Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế - Chương 75: Về nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế


Chương 75: Về nước


@ Hôm nay Tiểu Lâm có thể làm Âu hoàng chưa: Khởi Khởi, hình như mama thấy con đang online? Con đừng để ý đến mấy lời vớ vẩn đó, chỉ cần nghe các mama khen con là được roài, mama ái nị!

@ Hôm nay Tiểu Lâm có thể làm Âu hoàng chưa: Chèn ơi chèn ơi! Khởi Khởi trả lời mama hả!!!

Các cư dân mạng khác nhanh chóng nắm bắt tình hình, lập tức chen chúc comment dưới bình luận này.

【 a đù má bà kon cô pác nhìn kìa! 】

【 chèn ơi chèn ơi! Bạch Khởi trả lời bình luận bằng một tấm hình căng đét của thầy Tịch! 】

Bạch Khởi đăng bức ảnh ấy vào phần trả lời bình luận.

Mọi người đều có thể nhìn rõ khi click vào tấm hình, trong ảnh, thầy Tịch đứng trước một tủ ngăn kéo kiểu Trung Quốc, có vẻ chất liệu làm từ Huỳnh Đàn*.

Có một khay sơn mài trên ngăn tủ, trong khay bày vài đĩa thức ăn nhẹ của Trung Quốc và phương Tây, ngoài ra còn có trà và sữa.

Thầy Tịch xắn tay áo, thân dài vai rộng, động tác tao nhã, trên tay cầm một con dao phương Tây, từ tốn cắt hoa quả trên đĩa thành những miếng nhỏ hơn.

Trong tấm ảnh, anh khẽ ngước mắt nhìn người chụp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt đong đầy tia sáng.

Bóng dáng của một người xuất hiện bên góc tấm ảnh, có thể mơ hồ nhận ra từ hình bóng phản chiếu trên tường, đó là một cô hầu gái ngoại quốc đeo tạp dề.

Zoom lớn lên nữa.

Đại khái còn có thể nhìn thấy tranh thư pháp cổ treo trên tường ở phía sau, giống như một bản gốc lối viết chữ thảo của Vương Hi Chi*.

【 comment này chỉ muốn ngắn gọn nêu lên hai chữ tả thực: tư bản. 】

【 đây là nhà cậu của thầy Tịch? 】

【 mấy moá ơi, tập trung dô nè, có thấy thầy Tịch ôn nhu không hỏ, chời đất ơi, so với trên màn ảnh đây mới thật sự là dáng vẻ ôn nhu đến không thể tin nổi đoá 】

【 ha ha ha Khởi Khởi muốn nói, tui hem có mệt, tui còn nằm dài ra để thầy Tịch của mấy ngừi bưng trà rót nước mớm đồ ăn đó. Công nhận khá lắm chàng trai, một tấm ảnh thay cho ngàn lời nói! 】

【 khoan xí thí chủ lầu trên, làm sao biết đang nằm? 】

【 xem góc độ của ảnh chụp, Bạch Khởi còn nằm hơi bị thoải mái đấy 】

Bạch Khởi vô thức ngồi thẳng dậy.1

Thế mà bị mấy người phát hiện rồi?

Tất cả cư dân mạng đương thời đều là Sherlock Holmes hết sao?! Nhìn tấm hình mà đoán ra nhiều thứ thế!

Bạch Khởi lướt qua các bình luận, thấy mọi người đều có thể soi được, một bức ảnh có thể soi ra rất nhiều thông tin.

Đúng lúc này, Tịch Thừa Quân mang trái cây đi tới.

Ghế sô pha bên dưới Bạch Khởi hơi lõm xuống, Tịch Thừa Quân ngồi vào bên cạnh cậu.

“Em mới chụp hình thầy Tịch rồi đăng lên mạng.” Bạch Khởi thú tội với anh: “Em làm như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không ý?”

Vừa rồi cậu không nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi đăng lên, mới nhớ rằng thầy Tịch là người của công chúng, luôn phải thời thời khắc khắc cân nhắc lời ăn tiếng nói.

“Để anh xem.” Tịch Thừa Quân đưa tay ra.

Bạch Khởi vội vàng đưa điện thoại cho anh.

Tịch Thừa Quân lướt sương sương vài cái, cười nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của Khởi Khởi không được tốt lắm.”

Bạch Khởi ngồi thẳng dậy: “Sao cơ? Thầy Tịch nói em chụp hình chưa đủ đẹp sao?” Đây là một sự sỉ nhục đối với kỹ năng chụp ảnh của cậu!

Tịch Thừa Quân thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

Anh nhanh chóng nâng cánh tay lên, khoác vai Bạch Khởi rồi nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình. Khi Bạch Khởi vừa mới cảm thấy hơi thở của Tịch Thừa Quân phả vào tai, cậu đã nghe thấy một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên.

Tịch Thừa Quân chụp một tấm đĩa hoa quả trên bàn.

Sau khi chụp xong, Tịch Thừa Quân dùng WeChat của Bạch Khởi gửi lại cho chính anh.

Tiếp đến, anh lấy điện thoại, vào tài khoản đã lâu không đăng nhập. Ngoài ra, không cần phải ghi thêm bất cứ dòng chú thích nào, cứ như vậy đăng tấm ảnh lên.

Bạch Khởi:?

Làm sao cơ? Có gì bí ẩn trong này sao? Không phải chỉ là một đĩa trái cây thôi?

“Em muốn xem phim không?” Tịch Thừa Quân hỏi.

Bạch Khởi đành phải tạm gác nghi ngờ về bức ảnh, cậu gật đầu rồi cùng Tịch Thừa Quân xem phim.

Sau khi xem xong bộ phim cũng đã ngót nghét hai tiếng.

Bạch Khởi đứng dậy vươn vai, đi từ từ về phòng, tính toán nghỉ ngơi một chút rồi tắm rửa.

Vừa đi, cậu vừa nhìn xuống điện thoại.

Hotsearch gì cứ như đồ chơi ở chợ Bà Chiểu, dăm ba ngày lại lên hotsearch nữa rồi?2

# Thầy Tịch rải đường #

Vì tấm ảnh sao? Ủa không phải là cậu rải đường hả? Thầy Tịch làm hồi nào cơ?

Bạch Khởi cảm thấy không thuyết phục, trên hotsearch, thật sự là bức ảnh đĩa trái cây không có gì hay ho của Tịch Thừa Quân.

Nhưng khi bấm vào khu vực bình luận, dân mạng gần như ngất xỉu.

【 bà con cô bác láng giềng chị em cây khế gần xa, đừng nhìn đĩa trái cây, nhìn cái bóng! Nhìn cái bóng!!! 】

Cư dân mạng trong khu vực bình luận hò hét đến khản cả cổ.

Bạch Khởi nhìn kỹ lại.

Không hổ là thầy Tịch, giống như thời điểm chụp nhẫn kết hôn, anh không chút dấu vết mà cho công chúng thấy những gì họ muốn thấy.

Trong bức ảnh, ánh sáng phát ra từ phía sau, thân ảnh thầy Tịch ôm cậu được phản chiếu rõ ràng trên bàn cà phê và mặt đất.

Từ hình bóng của đầu, có thể đại khái đoán được rằng, lúc đó thầy Tịch đang nhìn cậu, mà cậu thì đang nhìn đĩa trái cây.

Đây là bức ảnh đòi hỏi cư dân mạng phải tự moi đường và tiến hành tưởng tượng thông qua bóng hình phản chiếu.1

Vẫn là thầy Tịch giỏi!1

Đúng là kỹ thuật chụp ảnh của cậu kém cỏi!

Bạch Khởi cất điện thoại tiếp tục đi, mới vừa đi được hai bước, lại không nhịn được lấy ra liếc nhìn một lần nữa.

Rõ ràng chỉ là bóng dáng phản chiếu.

Nhưng cậu luôn cảm thấy khi thầy Tịch quay đầu nhìn cậu, dường như anh đã trút hết toàn bộ sự dịu dàng ra, ngay cả ánh sáng cũng trở nên nhu hoà và ấm áp. Thời gian dường như được dừng lại chính vì một khắc này.

Cậu nghĩ, cậu thật sự thích bức ảnh này.

Sáng hôm sau, mợ đặc biệt về nhà để ăn sáng với bọn họ.

Mợ ngượng ngùng nói: “Thứ cháu muốn có lẽ sau ba ngày nữa mới tra được.”

Tịch Thừa Quân cười: “Cháu cũng không vội.”

Không lâu sau, cậu Tịch đột nhiên trở lại.

Ông đã đổi tạo hình mới.

Áo sơ mi trắng, cà vạt sọc xanh, ghi lê cùng màu và áo khoác vải tuytsi* màu xám bên ngoài, ôm trọn toàn bộ đường nét cơ thể.

Bên dưới là chiếc quần tây được cắt may sang trọng cùng chất vải thượng hạng, vô cùng tinh xảo và hợp với dáng người.

Trông giống như một quý ông ưu nhã nhưng lại không kém đi phần sắc bén vốn có.

Tạo hình của ngày hôm nay là kết quả sau ba hiệp đấu của trò Tịch Phong ngỗ ngược với thầy Bạch Khởi thông qua phần mềm chat chit.2

Ông cho rằng đây rõ ràng là phong cách của Tịch Thừa Quân.

Ông thậm chí còn nghĩ con mắt Bạch Khởi có vấn đề.

【 cháu không được cho rằng đây là phong cách đẹp nhất của người đàn ông chỉ vì cháu thích Tịch Thừa Quân chứ 】

Trò Tịch Phong vô cùng lì lợm nói.

【 nhưng cậu cũng không thể quay lại tuổi hai mươi mà ăn mặc giống cháu đâu. 】

Thầy Bạch Khởi răn dạy.

【… 】

Cuối cùng, cậu lại chuyển thêm 500 vạn vào tài khoản của Bạch Khởi, xem như là sự hối lỗi cho cái thói không tôn sư trọng đạo của mình.2

Cứ như vậy liền hoá thân thành một Tịch Phong phiên bản nâng cấp đứng trước nhà ăn.

Mợ Tịch nghe tiếng bước chân rồi quay đầu nhìn ông, có hơi kinh ngạc.

“Rất sang trọng.” Mợ nói.

Chân mày cậu Tịch khẽ nhướng, rồi sải bước ngồi xuống.1

Ông uống một ngụm nước, sau đó thấp giọng nói: “Lúc trước nhận được ảnh của hai đứa, hẳn là Tưởng Thân cố ý gửi cho cậu.”

Tưởng Thân, tên đầy đủ của cha Tưởng.

Tịch Thừa Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh chỉ bình tĩnh trả lời: “Ừm.”

“Nếu tìm được em trai của cháu, còn chỗ nào cho ông ta xuất hiện ở đây.” Cậu Tịch lạnh lùng nói.1

Mợ cũng nhịn không được nói một câu: “Có muốn dùng một chút thủ đoạn nào không, cưỡng chế…”

Sắc mặt của Tịch Thừa Quân hơi thay đổi.

Anh nhíu mày, nheo mắt nói: “Bọn họ là cục đá, Tiểu Gia là đồ sứ. Lấy đồ sứ chạm vào cục đá, không đáng.”

Bạch Khởi nghĩ, Tiểu Gia có lẽ là nhũ danh* của em trai thầy Tịch.

*”Nhũ danh” là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh.

Cậu xem như cũng hòm hòm hiểu rõ.

Sở dĩ nhà họ Tưởng vẫn làm ăn phát đạt đến hiện tại có lẽ là do bọn họ nắm được manh mối về nơi ở của Tiểu Gia trong tay.

Nói huỵch toẹt ra, chính là nhà họ Tưởng bắt cóc Tiểu Gia.

Giọng điệu của Tịch Thừa Quân vẫn đều đều, không chút gợn sóng: “Cháu đã phái người theo dõi Tưởng Thân nhiều lần, bao gồm cả Tưởng Phương Thành và mẹ ruột của Tưởng Phương Thành. Ngay cả gia đình của bảo mẫu cũng đã tra qua. Không có chút manh mối…”

Tưởng Thân cực kỳ khôn khéo trong chuyện liên quan đến tính mạng của mình, cái gì cũng che đậy chặt chẽ.

Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì… Thầy Tịch đã từng nghĩ đến điều đó chưa, có lẽ ngay cả họ cũng không biết Tiểu Gia đang ở đâu?”

Tịch Thừa Quân hơi sững người.

Không phải anh chưa từng nghĩ về nó, cho nên anh cũng thử bắt đầu tìm kiếm từ những khía cạnh khác.

“So với việc tìm kiếm từ những nơi khác, vẫn là từ trên người Tưởng Thân sẽ có khả năng cao hơn.” Cậu Tịch nói.

Lúc này, điện thoại của Tịch Thừa Quân vang lên.

Tịch Thừa Quân không phản ứng trước câu nói đó, anh kết nối điện thoại.

“Tôi rất vui, anh không có chặn số của tôi. Tôi có chuyện này cần nói với anh một chút.” Giọng Adolf vang lên từ đầu dây bên kia.

“Chuyện gì? Cậu nói đi.”

Adolf ở bên kia lập tức bật chế độ phát loa ngoài trên điện thoại.

Hắn ngồi xổm xuống, cười nói: “Chú không phải cảm thấy rất hiếu kỳ vì sao tôi đánh chú trước à?”

Gã đàn ông đối diện với hắn bị trói chặt thành một cái bánh tét.

Có hai vết máu trên mặt.

Ngay lúc này, gã khó khăn đảo mắt, giọng nói thoát ra từ cổ họng: “Cậu…”

Gã không thể nói hết lời.

Adolf chỉ vào điện thoại của mình: “Người ở đằng kia tên là Tịch Thừa Quân. Chúng tôi đã từng cùng nhau nhảy dù, còn từng cùng nhau bị treo trên cây.”

Tịch Thừa Quân: “……”

Không cần thiết phải đếm đi đếm lại mấy ký ức đó.

Bạch Khởi nhịn không được bật cười.

Trong chốc lát có phải sẽ nói đến sự kiện con đười ươi rượt ba cây số không?1

Rất may, Adolf đã kịp thời dừng lại.

Hắn nói: “Chú có thể không biết rõ…”

Vương Binh: “Không, tôi biết.” Gã khàn cả giọng, mồ hôi lạnh thấm vào vết thương, đau đớn khiến gã rùng mình một cái. Bởi vì cơn đau khiến gã trở nên tỉnh táo, gã lờ mờ giống như hiểu ra cái gì đó.

“Chú biết?” Adolf nghi hoặc hỏi.

“Ừm… diễn viên nổi tiếng, ảnh, ảnh đế.”

“Ồ. Vậy thì chú có biết vợ anh ấy không?”

Đại não Vương Binh lúc này thiếu điều nổ tung.

Gã muốn giết tay lái buôn đó!

Gã đoán không sai! Dự cảm không lành đã thành sự thật!

“Có thể để chị dâu nói gì đó được không?” Adolf thấp giọng hỏi.

Tịch Thừa Quân ở đầu bên kia nhướng mày, xem như đã mơ hồ biết “chuyện” mà Adolf muốn nói là gì. Sau khi gã đàn ông chạy khỏi tiệc trà hôm ấy… là đến tìm Adolf để xử lý?

Đây thật sự là…

Tịch Thừa Quân để điện thoại của mình trên mặt bàn, cũng bật sang chế độ phát loa ngoài.

Bạch Khởi: “Xin chào.”

Adolf nói: “Chị dâu, nói thêm vài câu nữa đi.”

Tịch Thừa Quân: “……” “Adolf.”

Adolf: “Tôi không có ý gì khác…”

Bạch Khởi nghi ngờ hỏi: “Bên chỗ anh còn có ai sao?”

Adolf: “Đúng vậy, khá là thú vị đấy, gã muốn nhờ tôi giúp gã xử lý một chuyện lớn. Gã nói, cậu là kẻ thù của gã, gã muốn giết cậu.”

Tịch Thừa Quân lập tức đập vỡ cái ly trong tay, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.

Cậu và mợ thì đồng thời cười lạnh một tiếng.

Cậu Tịch: “Thật to gan? Gã định giết ai?”

Tôi còn chưa tốt nghiệp khoá học này đâu.7

Mợ hỏi: “Tên gã là gì?”

Một loạt giọng nói này được phát ra từ điện thoại, Vương Binh trợn mắt, suýt xỉu tập hai.1

Adolf hoàn toàn xóa sạch hy vọng cuối cùng của gã.

Kinh hãi nhất không chỉ có Tịch Thừa Quân mà còn có vợ chồng Tịch Phong bên kia điện thoại!

Hơn nữa giọng điệu của bọn họ còn không vui vẻ gì cả.

“Tiền…” Vương Binh nhìn Adolf, thấp giọng cầu xin, mong hắn rủ lòng thương xót: “Tôi có thể cho cậu tiền.”

Adolf nói: “Chị dâu, gã muốn cho cậu tiền. Cậu muốn bao nhiêu?”

Vương Binh tức giận đến mức nghẹn một bụng máu.

Tôi hỏi cậu! Tôi muốn hối lộ cậu!

Cậu Tịch lạnh lùng nói: “Thấp hơn năm ngàn vạn thì câm miệng.”

Tịch Thừa Quân nhìn chằm chằm vào điện thoại, chậm rãi nói: “Đâu chỉ năm ngàn vạn? Gã thiếu một nhà Khởi Khởi cả trăm triệu. Là cả trăm triệu của mười năm trước.”

Nghe được câu trả lời, hai người cậu mợ đều giật mình.

Adolf bên kia càng nhịn không được mà chửi thề một tiếng: “F.U.C.K!”1

“Cho nên chẳng những thiếu nợ không trả, mà còn muốn giết chủ nợ? Tôi chưa từng thấy qua có người nào còn vô liêm sỉ hơn tôi đâu đấy.”8

Bạch Khởi:?

Cậu có chút chậm nhịp, không theo kịp chuyện gì đang diễn ra.

“Adolf, hại cháu bị liên luỵ một phen, cháu đưa người lại đây đi. Vào cửa nào, cháu vẫn nhớ rõ chứ?” Mợ thấp giọng lên tiếng.1

Adolf đáp một tiếng rồi cúp máy.

Tịch Thừa Quân lúc này mới quay đầu nhìn Bạch Khởi: “Khởi Khởi, đã bắt được Phòng Đào.”

Đây là tên thật của Vương Binh.

Bạch Khởi đón ánh mắt của Tịch Thừa Quân, nhẹ nhàng trả lời: “…Ùm.”

Gã đàn ông này đã trốn chạy trong nhiều năm, không ngờ chân gã có thể duỗi dài đến tận bên đây. Cho đến khi mọi chuyện được vỡ lẽ, cậu vẫn cảm thấy có một chút gì đó không quá chân thật, như thể rễ cây nằm sâu trong lòng đất nhiều năm lại trồi lên khỏi mặt đất chỉ qua một đêm.

Lá và rễ, trong tích tắc, đã nhìn thấy mặt trời.

Adolf rất nhanh đã đưa gã đến Tịch gia.

Cậu Tịch nói: “Cháu còn nhỏ, sẽ không hỏi ra được thứ gì, để cậu.”

Vì vậy Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi xuống, đảm nhiệm vai trò làm bình hoa xinh đẹp.1

Một lần thăm khám hỏi chuyện chính là qua cả buổi chiều.

Vương Binh chịu đựng áp lực tinh thần cực kỳ lớn, khi thẩm vấn xong gần như ngã quỵ xuống, để lại trên thảm nhà họ Tịch vết máu loang lổ.

“Chuẩn bị về nước thôi.” Tịch Thừa Quân nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bạch Khởi gật đầu, nhưng vẫn có chút sững sờ.

Vốn dĩ là chuyện của Bạch gia, nhưng cậu, mợ và Tịch Thừa Quân đều hận không thể chính tay mình vặt lông gã xuống. Thay vào đó, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi kết quả.2

Bên đây đã bắt được người, tất nhiên bên kia phải liên lạc với cảnh sát và công tố viên ngay lập tức.

Sau khi về nước, phải bắt người trực tiếp đến đồn cảnh sát.

Vì thế, Tịch Thừa Quân gọi một cuộc điện thoại cho Thượng Quảng.

Anh không chỉ muốn tống gã vào tù, bắt gã ói hết tiền ra, mà còn muốn gã nếm trải hương vị bị toàn xã hội xử chết là như thế nào.

Ngày thứ hai sau hotsearch # Thầy Tịch rải đường #.

Thượng Quảng sử dụng Weibo cá nhân mở một cuộc rút thăm trúng thưởng, bao gồm 8888 chuyển khoản qua di động, 6666 tiền mặt, cùng nhiều loại nước hoa, túi xách và son môi hàng hiệu.

Là người đại diện của Tịch Thừa Quân, Thượng Quảng cũng có rất nhiều fans hâm mộ trên Weibo, thông thường tài khoản marketing cũng chú ý đến nhất cử nhất động của hắn.

Khi tin được tung ra, cư dân mạng liền sục sôi.

Rút thăm trúng thưởng, chúng tôi luôn cầm cờ tham gia đầu tiên!

【 có gì zui hả anh Thượng? 】

【 có phải ra mắt phụ huynh thuận lợi nên thầy Tịch cho anh Thượng mở rút thăm trúng thưởng hông? 】

Thượng Quảng thầm nghĩ, ra mắt phụ huynh cái gì? Sao tôi không biết???1

Nhưng bây giờ không phải thời điểm phù hợp để hỏi chuyện này.

Bất kể có diễn ra thuận lợi hay không, thì bên ngoài tất cả đều phải “thuận lợi”.

Thượng Quảng: 【 đúng thật có một sự kiện lớn, hai ngày nữa sẽ xuất hiện trên Bản tin pháp luật, mọi thứ đều rất thuận lợi 】

【 bản tin pháp luật??? 】

【 moá ơi, chuyện lớn gì thế! 】

Cách nói nửa vời này nhanh chóng trở thành chủ đề hot trên Weibo. Cùng với rút thăm trúng thưởng, tin tức được chia sẻ càng lúc càng nhiều dẫn đến chạy thẳng lên hotsearch.

Thượng Quảng thấy bầu không khí đã chín muồi, bèn kêu người lên diễn đàn phát tin tức.

11 giờ đêm, hotsearch bạo.

【 chạ mạ ợi! Hình như đối tác ngày xưa làm ăn với Bạch gia ôm tiền bỏ chạy đã bị thầy Tịch bắt được kìa! 】

【 đù, may mắn dữ thần ta ơi! Ra mắt phụ huynh mà còn bắt được thủ phạm luôn! 】

【 đúng vậy, đúng vậy, a a a, cô của mị kinh doanh bên đó. Mị nghe được một mớ chuyện bên lề luôn nè! Người này sẽ về nước chịu tội nhanh thôi! Gã còn thay tên đổi họ, làm sủng vật cho phú bà bên kia nữa 】

【? Clgt, loại người này còn có người nuôi bên mình nữa hả? 】

【 không phải, phim hài ở chỗ này nè mấy thím, đừng vội để tui kể cho. Vợ gã là con gái rượu của Vua đồ chơi bên nước đó, thấy ông lão bảy tám chục tuổi gần đất xa trời nên chạy tới cửa làm rể. Kết quả, nghề gia truyền của người ta là xã hội đen. Ngoài sáng bán đồ chơi cũng không ảnh hưởng trong tối bọn họ làm chuyện khác! Gã thèm gia sản của người ta, nhưng người ta lại để mắt đến con số trăm triệu mà gã ôm tiền bỏ trốn! Cuối cùng gã đíu dám tiết lộ mình rốt cuộc có kho báu trong người, thậm chí tiền đíu xài được xu nào luôn, gã ôm kho báu ở bên đó mà sống hèn mọn, sợ vợ gã có ngày giết chết gã rồi ôm cục tiền đi luôn… 】

【 muốn ăn trên đầu người ta lại không ngờ bị người ta xem như con cá chờ ngày mổ bụng? Này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ha ha ha  】

Nhiệt độ của tin tức vẫn đang tăng lên, khiến tất cả các kênh truyền thông lớn nhỏ đổ xô đến sân bay.

Mà bên đây, Tịch Thừa Quân đang giúp Bạch Khởi thu dọn đồ đạc.

Phút thứ 89 chuẩn bị ra khỏi nhà, cậu mợ cũng mang theo vali cùng bọn họ về nước.

“Nếu phải về nước, vậy vừa lúc cũng để hai bên gia đình gặp nhau.” Mợ nói.

Cậu Tịch: “Đúng vậy.”

“Chúng ta cũng giúp theo dõi một chút, dù sao hai đứa cũng là người trẻ tuổi, nếu không bắt được Vương Binh nhả tiền thì sao?” Mợ nói.

Cậu Tịch: “Đúng vậy.”2

Bạch Khởi khẩn trương siết chặt ngón tay, trả lời: “… Dạ.”

Gia đình của hai bên gặp nhau… có cảm giác giống như bàn bạc cho kế hoạch tổ chức hôn lễ sắp tới.1

Đoàn người cứ như vậy hiên ngang lẫm liệt hướng đến sân bay.

Adolf ngồi trong câu lạc bộ, hút một điếu xì gà, nghe người phiên dịch nói về các tin tức ở Hoa Quốc.

Hắn thì thầm: “Tôi cũng muốn có tên.”

Điện thoại của hắn rung lên, tin nhắn đến.

Là Tịch Thừa Quân gửi.

“Cảm ơn.

Cảm ơn ―― Bạch Khởi.”

Hai chữ cảm ơn ở cạnh nhau, cho dù không nhất thiết phải tách ra hai lời cảm ơn, nhưng tin nhắn vẫn nhiều thêm một dòng.

Adolf đặt điếu xì gà xuống, mỉm cười.

Nhìn thấy bảo bối của người khác vẫn như cũ lấp lánh rực rỡ, hắn sẽ có một loại ảo giác, giống như từ hàng ngàn hàng vạn tia sáng ấy, hắn cũng nhận được một tia trong đó.4

Thời điểm chuyến bay của Bạch Khởi hạ cánh tại Trung Quốc đã là buổi trưa chiều.

Ánh sáng mặt trời tràn ngập toàn bộ sân bay được rọi vào từ cửa sổ sát đất.

Vô số kênh truyền thông cầm theo micro tấn công mục tiêu sẽ đi ra từ cổng an ninh.

Ai đó thậm chí còn bắt đầu phát sóng trực tiếp.

“Có thể kẻ bỏ chạy sẽ bị đè đầu cưỡi cổ còng tay trùm bao đen…”

“Tôi dường như nhìn thấy chú cảnh sát!”

“Xuống rồi xuống rồi! Ủa… Là ai thế? Cậu… cậu của thầy Tịch?”

【 Hả? Có cái gì nói cái đó, khuôn mặt của cậu Tịch công nhận có vẻ khó chịu quó 】

【 ủa vậy tính ra kịch bản hào môn thế gia hay chiếu trong phim truyền hình là hông có hả? Sau khi ra mắt gia đình, cậu mợ còn cùng cháu dâu trở về nước?! Đù, Bạch Khởi thật sự ngầu đét! 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN