Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 79: Em trai
Sau khi Bạch Khởi cúp điện thoại, cậu nghiêm túc suy nghĩ về việc Frank sắp đến, liệu cậu có nên thực hiện công tác tư tưởng tâm lý với thầy Tịch nhà cậu không nhỉ.
Tịch Thừa Quân vẫn chưa biết chuyện về Frank, anh thấp giọng nói: “Anh sẽ để Thượng Quảng đi thương lượng hợp đồng này cho em. Bản hợp đồng gốc không cần lấy lại.”
“Không cần lấy lại sao?”
“Ừm. Nếu đối phương thấy em chẳng những không hoang mang rối loạn mà còn tham gia chương trình tuyển tú…”
Bạch Khởi trả lời: “A, chỉ cần em không hoảng loạn, thì hoảng loạn chính là người khác!”
Vừa lúc này, ba Bạch mở ra ngăn đá tủ lạnh, lớn tiếng hỏi: “Hai đứa ăn kem không?”
Bạch Khởi lớn tiếng đáp: “Con ăn!”
Không chỉ ăn, cậu còn nhiệt tình đem que kem bẻ thành hai đoạn, chia thầy Tịch một nửa.
“Hồi nhỏ Thầy Tịch từng ăn cái này chưa?”
“Anh chưa từng.” Tịch Thừa Quân nắm lấy trong tay, híp mắt nói: “Rất lạnh.”
Bạch Khởi gật đầu, còn chưa kịp phản ứng thì Tịch Thừa Quân đã lấy mất nửa còn lại trong tay cậu.
“Anh cầm, em ăn đi.” Tịch Thừa Quân nói.
Bạch Khởi không khỏi nhìn xuống tay mình. Sau khi bị kem làm cho đông lạnh, làn da trông càng xinh đẹp hơn.
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân từ từ thưởng thức cắn qua cắn lại que kem đến quên hết trời trăng mây gió, lúc sau mới chợt nhớ ra, chết chưa, chuyện chính chưa làm! Vụ của Frank cậu chưa nói!
Bạch Khởi chớp mắt nhìn Tịch Thừa Quân, chỉ thấy thầy Tịch đang yên lặng nhìn cậu chằm chằm.
Nói một cách chính xác, anh nhìn chằm chằm vào môi cậu, ghi hết những động tác liếm – cắn kem của cậu vào đáy mắt.3
?
Thầy Tịch ơi, anh có vẻ không đúng hen.
Ánh mắt của Tịch Thừa Quân rất bình tĩnh, không có thêm bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng ánh nhìn yên tĩnh pha lẫn sự chăm chú này còn có lực sát thương mạnh hơn so với cái nhìn nóng bỏng bình thường. Điều này làm cho Bạch Khởi có một loại cảm giác, người đàn ông trước mặt thanh tỉnh, lý trí nhưng lại khao khát muốn cậu.
“Em không ăn nữa đâu, lạnh quá.” Bạch Khởi khẽ giọng nói.
Tịch Thừa Quân gật đầu, bắt đầu ăn nửa phần còn lại mà Bạch Khởi chưa ăn hết.
Người đàn ông đẹp trai ổn trọng nội liễm lại đang nghiêm túc thưởng thức món ăn dành cho trẻ con.
Bạch Khởi nhìn anh ăn từng chút từ dưới lên trên, sau đó ở phần đỉnh mà nhẹ nhàng cắn cắn.1
Bạch Khởi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ai dô.
Mình cũng có chút không đúng.
Cậu Tịch bàn chuyện làm ăn xong, đã hơn bốn giờ chiều.
Theo thói quen khi ở nước ngoài, ông sẽ lập tức lao tới hạng mục tiếp theo. Nhưng hôm nay, ông đặc biệt yêu cầu người lái xe đi một vòng, đón mợ và Tô Mỹ Nhàn.
Tài xế hỏi: “Giám đốc Tịch đi đâu vậy?”
“Đón tôi ở đâu, đưa về ở đó.”
Tài xế không khỏi lẩm bẩm, người giàu thế này mà ở nhà trên con đường tầm thường vậy sao?
Ở lại một ngày mà còn chưa xong nữa à?
Chỗ đó, nhỏ như vậy…
Mợ cũng ngạc nhiên trong giây lát.
Bà không nhịn được nhìn cậu Tịch nhiều thêm một chút.
Chẳng qua mợ cũng cảm thấy ở cùng với nhà họ Bạch rất vui vẻ, mẹ Bạch Khởi thật sự rất biết cách khen ngợi người khác, thời điểm cùng nhau đi dạo phố, cũng rất nhanh chọn được cho bà rất nhiều bộ quần áo thích hợp. Bà hiếm khi đạt được sự vui vẻ từ những hoạt động vô nghĩa như vậy.
Cho nên ở thêm vài ngày cũng không sao.
“Đi thôi.” Cậu Tịch thúc giục.
Hôm qua ông theo Bạch Sơn học nấu ăn còn chưa thành tài đâu.2
Tô Mỹ Nhàn thấy thế, không nhịn được cười nhẹ một cái.
Như người xưa vẫn nói, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, đôi khi nó còn đại diện cho sự kết hợp của hai gia đình. Mặc dù Khởi Khởi và Tịch tiên sinh đều là đàn ông nhưng bọn họ vẫn nên được đối xử tôn trọng một khi đã kết hôn. Cùng Tịch gia hoà thuận trò chuyện đã vượt qua mong đợi của bà, xem như cũng trút bỏ nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng người mẹ.
Cả ba người ở đây đều có tâm tình rất tốt.
Không khí ấm áp và yên bình.
Chờ xe đến tầng dưới chung cư, bọn họ cùng nhau chậm rãi leo lên cầu thang, trước khi tới cửa, ba người liền dừng bước.
Chỉ thấy trước cửa chống trộm kiểu cũ, có một thiếu niên dáng người không thấp, tay xách một chiếc túi to tướng dường như có thể phang bể đầu một người, đang lén lút đứng trước cửa, chốc chốc lại nhìn điện thoại, rồi lại lén lút nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Cậu Tịch phản ứng nhanh nhất, sắc mặt trầm xuống, ra hiệu cho hai người phụ nữ “lui về phía sau”.
Nhưng Tô Mỹ Nhàn lại lộ ra vẻ trầm ngâm.
Bà thầm nghĩ, điều này hơi giống với cảnh tượng khi người đại diện của Tịch Thừa Quân đến thăm lần trước. Nhưng gia đình hai bên đã nhìn gặp nhau, Khởi Khởi có thể đi đâu đưa thêm một người tới đây? Đây cũng không phải là bạn trai cũ mà Khởi Khởi từng nói?
Không chờ Tô Mỹ Nhàn suy nghĩ kỹ càng về thân phận của người này, cậu Tịch đã bước tới, từ phía sau nắm lấy cổ áo của người đó.
“Gọi cảnh sát!” Cậu Tịch vừa lạnh giọng nói, vừa dứt khoát khoá chặt tay đối phương, sau đó lật người lại.
Lúc này, toàn bộ gương mặt của thiếu niên phô bày trước mắt mợ cùng Tô Mỹ Nhàn.
Trẻ tuổi.
Ngũ quan tuấn tú.
Da hơi trắng, có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
Nhưng thiếu niên vẫn lịch sự lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không phải là kẻ trộm.”
“Không giống như dáng vẻ của tên trộm chuyên cướp bóc.” Mợ nói.
“Cũng không giống như người phát tờ rơi đặt lên trước cửa từng nhà.” Tô Mỹ Nhàn nói xong, không thể không nói thêm một câu:
“Còn có chút… quen mắt.”
Nhưng sự quen thuộc này không thể diễn tả được.
Bà chắc chắn rằng chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi này.
Sau đó, bọn họ nghe thấy thiếu niên hỏi lại: “Bạch Khởi… sống ở đây?”
Cậu Tịch giễu cợt “ha” một tiếng, vẻ mặt vô cảm có chút thay đổi.
Rất hiếm khi nhớ rằng Tịch Thừa Quân là cháu trai của mình.
“Cậu tìm Bạch Khởi? Cậu ấy kết hôn rồi.” Cậu Tịch nói.
Thiếu niên:???
Thiếu niên: “Tôi biết.”
Cậu Tịch kéo cổ áo hắn, đẩy người về phía bức tường: “Biết rồi tại sao còn đến tìm?”
Hôm nay để cậu giải quyết phiền phức này của cháu.
Không cần phải cảm ơn cậu.2
Lần sau cho cậu mượn vợ của cháu thêm mấy tuần là được.
Cậu Tịch đã sớm soạn sẵn lời thoại cho một hồi nữa, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt của thiếu niên bị ông tóm cổ.
Cổ họng ông thắt lại, bất giác trầm giọng hỏi: “Cậu tới đây tìm Bạch Khởi?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên đặt chiếc túi lớn trên lưng xuống, từ từ đứng thẳng dậy.
Bây giờ, chiều cao của hắn có vẻ tương đương với cậu Tịch.
Hắn có chút mờ mịt xua xua tay: “Tôi thật sự không nói dối… Tôi…”
“Làm sao cậu biết Bạch Khởi?”
“Ở nước ngoài, lúc anh ấy ghi hình chương trình.”
“Vào đi.” Cậu Tịch bình tĩnh nói, “Bạch Khởi sống ở đây.”
Tô Mỹ Nhàn nghi hoặc nhìn thoáng qua, rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi ngay ngắn.
Bạch Khởi thăm dò hỏi: “Mẹ?”
Cậu nhìn mẹ mình bước vào, theo sau là mợ, cuối cùng là cậu Tịch. Hở?… Còn có ai thế?
Thiếu niên đi phía sau, trên người dính chút bụi trắng do bị chà xát với bức tường bên ngoài, bám trên áo khoác xám nên cực kỳ bắt mắt.
Bạch Khởi ngẩn người một lúc mới nhận ra đối phương.
“Frank?”
Nhất thời mọi ánh mắt đều rơi trên người Bạch Khởi.
“Đến nơi rồi sao cậu không gọi điện cho tôi thế?” Bạch Khởi hỏi xong rồi nhanh chóng nắm lấy ngón tay của thầy Tịch, khô khan nói: “Để tôi cùng thầy Tịch còn đón cậu chớ.”
Tịch Thừa Quân gãi lòng bàn tay Bạch Khởi, sau đó anh dừng lại, không lên tiếng.
Frank vỗ điện thoại của mình: “Không có tín hiệu.”
Tô Mỹ Nhàn nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Mọi người lại nhìn bà.
Tô Mỹ Nhàn biết “sự quen thuộc” kỳ lạ đến từ đâu rồi.
Thiếu niên này có một loại khí chất rất gần với Tịch Thừa Quân, khi nhìn thấy hắn, khó có thể liên tưởng đến Tịch Thừa Quân ngay. Nhưng khi đã nhìn qua hắn, sau đó gặp lại Tịch Thừa Quân, cảm giác này dần hiện rõ hơn.2
Frank ở bên này hơi lo lắng, hắn thấp giọng hỏi: “Đây đều là người nhà của anh sao?”
Hắn cẩn thận nhìn lướt qua mọi người, trong mắt nổi lên tia sáng khát khao ngưỡng mộ.
Bạch Khởi gật đầu, giới thiệu từng người một: “Mẹ tôi.” “Cậu, mợ.”
Cuối cùng là thầy Tịch.
Cậu do dự một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Chồng của tôi.”1
Đáy mắt Tịch Thừa Quân đột nhiên tăng lên hai phần ý cười, bây giờ nhìn Frank cũng cảm thấy không quá khó chịu nữa.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh cũng nhận ra trên người Frank cùng anh có khí chất tương tự nhau.
Mọi người sẽ bài xích một người khác quá giống mình theo bản năng.
Nhưng hiện tại Tịch Thừa Quân tâm tình cực kỳ ổn định.
Thậm chí anh còn nghĩ Khởi Khởi kiên nhẫn với Frank, có lẽ vì Frank quá giống anh.1
Nghĩ đến điều này, Tịch Thừa Quân càng cảm thấy tốt hơn.
Anh yêu Khởi Khởi.
Khởi Khởi yêu anh.1
Frank dường như chưa bao giờ gặp nhiều người lớn tuổi cùng một lúc, có lẽ cũng chưa bao giờ đến thăm nhà bạn học nào khác.
Hắn cứng ngắc giơ cánh tay lên, chào hỏi chung chung: “Chú, dì và Tịch tiên sinh…”
Lúc này, Bạch Khởi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị, đồng thời cũng giải phóng Frank khỏi sự cứng nhắc.
“Ngồi xuống trước đi? Uống một ly nước chứ?”
Frank thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trả lời: “Được được.”
Tô Mỹ Nhàn thả đồ trong tay xuống: “Khởi Khởi, con tiếp đãi khách, mẹ với ba gọt một ít trái cây mang ra.”
Bên này, cậu Tịch lặng lẽ đi đến bên cạnh Tịch Thừa Quân, vỗ vai anh, Tịch Thừa Quân quay lại nhìn cậu Tịch, sau đó theo cậu Tịch vào trong.
Dù sao cũng là cậu cháu ruột thịt, hai người vẫn ăn ý hiểu nhau.
Lập tức trong phòng khách chỉ còn lại Frank, mợ và Bạch Khởi.
Frank uống một ngụm nước, không còn hồi hộp như ban nãy, hắn nhẹ giọng nói: “Gia đình anh thật nhiều người.”
Bạch Khởi: “Không có nhiều đâu.” Cậu hỏi: “Cậu thuê nhà ở đâu?”
“Không có, tổ chương trình nói sẽ cung cấp cho tôi ký túc xá.” Frank cười, vẻ mặt ôn hoà: “Tôi thật sự cảm động rồi. Nếu có thể kiếm được tiền, tối nhất định chia cho anh một nửa.”
Bạch Khởi chợt nhớ ra: “Cậu tham gia chương trình nào nhỉ?”
Frank: “《 Trích Tinh Thiếu Niên* 》.”
*Bản gốc 摘星少年, thuần Việt có thể là “Thiếu niên hái sao trời”, mà mình để nguyên tên luôn ha, hai chữ “Trích Tinh” nghe hay hay.
?
Quen tai thế nhợ.
Cái tên cũng nghe khá hay.
Bạch Khởi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Thượng Quảng.
【 Anh Thượng, chương trình đó tên gì thế? 】
【 Trích Tinh Thiếu Niên, tôi đang trên đường đến đó đây. Làm sao vậy? 】
Cái này không gọi là trùng hợp thì gọi là gì nhỉ?
Lúc này, ba Bạch mang trái cây đi sang.
Đồng thời, cửa phòng ngủ của Bạch Khởi mở ra, Tịch Thừa Quân và cậu Tịch lần lượt bước ra ngoài.
Để xem nào, dùng câu văn hay con chữ nào miêu tả vẻ mặt Tịch Thừa Quân bây giờ nhỉ?
Ổn trọng và điềm tĩnh, ánh sáng xuất hiện như dập tắt màn sương mờ mịt trong mắt anh, kèm theo một tia ngạc nhiên.
Anh sải bước đi thẳng đến trước mặt Frank.
“Tuy rằng hơi đột ngột, nhưng vẫn muốn nhờ cậu cho tôi một vài sợi tóc.”
Cậu Tịch nói ở phía sau: “Tốt hơn là nên lấy máu. Cậu nghĩ cái này chính xác hơn.”
Khuôn mặt ôn hoà của Frank chậm rãi méo mó, cả người run rẩy như sắp khóc tới nơi: “… Tôi… Cho dù cạo sạch lông, rút hết máu, thịt tôi cũng không ngon đâu.” Hắn đột nhiên quay đầu lại, chạy tới nhào vào lòng Bạch Khởi: “Bạch Khởi, anh cứu tôi!”
Thiếu niên to lớn cao chừng mét tám thế mà hoàn toàn treo trên người Bạch Khởi.
Bạch Khởi:???
Nặng đến mức muốn trầm cảm.jpg2
Thầy Tịch có một chút vui vẻ vì có lẽ tìm thấy em trai ruột: “……”
Cũng chẳng phải hạnh phúc gì cho cam.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!