Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được


Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí trời chuyển lạnh, sân vườn từ một màu xanh biếc dần dần chuyển nhạt. Gió thu lên, từng cây Ngân Hạnh khẽ rung theo gió, trải ra từng cành từng cành lá màu vàng óng lộng lẫy cuộn sóng, toàn bộ vườn trường được chúng tô loang lổ giống như một bức tranh sơn dầu.
Học viện Y khoa đóng chếch về phía đông bắc của Trường học, tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, bầu không khí yên tĩnh nghiêm túc trong phòng học cũng dần tan biến, học sinh tụm năm tụm ba lại trò chuyện với nhau, đề tài căn bản đều xoay quanh việc thi giữa học kỳ không thể bỏ qua sắp tới.
Có người giơ tay lên tiếng hỏi giáo sư đang ngồi trên bục giảng: “Thưa giáo sư, phạm vi trọng tâm thi giữa học kỳ là gì ạ?”
Vị giáo sư bưng cốc giữ nhiệt chậm rãi nếm một chút trà nóng, cười đến hòa ái: “Trừ mục lục ra thì tất cả đều là trọng tâm.”
“Dạ ——? !”
Cả phòng học chợt kêu rên một tiếng dài.
Bốn người ở cùng kí túc xá được xếp ngồi cùng nhau cũng thực sự khó có thể kiềm chế được mà than thở.
“Chế độ lọc dân chuyên cũng thật tốt quá đi, thi cuối kỳ hàng năm như thi Đại học. Đây là còn chưa tới cuối kỳ đó!”
Anh lớn của ký túc xá – Chân Lăng than thở. Tuy rằng trong bốn người anh là lớn nhất, nhưng lại là người sở hữu bộ mặt con nít nhất. Anh lật loạn quyển vở lên, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, quay đầu hỏi anh hai bàn bên cạnh: “Bác Nhi, môn Nội khoa học đến chương mấy rồi?”
“Thầy Lưu có nói, cơ mà em không nhớ rõ.” Anh hai đẩy đẩy mắt kính, quay sang bàn bên cạnh cầu viện, “Hạc Hạc em có nhớ không?”
Được gọi là giấy note ghi nhớ của ký túc xá – Lâm Dữ Hạc không có phụ lòng kỳ vọng của người khác: “Chương mười ba.”
“Ờ ha.” Nghe cậu nói như vậy, Chân Lăng mới miễn cưỡng tìm về chút ký ức rải rác, “Môn Ngoại khoa có phải cũng thi đến chương mười ba rồi không?”
Lâm Dữ Hạc lắc đầu: “Mười lăm ạ.”
Anh hai cau mày: “Sao lại nhiều như vậy? Anh còn tưởng môn Bệnh lý mới đến chương mười lăm chứ.”
Lâm Dữ Hạc bật cười, nụ cười có chút khổ sở lại có ý tứ hàm xúc: “Thật ra, Giải phẫu cũng tới chương mười lăm rồi.”
Anh hai: “? ? !”
Chân Lăng cầm lấy tóc tai, quả thực muốn qua đời quá: “Tại sao nhiều như vậy hả trời! ! Ngay cả phạm vi trọng tâm ông đây cũng không nhớ được, thi thố cái gì cơ chứ!”
Anh hai cũng nằm nhoài trên bàn: “Các cụ nói cấm có sai —— sinh lý sinh hóa, tất có một vần. Bệnh lý bệnh sinh, cửu tử nhất sinh*… Tôi xin giơ tay rút lui thôi.”
*cửu tử nhất sinh: chín tử một sinh.
Lâm Dữ Hạc buồn cười nhìn hai người bọn họ, lắc lắc đầu: “Chờ em sửa lại phạm vi ôn tập mười một môn một chút rồi đưa cho cả ký túc xá học.”
Hai người lập tức đổi giọng, cảm động rơi nước mắt: “Hạc Hạc, Hạc cưa cưa! Cưa cưa chính là ân nhân cứu mạng của thiếp đó!”
Ba người đang trò chuyện chợt có hai nữ sinh đi tới, trong đó một người được xưng nữ thần của khoa – Hệ Hoa. Ba người dừng lại, Hệ Hoa vuốt lại mái tóc xõa dài hơi xoăn của mình, động tác kia khiến mùi nước hoa trong veo nhàn nhạt lững lờ bay tới.
Hệ hoa cầm trong tay hai quyển vở đặt lên bàn, đẩy về trước mặt Lâm Dữ Hạc. Cô mím mím môi, khóe môi hiện ra nếp nhăn nhợt nhạt: “Dữ Hạc, cảm ơn cậu vì đã cho tôi mượn vở ghi.”
Lâm Dữ Hạc nhận lấy vở của mình, cười cười: “Không cần cảm ơn đâu.”
Thật ra cậu cũng thuộc loại nam sinh đáng chú ý vì vẻ ngoài thu hút, thậm chí là đẹp đến nỗi có chút bức người, hơn nữa lại sở hữu làn da rất trắng, thuộc loại dễ nhìn thấy nhất nếu ở trong một đám đông, nhưng nhìn qua khá khó để tiếp cận.
Cơ mà tính cách cậu ôn nhu, khí chất lại ôn nhã (ôn hòa nhã nhặn), che đậy được không ít lực sát thương của ngoài hình, nên người khác mới dám tới gần tiếp xúc.
Bây giờ nở nụ cười, cũng làm người ta càng ngày càng khó kiềm lòng.
Hệ Hoa có chút đỏ mặt, nói xong một câu “Chữ viết của cậu rất đẹp”, liền vội vội vàng vàng kéo theo bạn thân chạy biến đi mất.
Chờ hai nữ sinh nhỏ giọng cười nói đi xa, Chân Lăng vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm xem toàn bộ quá trình đưa tay đâm đâm Lâm Dữ Hạc mấy cái, không nhịn được mập mờ: “Ái chà Hạc Hạc, có phải Hệ Hoa có ý gì gì với cậu không đấy?”
Lâm Dữ Hạc đang tìm giấy viết để viết phạm vi ôn tập, nghe vậy có chút mờ mịt: “Ý gì cơ ạ? Không phải chứ, cậu ấy chỉ tìm em để trả lại vở ghi môn Khoa nhi thôi mà.”
“Hệ Hoa kia là một trong số mười người có thành tích đứng đầu của khối mà còn phải mượn vở ghi của cậu ấy hả?”
Chân Lăng không tin, chỉ cảm thấy đầu óc Lâm Dữ Hạc chậm chạp thì có.
“Mượn vở ghi chính là kỹ xảo thường dùng để bắt chuyện với người khác đó nhóc!”
Lâm Dữ Hạc cúi đầu viết, chữ viết thanh thanh sáng sủa. Chân Lăng có trêu chọc cũng không thèm ngẩng đầu: “Vậy thì anh với em bắt chuyện qua bao nhiêu lần rồi?”
“Anh không phải giống kiểu vậy, anh mầy là THẲNG NAM nhá.” Chân Lăng bĩu môi, còn cố ý tăng thêm âm lượng vào hai từ “thẳng nam”.
Vì giọng nói và khuôn mặt con nít nên Chân Lăng bị không ít bị người hiểu lầm tính hướng. Lúc trước anh cũng thử yêu đương nhưng đều bị mấy nữ sinh đá đít, để lại không ít ký ức đen tối, cho nên đối với nhưng chuyện như vậy thì khá là để tâm, mỗi lần đều sẽ cố gắng lên giọng dạy dỗ.
Lâm Dữ Hạc bật cười, không để ý tới anh nữa, tiếp tục viết bài.
Mới vừa viết xong phạm vi ôn tập, cửa sau của phòng học liền truyền đến một tiếng động nhỏ, Lâm Dữ Hạc tùy ý liếc về phía sau một cái, đối mặt với một khuôn mặt mừng rỡ.
“Học trưởng! Lâm học trưởng!”
Đó là khuôn mặt của một nữ sinh xa lạ, hưng phấn vẫy tay với cậu, tuy là đã cố gắng đè thấp giọng nói nhưng vẫn cứ khó nén được vui vẻ.
Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ, nhưng vẫn đứng dậy đi tới cửa sau. Đến lúc hắn trở lại chỗ ngồi, trong tay là một cái ô đi mưa được cụp lại cẩn thận, cùng với một cái túi giấy Starbucks đang tản ra hương cafe thoang thoảng.
Anh hai thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
Lâm Dữ Hạc đặt túi giấy lên bàn: “Một đàn em lớp dưới, đến trả ô.”
Để tỏ lòng biết ơn còn đưa một kèm một ly cafe.
Chân Lăng nâng cằm nhìn cậu, ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng: “Thiếu chút nữa thì quên mất, mượn ô hình như cũng là một phương pháp tiếp cận khá hoàn hảo.”
“Không phải đâu, chỉ là một đàn em lớp dưới em tình cờ gặp được ở thư viện thôi.” Lâm Dữ Hạc có chút bất đắc dĩ, giải thích, “Lần trước đi thư viện về thì trời mưa, đúng lúc Hồi Khê tới tìm em cũng mang theo ô, em liền đưa cái ô này cho đàn em đó mượn.”
Chân Lăng cười hì hì nói: “Hiểu hiểu, giúp người khác cũng là niềm vui.”
“Cơ mà thật ra tiếp cận cũng không có tác dụng gì, ” anh bày ra một bộ dáng trịnh trọng thành kính, “Người yêu của Hạc Hạc chúng ta chính là em gái ‘học tập’ mà.”
Anh hai cũng gật gật đầu: “Hạc Hạc đúng là vô cảm với yêu đương, chỉ muốn học tập. Lần trước chị của tôi lấy trường học làm lễ đường đám cưới, lúc ném bó hoa Hạc Hạc lại là người bắt được, lúc đó không phải mọi người còn nói, hoa này e là trong thời gian ngắn không thể ném truyền cho ai được nữa, Hạc Hạc vội vàng học nghiệp, khẳng định không thể kết hôn sớm được.”
Vốn chỉ là ba hoa đùa giỡn, nhưng khi nghe thấy hai từ “kết hôn” này, sắc mặt Lâm Dữ Hạc đột nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt dần.
Đang nói, thành viên cuối cùng của ký túc – Thẩm Hồi Khê trở về. Cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy túi giấy trên bàn, nghi ngờ nói: “Không phải ba người nói nghỉ giữa giờ không ra ngoài sao, ai mua Starbucks vậy?”
Lâm Dữ Hạc nói: “Đàn em lần trước ở thư viện cho mượn dù đưa đó.”
Chân Lăng và anh hai đều không có thói quen uống cafe, Lâm Dữ Hạc đẩy túi giấy về phía Thẩm Hồi Khê một cái, hỏi: “Cậu uống không?”
“Uống luôn, cảm ơn nha.”
Thẩm Hồi Khê biết cậu không thích đồ đắng, tiện tay nhận lấy.
Tiếng chuông vang lên, thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, giáo sư tiếp tục lên lớp, trong phòng học cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lâm Dữ Hạc đang viết bài, bỗng nhiên bị người nào đó nhẹ nhàng chọt chọt vào vai.
Cậu quay đầu nhìn về Thẩm Hồi Khê bên cạnh, liền thấy đối phương mở rộng lòng bàn tay đang nằm một tờ giấy màu hồng nhạt.
Trên tờ giấy rõ rõ ràng ràng viết một câu ——
Em thích anh.
Chân Lăng và anh hai bên cạnh cũng phát hiện hành động của hai người, thấy nội dung trên tờ giấy xong, bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía Thẩm Hồi Khê.
Tên này cũng gọi là nổi danh cao to phú suất đẹp zai, bọn họ cũng không ngờ gu cậu ta lại… mặn như thế.
Chân Lăng không nhịn được giơ ngón tay cái tỏ ý “Người anh em, trâu bò lắm”.
Thẩm Hồi Khê bị hai người bọn họ não bổ không nói nên lời, cậu ta đưa tay vuốt phẳng nếp của tờ giấy ra, lộ ra vài chữ ở phía trước: Lâm học trưởng.
Cả câu chính là: Lâm học trưởng, em thích anh.
Thẩm Hồi Khê chỉ chỉ ly cafe, dùng khẩu hình nói: Rơi từ cái cup holder ra.


(cho những bạn không biết cup holder là gì, cái màu nâu nâu nha)

Hiển nhiên, cái này chính là tác phẩm của vị đàn em vừa nãy.
Không phải drama “bạn cùng phòng của tôi thích một bạn cùng phòng khác” mà hai người Chân Lăng tự não bổ.
Thẩm Hồi Khê đặt tờ giấy lên bàn, dùng hộp bút đè lên đẩy về phía trước, hơi ra hiệu cho Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc hơi nhíu mày, lắc lắc đầu.
Cậu không có nhận đâu.
Thẩm Hồi Khê cho rằng Lâm Dữ Hạc thấy phiền, thật ra chuyện như vậy cậu đã gặp quá nhiều lần, cũng thành quen, cậu ta không đưa tờ giấy cho đối phương nữa, thu lại thả vào trong túi giấy.
Học một tiết đó xong đã là chạng vạng. Thẩm Hồi Khê vươn cánh tay giãn cái thân vừa ngồi lâu tê cứng, hỏi: “Đi thôi, đi ăn cơm. Buổi tối có tới thư viện nữa không?”
Gần đây bọn họ đã quen tới thư viện, hôm nay rất hiếm khi Lâm Dữ Hạc lại từ chối.
“Không, có người thân tôi qua chơi, tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm với bọn họ.”
Tách nhau với đám bạn cùng phòng xong, Lâm Dữ Hạc về ký túc xá thay áo khoác rồi đi ra cửa. Cậu mặc một chiếc áo khoác lông dáng dài, khăn quàng cổ chống gió và khẩu trang, nhìn qua rất ấm áp.
Nhưng cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.
Thành phố Yến vào mùa thu đông có nhiều gió, mỗi một trận gió đối Lâm Dữ Hạc mà nói đều là một hình phạt tàn khốc. Huống chi bây giờ còn là ban đêm, từ ký túc xá đến cửa trường học vài bước, đôi tai vốn trắng nõn của Lâm Dữ Hạc liền bị cóng đến hồng thấu, ngược lại đầu ngón tay lại như thiếu máu mà tái nhợt, lạnh đến đau đớn.
Cậu đeo khẩu trang, nhưng cũng không thể thoát được khí lạnh đang tập kích, bên trong cuống họng bắt đầu có cảm giác ức chế ngứa ngáy, không kìm được mà ho thành tiếng.
Lâm Dữ Hạc hay bị ho khan, trước khi phẫu thuật vào năm mười tám tuổi, mỗi lần ho cậu đều rất khó dừng lại. Mặc dù bây giờ tình hình đã chuyển tốt hơn rất nhiều, nhưng mỗi lần bị lạnh, cậu vẫn là thấy tức ngực khó thở, ho đến nỗi rất khó chịu.
Một đường đi thẳng tới trạm tàu điện ngầm, viền mắt Lâm Dữ Hạc đã nổi lên ửng đỏ. Hơi ấm dồi dào bên trong ngăn cách được giá lạnh bên ngoài, nhưng lại không thể xua tan hơi lạnh trong cơ thể. Cậu bỏ xuống một bên khẩu trang, nắm tay để dưới môi ho hai tiếng, chậm rãi hít một hơi dài.
Một bác gái cùng xếp hàng vào ga nhìn cậu vài lần, không nhịn được hỏi: “Cậu trai này, cậu không sao chứ?”
Lâm Dữ Hạc có vẻ ngoài ưa nhìn, vốn là rất dễ khiến người khác yêu thích, cộng thêm trời lạnh làm trên mặt mất hết màu máu, lại càng khiến người ta không khỏi quan tâm. Bác gái nhiệt tình nhắc nhở cậu: “Trạm tàu điện ngầm có phục vụ nước nóng đó, cậu có thể đến uống để sưởi ấm một chút.”
Lâm Dữ Hạc khoát tay một cái: “Cháu không sao đâu ạ.”
Cậu nhìn bác gái cười cười, mặt mày cực kì ôn nhu: “Cảm ơn cô.”
Bác gái không nói gì nữa, ngược lại nhóm mấy nữ sinh đằng sau lại nhỏ giọng bắt đầu trò chuyện, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Dữ Hạc mấy lần, thỉnh thoảng còn có tiếng xì xào bàn tán đại loại như “Đẹp trai quá” văng vẳng.
Đứng đứng ngồi ngồi không được nhiều, thân thể còn chưa kịp ấm áp lại, Lâm Dữ Hạc đã phải đi xuống tàu điện ngầm, đi ngược lại mấy trăm mét, mãi đến tận khi đi vào một quán ăn ấm áp cậu mới thoáng thở phào.
Dưới sự chỉ dẫn của bồi bàn cậu đã đi tới lầu ba, Lâm Dữ Hạc giơ tay gõ cửa phòng một cái.
Bên trong truyền tới một giọng nữ nghiêm túc: “Vào đi.”
Cậu đẩy cửa đi vào, trong phòng có một người phụ nữ trung niên mặc trang phục gọn gàng đang ngồi ở đó, bà mặc một bộ quần áo của doanh nhân chỉnh tề, tóc ngắn, khuyên tai có hoa văn thâm thuý, nhìn qua thôi cũng làm người ta cảm thấy rất nghiêm khắc.
Lâm Dữ Hạc gọi một tiếng: “Dì.”
Người phụ nữ gật gật đầu, cằm khẽ nâng, ra hiệu cho cậu: “Ngồi đi.”
Lúc bà nói chuyện ngữ khí cũng không có chút gợn sóng, cử chỉ giống như là đang đối mặt với nhân viên cấp dưới.
Lâm Dữ Hạc ngồi xuống, nhìn một lượt trong phòng, hỏi: “Ba con đâu ạ?”
Người phụ nữ nói: “Công ty có việc, ông ấy không qua đây được, bữa cơm hôm nay dì mời con.”
Lâm Dữ Hạc rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Con cảm ơn dì.”
Mẹ kế và ba Lâm đã kết hôn được nhiều năm, cậu vẫn luôn xưng hô với mẹ kế như vậy không thay đổi.
Đối phương cũng không bắt cậu đổi xưng hô.
Chỉ có hai người ăn cơm tối, bầu không khí càng thêm nặng nề, lại càng không giống bữa cơm gia đình. Lâm Dữ Hạc cũng bày tỏ rằng mình ăn cái gì cũng được, mẹ kế trực tiếp gọi một phần đồ ăn, thực đơn cũng không có xem qua, rõ ràng không phải vì ăn cơm mà tới.
Người phục vụ đưa hai cốc cafe đến trước, nhận được đơn chọn món xong cũng rời đi, trong phòng chỉ còn dư lại hai người.
Mẹ kế dùng tay gõ bàn một cái, nói.
“Lần này dì đến đây chính là muốn tìm con tán gẫu một chút về việc kết hôn với Lục gia đại thiếu.”
°
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Dữ Hạc: Tui còn trẻ, tui muốn đi chill.
Lục Nan: Còn tôi thì hơi sốt ruột.
(Lục Nan là tên công nhà mí cô :>)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN