Văn Từ nghĩ đến một từ: một xác hai hồn.
Cậu cảm thấy chuyện mình thức tỉnh ký ức còn có thể xảy ra, vậy thì việc có hai linh hồn trong một cơ thể cũng không phải là điều không thể.
Văn Thanh giả biết Văn Thanh thật xuất hiện, và còn nói vài câu với cậu, hắn ta sợ cậu biết được chân tướng sự việc, nên đã nghĩ ra chiêu mất trí nhớ. Đối với những lời nói mà Văn Thanh thật đã nói với bọn họ, hắn muốn dùng việc mất trí nhớ để giải thích.
Nếu đúng thật là như vậy thì, tên giả mạo kia làm thế nào thay thế được Văn Thanh thật?
Văn Từ đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn cố ý đứng ở cửa phòng bệnh, liếc nhìn Văn Thanh qua ô cửa kính trong suốt.
Hắn ăn thành từng miếng nhỏ, không biết mẹ Văn nói gì khiến hắn bật cười, ánh sáng kiêu ngạo trong mắt vô cùng quen thuộc.
Chính là Văn Thanh của trước đây.
Cảm giác của một người đem lại cho người khác là hoàn toàn khác, cho dù người khác cố gắng ngụy trang thế nào cũng không thể thành công.
Văn Từ cảm thấy những gì mình đoán rất có thể là đáp án chính xác, nhưng cậu không có bằng chứng để chứng minh Văn Thanh hiện tại là giả.
Như nhận thấy được ánh mắt của cậu, Văn Thanh ở trong phòng bệnh ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt híp lại.
Văn Từ giơ nắm đấm đưa ngón giữa cho hắn, thấy Văn Thanh rõ ràng đã nghiến răng nghiến lợi, một hành động trong tiềm thức khiến Văn Từ không nhịn được cười, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng đã nắm chắc.
Văn Thanh khóe miệng co giật một giây, không nhìn cậu nữa, nói với mẹ Văn mấy câu, mẹ Văn lập tức quay đầu nhìn lại.
Văn Từ cười dịu dàng, xoay người xoa xoa cái bụng đói meo rồi xuất viện.
Cậu có lòng đi mua bữa sáng, kết quả là không ăn được, tối qua còn ngủ không ngon, lưng có hơi đau.
Vừa cử động cơ thể một chút, điện thoại trong túi liền rung lên, Văn Từ lấy ra, là tin nhắn của Trì Quan Yếm: “Nhớ uống thuốc.”
Văn Từ quên mất thật, cậu không khỏi mỉm cười đáp: “Được.”
Trì Quan Yếm: “Em gần đây có kế hoạch gì không?”
Văn Từ: “Tuần sau đi đám cưới một người bạn.”
Trì Quan Yếm: “A Từ, anh thiếu một trợ lý, em có muốn làm không?”
Trợ lý? Văn Từ sững sờ, có hơi bất ngờ.
Chỉ là chưa kịp hỏi yêu cầu trợ lý là gì, Trì Quan Yếm dường như sợ cậu nghĩ nhiều liền gửi thêm một tin nhắn, “Anh không có ý gì khác.”.
Văn Từ có thể cảm giác được Trì Quan Yếm rất sợ cậu hiểu lầm gì đó sẽ ghét anh ấy, cậu gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương: “Em biết, yêu cầu làm trợ lý của anh là gì?”
Trì Quan Yếm: “Không có. Chỉ là lúc đi làm cần phải theo sát bên cạnh anh. Anh ở đâu thì em phải ở đó.”
Điều này dễ, là kỹ năng cơ bản nhất để trở thành một trợ lý.
Văn Từ lập tức hỏi: “Không vấn đề, Trì Tổng, khi nào thì em có thể đi làm?”
Trì Quan Yếm: “Lúc nào cũng được, xoa xoa đầu.jpg.”
Sau lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận được một công việc.
Nếu không phải đang đói, Văn Từ sẽ ngay lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, chiều đi làm.
Cậu cảm thấy mình sắp nhàn rỗi phát điên rồi, mặc dù livestream có thể được coi là công việc, nhưng cậu thích cảm giác làm việc trong một công ty hơn.
Văn Từ gửi một biểu tượng cúi đầu cảm ơn, đi vào quán ăn sáng, kêu một tô mì và nồi canh nhỏ.
Bà chủ rất nhanh đã mang món mì và canh lên.
Món canh có mùi rất thơm ngon, Văn Từ nếm thử xong không khỏi híp mắt, chụp ảnh gửi cho Trì Quan Yếm, “Món canh ngon ^ _ ^, Trì Tổng, anh ăn sáng chưa?”
Trì Quan Yếm: “Ăn rồi, bây giờ mới ăn sáng à?”
Văn Từ mơ hồ đáp: “Trong nhà có chuyện nên đến bệnh viện một chuyến.”
Trong phòng họp im lặng, hầu như tất cả mọi người đều cúi đầu, bị cảm giác áp bức xung quanh ép đến lo sợ bất an.
Có người rốt cục thu hết can đảm ngẩng đầu muốn nói chuyện, thấy Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, tim đập loạn một nhịp, trong lòng sợ đến mức muốn cúi đầu xuống bàn.
Chuyện gì xảy ra? Trì Quan Yếm vừa nãy còn khiển trách họ với vẻ mặt vô cảm, bây giờ lại nhìn chằm chằm điện thoại một cách dịu dàng như vậy?
Không bình thường, chắc chắn là có vấn đề!
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn, ngón tay Trì Quan Yếm đang di chuyển, rõ ràng là đang gõ trả lời tin nhắn của ai đó.
Trước đây họp, Trì Quan Yếm chưa từng xem điện thoại, bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Điều này làm cho anh ta kinh ngạc cảm thấy, Trì Quan Yếm không còn đáng sợ như vậy nữa, anh ta ho khan một tiếng, bắt đầu báo cáo công việc của mình.
May mắn là, cho đến khi báo cáo kết thúc, Trì Quan Yếm vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không đáng sợ như trước.
Những người khác đều rục rịch ngóc đầu dậy, lần lượt báo cáo. Khiến bọn họ ngạc nhiên đó là, cho đến khi báo cáo kết thúc, biểu hiện của Trì Quan Yếm vẫn không thay đổi.
Nếu không có gì thay đổi, nghĩa là tâm trạng anh đang rất tốt.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, phấn khởi đoán xem tại sao tâm trạng Trì Quan Yếm lại tốt như vậy.
Phòng làm việc lại rơi vào im lặng, Trì Quan Yếm gõ ngón tay lên bàn hội nghị, nhìn mọi người, “Còn gì nữa không?”
“Không, không còn nữa!”
“Tan họp.” Trì Quan Yếm trầm giọng nói xong, rời khỏi phòng họp.
Đợi anh rời đi, những người trong phòng họp nhìn nhau chằm chằm, còn có một số người không thể tỉnh táo lại được.
“Vậy là… xong rồi?!”
“Trì Tổng hôm nay tâm trạng tốt như vậy sao? Tôi thấy anh ấy trước khi đi còn cười nữa… Anh tin được không?”
“Lúc nãy tâm trạng còn rất tệ, sau đó không biết làm cách nào tốt lên. Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn nghĩ hôm nay mình sẽ mất việc chứ.”
Một phút sau, mọi người đứng dậy khỏi ghế, trao cho nhau những cái vỗ tay phấn khích: “Ố yề! Công việc được cứu rồi!”
……
Trì Quan Yếm hồi lâu không trả lời.
Ngay khi Văn Từ có chút thất vọng đặt điện thoại xuống, Trì Quan Yếm đã gửi một tin nhắn chia sẻ vị trí.
Văn Từ vô thức nhấp vào, tròn mắt nhìn Trì Quan Yếm đang cách mình càng ngày càng gần.
Vài phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Văn Từ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trì Quan Yếm mặc áo sơ mi trắng từ cửa đi vào, đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh cậu, kêu một chén canh.
Khí chất cao quý lãnh đạm của anh có phần không ăn nhập với hoàn cảnh, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Văn Từ không ngờ anh tới nhanh như vậy, “Anh không đi làm à?”
“Công ty cũng không có việc, đến ăn thử món canh mà em thấy ngon.” Trì Quan Yếm cười.
Nút áo trên cùng của người đàn ông để hở, lộ ra xương quai xanh, anh lúc không cười có vẻ lạnh lùng cấm dục, nhưng khi cười lên thì cả người lại trở nên rất ôn nhu.
Hai dáng vẻ cực kỳ tương phản như vậy, cùng nhau xuất hiện trên một người đàn ông, cũng không khiến Văn Từ cảm thấy bất ngờ. Thậm chí khi nhìn Trì Quan Yếm cười lâu hơn, trong lòng Văn Từ còn có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Không phải sự quen thuộc mà A Yếm mang đến cho cậu, mà là một thứ khác.
Như thể cậu đã biết Trì Quan Yếm từ rất lâu.
“Tóc của anh xõa ra rồi.” Ánh mắt rơi vào trên mái tóc dài của Trì Quan Yếm, Văn Từ phát hiện tóc của anh hơi xõa ra, vô thức đặt đũa xuống, không nghĩ nhiều liền đứng dậy giúp anh buộc lại.
Tiếc là kỹ thuật của cậu nhiều năm như vậy cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, nếu không buộc còn tốt, nhưng nếu buộc thì sẽ càng rối hơn.
Văn Từ xấu hổ cười một tiếng, cởi ra buộc lại lần nữa.
Trì Quan Yếm luôn ngồi đó để tùy ý cậu buộc, không nói lời nào.
Văn Từ buộc đến ba lần, nhưng càng buộc càng rối, sợ Trì Quan Yếm nóng nảy nên động tác của cậu có hơi vội, lại sợ làm Trì Quan Yếm đau, cho nên không nhịn được hỏi: “Đau không? Nếu đau thì nói với em, em sẽ nhẹ một chút, cố gắng không làm đau anh.”
“Không đau.” Trì Quan Yếm trầm giọng nói.
Bà chủ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nghi ngờ nhìn qua chỗ bọn họ, khuôn mặt đầy vẻ hóng chuyện.
Cảm nhận được ánh mắt của bà chủ, Văn Từ mới nhận ra lời mình vừa nói có chút dễ gây hiểu lầm, hai má đỏ bừng, tay không kìm được dùng sức mạnh hơn một chút.
Văn Từ thấy Trì Quan Yếm cau mày, nhanh chóng thả tay ra, vội vàng xin lỗi: “Em, em xin lỗi, em sẽ buộc lại cho anh.”
Trì Quan Yếm cười nói: “Không sao đâu, A Từ, em cứ từ từ buộc, anh không vội đâu.”
Lời nói dịu dàng khiến Văn Từ từ từ bình tĩnh trở lại, cuối cùng cũng buộc xong mái tóc.
Cậu buông tay ra, nhìn tóc đuôi ngựa buộc thấp, không khỏi nói: “Hình như anh vẫn luôn để tóc dài, em không biết anh tóc ngắn thì trông như thế nào.”
Trì Quan Yếm nghe vậy quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy, thấp giọng hỏi: “A Từ muốn xem dáng vẻ để tóc ngắn của anh sao?”
Văn Từ xua tay, lại ngồi vào chỗ của mình, chống tay lên má, lười biếng nhìn Trì Quan Yếm nói: “Không phải, anh để tóc dài trông rất đẹp. Em chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được ngồi cạnh quan sát anh như thế này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh là vai…” Câu nói buột miệng dừng lại ngay sau khi Văn Từ phản ứng lại.
Trì Quan Yếm là vai phản diện, vì vậy Văn Từ luôn nghĩ làm thế nào để tránh xa vai phản diện.
Bởi vì theo suy nghĩ của cậu, vai phản diện còn khó chọc hơn cả nhân vật chính công, có thể tránh thì tốt nhất là nên tránh.
Nhưng bây giờ cậu không nghĩ như vậy nữa.
“Bởi vì anh là gì?” Trì Quan Yếm lặp lại.
“Bởi vì em chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp được anh.” Văn Từ cười nói, “Cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày em buộc tóc đuôi ngựa cho anh.”
Cậu không nhận ra những lời mình nói ra mập mờ đến mức nào, cậu chỉ cảm thấy bà chủ đang tính tiền ở bên cạnh lại liếc qua bên này.
“Chỉ cần em muốn, sau này đều có cơ hội.” Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Văn Từ, Trì Quan Yếm chậm rãi nói, đáy lòng tràn đầy cưng chiều.
Sau khi Văn Từ uống xong hớp canh cuối cùng, trả lời lại một cách mơ hồ, không suy nghĩ nhiều về những lời Trì Quan Yếm đã nói.
Sau khi ăn uống xong, Văn Từ đứng dậy thanh toán hóa đơn cho hai người, thấy Trì Quan Yếm ngồi trên ghế, chớp mắt hỏi: “Trì Tổng, em đi làm luôn bây giờ hay sao?”
“Ngày mai mới chính thức đi làm, bây giờ về nhà uống thuốc đi.” Trì Quan Yếm nhắc nhở.
“Được.” Văn Từ rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, không khỏi nheo mắt vươn vai.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cậu, khiến khuôn mặt thanh tú trắng ngần của cậu như được thêm một lớp ánh sáng ấm áp.
Trì Quan Yếm đứng ở bên cạnh, nhìn chàng trai chói mắt dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Anh đi đến bên cạnh Văn Từ, đưa tay lên vuốt tóc Văn Từ, khàn giọng nói: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh còn phải quay lại công ty mà?” Văn Từ lắc đầu nói: “Em bắt taxi về là được rồi.”
Vừa dứt lời, một chiếc ô tô sang trọng đã đậu trước mặt, cấp dưới xuống xe nhanh chóng mở cửa nói: “Cậu Văn, xin mời. Công ty không có chuyện gì, Trì Tổng đi thì cũng chỉ ngồi không trong văn phòng. Không bằng đưa cậu Văn về nhà.”
Tốc độ nhanh đến mức khiến Văn Từ giật mình, nhìn Ninh Hạ Chú, cười nói: “Tôi nhớ anh, anh là Ninh… Ninh Hạ Chú đúng không?”
“Thật vinh dự khi cậu Văn vẫn còn nhớ đến tôi. Tôi là Ninh Hạ Chú. Cậu Văn có thể gọi tôi là Hạ Chú!” Ninh Hạ Chú cười nhe răng, “Cậu Văn, mời lên xe.”
Não của Văn Từ còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã ngồi xuống trước rồi.
“Trì Tổng, mời!” Ninh Hạ Chú nhìn Trì Quan Yếm, cung kính nói.
Trì Quan Yếm liếc xéo anh ta một cái, trước khi lên xe còn nói một câu khiến Ninh Hạ Chú suýt chút nữa kích động bay lên trời, “Lương tháng này tăng 20%.”