Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm


Chương 17


Chương 17: Trì Quan Yếm đang nhìn cậu?

Chuyển ngữ: Mẫn Mẫn.

(minyuee.wordpress.com; Wattpad: @MnMn40).

“Đi nhanh như vậy làm gì.” La Minh Yêu nhanh chóng đuổi theo Trì Quan Yếm, buồn bực bảo: “Hôm nay anh lạ lắm nhé, tôi còn chưa kịp hiểu vì sao hôm nay anh lại đến đây này, không giống anh ngày thường chút nào.”

Trì Quan Yếm đáp lại với giọng điệu trầm lắng: “Gặp một người.”

“Gặp ai cơ?” La Minh Yêu càng dấy lên nghi ngờ, “Anh đừng nói với tôi hôm nay anh đến đây để gặp Nguyên Tốc nhé?”

Anh ta chợt nhớ tới chuyện gì, đột nhiên vỗ tay một cái, nháy mắt ra hiệu với anh, “Lẽ nào là cái người lần trước khiến anh cười tươi như hoa? Là ai thế?”

Lần trước bọn họ gọi video cho nhau, Trì Quan Yếm lại cười rất chi là dịu dàng, anh ta tò mò đến nỗi mất ngủ cả đêm, trằn trọc mãi mà vẫn không nghĩ ra được Trì Quan Yếm cười với ai.

“Đã gặp được rồi.” Trì Quan Yếm lạnh lùng đáp.

Khoảnh khắc vừa đi vào thang máy, anh vừa liếc mắt là nhận ra ngay, cậu đứng yên một chỗ, hơi cúi đầu nhìn điện thoại, gương mặt vừa trắng vừa mịn màng, người đó không ai khác ngoài Văn Từ.

“Gặp được rồi?” La Minh Yêu ngoảnh đầu lại nhìn đằng sau, “Ba người lúc nãy trong thang máy?”.

Trì Quan Yếm không trả lời, mặt không cảm xúc đi vào trong đại sảnh.

La Minh Yêu chỉ đành vội vã chạy theo, anh ta đưa thiệp mời cho người đứng canh cửa, sau đó đi vào bên trong cùng với Trì Quan Yếm.

“Trì Quan Yếm, Trì Quan Yếm đó, thật sự là anh ấy à?” Vừa đi ra khỏi thang máy, Hàn Thiện vô cùng kích động, cũng mặc kệ Văn Từ bình thường mình hay chướng mắt, bắt đầu thảo luận với các cậu, “Hôm nay đến đây quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, vậy mà gặp được Trì Quan Yếm hàng thật giá thật, nếu có cơ hội hợp tác với anh ta, công ty của tao sẽ lên tầm cao mới ngay.”

Lý Thạnh Thừa muốn nói lại thôi, sợ cậu ta bị đả kích, “Mày cho rằng người ta thèm để ý đến mày à? Người muốn hợp tác làm ăn với anh ta xếp hàng quanh cái thành phố R này mấy vòng lận đó.”

Hàn Thiện: “…”

Đã nói đúng còn nói to, quả thật cậu ta không xứng.

Lý Thạnh Thừa chọc cánh tay của Văn Từ, “Cậu sao thế? Từ lúc ra khỏi thang máy là mình thấy lạ rồi.”

“Không có gì.” Văn Từ lắc đầu.

Cậu chỉ không ngờ mình sẽ gặp phải phản diện vào ngày hôm nay.

Nhớ lại lúc ngất xỉu, khi nhìn thấy những hình ảnh kia, toàn thân Văn Từ lập tức có cảm giác không được tự nhiên.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại sợ nhân vật phản diện này nữa, nhưng mà nó là một loại sợ hãi có sẵn từ trong tiềm thức.

Khách mời đã đến khá đông đủ, ba người Văn Từ vừa vào bên trong, bữa tiệc sinh nhật cũng vừa bắt đầu.

Nguyên Tốc đứng trên bục trung tâm, lớn giọng phát biểu cảm nghĩ về ngày sinh nhật hôm nay của mình.

Văn Từ đứng ở khu đồ ăn, cậu cầm bánh kem lên nếm thử một miếng, chiếc muỗng trong miệng còn chưa kịp lấy ra, một chùm tia sáng đột nhiên chiếu xuống người cậu, Văn Từ ngây người, vừa cắn muỗng vừa ngẩng đầu lên theo bản năng.

“Vô cùng cảm ơn bạn tốt Văn Từ hôm nay cũng tới chung vui, mình mời cậu ấy rất nhiều lần, cứ sợ cậu ấy không thèm đi cơ, may mà cuối cùng cậu ấy cũng đến góp mặt.” Nguyên Tốc cười ha hả, “Cũng nể mặt đấy chứ, Văn Từ nhỉ.”

Nguyên Tốc vừa nói ra hai chữ Văn Từ, bầu không khí xung quanh lập tức bùng nổ.

Drama nhà họ Văn sớm đã truyền đi khắp giới thượng lưu, ai mà chả biết Văn Thanh Văn Từ là ai, khách mời đứng thành từng nhóm ở hai bên, ngay lúc Văn Từ vừa xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, từng tiếng bàn tán không hay ho gì truyền đi rộng khắp.

Những người có mặt ở đây không thích gì, duy chỉ có hóng hớt là thích nhất.

Thiếu niên đứng dưới ánh đèn ngậm muỗng trong miệng, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu còn đang mơ màng, khuôn mặt trắng mịn tinh xảo không chút tỳ vết, nhìn vào có chút gì đó ngoan ngoãn khó nói nên lời.

Ngay sau đó, thiếu niên lập tức cắn gãy muỗng nhựa, không hề né tránh ánh mắt của Nguyên Tốc, cười bảo: “Mày lại già thêm một tuổi, đương nhiên tao phải đến để chúc mừng rồi. Nhưng mà mày già rồi, đầu óc cũng bắt đầu quên trước quên sau, hai chúng ta không phải bạn tốt.”

Nụ cười này làm cho nét ngoan ngoãn mềm mại trên gương mặt cậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tự tin kiêu ngạo đến tột cùng.

Văn Từ vừa dứt tiếng, bầu không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại, ngay sau đó, tiếng thì thào thảo luận càng thêm sôi nổi, còn có vài người to gan hơn, đưa tay chỉ thẳng vào người Văn Từ để nói.

Nguyên Tốc đội vương miện màu vàng trên đầu, nó cười to ra tiếng, sau lại liên tiếp thở dài, “Mày vẫn thích nói đùa như vậy nhỉ, không hề khác với trước đây chút nào. Tao cứ tưởng mày rời khỏi nhà họ Văn rồi thì sẽ nản lòng nhụt chí, xem ra tao nghĩ nhiều rồi, mày không cần ở nhà họ Văn vẫn sống tốt như thường. Sinh nhật hôm nay, tao còn mời thêm một người nữa đấy, hẳn là mày cũng quen với người đó, xin mời nhìn bên này.”

Văn Từ lười biếng rủ mắt xuống, cậu ăn thêm một miếng bánh ngọt nữa, không nhìn cũng biết “một người nữa” trong miệng Nguyên Tốc là Văn Thanh.

Đúng như Văn Từ dự đoán, chùm sáng lại chiếu xuống, Văn Thanh đứng dưới ánh đèn, dáng vẻ căng thẳng túm chặt lấy quần áo của hắn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bởi vì quá căng thẳng, cho nên mặt hắn đỏ lên một mảng, khi đối mắt với những người ở đây, hắn mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chào, chào mọi người, tôi là Văn Thanh.”

Vừa thẹn thùng lại vừa nhát gan, rất dễ làm cho người ta coi rẻ nhưng cũng rất thương hại cho hắn.

Suy cho cùng hắn cũng lớn lên trong một gia đình nhỏ, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như lúc này nên sinh ra sợ hãi là lẽ thường tình, nếu được nhà giàu nuôi nấng từ bé thì chắc chắn sẽ không luống cuống tay chân như lúc hiện tại.

Hai ngọn đèn đảo tới đảo lui quanh người Văn Từ và Văn Thanh, Văn Từ bị chiếu đèn chói cả mắt, cậu xem nhẹ những ánh nhìn ấy, nhân lúc họ không chú ý thì nuốt hết miếng bánh kem còn lại vào bụng, ăn xong còn thỏa mãn liếm môi, Văn Từ khẽ cong mắt, ung dung ném hộp bánh kem vào thùng rác, tâm trạng cực kỳ tốt.

Mặc dù Nguyên Tốc là thằng ngu, nhưng mà bánh kem ngon lắm.

Văn Từ phủi tay, khoảnh khắc cậu nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt cậu va phải một ánh nhìn tràn ngập ý cười.

Gương mặt của người nọ vô cùng thâm sâu, cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, do đó trông thì rất lãnh đạm khó gần, nhưng đôi mắt vốn nên lạnh lùng lúc này lại xuất hiện ý cười dịu dàng. Anh ngồi trên sofa trong góc khuất, hai chân hơi bắt chéo lại với nhau, tư thế để lộ khí chất cao quý nhàn nhã, vừa phong độ lại vừa mạnh mẽ, khiến con người ta khó lòng bỏ qua sự hiện diện của anh.

Văn Từ giật mình, cậu chớp mắt mấy cái, mất tự nhiên di dời tầm mắt sang chỗ khác, cũng không biết có phải dáng vẻ vừa nuốt hết một miếng bánh ngọt của mình khi nãy bị anh thấy hết rồi không.

Trì Quan Yếm đang nhìn cậu? Ý cười trong mắt anh là thật, không phải cậu nhìn lầm, đúng chứ?

Văn Từ chợt nghĩ đến một chuyện, cậu nhìn về phía Văn Thanh, quả nhiên hắn đang đứng cách mình không xa.

Từ chỗ của Trì Quan Yếm nhìn sang đây có thể nhìn thấy được Văn Thanh.

Cho nên Trì Quan Yếm không phải đang nhìn cậu, mà là nhìn Văn Thanh.

Tiểu thuyết không hề viết Trì Quan Yếm và Văn Thanh phát triển như thế nào, trong đó chỉ viết đơn giản là anh thích Văn Thanh.

Vì anh rất khó để người khác hiểu được mình, cho nên Văn Thanh không dám đáp lại tình cảm của anh, không bao lâu sau, sau khi Văn Thanh và nam chính công Thẩm Hà Nhứ xác nhận quan hệ, Trì Quan Yếm lại bắt đầu tranh đoạt Văn Thanh với Thẩm Hà Nhứ.

Bởi vì Trì Quan Yếm sống lại, cho nên anh là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường hạnh phúc của Văn Thanh và Thẩm Hà Nhứ, mãi cho đến cuối tiểu thuyết, hai người mới đánh bại được Trì Quan Yếm, cuối cùng ở bên nhau.

Biết Trì Quan Yếm không phải đang nhìn mình, tâm trạng căng thẳng của Văn Từ mới dần dần thả lỏng, cậu lùi bước, lại cầm một miếng bánh kem lên, đưa lưng về phía tất cả mọi người, thảnh thơi ăn tiếp.

Nguyên Tốc đứng đá xéo Văn Từ sắp gãy cả lưỡi mà chỉ nhìn thấy được bóng lưng Văn Từ, cũng không biết cậu đang làm cái gì, nó giận điên lên được, la lớn, “Văn Từ, mày không chào hỏi em trai mày à? Người ta nhìn mày hoài kìa.”

Ánh đèn lại chiếu sang bên cậu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy chục cặp mắt, Văn Từ đưa lưng lại với bọn họ, cậu chỉ xua tay, tỏ ý không cần.

Nguyên Tốc cười khẩy, “Văn Từ, mày làm vậy hình như không hay đâu? Hình như đây là lần đầu mày gặp Văn Thanh nhỉ? Dù có thế nào thì mày cũng nên nói vài câu với em trai mình đi chứ. Suy cho cùng… cậu ta cũng nhường mày hưởng thụ cuộc sống làm thiếu gia nhỏ của nhà họ Văn hai mươi mấy năm còn gì.”

Tiếng nói có hơi chói tai, lúc Văn Từ nuốt miếng bánh cuối cùng thì bị nghẹn, cậu vốn không nghe rõ Nguyên Tốc đang nói cái gì, cậu lấy một ly rượu từ tay bồi bàn đang đi ngang qua, uống xong thì nói cảm ơn, để ly rượu về lại chỗ cũ dưới ánh nhìn muốn nói lại thôi của bồi bàn.

“Thưa anh, rượu này có độ cồn rất cao, anh uống nhiều như thế có sao không?” Bồi bàn nhắc nhở cậu.

Văn Từ lắc đầu, miệng thì bảo “Không cần”, nhưng mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Ở đây còn có trò hay đang chờ cậu, bây giờ rời đi thì còn gì thú vị nữa.

Nguyên Tốc nói nhiều như thế mà Văn Từ chẳng phản bác lại câu nào, nó thấy cực kỳ khó chịu, Văn Từ hôm nay không giống cậu ngày thường, nó đưa mắt nhìn Văn Thanh, bảo hắn ta chủ động ra trận.

Văn Thanh sợ hãi rụt cổ lại, rõ ràng là không dám đi qua.

Nguyên Tốc thầm mắng “Đồ ăn hại”, mắt thấy kịch hay còn đợi nó đi mở màn, Nguyên Tốc cầm theo micro đi đến bên cạnh Văn Từ, vừa định đưa tay ôm lấy bả vai cậu, Văn Từ đã kịp né tránh.

Văn Từ nhíu mày: “Cách xa tao ra chút.”

Nguyên Tốc không cười nổi nữa, rút tay lại, khoa trương la lên một tiếng “Úi cha”, cố ý nói lớn cho mọi người nghe, “Không ngờ mày rời nhà họ Văn rồi mà vẫn cáu kỉnh như thế. Đừng nói mày vẫn cho rằng mày vẫn là con cưng nha? Tỉnh lại đi, thiếu gia nhỏ của nhà họ Văn giờ đây đã đổi thành người khác rồi, đó là Văn Thanh, không phải mày đâu Văn Từ.”

Lời nghe thì vui vẻ, nhưng từng chữ lại sắc bén như dao, mặt Nguyên Tốc cũng đầy ý khiêu khích.

Văn Từ nghiêng người nhìn nó, nhún vai cười một tiếng: “Mày nghĩ nhiều rồi, chỉ là tao có bệnh ưa sạch sẽ, không thích người khác lại gần mình quá thôi. Nguyên Tốc, não bổ nhiều là bệnh, phải trị, vào khoa thần kinh khám đi.”

Tổ sư nó, nói vậy khác nào đang chửi xéo nó dơ, còn đi khám ở khoa thần kinh, cái đứa nên đi bệnh viện tâm thần nhất là Văn Từ mới đúng.

Nguyên Tốc lập tức xụ mặt, kiếm chuyện gây sự: “Từ khi nào mà mày có cái bệnh ưa sạch sẽ này vậy?”

“Vừa mới có.” Văn Từ cong môi cười, “Đừng nghĩ nhiều đấy.”

Nguyên Tốc còn đang muốn nói tiếp, lại nghe Văn Từ bổ sung thêm một câu, “Lúc mày vừa xuất hiện là tao có bệnh ưa sạch sẽ rồi, chỉ dành riêng cho mày thôi đó, hạnh phúc không?”

____

(tRuY3^n cKj? đ4nG T4j MjNyU33.//0rDPR3ss.K0m z4′ w4TTp4₫: m||m||40, zUj l0’nG ₫0k 0′? Tr4nG cKj’nk CKu?)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN