Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được - Chương 62: "Tại sao không làm tới bước cuối cùng?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được


Chương 62: "Tại sao không làm tới bước cuối cùng?"


Giọng nói của người đàn ông trầm thấp bình tĩnh, nhưng khi nói mấy từ “sổ hộ khẩu của chúng ta” thì trong đó rõ ràng lộ ra vài phần vui sướng.

Lúc này Lâm Dữ Hạc mới kịp hiểu ra ý tứ trong lời của đối phương. Hai ngày nay tâm trạng cậu vẫn luôn bất ổn, thế nên bây giờ lại càng không thể phân biệt nổi sự thay đổi trong cảm xúc của cậu khi bị người nọ tác động tới là tốt hay xấu.

Thế nhưng đến khi người đàn ông cúi người xuống hôn mình, cậu vẫn cảm nhận được một cảm giác.

Rất thoải mái.

Lục Nan vừa mới nói là ăn sáng xong sẽ lập tức ra ngoài, không cho Lâm Dữ Hạc ngủ tiếp nữa, kết quả bây giờ chính anh lại là người trì hoãn trước mà đem Lâm Dữ Hạc vẫn còn đang mơ mơ màng màng nhốt lại trên giường.

Chờ đến khi bọn họ thật sự rời giường đi ăn sáng thì cũng đã qua thời gian của một giấc ngủ thêm rồi.

Bởi vì phải ra ngoài, mà môi Lâm Dữ Hạc lại không chịu được gặm cắn và dày vò nên lúc xuống giường thân thể cậu lại càng mỏi nhừ. Loại cảm giác này có chút quen thuộc một cách khó hiểu, khiến cho Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà nghĩ tới cảm giác đau nhức trên bắp đùi khi cậu bị cảm mấy hôm trước.

Chỉ có điều lần này là đau nhức toàn thân, ngay cả mắt cá chân mà người đàn ông cũng không chịu buông tha, anh để lại trên đó tới mấy dấu hôn và thậm chí là cả dấu răng.

Trong phút chốc Lâm Dữ Hạc bỗng cảm thấy bản thân trở thành một cây kem tươi, đến phần ốc quế cũng bị anh ăn sạch không còn lại một mảnh vụn nào.

Lúc bọn họ ra khỏi nhà đã là hơn mười giờ rồi, Lâm Dữ Hạc và Lục Nan cùng nhau tới đồn cảnh sát.

Hai người kết hôn đã được ba tháng, thật ra nguyên nhân mà mãi đến hôm nay bọn họ mới tới đổi sổ hộ khẩu là vì Lâm Dữ Hạc. Hộ khẩu của cậu đến năm vào đại học mới chuyển tới Yến Thành, nhưng bởi vì là hộ khẩu tập thể của trường học nên muốn chuyển ra cần tốn chút thời gian.

Mà hộ khẩu của Lục Nan từ trước tới giờ vẫn luôn ở Yến Thành, dù rằng trước đây anh đều làm việc ở Hỗ Thành (Thượng Hải) nhưng tổng bộ của Thái Bình ở Yến Thành, vậy nên hộ khẩu của anh đã được đặt ở đây từ lâu rồi.

Quy trình đổi sổ hộ khẩu rất nhanh gọn lẹ, chỉ cần trình các giấy tờ chứng nhận có liên quan tới là được rồi, cả quá trình không mất quá năm phút đồng hồ.

Tốc độ này khiến Lâm Dữ Hạc không khỏi nhớ tới ngày bọn họ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Hai người lấy giấy chứng nhận kết hôn sau buổi đính hôn. Ngày đó Lâm Dữ Hạc còn có tiết, vừa mới bị gọi ra ngoài không lâu thì giáo viên tuyên bố về chuyện thi thực hành. Vậy nên suốt cả quá trình tâm tư cậu đều đặt trên những tin nhắn mà bạn cùng phòng gửi tới, căn bản không còn lòng dạ nào quan tâm những cái khác.

Khi đó, cậu chỉ cảm thấy đây là một thoả thuận sẽ lập tức kết thúc một cách nhanh chóng.

Vậy mà bây giờ bọn họ đã cùng đặt tên nhau vào trong sổ hộ khẩu rồi.

Không có quy định nào nói sau khi hai người kết hôn với nhau bắt buộc phải đổi mới sổ hộ khẩu, chỉ có điều đổi xong sẽ tiện xử lý các thủ tục về tài sản, các loại quan hệ xã hội và những điều liên quan của hai bên hơn. Mà Lâm Dữ Hạc cũng rất rõ rằng, xét từ góc độ tài sản của hai người thì người được hưởng lợi tuyệt đối không phải Lục Nan.

Nhưng Lục Nan lại chủ động đề xuất muốn đổi sổ hộ khẩu, thậm chí anh còn dẫn theo người khác tới, lấy được sổ hộ khẩu mới xong thì để người đó chụp cho hai người một bức ảnh có cả thời gian và toạ độ.

Giống như một chuyện đại sự gì đó quan trọng lắm vậy, tương đối có cảm giác trang trọng.

So với Lâm Dữ Hạc vẫn còn đang ngơ ngác, người của đoàn đội chụp ảnh đã quen với những lần được sắp xếp như thế này rồi, thậm chí họ còn chủ động chào hỏi với Lâm Dữ Hạc.

Bọn họ hoàn thành việc chụp ảnh ở một công viên ngoài trời gần đồn cảnh sát, vốn dĩ Lâm Dữ Hạc tưởng rằng chụp ảnh xong là xong rồi, thế nhưng không ngờ rằng đằng sau vẫn còn việc khác.

Đợi đến khi Phương Mộc Sâm mang cả cuốn nhật ký tình yêu đã từng xuất hiện trên tiệc đính hôn và tiệc kết hôn thì Lâm Dữ Hạc thật sự để lộ ra sự ngạc nhiên.

“Sao lại… còn cần cả cái này ạ?”

Phương Mộc Sâm liếc nhìn Lục Nan đang chọn bút cảm ứng ở bên cạnh một cái, anh ta cười cười rồi nói: “Quy trình ngày hôm nay đã được tinh giản rồi đó.”

“Lục tổng thật sự đã rất mong chờ vào ngày hôm nay đó.”

Lâm Dữ Hạc nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông chọn bút xong rồi đi tới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước, gần như không nhìn ra được chút dáng vẻ mong chờ nào cả.

Có điều anh vừa tới đã lập tức hỏi Lâm Dữ Hạc: “Hôm nay em muốn viết cái gì?”

Tương đối chủ động.

Lúc này tâm trạng Lâm Dữ Hạc phức tạp quá mức, còn chưa kịp phản ứng lại lời của anh. Lục Nan thấy cậu không nói năng gì thì liền lật xem nội dung ở những trang trước: “Nếu không thì viết mắt cá chân?”

“…”

Lâm Dữ Hạc sững sờ ba giây mới kịp hiểu ý của anh, sau đó cậu liền vội vàng kéo kéo tay của Lục Nan.

“Không được!”

Lục Nan đem người vừa chủ động tiến tới ôm chặt vào lòng mình, kiên nhẫn tiếp nhận ý kiến: “Vậy viết cái gì?”

Lâm Dữ Hạc trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng xác nhận được.

Tâm trạng của người đàn ông thật sự rất tốt.

Sau cùng rốt cuộc Lâm Dữ Hạc vẫn không nghĩ ra được là nên viết cái gì, không phải bởi vì không có chuyện vui vẻ mà vì những dấu mốc vui vẻ cùng Lục Nan quá nhiều rồi, có chút khó chọn.

Cuối cùng vẫn là Lục Nan gợi nhớ cho Lâm Dữ Hạc về lời cậu đã từng nói trước đây: “Không phải em nói rằng gọi ca ca chính là ý chỉ chồng sao?”

Vậy nên hôm nay trực tiếp một chút, dùng cách xưng hô ngang bằng ở phía sau để gọi một lần.

(Chuyện vui vẻ nhất ngày lĩnh sổ hộ khẩu—— Ninh Ninh gọi “chồng”.)

Lần này là Lục Nan viết, Lâm Dữ Hạc gọi xong cái xưng hô này thì không hó hé gì nữa. Vốn dĩ cậu còn không có phản ứng lớn như vậy, nhưng lần đầu tiên Lục Nan công khai hôn cậu ở nơi công cộng, lại còn là ở địa điểm ngoài trời, cho dù những người khác đều rất thức thời chủ động tránh đi, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn phải rất lâu sau mới khôi phục lại như bình thường.

Vậy nên Lâm Dữ Hạc cũng không hề chú ý đến, rằng Lục Nan vết câu “gọi chồng” kia không giới hạn số lần.

Mãi đến buổi tối cậu mới nhận ra được chuyện này.

Nhận sổ hộ khẩu xong hai người liền đi ăn trưa, nhà hàng lần này so với các loại như nhà hàng lẩu trước đây thì cao cấp hơn một chút, hoàn cảnh cũng khá yên tĩnh, là một phòng trên tầng cao có thể quan sát quang cảnh, chỉ có điều món ăn vẫn là hương vị quen thuộc với Lâm Dữ Hạc.

Dùng bữa ở loại nhà hàng này có vẻ không thích hợp vừa ăn vừa nói chuyện cho lắm, vậy nên Lâm Dữ Hạc vẫn luôn không nói chuyện.

Lục Nan lại chủ động gọi cậu.

“Ninh Ninh.” Lục Nan hỏi: “Em có tâm sự sao.”

Lâm Dữ Hạc ngẩn người.

Rõ ràng bản thân Lục Nan chẳng có mấy biểu cảm gì, nhưng lại nhạy bén với cảm xúc của người khác đến thế.

Lâm Dữ Hạc muốn nói lại thôi, sau đó cậu nghe thấy Lục Nan hỏi.

“Bởi vì chuyện vừa rồi tôi hôn em sao?”

“Không phải chuyện đó” Lâm Dữ Hạc lắc đầu, cậu cũng không muốn khiến Lục Nan hiểu lầm.

Cậu sắp xếp lại câu từ một chút, nói: “Là em cảm thấy, có chút mâu thuẫn.”

Nhận thức của Lâm Dữ Hạc về tình yêu cùng với sự ỷ lại vào Lục Nan đã hình thành một sự đối lập rõ ràng, đêm hôm trước cậu còn đang nghĩ “tình yêu không phải nhu yếu phẩm”, sau đó lại vì Lục Nan hôn cậu mà cảm thấy vui vẻ.

Trong mối quan hệ tình cảm này từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn là người được nhận, còn là kẻ đạo đức giả luôn khẳng định rằng mình không cần, không muốn. Cậu xu lợi tị hại* để thoả mãn cảm xúc của chính mình, nhưng lại không thể đáp lại người đàn ông đã dành tặng cho cậu nhiều gấp trăm nghìn lần một chút nào.

*Xu lợi tị hại: hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Lâm Dữ Hạc nói: “Em không biết… nên đáp lại anh như thế nào.”

Những điều cậu làm quá ít.

Lục Nan nghe thấy vậy thì lại nói: “Không cần phải suy nghĩ về những điều này.”

Mỗi khi đối diện với Lâm Dữ Hạc anh vẫn luôn kiên nhẫn đến vậy, so với người tương lai sẽ làm bác sỹ cần kiên nhẫn nhất là Lâm Dữ Hạc còn tốt hơn vài phần, anh nói: “Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn khiến em vui vẻ.”

Lục Nan vẫn luôn nói như vậy.

Đêm nói rõ lòng mình ra ấy, anh đã nói “Tôi yêu em, hy vọng em vui vẻ”, ngày hôm nay cũng như vậy. Lục Nan nói: “Hai hôm trước tôi nhắc tới chuyện tình cảm là vì tôi lo em sẽ hiểu lầm lời của Lục Kỳ Kỳ, tôi giải thích là vì không muốn khiến em suy nghĩ nhiều, không phải để giục em bày tỏ thái độ.”

“Ngoài cảm xúc của em ra, những chuyện khác đều không vội.”

Lâm Dữ Hạc im lặng.

Trông cậu – người vừa nhận được đáp án – như có vẻ rất thoải mái ăn xong bữa trưa, thế nhưng nỗi bất an trong lòng cậu lại dần dần thành hình, càng ngày càng rõ rệt.

Thế nhưng như vậy thật sự công bằng sao?

Cậu cũng muốn khiến cho ca ca vui vẻ.

Nhưng cậu không làm được, ngay cả cảm xúc của mình Lâm Dữ Hạc còn không thể kiểm soát, làm sao có thể cảm thấy mình còn có thể giúp được người khác.

Buổi chiều hai người cùng nhau tới thuỷ cung, đi dạo trong phạm vi lớn cùng cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta không nhịn được kinh ngạc cảm thán đã phân tán lực chú ý của Lâm Dữ Hạc, thẳng đến buổi tối, sau khi đã về đến nhà rồi cậu mới nhớ ra chuyện này.

Trong bồn tắm, cậu lại tỉ mỉ quan sát con hạc ấy một lần nữa trong khoảng cách gần gũi, không một chút trở ngại. Lục Nan lại củng cố lại một lần nữa chuyện sáng nay viết trên nhật ký tình yêu, có lẽ cũng không chỉ là một lần mà sau này lại càng muốn nhiều hơn.

Thần trí Lâm Dữ Hạc bị làm cho lộn xộn hết cả lên, lại càng ngày càng cảm thấy không biết làm sao. Trước giờ quan điểm của cậu vẫn chưa từng thay đổi, tình yêu chỉ là một nhiệm vụ, nhưng khi nhiệm vụ này rơi vào người cậu lại giống như bắt đầu phát triển theo tình trạng mất kiểm soát.

Càng ngày Lâm Dữ Hạc càng không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, khi bị buộc phải gọi tiếng “chồng” bằng cái giọng đứt quãng kèm theo âm mũi, thì ngoài cảm giác xấu hổ ra——

Vậy mà lại còn nảy sinh ra một một cảm giác vui vẻ một cách bí mật, không thể nào giải thích.

Ngày hôm sau, thân thể Lâm Dữ Hạc lại càng mỏi nhừ.

Còn xuấ hiện nhiều hơn hôm qua rất nhiều bộ vị riêng tư.

Khi cậu đang tập trung suy nghĩ về chuyện giữa mình và ca ca thì Lâm Dữ Hạc lại nhận được một tin tức.

Ngô Hân, mẹ kế cậu, sau khi mang thai được sáu tháng, thì sinh non rồi.

Tin tức này là Thẩm Hồi Khê nói cho cậu biết. Đã rất lâu rồi Lâm ba không liên lạc với Lâm Dữ Hạc, đương nhiên Lâm Dữ Hạc cũng sẽ không chủ động liên lạc với ông, dù sao thì tiền cũng đã trả rõ ràng rồi.

Vậy nên sau khi trò chuyện với Thẩm Hồi Khê thì một lúc lâu xong Lâm Dữ Hạc mới nhớ ra, ngày Ngô Hân sinh non vừa vặn là ngày kỉ niệm kết hôn của Lâm ba và Ngô Hân.

Năm mới đang cận kề, đây là một ngày tốt lành hiếm có, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều cặp đôi chọn ngày này để kết hôn.

Chuyện Ngô Hân sinh non không phải là bí mật gì, ngoài cô con gái lớn vẫn luôn không ngừng làm ầm ĩ khiến chuyện này trở thành trò cười lớn của mọi người của bà ta ra thì sự phá sản của nhà họ Ngô cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho Ngô Hân không thể bảo vệ tốt cho cái thai.

Thẩm Hồi Khê nói: “Thật ra những chuyện này đã có manh mối từ sớm rồi, mấy tháng nay tình trạng của Ngô gia vẫn luôn không tốt, phàm là các loại trường hợp công khai như tiệc rượu,… đều không hề lộ mặt, ngay cả cái vỏ bọc cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Phá sản chỉ là quy trình bắt buộc, chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi.”

“Ba cậu và Ngô gia không liên lạc với cậu lần nào sao? Nếu có chuyện gì cậu cũng đừng tham gia, chuyện này không liên quan đến cậu.” Thẩm Hồi Khê nói: “Ngô gia đã công chứng và tước quyền kế thừa của cậu từ lâu rồi, như thể sợ cậu sẽ tranh tài sản với bọn họ vậy.”

Thế lại vừa hay, những cục diện rối rắm này Ngô gia có muốn tìm Lâm Dữ Hạc cũng không có lý do, nhiều nhất cũng chỉ có thể để cho Lâm ba đánh bài tình cảm với cậu, Lâm Dữ Hạc chỉ cần phớt lờ bọn họ là được.

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: “Bọn họ không có tìm tớ.”

Thẩm Hồi Khê nói: “Vậy phỏng chừng là Lục tổng đã chặn lại rồi.”

Lâm Dữ Hạc trầm mặc.

Đây là chuyện rõ rành rành rồi, cậu không biết chuyện tập đoàn nhà họ Ngô phá sản có liên quan gì đến Lục Nan hay không, nhưng với phong cách từ trước tới giờ của Ngô gia thì có thể ngồi yên không quấy rối Lâm Dữ Hạc một lần nào như vậy, thì chắc chắn là có sự sắp xếp của Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Những tiệc rượu mà cậu nói là sao cơ?”

Thẩm Hồi Khê nói: “Chính là một vài tiệc rượu từ thiện hoặc tiệc chiêu đãi các loại, dùng dể xã giao, thật ra không có tác dụng thực tế gì, có điều vì để kết nối xã giao, mở rộng mạng lưới quan hệ thì về cơ bản mỗi nhà đều sẽ cử người đi.”

Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút, hỏi: “Lục tiên sinh cũng đi sao?”

_______________________________

Editor: mọi người chịu khó chờ nha, gần đây mình không có nhiều thời gian để làm truyện hiuhiu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN