Văn Tử Nham vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi đương nhiên biết, nếu không phải các người uy hiếp Văn Thanh, vợ chồng tôi cũng sẽ không ở cái chỗ quái quỷ này.”
Đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Cái gọi là uy hiếp, có lẽ là một lời nói dối mà Văn Thanh bịa ra để giữ bọn họ ở lại đây.
Văn Từ có chút do dự, không biết nên giải thích như thế nào với Văn Tử Nham.
Lúc này hiển nhiên Văn Tử Nham càng tin tưởng Văn Thanh hơn, bất kể cậu đưa ra chứng cứ gì, Văn Tử Nham đều có thể cho rằng đó là giả, đến lúc đó nói lại với Văn Thanh, Văn Thanh có thể lợi dụng điều đó để uy hiếp lại cậu.
Nghĩ đến đây, Văn Từ đổi giọng nói: “Xin tự giới thiệu, cháu tên là Văn Từ, sống ở nhà họ Văn thành phố R. Hơn 20 năm trước, vợ của chú đã sinh một đứa con trai ở bệnh viện Tam Kiều đúng không?”
Văn Tử Nham không biết tại sao Văn Từ lại đột nhiên nói như vậy, cảnh giác gật đầu: “Đúng vậy thì sao?”
“Hơn 20 năm trước, ba mẹ cháu cũng ở bệnh viện Tam Kiều, lúc đó dì cũng ở cùng một phòng với mẹ cháu. Ba cháu tên là Văn Thiếu Hải, mẹ tên là Liễu Húc Nhiễm. Vợ chú và mẹ cháu sinh cùng một thời gian, lại đều là con trai. Sau đó bệnh viện sơ suất khiến cháu bị tráo đổi với Văn Thanh. Tức là ba mẹ cháu mang cháu về nhà, còn vợ chồng chú mang Văn Thanh về nhà.”
“Cách đây không lâu, ba mẹ cháu phát hiện cháu không phải con ruột của họ. Rồi sau đó họ tìm được Văn Thanh, sau khi làm giám định quan hệ xong thì họ đã đưa Văn Thanh về nhà ở thành phố R. Lúc đó Văn Thanh nói rằng vợ chồng chú đã mất tích rất lâu rồi.”
“Nói cách khác, Văn Thanh là con của nhà họ Văn ở thành phố R, còn cháu là con của vợ chồng chú.”
Văn Từ nói rất cẩn thận, thậm chí bởi vì sự kháng cự của Văn Tử Nham, cũng không gọi ông là ba nữa.
Phòng khách lâm vào một mảnh yên tĩnh, Văn Tử Nham tựa hồ rất khó tiêu hóa những lời mà Văn Từ vừa nói, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Văn Từ, cuối cùng sắc mặt ông có chút vặn vẹo.
Hơn 20 năm trước, ông thực sự từng trò chuyện với một cặp vợ chồng họ Văn ở cùng phòng, bởi vì cả hai nhà cùng họ Văn nên cảm thấy rất thần kỳ, thậm chí còn chụp một tấm ảnh để làm kỷ niệm.
Trì Quan Yếm lấy bằng chứng trong điện thoại, đưa cho Văn Tử Nham, trầm giọng nói: “Tất cả bằng chứng đều ở đây. Tuy rằng tôi không biết Văn Thanh đã nói gì với ông, mà khiến ông bằng lòng ở lại đây không ra ngoài, nhưng chuyện này thực sự không có liên quan đến Văn Từ. Văn Từ hôm nay tới tìm ông, chỉ vì muốn tìm ông, cùng với ông về nhà mà thôi.”
Văn Tử Nham vốn muốn từ chối, sợ tất cả những lời này đều chỉ là lừa gạt. Nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Văn Từ đứng ở nơi đó, ánh mắt cậu hơi cụp xuống, bộ dáng im lặng ngoan ngoãn, trong lòng lại có chút buồn bực, vì vậy ông cầm lấy điện thoại xem.
Có tổng cộng hơn 20 bức ảnh, bao gồm ảnh vợ chồng ông ở trong bệnh viện với cặp vợ chồng cùng phòng, lời xin lỗi của y tá đã bế nhầm em bé cùng với xét nghiệm quan hệ cha con của Văn Thanh và Văn Thiếu Hải, v.v.
Mấy tấm hình cuối cùng là nhật ký của Văn Thanh, nhìn nội dung viết trên đó, hốc mắt Văn Tử Nham đỏ hoe.
“Làm sao tôi có thể tin tưởng các người?” Văn Tử Nham trả lại điện thoại cho Trì Quan Yếm, nhắm mắt lại, “Nếu các cậu muốn lừa tôi, những thứ này có thể làm giả, tôi không thể chỉ dựa vào những thứ này liền tin tưởng các cậu.”
Ông tuy rằng còn nghi ngờ, nhưng vẻ mặt hơn phân nửa đã tin tưởng.
“Cháu không có lý do gì để nói dối chú.” Văn Từ nói, “Trên mạng có tư liệu của cháu, chú có thể kiểm tra thử. Hôm nay cháu đến đây chỉ để tìm chú… và vợ của chú, để chắc chắn chú và vợ chú không sao.”
“Vậy mục đích của các cậu là gì? Muốn tôi đi cùng các cậu sao?” Văn Tử Nham cũng không có kiểm tra, trong mắt có chút dò xét nhìn Văn Từ, “Trước đó cậu nói Văn Thanh là giả là có ý gì? Là muốn tôi rời xa Văn Thanh? Hay có ý khác?”
“Cậu ta không phải Văn Thanh.” Bởi vì không biết phải nói cho Văn Tử Nham chuyện một xác hai hồn như thế nào, Văn Từ chần chờ một chút mới nói: “Hắn là một tên giả mạo, cháu cũng không biết Văn Thanh chân chính đang ở nơi nào. Cậu ấy bây giờ khác xa so với trước, điều này chắc chú cũng có thể cảm nhận được. Cháu không có bất kỳ mục đích gì, chỉ muốn đảm bảo chú an toàn. Ngoài ra, cháu còn muốn tìm cách để đưa Văn Thanh thật trở lại, tên giả mạo kia không có tư cách để giả làm Văn Thanh.”
Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng ho khan, sau đó một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt bước ra.
Bà ấy rất gầy, mặc một chiếc váy dài màu trắng, dáng người thon dài, trên môi mang theo nụ cười dịu dàng, bà đi lại khó khăn, chỉ ho khan vài tiếng, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn.
“Nhiễm Nhiễm, sao em lại ra ngoài này?” Văn Tử Nham lo lắng đỡ Liễu Húc Nhiễm lên ghế sô pha.
Liễu Húc Nhiễm không nói gì, vừa ho vừa nhìn Văn Từ, trước sau luôn giữ nụ cười.
Văn Từ để mặc cho bà nhìn, khi bắt gặp ánh mắt ôn nhu của bà, khóe mắt lại vô cớ có chút nóng lên.
Cậu nhìn đi chỗ khác, không biết nên xưng hô với Liễu Húc Nhiễm như thế nào, cuối cùng chỉ cúi đầu, nghẹn ngào nói ra hai chữ: “… Chào dì.”
“Lại đây.” Liễu Húc Nhiễm cười vẫy tay, dịu dàng nói.
Khi bà mỉm cười khóe mắt không có nếp nhăn, nhưng khi cười sâu hơn thì lại xuất hiện một đường chân chim, tinh thần bà ấy không được tốt lắm, nhìn sắc mặt rõ ràng không được khỏe, chắc là thường bị bệnh quanh năm.
Văn Từ theo bản năng đi tới, đứng trước mặt bà, thấy bà ra hiệu bảo mình ngồi xổm xuống, cậu liền ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt bà.
Liễu Húc Nhiễm kéo cổ áo của Văn Từ, sau khi thấy nốt ruồi sau gáy cậu mắt bà liền ngấn lệ.
Bà ra hiệu cho Văn Từ đứng dậy, nói với Văn Tử Nham: “Cậu ấy không nói dối, thực sự là con trai ruột của chúng ta.”
Văn Tử Nham còn chưa kịp mở miệng hỏi, Liễu Húc Nhiễm đã giơ tay cắt ngang: “Anh còn nhớ lúc trước em đã nói gì với anh không? Em nói em nhớ sau gáy của con chúng ta có một nốt ruồi, nhưng khi chúng ta mang con về nhà, sau gáy của nó lại không có gì cả. Anh nói em nhầm rồi, trẻ sơ sinh trên người thường không có nốt ruồi, em cũng tưởng là em nhìn nhầm nên cũng không nhắc đến nữa. Nhưng ở sau gáy của cậu bé này có một nốt ruồi, lại ở cùng một vị trí, thằng bé nhìn còn rất giống anh khi còn trẻ. Từ điểm này cho thấy em không có nhìn nhầm, đứa trẻ được mang về nhà không phải con của chúng ta.”
Nói xong, bà ấy ân cần nhìn Văn Từ: “Ngồi đi, đừng đứng mãi thế. Còn cậu ấy…”
Văn Từ tưởng Liễu Húc Nhiễm hỏi về danh tính của Trì Quan Yếm, vì vậy cậu nhanh chóng nói: “Anh ấy là người yêu của cháu.”
Liễu Húc Nhiễm sững sờ ngạc nhiên, gật đầu cười nói: “Ngồi đi, đứng lâu cũng mệt.”
Trì Quan Yếm ngồi bên cạnh Văn Từ, nắm chặt tay cậu, lúc này cơ thể căng thẳng của Văn Từ mới thả lỏng một chút.
“Nhiễm Nhiễm, em cứ như vậy tin tưởng bọn họ…” Văn Tử Nham đa nghi, nắm lấy tay Liễu Húc Nhiễm.
“Câm miệng.” Liễu Húc Nhiễm cau mày rút tay về.
Văn Tử Nham lập tức ngồi thẳng người, rất ngoan ngoãn nói: “Anh câm miệng, anh câm miệng, em nói tiếp đi.”
Liễu Húc Nhiễm nhìn Văn Từ nói: “Ba mẹ trước đó đã biến mất một thời gian, chuyện xảy ra rất kỳ lạ, ba mẹ cũng không có bất kỳ ký ức nào về việc mất tích. Ba mẹ chỉ đột ngột ngất đi, sau khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trong bệnh viện. Lúc đó thời gian cũng đã qua rất lâu rồi, khi ba mẹ vội vã trở về mới biết khoảng thời gian đó Văn Thanh vẫn luôn ở một mình. Văn Thanh đã rất vui khi nhìn thấy ba mẹ, nó đã nói rất nhiều chuyện với ba mẹ. Ngày hôm sau nó nói muốn từ chức ở cửa hàng đang làm, sau khi trở về lại nói với ba mẹ rằng lúc bọn mẹ không ở đây, nó đã kết thù với một người.”
“Ban đầu chỉ có một mình nó trốn đông trốn tây tránh né kẻ thù không sao cả, nhưng bây giờ thì khác, ba mẹ đã trở về, kẻ thù đó muốn giết luôn cả chúng ta. Cho nên Văn Thanh bảo ba mẹ rời khỏi Thành phố H trốn ở một nơi khác, rồi đưa ba mẹ đến đây, còn tìm hai vệ sĩ đến cho chúng ta. Bình thường, nếu có việc gì thì đều bảo hai vệ sĩ kia đi làm, ba mẹ không được rời khỏi ngôi nhà này.”
“Hai người cứ như vậy tin tưởng cậu ta, đi theo cậu ta tới nơi này?” Văn Từ im lặng lắng nghe, nhẹ giọng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, cảm thấy hai người bọn họ đáng lẽ không nên dễ dàng tin tưởng Văn Thanh như vậy.
“Lúc đầu mẹ vốn không tin. Nhưng một ngày trước khi rời thành phố H, mẹ và ba con định gọi cảnh sát, thì nó lại bị thương trở về, nói rằng không thể báo. Kẻ thù có rất nhiều anh em, nếu bọn họ mà vào tù, những người khác sẽ báo thù thay cho bọn họ. Ba mẹ chỉ có thể thay đổi nơi ở trốn tránh kẻ thù.”
“Khi đó nó bị thương nặng, không ngừng cầu xin chúng ta, cho nên mới theo nó đến thành phố N. Lúc đầu nó vẫn ở cùng với ba mẹ, nhưng sau đó lại nói kẻ thù còn đang truy lùng nó, ở chung với ba mẹ quá nguy hiểm, vì vậy chủ động rời đi. Sau đó thỉnh thoảng nó mới đến thăm chúng ta một lần, nói một chút về tình hình của kẻ thù của nó. ” Liễu Húc Nhiễm thở dài, “Bây giờ nghĩ lại, đúng là không thể tin được, nhưng lúc đó tình thế quá cấp bách, không cho phép chúng ta suy nghĩ quá nhiều.”
“Hơn nữa, trước kia Văn Thanh chưa bao giờ nói dối, ba mẹ cũng cảm thấy nó không cần thiết phải mất công lừa gạt chúng ta như vậy. Còn về những thay đổi mà con nói về Văn Thanh… thì lại có rất nhiều.”
Văn Từ chú ý đến cụm từ “ba của con” trong miệng bà ấy, biết rằng Liễu Húc Nhiễm đã tin tưởng lời của cậu, cũng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Văn Tử Nham khi họ vừa bước vào cửa là gì.
Ông ấy coi cậu và Trì Quan Yếm là kẻ thù đang đuổi giết Văn Thanh, cho nên mới đề phòng như vậy.
“Mặc dù đứa trẻ Văn Thanh này kiệm lời, nhưng nó rất kiên nhẫn và tốt bụng. Khi chúng ta gặp lại nhau, nó vẫn cho mẹ cảm giác giống như trước đây, nhưng từ sau khi từ chức, nó liền biến thành một người khác. Nó nói rất nhiều, trong lời nói cũng có một chút ý tứ khác, tính cách cũng trở nên cáu kỉnh, rất thiếu kiên nhẫn với chúng ta. Điều quan trọng nhất là chữ viết cũng đã thay đổi, chữ của nó trước đây rất đẹp, nhưng bây giờ… Mẹ luôn cho rằng nó đã lớn rồi, lại cách biệt lâu như vậy, có thay đổi cũng là chuyện bình thường.” Liễu Húc Nhiễm nói, “Con nói Văn Thanh là giả mạo? Nó không phải Văn Thanh sao?”
“Không phải.” Văn Từ lắc đầu, còn chưa kịp nói tiếp, thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Văn Tử Nham vội vàng giơ tay lên miệng ra hiệu im lặng xong nghe điện thoại, mở loa ngoài.
“Đang làm gì vậy?” Người phụ nữ từ trong điện thoại cố ý hạ thấp giọng nói, “Ông chủ đến rồi, hiện tại đang cùng bọn tôi qua đó. Các người đều biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi chứ?”
“Tôi biết rồi.” Văn Tử Nham lạnh nhạt nói.
“Biết thì tốt, nếu nói cái gì không nên nói, đợi ông chủ đi rồi, hừ, đừng trách tôi không nhắc nhở các người.” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, sau đó đi theo hai người phía trước.
“Cô ta thường xuyên bắt nạt hai người?” Nghe được ngữ khí vô lễ của người phụ nữ, Văn Từ mím môi, ánh mắt có chút đáng sợ.
“Không có gì, chỉ là thường xuyên kêu gào mà thôi.” Liễu Húc Nhiễm lắc đầu, “Hiện tại chuyện này không quan trọng, quan trọng là Văn Thanh sắp đến rồi, các con muốn trốn hay là đối diện trực tiếp?”
“Văn Thanh đến đây có lẽ là để nói với hai người chuyện của con.” Văn Từ nhớ lại những gì Văn Thanh đã nói, đứng dậy nói, “Cậu ta chắc là sẽ nói với ba mẹ rằng kẻ thù đã được giải quyết rồi, hai người có thể ra ngoài. Và nói với ba mẹ rằng cậu ta không phải là con ruột của ba mẹ, mà con mới là con ruột của ba mẹ. Cậu ta sẽ đưa ba mẹ đi tìm con, để… ngăn cản con, thậm chí có thể sẽ hại hai người.”
Văn Từ nhìn Liễu Húc Nhiễm, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “…Mẹ, con biết mẹ và ba nhất thời rất khó tin tưởng con. Nhưng Văn Thanh này thực sự không phải là Văn Thanh lúc trước. Nếu mẹ không tin con, có thể hỏi cậu ta mấy chi tiết nhỏ mà cậu ta không trả lời được. Con và Trì Quan Yếm sẽ rời đi trước, đừng nói với Văn Thanh rằng bọn con đã từng đến đây. Đợi sau khi cậu ta đi rồi, con sẽ đưa ba mẹ rời khỏi đây, bảo vệ hai người an toàn.”
Trong cốt truyện có rất nhiều tình tiết sẽ bị lược bỏ, nhưng là nhân vật chính trong cuốn sách, những gì bọn họ trải qua đều vô cùng chân thật.
Văn Thanh biết trước cốt truyện của tiểu thuyết, nhưng tuyệt đối không thể kế thừa ký ức của Văn Thanh thật, hắn chắc chắn không biết những chuyện không được nhắc đến trong cốt truyện.
“Mẹ hiểu rồi.” Liễu Húc Nhiễm cười nói: “Mẹ tin tưởng con.”
Văn Từ đang định đi, thì bị Văn Tử Nham gọi lại, chỉ vào trong phòng nói: “Các cậu đừng đi vội, đi vào trong trốn đi. Chờ Văn Thanh rời đi rồi nói, bây giờ đi ra ngoài, gặp phải Văn Thanh thì phải làm sao?”
Văn Từ nhìn Trì Quan Yếm, Trì Quan Yếm gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi vào phòng ngủ, vừa mới đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng cười vui vẻ của Văn Thanh truyền đến: “Ba, mẹ, mở cửa đi, con tới thăm hai người đây.”