Cậu cứ liên tục lấy đồ bỏ vào xe đẩy, trong đầu tràn ngập câu nói đó của Trì Quan Yếm.
Lúc ở trong thang máy, cậu không có trả lời, thang máy vừa dừng lại, cậu đã trực tiếp chạy ra khỏi thang máy, không dám đáp lại lời của Trì Quan Yếm.
Đó có tính là cầu hôn không?
Nhân viên siêu thị đứng bên cạnh thấy cậu thất thần, lại không ngừng thêm đồ ăn vào giỏ hàng, lập tức chạy tới nhắc nhở: “Anh ơi, anh mua nhiều thế, có ăn hết không?”
Văn Từ quay đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đã chất đầy cả một xe, nguyên một giá hàng đều bị cậu vơ gần hết, thậm chí có món còn lấy mấy chục phần.
Trì Quan Yếm đẩy xe đẩy, đứng đó mỉm cười nhìn cậu, hiển nhiên là đã nhìn thấy hành vi vừa rồi của cậu.
Văn Từ lập tức cảm ơn rồi bỏ lại đồ ăn lên giá.
“Trông sắc mặt anh không tốt lắm, có phải không khỏe không? Có cần gọi xe cấp cứu không?” Nhân viên tỏ vẻ lo lắng.
Bên cạnh là một tấm thủy tinh, trên đó có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của bọn họ.
Văn Từ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng khác thường của mình trên mặt kính, xua tay cười nói: “Không cần đâu, tại vừa rồi tôi đi quá nhanh thôi, cảm ơn cô.”
Thủ phạm khiến cậu đỏ mặt vẫn đang nhìn cậu cười khúc khích, Văn Từ đẩy xe điên cuồng thôi miên bản thân tập trung mua sắm, không được nghĩ ngợi lung tung.
Văn Từ đi đến khu vực bán đồ vệ sinh cá nhân, nhân viên bán hàng thấy cậu đang xem đôi bàn chải đánh răng, vội vàng giới thiệu sản phẩm: “Xin chào, anh muốn mua bàn chải đánh răng đúng không? Anh muốn mua bàn chải đôi à? Bàn chải đánh răng đôi của chúng tôi rất tốt, anh có muốn tôi giới thiệu không?”
Cô ấy chớp mắt đã lấy ra vài chiếc bàn chải đánh răng dành cho các cặp đôi, đặt chúng trước mặt Văn Từ.
Cái màu hồng và xanh đều không vừa ý của Văn Từ, cho đến khi nhìn thấy cái cuối cùng có màu đen và trắng, cậu liền cầm nó lên bỏ vào xe đẩy.
“Bạn gái của anh chắc sẽ thích màu hồng và xanh hơn, anh có chắc là muốn cái này không?” Nhân viên hỏi thêm một câu.
Văn Từ không nói gì, chỉ nhìn “Bạn gái” Trì Quan Yếm phía sau: “Muốn không?”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, gãi đầu nhìn Văn Từ, rồi lại nhìn Trì Quan Yếm, chợt hiểu ra, cười nói: “Cái này rất hợp với anh và anh nhà anh, anh lấy cái này đi.”
Trì Quan Yếm gật đầu.
Vì nhân viên nói chuyện rất hợp ý nên sau khi nghe xong, Văn Từ còn lấy thêm cả cốc đôi và khăn tắm đôi…
Khi hai người đang tính tiền, điện thoại của Văn Từ rung lên, cậu còn chưa kịp lấy ra thì Lý Thạnh Thừa đã gọi điện thoại đến.
Văn Từ bắt máy, Lý Thạnh Thừa kích động nói: “Mình vừa cho người theo dõi không bao lâu, Văn Thanh liền có động tĩnh, cậu ta đã ra sân bay, chuẩn bị đi đâu đó rồi.”
“Đi đâu?”
Lý Thạnh Thừa nói: “Hình như là đến thành phố N.”
Thành phố N? Bây giờ cậu đang ở thành phố N, Văn Thanh cũng đang đến đây.
Cậu ta đến đây làm gì? Theo dõi cậu sao? Không thể nào.
Văn Từ liếc nhìn Trì Quan Yếm, tiếp tục hỏi: “Cậu có biết cậu ta đến thành phố N để làm gì không?”
“Chuyện này mình cũng không biết, hay là cậu hỏi ba mẹ cậu xem? Văn Thanh đi cũng phải mất mấy ngày, nhất định sẽ nói cho ba mẹ cậu biết.”
Văn Từ nói: “Được, cám ơn.”
“Có gì đâu mà cảm ơn.” Lý Thạnh Thừa nói, “Cậu với Trì Quan Yếm hẹn hò xong thì nói cho mình biết, chúng ta tụ tập một bữa.”
Văn Từ khó khăn lắm mới quên được từ “tuần trăng mật” với câu mà Trì Quan Yếm đã nói, đột nhiên lại bị cậu ta làm cho nhớ lại.
Cậu ho nhẹ một tiếng, mơ hồ nói: “Đợi bọn mình về rồi nói sau.”
Lý Thạnh Thừa bình thường rất chậm hiểu, nhưng hôm nay không biết tại sao lại giống như người được khai sáng, hỏi Văn Từ: “Cậu xấu hổ à? Có gì phải xấu hổ chứ, cậu với Trì Quan Yếm đã yêu nhau rồi mà.”
“Từ à, mình cảm thấy da mặt cậu mỏng hơn trước rồi đó. Chậc chậc chậc.”
Mi mắt Văn Từ giật giật, không khỏi lén liếc nhìn Trì Quan Yếm một cái, thấy nụ cười trên mặt anh không thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói với điện thoại: “Mình không có xấu hổ, cậu rảnh quá không việc gì làm à?”
Lý Thạnh Thừa bắt đầu than vãn: “Bận muốn chết, ba mình giao hết mọi việc cho mình, hoàn toàn không có thời gian để hít thở luôn. Mình đã nói với ông ấy ngày mai mình sẽ ra ngoài quẩy, không quan tâm đến công ty nữa. Từ à, mình ghen tị với cậu quá đi, có người đi chơi cùng… “
Trò chuyện một lúc, Văn Từ cúp điện thoại, nói với Trì Quan Yếm, “Văn Thanh cũng sẽ đến thành phố N.”
Trì Quan Yếm: “Đợi thôi.”
Đợi là điều hiển nhiên, không cần phải nói.
Sau khi tính tiền xong, họ mua ba túi đồ, Văn Từ xách một túi còn Trì Quan Yếm xách hai túi còn lại.
Khi về đến nhà, Văn Từ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Bây giờ cậu có được tính là sống chung với Trì Quan Yếm không?
Nghĩ như vậy khiến Văn Từ cảm thấy có chút xấu hổ, động tác mở cửa cũng theo đó chậm hơn.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Văn Từ xuất thần, Trì Quan Yếm cầm lấy cái túi trong tay cậu, đem rau củ bỏ vào trong tủ lạnh, đeo tạp dề, xắn ống tay áo, lấy đồ ăn ra chuẩn bị nấu cơm, “Em đi xem TV đi, anh nấu cơm.”
“Đang nghĩ bây giờ chúng ta có được tính là sống chung hay không.” Văn Từ nghiêng đầu, cũng không giấu giếm, nhanh chóng xắn ống tay áo, “Em cũng biết nấu ăn, chúng ta cùng nhau nấu đi.”
“Tính.” Trì Quan Yếm không phản bác lời Văn Từ, thấy cậu chăm chú nhìn đồ ăn trong tay suy ngẫm, không khỏi cười ra tiếng.
Sau khi Văn Từ suy ngẫm xong, liền quyết định ngắt bỏ lá rau, để lại thân.
Trì Quan Yếm nhặt những chiếc lá cậu ném đi, “Cái này ăn được, còn là chỗ ngon nhất.”
Văn Từ cầm trong tay thân rau, nghe vậy liền lập tức gom hết lá lại, “Anh biết nấu ăn từ khi nào?”
“Từ khi còn rất nhỏ.” Trì Quan Yếm vừa nói vừa mang rau vào phòng bếp bắt đầu rửa.
Văn Từ rửa tay sạch sẽ, cầm lấy rau được Trì Quan Yếm rửa xong đem đi thái.
Cậu thái rất chậm, vừa thái vừa nhìn chằm chằm vào mấy miếng rau vừa thái xong, tự hỏi xem thái như vậy có đúng không, sau đó gật đầu với vẻ chắc chắn, rồi tiếp tục thái tiếp.
Tất cả các biểu cảm nhỏ đó đều bị Trì Quan Yếm nhìn thấy, ý cười trong mắt anh càng nhiều hơn.
Sau khi đã thái rau xong, Văn Từ đặt con dao xuống, lắc lắc Trì Quan Yếm, cho anh xem thành quả thái rau của mình: “Thái vầy đúng không anh?”
“Ừm.”
Văn Từ cười nói: “Xem ra em còn có tài nấu ăn.”
Trì Quan Yếm vỗ đầu cậu, “Có anh ở đây, không cần em phải xuống bếp nấu cơm, ra ngoài xem TV chờ ăn cơm đi.”
Người đàn ông có dáng người thon dài, mặc một chiếc tạp dề hoa không hợp với hình tượng, nở nụ cười ôn hòa, mái tóc dài buông xõa, nhìn thế nào cũng có cảm giác của một người vợ đảm đang.
Văn Từ lấy dây chun ra, buộc tóc cho Trì Quan Yếm, chống cằm nhìn Trì Quan Yếm, không nhịn được cười “hì hì”: “Anh giống vợ em quá.”
Trì Quan Yếm chưa kịp trả lời, Văn Từ đã đột nhiên nhảy lên người Trì Quan Yếm, ôm cổ quấn lấy người Trì Quan Yếm như một con bạch tuộc, rồi đặt lên mặt anh một nụ hôn, “Vợ đã vất vả rồi, cần gì thì gọi em nhé!”
Sau khi nói xong, Văn Từ cười khúc khích rồi chạy ra ngoài.
Trì Quan Yếm không từ chối danh xưng “vợ” này, giơ tay chạm nhẹ vào nơi vừa bị Văn Từ hôn, khóe môi càng cong lên.
Trên TV đang chiếu bộ phim học đường máu chó, Văn Từ đang nằm trên ghế sô pha xem vui vẻ thì điện thoại reo lên.
Cậu cầm điện thoại lên, chưa nhìn tên người gọi đã bắt máy.
“Alo?”
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến một trận cười khó nghe, “Văn Từ, tôi cho anh một cơ hội.”
Nhận ra đó là giọng nói của Văn Thanh, Văn Từ chán ngán hỏi: “Cơ hội gì?”
“Anh rời khỏi thành phố R, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.”
“Vừa hay.” Văn Từ thay đổi tư thế, “Tôi không có hứng thú với bí mật.”
“Thật sao? Bí mật này liên quan đến ba mẹ ruột của anh, anh chắc chắn không có hứng thú?” Văn Thanh cười lạnh một tiếng, “Đừng đến lúc hối hận, lại tới cầu xin tôi.”
“Trước hết, cậu đã hiểu lầm một chuyện: tôi có hứng thú với bí mật của người khác, nhưng bí mật được nói ra từ miệng của một số thứ không phải con người nào đó thì tôi lại không có hứng thú. Dù sao thì tôi cũng nghe không hiểu ngôn ngữ của thứ không phải con người, cậu nói đúng không?”
Văn Từ chống cằm xem nam nữ chính đột nhiên hôn nhau trên TV, trong đầu hiện lên cảnh Trì Quan Yếm hôn mình, hai má có chút nóng lên.
Có tiếng mở cửa, Văn Từ nghe thấy liền quay đầu lại, thấy Trì Quan Yếm đang từ trong bếp đi ra.
Cậu lập tức đổi kênh, cúp điện thoại, ngồi thẳng người trên ghế sô pha.
“Đổi kênh làm gì?” Trì Quan Yếm đã nhìn thấy cảnh trên TV, thấy tư thế ngồi ngoan ngoãn của Văn Từ liền cảm thấy buồn cười.
“Đang chiếu quảng cáo, xem chán rồi.” Mùi thức ăn từ trong bếp bay ra, mắt Văn Từ lập tức sáng lên, “Mùi thơm quá.”
“Đợi lát nữa là ăn được rồi. Vừa rồi có ai gọi sao?”
“Văn Thanh, cậu ta nói muốn nói cho em biết một bí mật về ba mẹ ruột của em.” Văn Từ nhường chỗ cho Trì Quan Yếm, “Ngồi đây.”
Trì Quan Yếm ngồi xuống, Văn Từ đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp, “Lực như vậy ok không?”
“Được.” Trì Quan Yếm thấp giọng nói, đột nhiên nắm tay Văn Từ, nhỏ giọng nói: “Không cần ấn.”
“Kỹ thuật không tốt sao?” Văn Từ chớp chớp mắt, “Vậy em sẽ luyện tập nhiều hơn, phấn đấu đạt được kỹ thuật tốt hơn.”
Trì Quan Yếm nhéo mũi cậu, “Kỹ thuật khá tốt, nhưng anh không mệt, vì vậy không cần phải ấn.”
Văn Từ rất vui khi được khen ngợi, nhưng sau đó đầu óc lại liên tưởng đến mấy thứ đen tối, cậu khẽ ho một tiếng rồi rút tay về.
Cậu mang dép vào, tắt TV, nhìn chiếc giường trong phòng ngủ nói: “Trì Quan Yếm, chỉ có một chiếc giường có bất tiện không?”
Trì Quan Yếm nói: “Anh ngủ sô pha.”
“Không cần thiết đâu, giường dài hai mét, đủ cho chúng ta ngủ. Ý của em là… anh sẽ không em ngủ không ngoan chứ,” Văn Từ phất phất tay, có chút ngượng ngùng, “Em ngủ thường hay cử động lung tung, tư thế ngủ cũng xấu.”
“Không đâu.” Trì Quan Yếm xoa xoa tóc cậu, ôn nhu nói: “A Từ, em không cần lo lắng vấn đề này, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ với nhau.”
Câu nói ám chỉ mang nhiều ý nghĩa khiến Văn Từ sững sờ, vành tai lặng lẽ đỏ lên, đẩy tay của Trì Quan Yếm ra rồi đứng dậy.
“Vậy thì tốt.” Cậu bước nhanh vào phòng tắm, “Em đi đánh răng.”
Nhìn bóng lưng chạy trốn của cậu, Trì Quan Yếm không nhịn được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Văn Từ cảm thấy đôi chân đang bước đi của mình bỗng nhũn ra.
Cậu đứng trước gương rửa mặt, nhìn lỗ tai đỏ bừng của bản thân, không khỏi lấy tay che lại.
Mất mặt quá đi!
Điện thoại lại vang lên, Văn Từ nhìn dãy số xa lạ, không chút do dự bắt máy, bấm loa ngoài.
Vẫn là Văn Thanh gọi tới, “Văn Từ, tôi nhắc nhở anh một lần cuối cùng, nếu còn không trân trọng…”
“Có đôi khi bí mật bị người khác biết được, thì không còn là bí mật nữa.” Văn Từ ngắt lời hắn, thản nhiên nói.
Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có ý gì? Anh biết cái gì rồi? Chẳng lẽ anh biết…”
Văn Từ rửa tay sạch sẽ, cảm nhận được Văn Thanh đang hoảng sợ, cười nửa miệng nói: “Cậu cảm thấy tôi biết được cái gì?”
Văn Thanh định thần lại, chuyển chủ đề: “Tôi biết anh không ở thành phố R, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi ở đâu cần phải báo cáo với cậu sao? Hoặc là nói, cậu có tư cách gì để tôi nói cho cậu biết tôi ở nơi nào?”
“Anh ở cùng Trì Quan Yếm?” Văn Thanh tức giận hỏi.
“Ở thì sao, mà không ở thì sao?” Văn Từ bị câu hỏi của hắn làm cho buồn cười, “Chuyện giữa tôi và Trì Quan Yếm không liên quan gì đến cậu.”
Văn Thanh cười nhạo nói: “Văn Từ, tôi khuyên anh nên tránh xa Trì Quan Yếm. Nếu anh ở bên anh ấy sẽ không có kết quả tốt đâu, chỉ có thể làm Trì Quan Yếm tổn thương thôi.”
Văn Từ cười lạnh một tiếng: “Cậu đang muốn nói anh ấy ở bên cạnh cậu sẽ không bị thương sao? Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”
Trong cốt truyện, nhân vật phản diện Trì Quan Yếm vì tranh giành với nhân vật chính nên có cái kết bi thảm.
Cậu không biết Trì Quan Yếm ở bên cậu có bị thương hay không, nhưng cậu chắc chắn ở bên nhân vật chính anh sẽ bị thương.
“Anh đúng là vô liêm sỉ.” Một tiếng gầm gừ bực tức phát ra từ điện thoại.
Cậu ta nóng ruột rồi.
Nói mới thấy, gần đây Văn Thanh có hơi khác so với trước đây một chút, có vẻ so với trước kia càng ngu xuẩn hơn, đại khái là bởi vì sợ bị bại lộ, chỉ số thông minh cũng giảm xuống nhiều.
Nghĩ đến đây, Văn Từ lau tay, cầm điện thoại lên, ánh mắt lạnh lùng lóe lên, giọng nói tràn đầy ớn lạnh: “Tôi và Trì Quan Yếm đã ở bên nhau rồi, bây giờ ai mới là người không biết xấu hổ hả? Đừng có hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”