Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được - Chương 29: Hình như lại hôn ba nghìn chữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được


Chương 29: Hình như lại hôn ba nghìn chữ


Lâm Dữ Hạc từ thư phòng đi ra, thở phào một cái.

Chính cậu cũng ý thức ra được chuyện bé xé ra to vừa rồi, thật ra cậu hoàn toàn không cần phải vội vã chạy tới đó, nghĩ rằng người như Lục tiên sinh cũng không có khả năng hiểu lầm.

Lâm Dữ Hạc điều chỉnh lại tâm trạng của mình xong, ép buộc bản thân không được nghĩ nhiều, bắt đầu làm chuyện của mình.

Phải ghi nhớ tiêu bản soi mô bệnh học, phải sắp xếp lại trọng tâm của Bệnh sinh học, mấy trang to tên thuốc của Dược lý học còn chưa nhớ hết, còn phải tải một ngân hàng câu hỏi mới của Miễn dịch học…..

Nghĩ tới nghĩ lui, quyển tạp chí mà Lục tiên sinh làm nhân vật bìa ngoài kia liền thật sự bị đuổi ra khỏi trí óc cậu, trong đầu chỉ còn lại bóng dáng duyên dáng của “Lam Sắc Sinh Tử Luyến”.

Bìa sách giáo khoa của khoa Y đều là màu xanh da trời, mỗi quyển ít nhất là một trăm trang, mỗi một chữ đều có thể là trọng tâm, được các sinh viên ngành Y khoa đặt cho cái tên—— “Lam Sắc Sinh Tử Luyến”*.

Chỉ là Lâm Dữ Hạc vừa mới khôi phục lại được một chút thì lại nghe thấy được có người gọi cậu.

“Ninh Ninh!”

Lâm Dữ Hạc dừng lại bước chân, quay đầu lại.

Lục tiên sinh?

Anh đã đi tới cửa phòng ngủ, cách thư phòng hai cái hành lang. Nhưng giọng nói ấy vẫn truyền tới vô cùng rõ ràng, hơn nữa giọng nói đang nhỏ dần, người đàn ông gọi cậu cũng đã xuất hiện ở cuối hành lang.

Lục Nan đi nhanh tới phía cậu, còn có vẻ đi nhanh hơn bình thường, Lâm Dữ Hạc vừa mới chớp mắt cái người đàn ông đã đứng ở trước mặt, vươn tay ra bắt lấy cánh tay cậu.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, không biết đối phương sao lại vội vã như vậy.

“Ninh Ninh.”

Lục Nan lại gọi cậu một tiếng, lồng ngực gấp gáp phập phồng hai lần, đôi đồng tử đen thẳm nhìn chằm chằm cậu.

Người đàn ông như là đang mượn một tiếng này đè nén cái gì đó xuống, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn không phát hiện ra, chỉ không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác bị bắt được.

Cậu ngờ vực: “. . . Ca ca?”

Lục Nan hít sâu một hơi, lúc mở miệng lần nữa thì đã bình tĩnh xuống, không có gì khác biệt so với mọi ngày, chỉ là trong giọng nói còn lộ ra một trút khàn khàn trầm thấp.

“Những quyển đó là tạp chí bản mẫu mà tòa tạp chí thường gửi tặng, hay là của em tự mua?”

Trong phút chốc Lâm Dữ Hạc nghẹn lời.

Người nọ hỏi vấn đề này vô cùng chính xác, khiến cậu có muốn mập mờ lơ mơ như lúc nãy cũng không được.

Đúng vậy, tạp chí bản mẫu cũng có thể được mua về.

Cậu chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Là em mua ạ.”

Lòng bàn tay Lục Nan bắt lấy cánh tay cậu có chút nóng đến phát bỏng: “Mua nhiều như vậy?”

Lúc này, “Lam Sắc Sinh Tử Luyến” cũng không thể làm cho cậu bình tĩnh xuống được nữa rồi.

Bị làm rõ quá mức trực tiếp, Lâm Dữ Hạc thực sự không biết nên trả lời như thế nào mới được.

“Cũng không coi là nhiều. . .”

Lục Nan liền thay đổi dáng vẻ vừa rồi, trái lại trở nên kiên nhẫn đến kỳ lạ, cũng không truy hỏi nữa, cứ như vậy mà nhìn cậu.

Nếu như Lâm Dữ Hạc không chột dạ, vậy thì vấn đề này vốn dĩ rất dễ trả lời, thậm chí đơn giản đến mức có chút vô vị.

Đáng tiếc trong lòng cậu có quỷ.

“Em là nghĩ” Lâm Dữ Hạc cố gắng chọn lọc từ ngữ, nhưng đầu óc sớm đã bất động từ lâu: “Lần trước luyện tập em biểu hiện không tốt lắm, nhớ tới ca ca đã nói nhìn nhiều là sẽ quen, cho nên muốn mua về nhìn nhiều một chút. . .”

Lục Nan cúi đầu nhìn cậu, khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn, gần đến mức có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương.

“Vậy không phải nhìn người thật thì càng tiện hơn sao?”

Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà lùi về sau một chút.

Lực uy hiếp của người thật. . . quá mạnh mẽ.

Không đợi cậu lùi lại được bao nhiêu, phần ót của cậu đã bị một bàn tay giữ lại.

Không thể trốn thoát.

“Cho nên, em muốn quen hơn chút?” Ánh sáng trong đôi đồng tử sâu hun hút của Lục Nan trầm xuống, thấp giọng hỏi cậu

“. . . Vâng.” Lâm Dữ Hạc giải thích: “Em lo biểu hiện trên hôn lễ không. . .”

Nói còn chưa dứt lời, hàng lông mi run rẩy căng thẳng đã bị hôn lên một cái.

“Biểu hiện của em vẫn luôn rất tốt.”

Giọng Lục Nan khàn khàn.

Hôn mắt dường như đã trở thành một loại tín hiệu. Lâm Dữ Hạc bị người nọ kéo vào phòng ngủ, đó là không gian có tính riêng tư rất mạnh, bình yên, yên tĩnh, chỉ thuộc về duy nhất hai người, lại có thể xảy ra rất nhiều chuyện ở chính nơi này.

Lâm Dữ Hạc bất giác có chút căng thẳng, vì chuyện sắp xảy ra là một điều xa lạ và không còn trong tầm kiểm soát của cậu. Thẳng đến khi thấy người đàn ông cũng không có ý tứ đi lên giường, mà là lựa chọn sô pha ở bên cạnh, cậu mới thả lỏng hơn được một chút.

Sau đó một giây kế tiếp, cậu đã bị kéo đến trên đùi của người đàn ông.

Lục Nan ngồi vào sô pha, Lâm Dữ Hạc thì ngồi trên đùi anh, thậm chí ánh mắt cậu bằng nhau với người đàn ông, không cần lại phải bị nắm cằm ngẩng đầu lên ngước nhìn đối phương. Nếu như Lâm Dữ Hạc ngồi thẳng một chút, thậm chí còn có thể cúi đầu xuống nhìn đối phương.

Cái tư thế này dường như có độ tư do cao hơn lần trước một chút, không hề giống như lần trước không có cách này chạy trốn.

Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi, lúc chân chính chạm vào, Lâm Dữ Hạc vẫn là cảm thấy có ảo giác bị xâm chiếm hoàn toàn như cũ.

Cậu không hề có kinh nghiệm nào khác để có thể so sánh, cũng không hứng thú với loại sự tình này, cho nên Lâm Dữ Hạc không biết có phải tất cả mọi người khi hôn môi đều sẽ như vậy hay không, nhưng Lục tiên sinh luôn luôn như vậy, cho dù động tác có ôn nhu cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ tạo cho người khác cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.

Thật giống như có cái gì đó khổng lồ và hung mãnh ẩn giấu dưới động tác đụng chạm nhẹ nhàng lại chậm rãi, tựa như nếu cậu không chú ý, liền sẽ bộc phát ra, nuốt toàn bộ Lâm Dữ Hạc vào trong bụng.

Nuốt vào đến mức không còn lại gì, đến cả xương cũng không còn lại một mảnh.

Lâm Dữ Hạc cũng không hiểu loại cảm giác nguy hiểm này là từ đâu mà đến, rõ ràng động tác của Lục tiên sinh rất nhẹ, động tác thâm nhập lại càng dịu dàng hơn so với lần trước, không có từng chút từng chút một liếm răng của cậu, không bỗng nhiên khiến người khác run rẩy; cũng không hề thâm nhập sâu hơn vào cổ họng cậu, mà càng giống như là muốn lưu lại dấu vết ở mỗi nơi mỗi chỗ người nọ chạm qua.

Nhưng cái gáy trần trụi của cậu vẫn sinh ra một trận tê dại, không khí lưu động trong vô ý, đều có thể dẫn tới cho cậu sự lạnh lẽo.

“Ưm. . .”

Lâm Dữ Hạc không tự chủ được phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ, chờ đến khi cậu nhớ ra hậu quả do lần trước phát ra tiếng nức nở thì cả người đều cứng lại rồi.

Cậu vẫn luôn không hiểu hôn sâu có ý nghĩa gì, hiện giờ đã đích thân tự mình trải nghiệm rồi, nhưng lại để lại bóng ma quá mức nồng đậm.

Rất may lần này người đàn ông cũng không quá đáng như lần trước, lần này rốt cuộc anh cũng thu liễm lại một ít, trước khi dọa đến Lâm Dữ Hạc thì dừng lại, lui ra một chút.

Chỉ là anh ngưng lại cũng không bao lâu, mới lùi ra được một chút lại tiếp tục hôn cậu.

Hệt như là không kìm nén được, còn chưa hôn đủ.

Có điều lần này người đàn ông cũng không xâm nhập vào bên trong, chỉ là liếm và hôn nhẹ trên môi. Lâm Dữ Hạc có được cơ hội để hòa dịu đi một chút, cậu nỗ lực hô hấp, lúc này mới cảm nhận được hương vị bạc hà trong miệng.

Cũng không biết mỗi ngày Lục tiên sinh dùng nước súc miệng bao nhiêu lần, mỗi lần hôn đều là hương vị bạc hà,

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ lung tung như vậy.

Lại không biết nước súc miệng này là nhãn hiệu nào, có cùng một hãng với nước hoa không. Những mùi hương trên người đàn ông này, đều rất dễ chịu.

Lần này động tác của Lục Nan vẫn rất nhẹ, còn thường sẽ ngưng lại một chút, cho Lâm Dữ Hạc cơ hội để hô hấp.

Chỉ có điều mỗi lần như thế không lâu lắm, rất nhanh sau đó người đàn ông lại hôn tiếp, một lần lại một lần, cứ như thế không thể ngừng hôn.

Mãi đến khi sắc môi của Lâm Dữ Hạc biến thành đỏ mọng, còn tiếp tục nữa sợ rằng môi cậu sẽ sưng đến phát đau lên mất, cuối cùng Lục Nan mới ngừng tay.

Lúc anh dừng lại cũng không thật sự là lùi ra, nhưng cũng không thể tiếp tục hôn nữa, chỉ có thể dùng một ngón tay chặn lại ở khoảng cách giữa hai người, ngón tay cọ trên bờ môi cậu, đè xuống thứ mềm mại đó.

“Đau không?” Anh hỏi.

Lâm Dữ Hạc bị hôn đến biến thành mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hô hấp rất nóng, hơi thở rơi vào trên môi cậu cũng phát bỏng.

“Không đau ạ. . . ưm.”

Tức thì trên môi lại bị hôn một cái nữa

Cái trình tự này không biết là bị lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nếu như Lâm Dữ Hạc còn tỉnh táo thì đã phát hiện ra có cái gì đó sai sai từ lâu.

Cái động tác lặp đi lặp lại này, quả thực khác một trời một vực với tính cách quả quyết ngày thường của người đàn ông.

Nhưng cậu cũng đã bị hôn đến mức rối tung cả lên, chẳng còn sức nào mà suy nghĩ tỉ mỉ được nữa. Mãi đến khi cuối cùng rốt cuộc cũng kết thúc, suy nghĩ trong đầu Lâm Dữ Hạc cũng là —— lần trước bị hôn đến mức mềm nhũn cả chân, lần này ngồi hôn, cảm giác dường như cũng tốt hơn một chút.

Cậu cũng không nhận ra rằng nơi cậu ngồi là đùi của người còn lại, tình huống cũng không có tốt hơn là bao.

Hơn nữa cuối cùng Lâm Dữ Hạc còn bị bế dịch ra bên ngoài một chút, giống như có người sợ cậu nhận ra phản ứng của bộ vị ở bên trong mà cậu đang dựa gần.

Cánh môi được thả ra, sau lưng còn có xúc cảm được người đàn ông từng chút từng chút giúp cậu hô hấp dễ hơn, khi Lâm Dữ Hạc lấy lại được tinh thần mới ý thức được động tác này có gì đó không đúng lắm ——giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Điều không thích hợp nhất chính là, Lâm Dữ Hạc còn phát hiện ra vậy mà dường như mình còn có cảm giác hơi thoải mái.

Cậu vội vội vàng vàng chui ra khỏi lồng ngực của người nọ, tự mình đứng lên.

Bàn tay của Lục Nan từ trên lưng cậu trượt xuống, không hề ngăn cản cậu, chỉ như có như không nắm lấy cổ tay cậu.

“Ninh Ninh?”

Lâm Dữ Hạc hít một hơi thật sau: “Không, không còn sớm nữa rồi, em vẫn còn bài tập chưa làm xong.”

Lục Nan cầm ngón tay của cậu, sau khi xác nhận đầu ngón tay của cậu không đến nỗi quá lạnh, mới nói: “Sấy cho khô tóc rồi hẵng đi.”

Vừa nãy lâu như vậy, tóc cũng đã sắp khô đến nơi rồi.

Lâm Dữ Hạc tuy là nghĩ như vậy nhưng vẫn trả lời một tiếng: “Vâng.”

Cậu tới phòng khách sấy tóc, tiếng của máy sấy tóc rất ồn, lại cũng rất đơn điệu, vừa lúc thích hợp để thả lỏng suy nghĩ.

Lâm Dữ Hạc nhớ lại cảm nhận của mình vừa nãy, không nhịn được mà mím môi.

Trên môi có chút sưng, nhưng cũng không coi như là đau nhức.

Hình như tiếp xúc thân thể quả thật có thể làm tăng tiến cảm tình, khiến người ta sinh ra cảm giác vui sướng.

Điều này hình như có thể giải thích được một chút nguyên nhân tại sao rất nhiều người thích yêu đương——

Con người luôn có bản năng theo đuổi những cảm xúc vui vẻ.

Lâm Dữ Hạc nghĩ.

Lục tiên sinh đề ra việc tiếp xúc thân thể ở khoảng cách gần và luyện tập như vậy quả thực là có ý nghĩa sâu xa.

Cậu tìm lý do giải thích cho cảm xúc của mình xong mới rốt cuộc an tâm lại, chuyên chú học tập.

Ôn tập bài xong rồi đi nghỉ ngơi, bởi vì lần luyện tập này cũng không để lại bóng ma cho cậu nhiều lắm nên buổi tối cũng vẫn là hai người chung một giường.

Lúc Lâm Dữ Hạc rửa mặt đi ra, vừa thoa son dưỡng ở cạnh giường xong đã bị Lục Nan đi tới hôn một cái.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người.

Lần này hôn quá bất ngờ, cậu cũng không kịp phản ứng lại. Mà động tác của người đàn ông cũng quá mức tự nhiên, giống như vốn là nên hôn vậy.

Lời giải thích của Lục Nan cũng rất đương nhiên: “Ngoài những lúc đặc biệt luyện tập ra, trong ngày thường cũng cần có hôn như thế một chút.”

“Như vậy mới có thể sớm thích ứng hơn được.”

Lâm Dữ Hạc vẫn là đang kinh ngạc: “. . . ồ.”

Hình như không có cách nào phản bác.

Lục Nan nâng tay lên, chạm nhẹ vào khóe mắt ửng hồng của cậu, thấp giọng hỏi: “Dọa đến em rồi?”

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: “Không đâu ạ, chỉ là cảm thấy. . . hình như ca ca rất thích hôn môi.”

Cậu nói xong lại hơi thấp thỏm, cảm thấy không nên tự ý phỏng đoán đối phương.

Có điều rất nhanh sau đó Lâm Dữ Hạc liền nghe thấy được câu trả lời của Lục Nan.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy trong giọng của đối phương hình như mang theo chút ý cười.

Là một chút dịu dàng hiếm có lộ ra trên người đàn ông luôn lạnh lùng nghiêm túc này.

“Ừ, thích.”

“Cực kỳ thích.”

————————————————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gạt người, rõ ràng Lục thúc thúc thích một động từ khác.

Editor:

*Lam Sắc Sinh Tử Luyến: là tên của một bộ phim của Trung Quốc, gốc là bản của Hàn có tên Hạnh Phúc Mùa Thu. Mình cũng không hiểu lắm tại sao lại đặt cái tên này cho quyển sách này, bạn nào tò mò gì thì có thể gg search nha.

Hic một người 19 cái xuân xanh chưa từng yêu đương nắm tay như tui ngồi dịch cái chương này thật là…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN