Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế - Chương 7: Nhẫn kết hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế


Chương 7: Nhẫn kết hôn


“Không hổ là ảnh đế.”

“Đáng tiếc đồ ăn đều đã đổ hết.” Tịch Thừa Quân nói.

Nhưng giọng nói của anh đều không có vẻ gì là tiếc nuối cả.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Tưởng Phương Thành nhanh chóng nói: “Dì sẽ cho người đến nhà hàng…”

Tịch Thừa Quân: “Không cần nữa.”

Trực tiếp cắt ngang lời nói của người phụ nữ ấy.

Cha Tưởng ước gì anh đi luôn cho rồi, miễn cho tình huống ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

“Quên đi…” Cha Tưởng bất đắc dĩ nở nụ cười, “Bố biết con bận rộn, lần này trở về cũng không dễ dàng gì. Bố chỉ muốn con nghĩ rõ ràng, ai nên tin, ai không nên tin…”

Cha Tưởng nói: “Con có thể đi rồi.”

Tịch Thừa Quân đứng dậy.

Dĩ nhiên Bạch Khởi cũng đi theo anh.

Mặc dù ham muốn ăn dưa vẫn đang sục sôi, nhưng Bạch Khởi không hề luyến tiếc, cũng không chủ động hỏi Tịch Thừa Quân chuyện gì đang xảy ra.

Hai người cùng nhau sóng vai ra ngoài.

Tưởng Phương Thành nắm chặt tay, quay đầu đuổi theo.

“Thằng bé… thằng bé đi tiễn anh hai nó.” Cha Tưởng không mấy tự tin lên tiếng.

Hàn Ti: “Ồ.”4

Cô chỉ đơn giản cảm thấy có chuyện gì đó sai sai đang diễn ra.

Gia đình họ Tưởng càng chột dạ càng tốt, tương lai tự nhiên sẽ không khống chế được mình!

Sau khi ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước, Tịch Thừa Quân đã nghe thấy tiếng gót chân đằng sau mình vang lên.

Tịch Thừa Quân dừng bước và quay đầu lại.

Trong mắt Tưởng Phương Thành hiện lên tia máu, cơ bắp hơi co giật, đó là phản ứng theo bản năng mà hắn không thể kiềm nén.1

Mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Bạch Khởi, từ trong cổ họng nén ra giọng nói: “Anh có gì không tốt? Tại sao… tại sao lại là anh ta?”1

Đương nhiên, chỉ có Tưởng Phương Thành biết, không ai có thể làm được.

Nhưng là Tịch Thừa Quân, hắn sợ.

“Em có biết không? Anh ta suýt chút nữa đã giết nhầm anh rồi!” Tưởng Phương Thành rít lên.

Bạch Khởi: “……”

À cái này.

Bạch Khởi thản nhiên nói: “Anh cũng nói, suýt chút nữa là giết nhầm mà.”

Tịch Thừa Quân không cố ý che giấu Bạch Khởi, giọng nói nhẹ nhàng mang phong thái quý tộc vang lên, anh nói chuyện như thể đang uyển chuyển đọc một bài văn xuôi thanh nhã.

“Ừm, phải biết rằng, khi một người phát hiện đứa em trai ốm yếu được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay của mẹ mình chỉ là một đứa con hoang được sinh ra bởi một bảo mẫu. Bất cứ ai trong giây phút đó, cũng muốn nó chết đi.”6

Tưởng Phương Thành nghe lời này như bị kim đâm, sắc mặt xanh mét, ánh mắt âm trầm, không nói nên lời.

Bạch Khởi thầm nghĩ mẹ nó.

Thảo nào trước tiên người phụ nữ đó gọi là “Thưà Quân”, sau đó sửa miệng thành “Đại thiếu gia”.

Còn mẹ ruột của Tịch Thừa Quân thì sao?

… Bà đã qua đời?

Bạch Khởi gần như có thể tưởng tượng được cách cư xử của Tịch Thừa Quân khiến bọn họ sợ hãi khi sự việc bị chọt thủng năm đó thông qua phản ứng của cha Tưởng, người phụ nữ ấy và Tưởng Phương Thành.

Lúc này tài xế xuống xe mở cửa cho bọn họ.

Tịch Thừa Quân vỗ nhẹ vai Bạch Khởi: “Lên xe đi.”

Bạch Khởi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai mắt Tưởng Phương Thành đỏ hoe như muốn rỉ máu, nhưng Tịch Thừa Quân lại đứng nơi đó, giống một bức tường cao bám đầy vô số gai nhọn sắc bén.

Hắn không vượt qua được.

Trong đầu Tưởng Phương Thành hoảng loạn mà nghĩ.

Tại sao Khởi Khởi không sợ hãi?

Đáng lẽ Khởi Khởi phải ghét Tịch Thừa Quân!

Trên người có ánh sáng ấm áp rực rỡ, sao có thể từ bỏ để đi vào bóng tối hắc ám?

Khi Tưởng Phương Thành cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, xe của Tịch Thừa Quân đã đi xa.

Trong xe, Tịch Thừa Quân chăm chú nhìn Bạch Khởi, thấp giọng hỏi: “Chúng ta đi ăn chỗ khác đi?”

“Được!” Sau khi trì hoãn bữa tối như vậy, cậu cũng đói muốn chết.

Lúc này Tịch Thừa Quân mới dời mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”

Họ đổi sang một nhà hàng tư nhân.

Khi trợ lý A Đạt đến đón mọi người, hắn cười nói: “Đây là nơi anh Tịch thường đến ăn.”

Vì thế…

Ngay sau khi A Đạt vừa bước nửa bàn chân ra, tim liền nhảy lên một cái, chết rồi!

Có rất nhiều phóng viên đang ngồi xổm ở đây!

“Anh Tịch, chụp ảnh…” A Đạt quay đầu lại.

“Không sao.”

A Đạt đành im lặng.

Thậm chí trong đầu hắn còn có suy nghĩ, anh Tịch là đặc biệt đến để bọn họ chụp, đúng không?

Tịch Thừa Quân đưa Bạch Khởi lên xe, nhưng không nói muốn quay về mà yêu cầu tài xế lái xe đến trung tâm thương mại.

Bạch Khởi theo anh vào thang máy, đi thẳng lên lầu hai.

Tầng hai của trung tâm mua sắm được dành riêng cho sản phẩm trang sức được thiết kế đặc biệt.

Vừa ra khỏi thang máy, có người tiến đến chào hỏi: “Anh Tịch, mời anh đến đây. Thời gian hơi gấp nhưng cũng đã hoàn thành xong rồi ạ.”

Bạch Khởi:?

Bạch Khởi: “Một chiếc nhẫn kim cương 10 carat*?”1

Tịch Thừa Quân hơi ngẩn ra.

Thì ra cậu ấy thích nhẫn kim cương lớn sao?

Tịch Thừa Quân: “Không phải. Nếu em không thích, có thể đổi lại.”

Sau khi nói xong, người nào đó ở bên kia đã nâng chiếc khay một cách vô cùng thận trọng lại đây. Mà trên khay, chính là hai hộp nhẫn màu lam.

Nhân viên giao dịch mở hộp nhẫn và đưa đến Bạch Khởi.

Đó là hai chiếc nhẫn đơn giản không hề có chi tiết dư thừa hay màu mè gì cả.

Giao dịch viên đeo găng tay, thật cẩn thận lấy một chiếc nhẫn nâng lên, hai má còn hơi ửng đỏ, tựa hồ vừa ghen tị vừa cảm động.

Cô gái nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh, phía bên trong nhẫn có khắc tên của anh và Tịch tiên sinh.”

Tịch Thừa Quân ngắt lời: “Vẫn có thể đổi được.” Anh bình tĩnh nói tiếp, “Ở đây 18 carat* cũng có.”

Không cần, không cần đâu!

Bạch Khởi ngoan ngoãn lắc đầu liên tục.

Cậu chỉ thuận miệng nói thôi.

Tịch Thừa Quân không nói gì thêm nữa, giao dịch viên nhanh chóng đóng gói sản phẩm cho hai người.

Nhân viên giao dịch tiễn bọn họ đến bãi đậu xe rồi mới quay trở lại.

Tịch Thừa Quân kéo cửa xe, để Bạch Khởi ngồi vào trước, sau đó xoay người nói với đám người A Đạt: “Chờ một chút.”

A Đạt và người lái xe đỏ mặt, không phải chứ, đừng nói là ở trong xe… hôn môi nha?

Tịch Thừa Quân ngồi vào xe, mở miệng nói thẳng: “Chụp một tấm rồi đăng lên Weibo, cậu biết chụp như thế nào không?”

“Vâng?” Bạch Khởi chớp mắt, “Chụp như thế nào?”

Cái này cũng có quy trình chụp hả?

Tịch Thừa Quân: “Chọn góc chụp thích hợp để tên tôi xuất hiện một chút trong đó.”

Bạch Khởi chợt hiểu ra: “Ồ!”

Giỏi thật!

Không hổ là ảnh đế!

Bạch Khởi nhanh chóng lấy điện thoại, sau đó cúi người vươn tay lấy túi xách đặt dưới chân Tịch Thừa Quân.

Trong đó có một chiếc nhẫn.

Tịch Thừa Quân ấn cổ tay cậu lại, không để cậu cử động.

Chắc là vừa ra khỏi trung tâm thương mại, hệ thống máy sưởi vô cùng ổn định, ngay cả cổ tay Bạch Khởi cũng có vẻ hơi nóng.

Tịch Thừa Quân trượt ngón tay của mình xuống một chút, sau đó dùng một tay khác nhẹ nhàng lấy hộp nhẫn ra.

Anh mở nắp hộp, trải chiếc nhẫn trong lòng bàn tay rồi nói: “Chụp đi.”

Bạch Khởi vội vàng giơ điện thoại lên.

Bàn tay của Tịch Thừa Quân trước tiên xuất hiện trên màn hình, sau đó tiêu cự ống kính mới tập trung vào hai chiếc nhẫn.

“Tách”, hoàn tất chụp ảnh và tải lên internet.

Mà ở một thế giới khác, fans còn đang đại chiến tám trăm hiệp với tài khoản marketing.

Người ăn dưa cảm thấy tin này chắc như đinh đóng cột rồi, hôm đó blogger này có đăng tấm ảnh chụp của thiếu niên. Trái dưa to bự của ngôi sao nổi tiếng đi đăng ký kết hôn, chính là nói thiếu niên đó cùng Tịch Thừa Quân!

Fans nghe xong nhất quyết không cúi đầu khuất phục.

Kết quả lại bát nháo ra chuyện khác…

【 Tài khoản kia vừa mới đăng weibo mới kìa! 】

【 Ủa má, để tôi chạy đến xem! 】

【 Công nhận chủ blog có tâm thật, không biết là có người đang rủa hả? Chẳng lẽ fans của Tịch Thừa Quân đã rủa đến vậy rồi mà cậu ấy còn dám đăng Weibo? 】

Đám người ăn dưa kéo cả bầy đến, sau đó đồng thời đứng hình.

【 Nhẫn kết hôn? 】

【 Nhìn vào phía bên trong nhẫn kìa, mặc dù chỉ thấy được một nửa là “&xcy” nhưng là xcy đó! Đậu má! Đó không phải là tên viết tắt của Tịch Thưà Quân* hả? 】

* Tịch Thừa Quân (席乘昀): Xi Chengyun.

【 Trái dưa này đè tôi ngu người luôn rồi! 】

【 Bàn tay để chiếc nhẫn rất đẹp, mấy má có nhìn thấy bên trong ngón tay cái có một nốt ruồi rất nhạt và nhỏ hông. Nếu bà đây nhớ không lầm, bàn tay của Tịch Thừa Quân cũng y chang như vậy… 】

【 Photoshop mà cũng có thể photoshop tới đỉnk kout như zậy hả! 】

【 Phải không zậy mấy cô? Lỡ có fan nào đó nằm mơ giữa ban ngày mua một chiếc nhẫn khắc tên mình với thần tượng thì sao? Cơ mà thôi quên đi, quên đi… 】

Thượng Quảng ngồi trong văn phòng, nhìn fans đang xoa dịu dư luận và sắp xếp mọi thứ đều đặn trật tự, hắn thật sự cảm động.

Thật hiếm có mà!

Người nào mà có được fans xịn xò như vậy chứ?

Tuy rằng còn khá giống như cãi chày cãi cối, nhưng có fans nhà ai được như vậy sao?

“Anh Thượng, có cái này mới vừa gửi lại đây, bảo rằng nhất định phải để anh Tịch xem.” Trợ lý gõ cửa bước vào, đem một tập hồ sơ để trên bàn.

“Gì thế? Có hạng mục mới à?” Thượng Quảng vừa lật tài liệu vừa nói.

“Chúng tôi chân thành mời Tịch tiên sinh tham gia chương trình《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》kỳ thứ nhất…”

Thượng Quảng: “Đệt!”

________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN