Khẽ cười, anh cất khung ảnh vào ngăn kéo.
Văn Từ lén liếc mắt nhìn, Trì Quan Yếm đúng lúc cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Đối diện với ánh mắt của Văn Từ,
Trì Quan Yếm chậm rãi nói: “Em nói đúng, người thật ở đây, ảnh chụp quả thật vô dụng, dù sao ngày nào cũng có thể nhìn thấy người thật.”
Văn Từ: “!”
Trên má ửng hồng lan đến tận mang tai, thậm chí lan đến cả người, Văn Từ cả người đỏ như con tôm luộc, đứng đó không được, mà bỏ đi cũng không xong.
Sau khi lúng túng một lúc, cậu ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm, nhưng đôi mắt đảo loạn khắp nơi đã hoàn toàn vạch trần cậu.
Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của chàng trai, Trì Quan Yếm bật cười, ngừng trêu chọc cậu, đưa tài liệu cho Văn Từ, “Đây là hợp đồng dự án mà công ty đối phương muốn hợp tác với chúng ta.”
Văn Từ tiếp nhận nó, mở nó ra xem xét,
Không ngờ nhìn thấy một cái tên công ty quen thuộc.
Là Tập đoàn nhà họ Văn.
Văn Từ hơi kinh ngạc, vừa lật xem vừa nghi ngờ hỏi: “Người phụ trách dự án hợp tác này là…”
“Văn Thanh.”
Văn Từ sửng sốt, không ngờ Văn Thanh lại là người phụ trách dự án này. Nhưng bây giờ hắn đang ở trong bệnh viện, còn mất trí nhớ. Làm sao phụ trách lần hợp tác này?
Tuy rằng trong tiểu thuyết có viết Tập đoàn nhà họ Văn hợp tác với GH, nhưng nó nằm ở đoạn rất lâu về sau trong cốt truyện.
Lúc đó, Văn Thanh đã ở bên Thẩm Hà Nhứ, còn Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm Văn Thanh như hổ rình mồi. Nhà họ Văn muốn hợp tác với GH, nhưng không có cách nào, Văn Thanh liền chủ động đi tìm Trì Quan Yếm, nói rõ ý định của bản thân.
Nhờ Văn Thanh nên Tập đoàn nhà họ Văn đã đạt được việc hợp tác với GH.
Nhân vật chính công Thẩm Hà Nhứ đã rất tức giận khi biết việc này, lo lắng Văn Thanh tiếp xúc với Trì Quan Yếm sẽ bị Trì Quan Yếm bắt nạt, anh ta đã không vui rất lâu.
Văn Thanh đã dỗ dành Thẩm Hà Nhứ, nói rằng sau này mình sẽ không tiếp xúc với Trì Quan Yếm nữa, vì vậy Thẩm Hà Nhứ mới hết giận, mối quan hệ giữa hai người vì lần hợp tác này trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ nội dung của hợp đồng đã thay đổi, nó rất khác so với tiểu thuyết.
Nếu hai bên đạt được sự hợp tác, 30% lợi nhuận mà Văn Thị cho công ty GH giờ biến thành còn 10%.
Lợi nhuận thấp như vậy, Văn Từ cảm thấy khó hiểu, nếu là cậu thì nhất định sẽ không đồng ý, huống chi là Trì Quan Yếm.
Bởi vì trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, Trì Quan Yếm lúc đầu đã từ chối 30% lợi nhuận mà Văn Thị đưa ra, nhưng sau đó vì anh ấy thích Văn Thanh nên mới phá lệ đồng ý.
Nói trắng ra, công ty GH có thể hợp tác thành công với tập đoàn nhà họ Văn hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Trì Quan Yếm.
Văn Từ đi theo Trì Quan Yếm vào thang máy mà không để ý đến những người khác.
Đợi đến khi đến lầu một, cửa thang máy mở ra, khi rất nhiều người xung quanh nhìn sang, Văn Từ mới phát giác ra có gì đó không ổn, liền quay đầu xem xét.
Cậu và Trì Quan Yếm ngồi trong thang máy chuyên dụng, Trì Quan Yếm ngồi với tư cách là chủ tịch GH nên không sao, nhưng một trợ lý như cậu ngồi cùng anh thì có vấn đề.
Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh vì sự xuất hiện của Trì Quan Yếm, ánh mắt bàn tán của mọi người đều nhìn về phía Văn Từ, bởi vì Trì Quan Yếm ở đây nên không dám tùy tiện thảo luận, tất cả đều mỉm cười chào Trì Quan Yếm.
Văn Từ phớt lờ những ánh nhìn đó, cùng Trì Quan Yếm thảo luận về dự án hợp tác này rồi đi ra khỏi công ty.
“Ai đã đặt địa điểm trong khách sạn?” Khi biết địa điểm nằm trong khách sạn, cậu có chút khó hiểu.
Cậu nhớ rõ chỗ ký hợp đồng trong cốt truyện của tiểu thuyết là ở GH, khi Văn Thanh đến còn bị quầy lễ tân châm chọc vì muốn gặp Trì Quan Yếm mà không hẹn trước. Sau đó, Trì Quan Yếm đích thân xuống đón.
Ở đây có một tình tiết vả mặt, cũng khá quan trọng, nhưng bây giờ địa điểm đã trở thành khách sạn, quá khác so với cốt truyện.
“Văn Thanh.” Trì Quan Yếm cười nói, “A Từ, em nghĩ lần hợp tác này như thế nào?”
Văn Từ nghĩ một lát, nói đúng sự thật, “Lợi nhuận quá thấp, em không nghĩ tới anh sẽ đồng ý bàn bạc trực tiếp.”
“Anh vốn dĩ đã từ chối,” Trì Quan Yếm lên xe, hai chân hơi bắt chéo, tư thế có vẻ hơi lười biếng, nhẹ giọng nói, “Sau đó anh lại đồng ý.”
Văn Từ: “Tại sao?”
“Anh muốn xem xem Văn Thị có thể lấy ra bao nhiêu thành ý.”
Điều này có nghĩa là Trì Quan Yếm vẫn muốn cho Văn Thị một cơ hội trên bàn đàm phán.
Văn Từ hiểu cha Văn, ông ấy không phải là người hồ đồ, không thể để lợi nhuận thấp như vậy, vấn đề có lẽ là do Văn Thanh.
Văn Từ ngồi ở bên cạnh Trì Quan Yếm, lần này cậu đã rút kinh nghiệm, vừa lên xe liền thắt dây an toàn, ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước, không nhìn hay di chuyển lung tung. Trì Quan Yếm không thể nhịn được cười khi nhìn đứa nhỏ ngồi trên ghế như ngồi trong trường mẫu giáo ngoan ngoãn nghe giảng.
Xe đậu ở cửa khách sạn, hai người xuống xe, Ninh Hạ Chú lái xe đến bãi đậu xe.
Văn Từ và Trì Quan Yếm vừa đến phòng riêng của khách sạn ngồi xuống, thì ở cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó Văn Thanh bước vào.
Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế, nụ cười rạng rỡ trên mặt Văn Thanh đông cứng lại, che đi vẻ không hài lòng trong mắt, hắn cười nhẹ: “Trì Tổng, không phải đã hẹn trước một mình đến sao? Sao anh lại mang theo người đến đây? Cũng không nói trước với em một tiếng. “
Hắn ngồi đối diện với Trì Quan Yếm, vốn đang cười rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh Trì Quan Yếm là Văn Từ, tay cầm cốc nước suýt chút nữa đã bóp nát chiếc cốc trong tay.
Văn Từ cảm thấy tất cả những lời muốn nói đều được viết trên mặt hắn, hiển nhiên là câu “Sao anh lại ở chỗ này?”, làm cho cậu có chút buồn cười.
“Trợ lý của tôi, Văn Từ.” Trì Quan Yếm lãnh đạm giới thiệu.
“Trì Tổng, có một số lời em chỉ có thể nói với một mình anh. Anh để trợ lý của mình ở đây không thích hợp lắm thì phải?” Văn Thanh đứng dậy, ngồi bên cạnh Trì Quan Yếm, rót một ly rượu rồi đưa cho Trì Quan Yếm, trong mắt mang theo ý cười, cố ý đi tới dựa vào trên người Trì Quan Yếm, môi đỏ mọng câu lên, “Anh nói xem?”
Hắn cố gắng muốn dịch chuyển toàn bộ sự chú ý của Trì Quan Yếm về trên người mình, cho nên hôm nay còn cố ý chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không mặc vest, cởi hai cúc áo sơ mi ra, lộ ra một mảng da thịt lớn.
Nhưng đáng tiếc, Trì Quan Yếm không có nhìn hắn, ngược lại anh lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, giơ tay gõ nhẹ đầu Văn Từ đang muốn nếm thử rượu, cười nói: “Đừng uống.”
Văn Từ lập tức đặt ly rượu xuống, xấu hổ nói: “Em muốn nếm thử loại rượu này có ngon không.”
“Nồng độ rất cao, em nhấp một chút sẽ say, đừng uống.” Trì Quan Yếm cười nhẹ, nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn ý.
Lời nhắc nhở này khiến Văn Từ phản ứng lại, liếc nhìn Văn Thanh, nhìn thấu suy nghĩ về mọi việc hắn làm hôm nay.
Có một số chuyện khi say sẽ dễ bàn bạc hơn, tính toán này của Văn Thanh cũng thật lớn.
“Trì Tổng, anh phải cho em chút mặt mũi chứ.” Giọng điệu sủng nịnh của Trì Quan Yếm khi nói với Văn Từ khiến Văn Thanh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi một lúc, nói với giọng điệu có chút ủy khuất, “Anh không uống, thì em uống. “
Trì Quan Yếm coi hắn như không khí.
Văn Thanh uống cạn hết, đặt cái cốc rỗng xuống, dù có không cam lòng thế nào, hắn cũng chỉ có thể ngồi dậy nói: “Trì Tổng, nếu hợp đồng không có vấn đề gì thì trực tiếp ký đi……”
Trì Quan Yếm ngắt lời hắn ta, “Tôi dường như chưa từng nói rằng hôm nay tôi đến đây để ký hợp đồng.”
Văn Thanh chớp chớp mắt, cắn môi dưới có chút khó chịu, “Trì Tổng đã đọc hợp đồng rồi, có vấn đề gì sao? Nếu có vấn đề gì, Trì Tổng có thể nói cho em biết.”
Vì uống rượu nên mặt hắn ta nhanh chóng đỏ lên, ngồi đó với vẻ mặt đáng thương, như bị người khác bắt nạt.
Văn Từ ở bên cạnh nghe mà đầy vẻ khó hiểu, hợp đồng có vấn đề ở đâu chỉ e Văn Thanh là người hiểu rõ nhất.
Cậu không khỏi cảm thán cho sức sống ngoan cường của Văn Thanh, trước đó bị sốt ngất xỉu, hôm nay lại ra mặt bàn chuyện hợp tác, cũng không biết mẹ Văn sao lại chịu thả cho hắn ta ra ngoài thế nào, hắn lại giải thích thế nào về việc bị mất trí nhớ còn có thể ra ngoài bàn hợp tác.
Trì Quan Yếm không nói, nhìn Văn Từ.
Văn Từ hiểu ý của anh, mỉm cười: “Lợi nhuận mà quý công ty đưa ra thực sự quá thấp. Điểm này chắc là quý công ty rất rõ, nếu không có ý muốn thay đổi, thì việc hợp tác này có thể không thành công được.”
“Anh có tư cách nói chuyện ở đây à?” Ngay khi Văn Từ bắt đầu nói, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, Văn Thanh hung ác liếc Văn Từ một cái, cười lạnh: “Hiện tại tôi đang đại diện cho tập đoàn nha nhà họ Văn bàn hợp tác với GH của Trì Tổng. Một trợ lý nhỏ của anh chen vào làm cái gì? Anh nên tự giác đi ra ngoài chờ đi! “
Ánh mắt Trì Quan Yếm đột nhiên trầm xuống, vô cảm nhìn Văn Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu ấy hiện tại đại diện cho GH, là người có tư cách nói chuyện nhất. Ngược lại là cậu, có thể quyết định thay cho Tập đoàn nhà họ Văn sao? Văn Từ, chúng ta đi.”
Văn Từ đáp lại một tiếng, vô thức đứng dậy định rời đi.
Văn Thanh hoảng sợ, hắn vội vàng nói: “Đương nhiên là em có thể quyết định, Trì Tổng, vừa rồi là do em mạo muội. Nếu đã như vậy, xin mời trợ lý của anh tiếp tục nói.”
Kỳ thực đến nước này, GH hoàn toàn không cần phải hợp tác với nhà họ Văn nữa, nhưng Trì Quan Yếm không có phát biểu, Văn Từ cũng không đoán được anh đang suy nghĩ gì, vì vậy lại ngồi xuống nói: “Lợi nhuận quá thấp, cậu nên biết rằng các công ty khác hợp tác với GH của chúng tôi, lợi nhuận tối thiểu đưa ra cũng là một nửa.”
Văn Thanh nhìn về phía Trì Quan Yếm, thấy ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người Văn Từ, từ kẽ răng nặn ra một câu, “Đương nhiên có thể tăng lợi nhuận, hôm nay tôi tới đây là để bàn chuyện này.”
“Bao nhiêu? Chắc không phải chỉ là vài số, đúng không?” Văn Từ càng buồn cười, “Xem ra không thể tiếp tục hợp tác rồi.”
“Anh…” Văn Thanh thở hổn hển, mặt đen lại.
Vốn dĩ hôm nay hắn chỉ muốn nói chuyện với một mình Trì Quan Yếm, nhưng không ngờ Trì Quan Yếm lại đưa Văn Từ đến, hắn cũng không ngờ rằng Văn Từ lại trở thành trợ lý của Trì Quan Yếm, mối quan hệ cá nhân dường như còn rất thân mật.
Cái người thân mật này nên là Văn Thanh hắn mới đúng.
Nghĩ đến đây, Văn Thanh chế nhạo hỏi: “Anh cứ nói nhà họ Văn không có thành ý, là có dụng ý gì?”
Văn Từ lười nói nhảm với hắn, đem hợp đồng đẩy lại cho Văn Thanh, “Cậu không biết bản hợp đồng này khinh thường người khác như thế nào sao?”
Văn Thanh cầm bản hợp đồng, đột nhiên cau mày nói: “Có phải anh cố ý làm vậy không? Tôi biết anh rất khó chịu vì những chuyện xảy ra trước đây, nhưng anh cũng không thể cố ý làm khó tôi vào lúc này.”
“Cố ý gì cơ?” Văn Từ bị câu hỏi của hắn ta làm cho sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, cười như không cười nói, “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mang ân oán cá nhân xen lẫn vào công việc à? Cậu xem thường tôi quá rồi, tôi không có lòng dạ như vậy. Văn Thanh, trở về hỏi ba… Văn Tổng, cậu cầm một hợp đồng như vậy đến đây, rồi muốn hợp tác với GH, có khả năng không?”
Cậu thậm chí không thể hình dung được, làm thế nào mà ba Văn lại đồng ý để Văn Thanh mang một hợp đồng như vậy đến để hợp tác.
Nếu Văn Từ là Trì Quan Yếm thì đã không đến, ném hợp đồng vào sọt rác từ lâu rồi.
“Phải không? Anh nhất định là vì chuyện ngày hôm qua ở bệnh viện nên mới như thế này.” Văn Thanh nhìn Trì Quan Yếm, đỏ mắt nói: “Trì Tổng, anh đừng nghe lời nói bậy bạ của anh ấy, bọn em rất có thành ý. Hôm nay trước khi đến em đã quyết định tăng lợi nhuận lên 40%. “
Trì Quan Yếm thấp giọng nói: “60%.”
Vẻ mặt của Văn Thanh suýt nữa không giữ được.
60%? Đây rõ ràng là không muốn hợp tác.
Văn Thanh đến gần Trì Quan Yếm muốn cố gắng thêm một chút, “Trì Quan Yếm, 60% không thể được. 50% được không? Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà em có thể đưa ra rồi.”
Hắn đưa tay muốn chạm vào Trì Quan Yếm.
Trì Quan Yếm tránh ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Thanh, mặt mày có chút âm u.
Bị đôi mắt ớn lạnh kia nhìn chằm chằm, Văn Thanh liền cứng đờ, không dám tiếp tục bước tiếp theo, xấu hổ rút tay về.
Văn Từ ở bên cạnh thật sự rất khát, ở đây lại không có gì để uống, cậu liếc nhìn rượu trong ly, nghĩ là uống một chút cho đỡ khát cũng không sao, nên cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ.
Dù cay xé họng nhưng dường như cũng không phải không thể chấp nhận được.
Văn Từ lại nhấp thêm mấy ngụm, híp mắt mãn nguyện đặt cái ly xuống.
Cũng không tệ.Dịch
Một tiếng thở dài bất lực vang lên bên tai, Trì Quan Yếm đứng dậy, nắm lấy cổ tay Văn Từ bước ra ngoài.
“Trì Tổng.” Thấy anh chuẩn bị rời đi, Văn Thanh nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, dưới chân cố ý vấp phải ngã vào người Trì Quan Yếm.
Trì Quan Yếm ôm lấy Văn Từ, nhanh chóng tránh ra, rời khỏi phòng riêng.
Nhìn thấy sắp đụng phải cửa, Văn Thanh đành phải ổn định thân thể, buộc chính mình dừng lại.
Chuyện gì vậy? Tại sao Trì Quan Yếm luôn tránh né hắn ta như vậy, nhưng lại luôn bảo vệ Văn Từ?
Không thể xảy ra sự thay đổi này, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?
Văn Từ đã sử dụng thủ đoạn trơ trẽn nào để quyến rũ Trì Quan Yếm?
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, răng Văn Thanh đều sắp bị nghiền nát, hắn hung hăng đá vào cánh cửa bên cạnh.
Lúc lên xe, Văn Từ vẫn còn tò mò, “Trì Tổng, em có thể nhìn ra, anh không muốn hợp tác với cậu ta chút nào. Nếu đã như vậy, tại sao lại tới đây lãng phí thời gian?”
Nói xong, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, trợn to hai mắt nhìn Trì Quan Yếm, “Anh không phải cố ý đó chứ?”
Trì Quan Yếm cười hỏi: “Cố ý cái gì?”
“Cố tình để em ra mặt từ chối Văn Thanh, để em trút giận. “Văn Từ nghiêng đầu đoán.
Trì Quan Yếm nhìn cậu chằm chằm nói: “Trước khi đến, anh còn tưởng rằng Văn Tổng sẽ đến, nhưng hình như anh đã sai. Ngược lại từ chối sự hợp tác của nhà họ Văn, em có để ý không?”
Văn Từ lắc đầu, “Đương nhiên không để ý, em không mang bất kỳ tình cảm cá nhân nào vào trong công việc. Với lại bản hợp đồng này thật kỳ lạ, anh không tức giận cũng là một kỳ tích.”
Không biết có phải là mình lắc đầu quá mạnh hay không, Văn Từ cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu không tự chủ được dựa vào cửa xe, “Em hình như không nhìn rõ người.”
Trì Quan Yếm đưa tay định đỡ cậu, nhìn thấy khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng của cậu, không nhịn được nhéo nhéo một cái.
Cảm ứng mềm như bông sắp chảy ra, Trì Quan Yếm khàn giọng nói: “Đây là hậu quả của việc không nghe lời.”
Văn Từ cảm thấy mình không thể ngồi vững, chân tay mềm nhũn, người nóng ran như bị phát sốt.
Vốn dĩ muốn tìm một tư thế thoải mái để tựa vào, nhưng cơ thể cậu lại đột nhiên chui vào trong lòng của Trì Quan Yếm.
Hơi thở của người đàn ông dồn dập, gần như nhấn chìm cậu, Văn Từ cảm thấy khắp người đều nóng ran, một ít lý trí còn lại cũng gần như không còn.
Cậu cố gắng ngồi thẳng dậy, kết quả làm lộn xộn quần áo của Trì Quan Yếm, cũng không thể ngồi dậy được.
“Xin, xin lỗi.” Văn Từ đỏ mặt không phân biệt được là do say rượu hay là vì xấu hổ, mơ hồ nói: “Tay chân không nghe lời, dùng sức không được, em không cố ý làm nhăn quần áo đâu. Em, không nên say, chỉ một ly rượu, mà thôi, làm sao có thể say…”
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp và từ tính của Trì Quan Yếm, Văn Từ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, cuối cùng cũng vùng ra khỏi vòng tay của Trì Quan Yếm.
Cậu đưa tay sờ quần áo của Trì Quan Yếm, cố gắng làm phẳng nếp nhăn trên quần áo, nhưng bởi vì say rượu, tầm nhìn hơi mờ, cho nên thứ cậu sờ vào không phải quần áo nhăn nhúm, mà là ngực của Trì Quan Yếm.
Văn Từ không nhận ra, liều lĩnh vuốt ve cho đến khi cổ tay bị Trì Quan Yếm giữ chặt, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy và nguy hiểm của người đàn ông.
“A Từ, em có biết mình đang làm gì không?”