều Hi đã nhanh chóng tưới xong 5 mẫu đất, và cả 5 mẫu trồng trước đó nữa. Những cây con xanh như ngọc được tưới lung linh, căng tràn sức sống.

Sau khi làm xong, cậu xuống suối rửa chân cho sạch bùn đất, sau đó thu dọn đồ đạc, rồi cùng Việt Bạch đi trả lại máy bơm cho chú Chung.

Đi ăn tân gia thì phải chuẩn bị quà, tuy bác Hàn không nhắc đến nhưng lễ nhiều quỷ không trách, ít nhiều gì cũng là tấm lòng.

Hứa Triều Hi cũng chưa nghĩ ra nên tặng cái gì, nhìn di động lại thấy tài khoản bạn tốt Thần Đồ, trong lòng khẽ động: [Đại ca, có đề nghị gì cho quà mừng tân gia không?]

Đồ Đồ Tử thường ship hàng chuyển phát nhanh, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm.

Không lâu sau liền nhận được hồi âm.

[Đồ Đồ Tử:… Đừng gọi đại ca. ] Bối phận không đúng rồi!

Hứa Triều Hi biết nghe lời phải: [Đồ Đồ Tử có kiến nghị gì không?]

[Đồ Đồ Tử: Mừng tân gia phải không? Thế tặng gia cụ bằng gỗ đào đi, có thể trừ tà!]

Thần Đồ ngồi trong thành Đưa Đò đang vắt chéo chân gõ chữ.

Không phải là mừng tân gia thôi sao, này có gì đâu, hắn cùng Úc Lũy chính là môn thần đầu tiên trong miệng đám người Dương thế, trước kia họ đều thích treo biển bằng gỗ đào trước cửa.

Nhưng sau đó thì không treo gỗ đào nữa mà sửa thành dán câu đối Tết.

[Đồ Đồ Tử: Cậu có muốn đồ trang trí bằng gỗ đào không?】

Cây đào trên núi kia càng ngày càng lớn, chiếm diện tích quá.

Mặc dù có vẻ tặng đồ trang trí bằng gỗ đào cho quỷ hơi có vấn đề nhưng Hứa Triều Hi vẫn đáp: [Muốn! Cảm ơn Đồ Đồ Tử đại ca! 】

[Đồ Đồ Tử:… Đừng gọi tôi là đại ca, ngày mai tôi sẽ giao hàng cho cậu]

Gửi xong tin nhắn sau cùng, Thần Đồ đắc ý rung chân, theo bản năng ngẩng đầu khoe khoang với Đế Quân một chút:

Em yêu của ngài vừa tìm thần nha!

Nhưng nhìn chỗ trống kia mới sực nhớ: Đế Quân đã hai ngày nay không tới rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy được lúc gặp lại phản ứng của anh yêu có chút lạnh lùng nên tôi chuẩn bị chỉnh sửa văn, nếu thấy cái gì không khớp với lúc trước, tôi sẽ sửa. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN