Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 42: Khởi Khởi (đã trưởng thành)
Bạch Khởi ngẩn người một lúc, thậm chí cũng quên mất mình tính gõ cái gì.
“Sao cơ? Giải quyết dứt điểm?”
Bạch Khởi nhanh chóng mà xẹt xẹt các thể loại văn án, đại loại như tổng tài bá đạo vung tiền vung quyền, trời lạnh rồi các tài khoản marketing phá sản đi, các công ty truyền thông bùm một cái bị bốc phốt đầy trời, các anti-fan lập tức bị cuốn gói sang châu Phi…
“Tôi sẽ tìm được đối tác ôm tiền bỏ trốn của ba em.”
“Để người nhà của các nhân viên gặp tai nạn lao động khi công trình vướng sự cố đứng lên nói chuyện.”
“Công bố toàn bộ những hoá đơn, chứng từ, chi phí y tế mà ba em đã gánh vác trong suốt những năm vừa qua.”
Tịch Thừa Quân hạ giọng nói: “Bây giờ không giống ngày xưa, khi làm việc tốt nhất định phải lên tiếng, cũng nói rõ những gì bản thân chưa làm được. Nếu không, internet vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ngày hôm nay của em. Bất cứ khi nào trong tương lai, đều luôn có một số người sẽ dùng những nhược điểm này mà đối phó em.”
“Muốn xử lý, chúng ta liền xử lý sạch sẽ.”
Giọng của Tịch Thừa Quân không gấp gáp, bình ổn vững vàng, thậm chí không nhịp điệu lên xuống, nhưng từng lời nói như được rót đầy sức mạnh.
Bạch Khởi mím môi dưới nói: “Thật ra, em cũng đã từng thử… Lúc nhà em vừa phá sản, người thân trong nhà đã chủ động gọi điện hỏi thăm, mở miệng chính là, ôi, nghe nói ba của con đã hại chết người, không đi tù à? Em nói không phải như vậy. Nhưng không một ai tin.”
Tịch Thừa Quân yên lặng nhìn cậu, nghe cậu chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Trong khoảnh khắc như thế, anh thật sự muốn trìu mến mà vuốt ve khoé mắt Bạch Khởi. Ý tưởng kỳ diệu này đột nhiên xuất hiện không rõ lý do. Giống như anh muốn xuyên qua thời gian và không gian, để lau đi những giọt nước mắt của bé con Bạch Khởi mười năm về trước.
Mặc dù anh không biết, liệu lúc đó Bạch Khởi có rơi nước mắt hay chăng.
“Thời đó Internet chưa phổ biến nhưng báo in rất phát triển, có toà soạn đến phỏng vấn gia đình em, hôm ấy nhà em đã nói sẽ chịu toàn bộ chi phí khám chữa bệnh cho tất cả các nạn nhân. Ngày mai họ lại phỏng vấn người nhà các nạn nhân đó, rồi người nhà mắng gia đình em như thế nào, tất cả đều được đăng trên báo, không sót một chữ…” Bạch Khởi nhẹ giọng nói: “Dù sao đối tác kia cũng không bắt được, có nhiều chuyện như vậy rất không rõ ràng. Mà người kia đã chạy trốn rất lâu, đến bây giờ vẫn không có tin tức…”
Tịch Thừa Quân hỏi: “Gã trộm đi bao nhiêu?”
Bạch Khởi: “Có vẻ là 350 triệu. Trong những năm đầu hợp tác, có nhiều hệ thống và chế độ công ty chưa được hoàn thiện, cũng thiếu kiến thức trong các vấn đề liên quan, chủ yếu nhờ các thành viên trong gia đình nắm giữ từng hạng mục. Lúc ấy, tài chính công ty là em rể của gã quản lý. Em rể gã hiện tại đã bị bắt vào tù, một phân tiền cũng không lấy được.”
Khi đó Bạch Khởi cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Chỉ khi lớn lên mới hiểu người này có bao nhiêu tàn nhẫn lẫn thủ đoạn.
Em gái lẫn em rể đều đang ngồi xổm trong nhà giam, nhưng gã lại bỏ chạy một mình, cả vợ cũng không ngoại lệ.
Tịch Thừa Quân bình thản nói: “Nhà em đã vay ngân hàng một số tiền lớn như vậy, nếu lúc đó ba em không đứng ra gánh vác trách nhiệm trả nợ cùng các loại chi phí khám chữa bệnh. Thì ngân hàng so với nhà em càng sốt ruột hơn, bọn họ cho dù đào ba tấc đất cũng tìm cho bằng được kẻ kia.”
“Nhưng mọi người trong bệnh viện lại không thể đợi, anh à. Sau khi công ty phá sản, những nhân viên đang chờ nhận lương cũng không thể đợi được nữa.” Bạch Khởi nói.
Tịch Thừa Quân thấp giọng đáp lại: “Ừm.”
Đó là lý do tại sao bọn họ cùng những người khác không giống nhau.
Thiếu nợ chính là kẻ đó.
Nhưng nhà họ Bạch lại hoàn toàn bị liên luỵ.
“Người này chắc chắn có thể được tìm thấy, em nhờ chú sắp xếp tỉ mỉ một phần tư liệu cá nhân của gã rồi đưa cho tôi. Mười năm trước, chưa có thống nhất thu thập đầy đủ DNA, pháp luật cũng chưa hoàn thiện, hộ tịch thì không kiểm soát chặt chẽ. Nhưng bây giờ đã khác… Em quên rồi sao, vụ án bạc trắng gây chấn động thời gian trước đã được giải quyết.” Giọng điệu của Tịch Thừa Quân trước sau đều vô cùng bình tĩnh.
Dường như vấn đề dù lớn đến đâu, trong mắt anh, cũng không được tính là khủng khiếp.
Bạch Khởi hỏi: “Nếu kẻ đó chạy ra nước ngoài thì sao?”
Tịch Thừa Quân đột nhiên nở nụ cười: “Gã nên tự cầu nguyện, tốt hơn là đừng ra nước ngoài.”
Bạch Khởi: “Anh nói sao?”
Tịch Thừa Quân trong đầu chợt lóe một ý nghĩ, anh bình tĩnh nói: “Em mang tôi về nhà, vậy em có muốn gặp bên phía tôi không?”
Rõ ràng, “bên phía tôi” này không ám chỉ gia đình họ Tưởng.
Bạch Khởi ngạc nhiên nói: “Là ở nước ngoài sao anh?”
Tịch Thừa Quân: “Đúng vậy.”
Bạch Khởi không nghĩ tới cái gì khác, phản ứng đầu tiên chính là, Tịch Thừa Quân sẽ tự mình đi bắt gã sao?
Điều này hơi quá viễn vông.
Nhưng Bạch Khởi vẫn có chút cảm động.
Tịch Thừa Quân dường như cũng không cần cậu trả lời ngay lập tức, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ba em sẽ đến bệnh viện thăm những người đó à?”
Bạch Khởi: “Rất sớm trước đây ba em đã từng ghé, nhưng vừa ghé liền bị đuổi đánh ra ngoài, để không gây ảnh hưởng cho họ và những người khác, ba không tới nữa. Sau đó, ba đã nhờ một người bạn thay mình đến thăm.”
Tịch Thừa Quân đột nhiên giơ tay điều chỉnh cổ áo của Bạch Khởi, anh rũ mắt xuống, giọng nói cũng chậm rãi hơn: “Bây giờ Khởi Khởi đã trưởng thành, có thể thay ba ghé thăm rồi, phải không?”1
Hô hấp Bạch Khởi bỗng nhiên nhẹ đi, cậu cảm thấy cổ mình hơi nóng, là cổ áo quá chật sao?
Đôi mắt cậu loé lên một chút.
Hai chữ “Khởi Khởi” thốt ra từ miệng của Tịch Thừa Quân lúc này, dường như so với người khác đều đặc biệt không giống nhau. Ngay cả cụm từ “trưởng thành” cũng có cảm giác thân mật kỳ lạ.
Bạch Khởi thấp giọng đáp: “Dạ.”
Tịch Thừa Quân nói: “Tôi đi cùng em.”
Bạch Khởi nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ của Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân đi cùng cậu, giới truyền thông đương nhiên cũng sẽ đánh hơi mà đến.
Bạch Khởi nghĩ tới đó, liền lắc đầu: “Chăm sóc người bệnh lâu dài lại không có chuyển biến khả quan, người nhà sẽ rất đau khổ. Có thể còn ném đồ vật hay mắng chửi nhiều lắm… Vẫn là quên đi thôi, anh đừng đi cùng em.”
Tịch Thừa Quân không đồng ý cũng không từ chối.
Anh vỗ nhẹ trên vai Bạch Khởi, đứng dậy và nói: “Tôi sẽ nói chuyện với chú một chút, chuyện này một lần nữa bị người khác nhấc lên, nhất định phải nói với chú ấy. Nếu không phải vì tôi, cũng sẽ không xảy ra tình huống như vậy, tài khoản marketing cũng sẽ không đào bới thông tin gia đình em.” Anh nói: “Đây là lỗi của tôi.”
Ngược lại làm cho Bạch Khởi có chút ngượng ngùng.
Bạch Khởi hai mắt lấp lánh mà nhìn anh: “Anh không có sai gì hết á… Mọi chuyện vốn dĩ là như vậy mà.”
Tịch Thừa Quân xoa xoa tóc của cậu, sau đó mới xoay người ra ngoài.
Bạch Khởi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu cảm thấy chính mình vẫn chưa đủ trưởng thành.
Đại khái cậu cũng muốn lớn lên giống như Tịch Thừa Quân vậy, trầm ổn, nội liễm, kiềm chế và điềm tĩnh, như vậy mới có thể trở thành người đàn ông đáng tin cậy.
Cậu biết rất nhiều thứ, nhưng cậu đôi khi vẫn cảm thấy bối rối, mê man, không tìm được phương hướng về những vấn đề gia đình mình đang đối mặt.
Mà Tịch Thừa Quân dường như âm thầm, lặng lẽ mà lấp đầy phần thiếu sót ấy.
Bạch Khởi lại quay đầu nhìn màn hình notebook đang mở trước mặt, phải viết thêm mấy dòng khen khen anh Tịch thôi…
Tịch Thừa Quân không biết đã nói gì với ba Bạch, ngày hôm sau, ba Bạch quyết định để hai người bọn họ đi cùng nhau.
“Năm mới con cũng nên đến thăm một chút.” Vừa nói, ba Bạch vừa lấy ra mười tờ một trăm tệ đưa cho Tịch Thừa Quân, “Cháu cầm cái này đi mua quà, sữa và trái cây hoặc những thứ tương tự đi.”
Tịch Thừa Quân yêu cầu trợ lý đổi sang một chiếc xe Audi* đơn giản hơn, sau đó anh đích thân lái xe đưa Bạch Khởi đến bệnh viện.
–
Cư dân mạng nhận được lời nhắc mới.
【 Bạch Khởi mới đăng Weibo! 】
【 lần này chắc không đăng sai acc phụ nữa đúng hơm? 】
【 không có, không có… Đm, cậu ấy sao mà đáng yêu như vậy chứ a ha ha, quá ngầu luôn, tại sao có người còn tự tay viết ending cho fanfic của chính mình zậy? 】
【 mị hoài nghi Bạch Khởi thường xuyên đọc fanfic của cậu ấy và anh Tịch, đm, nghĩ đến đây mị xấu hổ quá. Thật xin lỗi, vấn đề nhan sắc mị chém gió quá tay, về sau không dám viết như dậy nữa hi hi 】
Người qua đường nhịn không được cũng lên tiếng nói một câu:
【 Bạch Khởi tính tình thật đáng yêu, không hề tức giận, còn cùng fans tương tác nữa trứ 】
Hành động của Bạch Khởi quả thật là trường hợp đầu tiên trong giới giải trí.
Không ít fans chạy tới xem fanfic do chính tay cậu viết kết cục.
【 quá ngọt mẹ nó, thật sự ngọt lắm á, chính mình viết fanfic, mà còn câu nào câu nấy đều khen chồng mình như thế nào soái, như thế nào giỏi, đáng iu quá đi mất a a a 】
【 ha ha đàng sau một người đàn ông thành công lúc có một người đàn ông thành thụ, Khởi Khởi quá tuyệt 】1
【 vũ trụ đệ nhất rắm cầu vồng-skill: log in 】
【 Bạch Khởi cậu thích bao tải màu gì, cậu có muốn chọn màu luôn không? Tổng tài bá đạo lấy bao tải trùm Khởi Khởi đón người về? 】
……
Trận chiến mà anti-fan ngày đêm thương nhớ cứ như vậy được giải quyết một cách kỳ quái, thậm chí Bạch Khởi lại một lần nữa thu về rất nhiều fans, các fans hiện tại thì càng một lòng yêu mến cậu.
Bên này, Bạch Khởi xuống xe, nhịn không được hắt xì một cái.
Tịch Thừa Quân quay đầu lại hỏi: “Em lạnh sao?”
Không đợi Bạch Khởi trả lời, Tịch Thừa Quân đã vươn tay chủ động kéo cậu đến trước mặt, gió từ phía sau thổi tới hoàn toàn được anh chặn lại.
Tựa như ngày hôm ấy, Bạch Khởi rúc người vào lòng anh, để anh giúp cậu chắn đi toàn bộ gió đông lạnh lẽo.
Mà lần này, không chỉ có mỗi cơn gió.
Sau khi kết thúc chuỗi động tác này, Tịch Thừa Quân khẽ cau mày, nói: “Có chắc là ở đây không em? Chú không đưa nhầm địa chỉ chứ?”
Bạch Khởi ngẩng đầu.
Tòa nhà trước mặt được treo tấm biển “Viện dưỡng lão Tâm Tâm”, nào có giống bệnh viện?
“Trước đây em đã từng đến một lần… nơi này thật sự là một bệnh viện. Khi đó được gọi là Bệnh viện Trân Ái, vì nó gần nơi xảy ra tai nạn nhất, tất cả bệnh nhân đều được đưa đến đây.”
Bệnh viện Trân Ái là một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Sau khi bệnh nhân được đưa vào, vì không có chuyển biến tốt, nên đều ở lại đây.
Tịch Thừa Quân nói: “Bạn của ba em tên gì?”
“Cái gì Bành… Em không nhớ rõ lắm.”
Tịch Thừa Quân xoay người, gọi điện thoại cho ba Bạch, rất nhanh liền quay trở lại, anh nói: “Đi thôi, đến thăm bạn của ba em một chút nào.”
Bạch Khởi gật gật đầu, cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu không khỏi nhíu mày, sau đó đi theo Tịch Thừa Quân lên xe.
Kết quả càng kỳ quái chính là, bọn họ đến địa chỉ nhà người bạn do ba Bạch cung cấp, nhưng không thấy ai cả.
Ba Bạch im lặng một lúc ở đầu dây bên kia điện thoại, nói: “Dù gì hắn cũng là một ông chủ, khả năng không chỉ có một căn ở đây…”
Tịch Thừa Quân không hỏi thêm, thay vào đó anh gọi cho một người khác.
“Chủ tịch Bùi, vất vả cho cậu rồi.” Tịch Thừa Quân nói với người ở đầu dây bên kia.
Bạch Khởi nghe thấy cái tên này, mơ hồ nhớ ra, có vẻ là chủ tịch Bùi mà Tịch Thừa Quân đã đưa cậu đến tiệc chiêu đãi sau khi vừa đồng ý thoả thuận kết hôn với anh.
“Hắn sẽ đến đó trước, chúng ta đến sau là được.” Tịch Thừa Quân nói.
Bạch Khởi thấp giọng nói: “Hôm nay mồng một Tết, có phải quá phiền phức hay không…”
Tịch Thừa Quân: “Không sao đâu, hắn sẽ rất vui.”
Bạch Khởi gật đầu, không nói gì nữa.
Tịch Thừa Quân không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, phát hiện lông mày cậu hơi hơi nhăn lại.
“Sao vậy?” Tịch Thừa Quân hỏi.
Bạch Khởi: “Không có gì hết á, em đang suy nghĩ nên mua cái gì để cảm ơn vị chủ tịch Bùi đó.”
Tịch Thừa Quân: “Hắn không cần chúng ta cảm ơn.”
Nói xong, anh đột nhiên cúi người xuống, thắt dây an toàn cho Bạch Khởi.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Bạch Khởi có một loại ảo tưởng đang bị anh đè xuống mà khi dễ.
Mà ở một nơi khác, chủ tịch Bùi, người vừa trả lời cuộc gọi ở đầu dây bên kia, rùng mình một cách khó hiểu.
“Mình đã mặc thêm áo giữ nhiệt bên trong rồi mà? Sao vẫn cảm thấy ngực lạnh lạnh thế?”3
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!