Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm


Chương 20


Chương 20: Chẳng lẽ hắn không phải là Văn Thanh thật?

Trans: Mẫn Mẫn.

Nay rảnh háng quá ngồi trans luôn :))

_

Chịu trách nhiệm như thế nào á?

Đương nhiên là đưa đi bệnh viện kiểm tra rồi.

Văn Từ ngẩng đầu muốn nói câu này, nhưng khi chạm mắt với ánh nhìn đầy ý cười của Trì Quan Yếm, cậu chỉ biết sững sờ.

Tại sao phản diện lại nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng đó thế?

Văn Từ chợt nghĩ đến một chuyện, cậu xoay người nhìn về phía sau, quả nhiên Văn Thanh đang đi tới bên này, Văn Từ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là nhìn Văn Thanh, không phải nhìn mình, ánh mắt anh dịu dàng như vậy cũng chỉ dành cho mình Văn Thanh mà thôi.

Văn Thanh đi lướt qua Văn Từ vẫn không hề dừng lại, ngó lơ cậu rồi đi thẳng đến trước mặt Trì Quan Yếm.

Văn Thanh nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng đang ngồi trên sofa, khóe môi cong lên, hắn nhoẻn miệng cười khẽ, “Chào anh, tôi là Văn Thanh, em trai của Văn Từ. Tôi bằng lòng chịu trách nhiệm thay anh trai của mình.”

Nhân vật chính xuất hiện rồi, khi bị hào quang của nhân vật chính chiếu phải, Trì Quan Yếm sẽ nảy lên hứng thú với Văn Thanh, sau đó hai người sẽ dây dưa với nhau, mà cậu chính là cầu nối cho bọn họ.

Bây giờ cũng là lúc nhân vật phụ như cậu xuống sàn rồi.

Văn Từ vừa định rời đi, bên tai chợt văng vẳng một giọng nói đầy xa cách: “Không cần, phiền cậu tránh xa tôi ra chút.”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trì Quan Yếm, cộng thêm dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn đó của anh, Văn Từ thấy thật khó hiểu.

Cậu là một vai phụ, nhưng khi va phải Trì Quan Yếm, anh lại không đẩy cậu ra, cũng không sai người ném cậu ra ngoài, mà ngược lại còn kéo Văn Từ, hỏi cậu có bị làm sao không? Thậm chí còn hỏi mình sẽ chịu trách nhiệm như thế nào.

Còn Văn Thanh, thân là nhân vật chính lại bị phản diện bài xích.

Càng ngày cốt truyện càng phát triển theo hướng cực kỳ sai lệch.

Thấy Trì Quan Yếm ghét bỏ mình, nụ cười trên mặt Văn Thanh dần dần tắt ngúm, hắn siết chặt tay, sững sờ không tin được.

Những người đứng xem thầm “À há” một tiếng.

Ai mà không biết Trì Quan Yếm không thích có người lại gần hay tiếp xúc quá nhiều với mình cơ chứ, bình thường trừ La Minh Yêu có quan hệ tốt với anh ra, ai ai cũng bị đối xử cực kỳ lạnh nhạt.

Văn Thanh càn rỡ đến gần bắt chuyện như thế, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

“Ngại quá, anh ấy không thích người khác đến quá gần.” La Minh Yêu đứng một bên vội vã nhảy ra giải thích, đưa tay kéo Văn Thanh lùi về sau, “Đừng để bụng, đừng để bụng, cậu muốn nói gì thì đứng đây nói là được rồi.”

Từ khoảng cách một mét, La Minh Yêu kéo Văn Thanh đứng cách xa anh đến ba mét, lúc này vẻ mặt Trì Quan Yếm mới tốt hơn được một chút.

Văn Thanh thầm nghiến răng, đột nhiên quay phắt sang nhìn Văn Từ.

Hắn chỉ lại gần mà đã bị ghét bỏ đến thế, Văn Từ còn ngã vào lòng anh kia mà, tại sao không thấy Trì Quan Yếm ghét bỏ hay bất mãn gì cả.

Kiểu phản ứng phân biệt đối xử này bị đảo ngược rồi.

Người thật sự được đối xử khác biệt phải là Văn Thanh hắn mới đúng, không phải thứ hàng giả Văn Từ kia.

“Văn Từ, chúng ta đi thôi, không khí ở đây kinh khủng quá.” Lý Thạnh Thừa chạy đến, đưa tay ra hiệu bỏ chạy với cậu, nhỏ giọng nói, “Nhân lúc Trì Quan Yếm còn chưa tức giận, chúng ta chuồn thôi?”

“Đi.” Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Văn Từ chỉ hướng lối vào, đè giọng thật thấp, “Đi mau chút.”

Nói xong, cậu cũng cất bước nhanh hơn, cùng bỏ chạy với Lý Thạnh Thừa.

Hai tên bồi bàn còn đang hít drama nồng nhiệt, lại không ngờ hai người nói chạy là chạy thật, bọn họ hoàn toàn không kịp cản lại, khó xử quay sang nhìn Nguyên Tốc.

Trì Quan Yếm đến đây, Nguyên Tốc cũng không muốn chấp nhặt với Văn Từ, tâm trí chỉ nghĩ đến việc tìm cơ hội nói chuyện với Trì Quan Yếm, sau đó để lại ấn tượng tốt với anh, nó thấy vậy cũng xua tay, tỏ ý không cần đuổi theo nữa.

Văn Thanh đứng ở nơi đó, hắn cắn môi tủi thân nhìn Trì Quan Yếm, to gan tiến lên một bước, “Anh… ghét em?”

Vấn đề này hình như không cần thiết phải hỏi cho lắm, từ thái độ của Trì Quan Yếm, ghét hay không nhìn một cái là ra. Tuy Văn Từ ngã vào người anh mà vẫn không bị làm sao cũng rất khiến người khác tò mò, nhưng không có nghĩa Văn Thanh cũng giống như Văn Từ.

Trì Quan Yếm không nhìn hắn, anh nghiêng đầu, nương theo phương hướng Văn Từ rời đi, ngón tay khẽ gõ nhịp lên tay ghế sofa, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

Hai tên bồi bàn đứng ở cửa cứ nghĩ rằng Trì Quan Yếm đang quan sát bọn họ, sợ đến mức đứng yên không dám cử động.

Đây chẳng khác nào xem Văn Thanh như không khí.

Văn Thanh rủ mắt, vẻ mặt cực kỳ tủi thân, hắn không nói gì nữa, cúi đầu rời khỏi sảnh tiệc.

“Tôi dọa em ấy sợ rồi à?” La Minh Yêu vừa đặt mông ngồi xuống thở dài, người đàn ông bên cạnh bất chợt hỏi anh ta một câu.

La Minh Yêu: “Ai cơ?”

Anh ta chợt nghĩ tới Văn Thanh, thế là “Chậc chậc chậc” mấy tiếng, nói: “Đương nhiên rồi, sắc mặt anh đáng sợ thế cơ mà, khí thế toàn thân như đang bảo người khác cút đi ấy, người ta bị dọa sợ là cái chắc, anh không thấy cậu ta tủi thân chạy ra ngoài à. Cơ mà sao anh để ý cậu ta đến thế?”

“Không phải cậu ta.” Động tác gõ nhịp lên tay ghế khựng lại, Trì Quan Yếm rút tay về, lạnh nhạt nói.

La Minh Yêu lập tức hiểu ra người Trì Quan Yếm đang nói tới là ai, bối rối vò tóc, đáp: “Văn Từ thì chắc không đâu? Tôi đoán cậu ấy sợ anh tính sổ chuyện đâm phải anh khi nãy nên mới bỏ chạy thôi. Vả lại, không ngờ anh lại hỏi cậu ấy phụ trách như thế nào đấy, hôm nay anh lạ quá, không giống anh chút nào.”

Trì Quan Yếm ngồi dậy, không nói không rằng đi ra ngoài.

La Minh Yêu cũng đã quen bị ngó lơ, anh ta cũng đứng dậy rời đi với anh.

Mắt thấy Trì Quan Yếm muốn bỏ đi, Nguyên Tốc lập tức chạy đến trước mặt anh, nó vừa định mở lời, La Minh Yêu nhanh chóng ngăn cản, “Xùy, đừng nói gì hết, tâm trạng của anh ấy không tốt đâu.”

Nguyên Tốc trộm liếc nhìn Trì Quan Yếm.

Gương mặt không có cảm xúc, cũng không nhìn ra được biểu cảm nào cả, nhưng nếu La Minh Yêu đã nói như thế, vậy chắc chắn Trì Quan Yếm đang không vui rồi.

Nguyên Tốc nhanh chân tránh sang một bên, không dám cản đường nữa.

Tất cả mọi người trơ mắt nhìn Trì Quan Yếm rời đi, cho đến khi bóng dáng của anh mất hút không thấy nữa, cả bọn mới thở phào một hơi.

“Sao Trì Quan Yếm lại tới đây vậy? Không phải anh ta không tham gia những bữa tiệc như thế này hay sao?”

“Fuck, lúc nãy tôi không dám thở mạnh luôn ấy chứ, cứ sợ anh ta chướng mắt mình rồi ném ngoài.”

“Kinh khủng đến thế à? Mình thấy cũng được mà, trừ biểu cảm đáng sợ kia ra thôi.”

“Vẻ mặt đó mà dùng từ đáng sợ để hình dung thì còn nhẹ quá rồi đấy? Vừa đối mắt với anh ta là mình muốn mất nửa cái mạng rồi. Ai cũng nói Trì Quan Yếm rất tàn nhẫn, xem ra tin đồn là thật, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết con người anh ta như thế nào rồi.”

“Người ta đi rồi, mày nói cũng có ích gì đâu, chẳng bằng nói Nguyên Tốc kìa, tao thật sự không ngờ nó với Văn Từ có quan hệ sâu xa như thế đấy.”

“Hai đứa nó làm đối thủ của nhau mười mấy năm mà giờ mày mới biết à? Cơ mà Nguyên Tốc gọi Văn Từ là ba đấy, đúng là không tin nổi luôn.”

“…”

Đề tài câu chuyện lại xoay quanh Nguyên Tốc, từng điệu cười nín nhịn lọt vào tai Nguyên Tốc làm cho máu huyết trên người nó lập tức nóng lên.

*

“Đi như thế có sao không? Hồi nãy Trì Quan Yếm còn hỏi cậu chịu trách nhiệm với anh ta như thế nào nữa đấy.” Một mạch chạy ra tới cửa khách sạn, Lý Thạnh Thừa vẫn cứ thấp thỏm không yên.

“Có lẽ anh ấy thuận miệng hỏi thế thôi, không có để trong lòng đâu.” Văn Từ trả lời.

Suy cho cùng, tác dụng của cậu là để tạo thêm nhiều cơ hội cho Trì Quan Yếm và Văn Thanh tiếp xúc với nhau, một khi cơ hội đã xuất hiện, đương nhiên cậu sẽ không bị phản diện nhớ nhung tới nữa.

Tuy nói như thế, nhưng khi chứng kiến một màn ban nãy, Văn Từ lại có cảm giác sau này hai người đó sẽ không dây dưa với nhau, cơ mà ít nhất Trì Quan Yếm và Văn Thanh cũng đã gặp nhau rồi.

Vừa ra khỏi khách sạn, Văn Từ thở ra một hơi, cậu chợt nghe thấy có tiếng người gọi tên mình từ phía sau, “Văn Từ, chúng ta nói chuyện đi.”

Giọng nói quen thuộc này làm cho Văn Từ bật cười, cậu còn chẳng thèm quay đầu lại, hỏi, “Giữa chúng ta có gì hay để nói nhỉ?”

Văn Thanh dừng lại sau lưng cậu, hắn liếc Lý Thạnh Thừa một cái, “Thế à? Anh chắc chắn không nói chuyện với tôi đúng không? Vậy đừng hối hận đấy nhé.”

Văn Từ cất bước đi thẳng.

Văn Thanh chạy lên trước mặt cản cậu, cười cười thì thào bên tai Văn Từ: “Dù tôi có nói với anh chuyện liên quan đến cha mẹ ruột, anh cũng không nói chuyện với tôi đúng không?”

Bước chân Văn Từ khựng lại, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Văn Thanh lùi ra sau, cong môi cười thật tươi, “Lần này chịu nói chuyện chưa? Cậu, chủ, nhỏ, Văn, Từ.”

“Tên này ăn nói sao mà quái gở thế không biết.” Lý Thạnh Thừa chau mày thật chặt, bị giọng điệu của Văn Thanh chọc cáu cả lên, cậu ta khó chịu lên tiếng.

“Cậu hiểu lầm rồi.” Văn Thanh vô tội chớp mắt, nói: “Tôi không có quái gở.”

Lý Thạnh Thừa muốn đấm chết hắn, thế mà không quái gở thì cái gì mới gọi là quái gở.

“Cậu ở đây đợi mình, hoặc là lên xe đợi mình trước đi.” Văn Từ nói với Lý Thạnh Thừa xong, dẫn đầu đi vào khách sạn trước.

Văn Thanh đi theo phía sau.

Hai người dừng lại ở một chỗ không người kế bên thang máy.

Văn Từ không muốn vòng vo tam quốc hay nhiều lời với hắn, cậu hỏi thẳng: “Cha mẹ tôi mất tích như thế nào?”

“Sao tôi biết được? Vừa tỉnh dậy là đã không tìm được rồi, bọn họ vứt bỏ tôi còn gì.” Văn Thanh cười gằn, “Tôi cũng rất muốn biết bọn họ mất tích như thế nào đấy.”

“Cậu muốn nói với tôi chuyện gì của họ?” Văn Từ để điện thoại vào trong túi, sau khi mở khóa màn hình, cậu nhấn vào nút ghi âm trong ứng dụng đã được mở lên sẵn.

Văn Thanh nhìn chằm chằm vào túi cậu, đột nhiên cười một tiếng, hỏi với giọng điệu ngọt ngào: “Anh hai, anh đang ghi âm đúng không?”

Văn Từ không nói gì, cậu lấy điện thoại ra, vẻ mặt lạnh lùng làm cho Văn Thanh có cảm giác ngờ ngợ bán tín bán nghi.

Văn Thanh liếc ngang liếc dọc đánh giá Văn Từ, sau đó phì cười, ngữ điệu cực kỳ châm chọc: “Hình như lúc này anh hai còn chưa rõ một chuyện thì phải, dù anh có đưa ghi âm cho người khác, nói tôi là người như thế nào thì cũng không ai thèm tin anh đâu. Dù họ có tin thì cũng sẽ không trách tôi. Anh đoán xem, bọn họ sẽ bằng lòng tin tưởng một tên nhà giàu giả mạo ăn chơi tiêu xài của nhà họ Văn hơn hai mươi năm, hay là tin tưởng đứa con ruột chịu khổ suốt nhiều năm như tôi đây?”

Hắn còn cố ý nhấn mạnh sự đáng thương của mình, “Anh có biết những năm nay tôi sống như thế nào không? Bị người ta chèn ép, chì chiết, chỉ tay thẳng mặt mắng chửi. Văn Từ, đáng lẽ người nếm trải những thứ đó phải là anh, nhưng tôi lại thay anh gánh chịu suốt từng ấy năm. Anh nên cảm ơn tôi, chứ không phải là cái kiểu không biết điều, tiếp tục ở lại thành phố R giống như lúc này.”

Văn Từ lặng lẽ nghe hắn nói hết, sau đó mới cười khẽ, điềm tĩnh đáp: “Tôi vẫn nói câu nói cũ, bệnh viện mới là nguyên nhân tạo ra tình cảnh hiện tại, chứ không phải do tôi. Cậu không cần phải đổ lỗi cho tôi đâu, tôi cũng là người bị hại cơ mà, mau từ bỏ cái ý đồ tẩy não tôi đi. Còn về quá khứ đáng thương mà cậu nói…”

Cậu nhíu mày, nói tiếp, “Công ty do cha mẹ ruột tôi mở dù không ghê gớm máu mặt như những công ty khác, nhưng cũng không đến nỗi nào cơ mà, ít ra vẫn chu cấp đầy đủ cho cậu. Cậu học ở trường tốt nhất thành phố, bình thường muốn gì được nấy, tiền tiêu vặt một tháng cũng phải tầm năm con số, cậu có chắc cậu đáng thương như những gì mình vừa nói không?”

Nếu so ra thì trước lúc cha mẹ ruột của Văn Từ mất tích, Văn Thanh và cậu sống chẳng khác gì nhau, chỉ là sau khi họ bốc hơi khỏi thế gian, Văn Thanh mới phải chịu khổ hơn một chút, tình trạng cũng giống như cậu hiện tại vậy, chỉ có một thân một mình.

Trong tiểu thuyết chỉ viết ngày thường không có ai nói chuyện với hắn, hắn chỉ lủi thủi có một mình, những cái khác thì không đề cập tới, cũng càng không phải là kiểu bị làm khó như những gì Văn Thanh nói.

Văn Từ không biết là cốt truyện bị thay đổi, hay là Văn Thanh đang nói dối mình.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, mặt Văn Thanh dần trở nên rất khó coi, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy không được thoải mái.

Hắn nhìn chằm chằm Văn Từ, giọng nói có phần chói tai, “Sao anh biết? Anh nghe chuyện này từ đâu? Anh còn biết cái gì nữa?”

Văn Từ không đáp lời, cậu nhìn hắn một lúc thật lâu, sau đó mới chợt hỏi, “Cậu thật sự là Văn Thanh à?”

Cái người khi nãy còn trông đầy lý lẽ kia lập tức co rụt đồng tử, hắn bước nhanh đến trước mặt Văn Từ túm lấy cổ áo cậu, đưa sát mặt lại gần, Văn Thanh trừng mắt gằn từng chữ: “Tôi không phải Văn Thanh, chẳng lẽ anh là Văn Thanh? Anh đang nói chuyện nực cười gì vậy?”

Phản ứng của hắn quá kích động, kích động đến mức dường như Văn Từ đã nói trúng chuyện mà hắn không muốn đối mặt.

Văn Từ thản nhiên quan sát Văn Thanh, một lúc sau mới gạt tay hắn ra, lùi bước sửa sang lại quần áo, nhíu mày nói: “Văn Thanh, tôi nói lại lần nữa, tôi không muốn tranh giành gì với cậu cả, cũng xin cậu đừng có quan tâm tôi quá.”

Khi biết mình cũng không hỏi được tin tức có ích nào từ miệng hắn, Văn Từ quay phắt rời khỏi khách sạn.

Lúc này, Văn Thanh không châm chọc Văn Từ hay nói những lời khó nghe như những lần gặp mặt trước đây nữa, hắn chỉ đứng yên một chỗ, thẫn thờ như một tên ngốc.

“Nói xong rồi hả?” Văn Từ ra khỏi khách sạn, Lý Thạnh Thừa đã lái xe đến trước cửa, thấy cậu đi ra thì lập tức hỏi thăm tình hình.

Văn Từ lắc đầu.

“Mình thấy hai đứa không có cách nào ở chung hòa bình được đâu, cậu rời đi là một lựa chọn đúng đắn.” Lý Thạnh Thừa nói, “Cái tên Văn Thanh đó trông cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Văn Từ ngồi lên xe, cười cười bảo: “Sao cậu lại nói thế?”

Lý Thạnh Thừa vừa lái xe vừa đáp, “Cảm giác thôi, mình không thích hắn ta.”

Điều này lại khác với cốt truyện rồi, có lẽ là do tính cách Văn Thanh thay đổi nên mới dẫn đến việc này.

Văn Từ mở cửa sổ xe, gió lạnh lùa vào bên trong, cậu đột nhiên nhớ ra một thứ, mở điện thoại cắt một đoạn ghi âm gửi cho mẹ Văn.

“Dù anh có đưa ghi âm cho người khác, nói tôi là người thế nào thì cũng không ai thèm tin anh đâu. Dù họ có tin thì cũng sẽ không trách tôi. Anh đoán xem, bọn họ sẽ bằng lòng tin tưởng một tên nhà giàu giả mạo ăn chơi tiêu xài của nhà họ Văn hơn hai mươi năm, hay là tin tưởng đứa con ruột chịu khổ suốt nhiều năm như tôi đây?”

Đoạn ghi âm này rất chướng tai, cậu tin chắc rằng ai nghe xong cũng sẽ cảm thấy người phát ngôn không giống với Văn Thanh ngày thường mà họ hay gặp.

Mẹ Văn không trả lời tin nhắn, mãi đến khi Văn Từ về nhà nằm trên sofa, lúc này bà mới gửi một đoạn voice chat rất dài sang cho cậu: “Thằng bé này mẫn cảm quá mức nên mọi chuyện mới đến nước này, mẹ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN