“Đương nhiên không đáng!” Bách Thiên Tề phụ họa nói.
“Nhưng hay là anh ấy con mẹ nó có chút thích tôi.”
“……”
Lâm Nhĩ Gia nâng cốc một hơi uống sạch, “Rõ ràng biết anh ấy chỉ giả vờ dịu dàng để tìm cách lừa tôi, hôn tôi, chạm vào tâm trí tôi, nhưng có đôi khi tôi còn rất hưởng thụ, thậm chí hối hận năm đó sao lại không dùng sắc dụ dỗ anh ấy, dám chắc sẽ thành công.”
Bách Thiên Tề: “Tôi lúc nhỏ cũng chán ghét sự mơ hồ không rõ ràng và xúc động của cậu.”
Khi Thiệu Giang Tự chạy tới quán bar, chỉ thấy được Omega nhà mình say nhu chết nằm bò trên quầy rượu, rụt người lại thành hình tròn nhỏ.
Hắn đi qua, nghe thấy người nọ đang nhỏ giọng lầu bầu “Đồ khốn Thiệu Giang Tự”.
Bách Thiên Tề đi tới, vỗ vỗ vai hắn, “Tán gẫu mấy câu thôi.” Cậu ta từ trong túi lấy ra bao thuốc, “Làm một điếu không?”
Thiệu Giang Tự ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhĩ Gia, vuốt vuốt tóc Lâm Nhĩ Gia, “Không hút thuốc lá, cám ơn.”
“Tôi hiện tại kỳ thật một chút cũng không tin tưởng anh đối với Gia Gia là thật lòng.” Bách Thiên Tề đi thẳng vào vấn đề nói.
“Tôi……”
“Nhưng tôi biết cậu ấy đối với anh là vạn phần chân thành.” Bách Thiên Tề cơ bản không cho Thiệu Giang Tự cơ hội mở miệng, “Cậu ấy thích anh như nghiện m4 túy, cai nhiều năm như vậy, vừa thấy anh xuất hiện thì toàn bộ công sức đã uổng phí.
Anh cho dù không thích Gia Gia, ít nhất không thể phụ lòng cậu ấy, anh hiểu chưa? Anh phải là tất cả của cậu ấy, Gia Gia cũng đã quyết một lòng cho anh, anh không thể có lỗi với Gia Gia.”
Cõng Lâm Nhĩ Gia tiến vào nhà, Thiệu Giang Tự một lời không nói đem cơ thể của Tiểu Omega đặt trên sô pha, ngồi xổm xuống cởi giày thay dép cho y, sau đó xoay người đi xuống bếp làm cho y một ly mật ong giải rượu.
Hắn mới vừa múc một muỗng mật ong bỏ vào trong ly, phía sau liền truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm cứng nhắc đứng ở sau lưng hắn, tựa hồ sợ hãi không dám tiến lên.
Hắn quay người lại, đã thấy Lâm Nhĩ Gia say khước tay víu vào cửa, đứng ở trước cửa phòng bếp.
“Làm sao vậy?” Thiệu Giang Tự đặt đồ trong tay xuống, vài bước đi qua, rũ mắt hỏi.
Lâm Nhĩ Gia ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi muốn ôm ôm.”
“Được.” Thiệu Giang Tự ngữ khí vẫn bình thường, nhưng biết nghe lời dang hai cánh tay ra, đem tiểu Omega của hắn ôm vào trong lòng.
Sau khi người này uống rượu say nói năng hùng hồn mạnh mẽ, não cũng không đuổi kịp miệng, ngơ ngác mềm mại, thơm thơm ngọt ngọt.
Lâm Nhĩ Gia sửa sang mặt nhỏ đang vùi trong lòng ngự.c hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, “Tôi còn nghĩ anh lại không cần tôi nữa.”
“Cần.” Thiệu Giang Tự hôn khẽ l3n đỉnh đầu y.
“Vậy là tốt rồi.” Còn chưa ôm xong, Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên giãy ra khỏi vòng tay hắn, nhỏ giọng la “Vậy tôi đi viết thư tình cho anh”, y loạng choạng chao đảo chạy ra khỏi phòng bếp.
Vài phút sau, Thiệu Giang Tự bưng ly mật ong vừa nóng tới, ở thư phòng ngay góc bàn làm việc tìm được tiểu Omega của hắn.
Tin tức tố vị cam sau khi say rượu không kiêng kị tỏa ra đầy trong không khí, ngây ngất lại say lòng người.
May là ở trong nhà, cái này nếu như phóng ra bên ngoài, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu Alpha hổ đói.
Lâm Nhĩ Gia sau khi say rượu có điểm cầm bút không vững, nhưng y cắn cắn đầu lưỡi nghiêm túc cúi đầu từng nét lại từng nét viết gì đó.
Thiệu Giang Tự đem nước mật ong đặt lên bàn, cúi người lại gần xem, nội dung trên giấy lại bị Lâm Nhĩ Gia dùng sức che lại.
Hắn dở khóc dở cười, trước hết chỉ có thể đem tiểu Omega say rượu đến hồ đồ ôm lấy, khiên y ngồi trên đùi mình, dựa sát vào lồng n.gực hắn, nhìn y đem nước mật ong ừng ực uống cạn.
Từ đầu đến cuối, Lâm Nhĩ Gia đều đem tờ giấy kia kín kẽ gắt gao giấu trước ngự.c.
Sau đó Thiệu Giang Tự bắt đầu nhỏ giọng trái nói một câu phải nói một câu cùng Lâm Nhĩ Gia nói chuyện, còn thích hợp phóng ra một chút tin tức tố —— không phải vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà là vì trấn an Omega của hắn, khiến thần kinh y xiết chặt thì mới có thể ổn định lại được.
Rốt cục, không quá mấy phút, Lâm Nhĩ Gia đã yên tĩnh ngủ trong lồng ng.ực hắn.
Khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp đều đều an ổn.
Thiệu Giang Tự lúc này mới thật cẩn thận đem tờ giấy từ trong ng.ực Lâm Nhĩ Gia rút ra xem.
Y cái này căn bản cũng không tính là đã viết nội dung gì vào đây.
Trên mặt giấy, trừ bỏ hai chữ “Thư tình” to ra, một lần lại một viết đầy nội dung hết sức đơn điệu——”Thiệu Giang Tự”.
Chuyện ngây thơ và chân thành này, thời điểm Lâm Nhĩ Gia mười sáu mười bảy tuổi từng chẳng ngại phiền phức đã làm rất nhiều lần.
Y viết chữ rất đẹp, tuy rằng nét chữ không rắn rỏi phóng khoáng như Thiệu Giang Tự, nhưng lại thanh tú, nắn nót.
Y đã ở các mùa khác nhau, tiêu tốn vài tiết tự học khác nhau, đã viết qua vài trang giấy tràn đầy ba chữ “Thiệu Giang Tự”, toàn bộ gấp thành máy bay giấy, chạy đến cửa sau phòng học Thiệu Giang Tự, lên tinh thần ném đến bàn ngồi cạnh cửa của hắn.
Sau đó y liền ghé vào cạnh cửa vui tươi hớn hở quan sát biểu cảm sau khi Thiệu Giang Tự mở máy bay giấy ra.
Người nọ chung quy nhìn một cái, động tác ngừng một lát, xoay mặt liếc y, tùy tiện đem giấy nhét vào sách, ngẩng đầu lên tiếp tục nghiêm túc nghe giảng, cả quá trình liền mạch lưu loát.
Chỉ cần biểu tình trên mặt của bài pocker kia có thể có một tia nhu hòa cùng buông lỏng, Tiểu Lâm Nhĩ Gia có thể thực sự vui vẻ cả ngày.
Sau này rất nhiều năm nghĩ nghĩ lại, thiếu niên y thích năm đó, thật sự thuộc dạng lẻ loi lại ngu đần.
_____
Thiệu Giang Tự muốn đi Lân Thị công tác một chuyến.
Một đêm trước khi đi công tác, hắn cùng Lâm Nhĩ Gia an ổn vô sự nằm trên giường lớn trong phòng, hai người đều không hiểu tại sao không buồn ngủ, nhưng vẫn không có gì để nói với nhau.
Hai mặt nhìn nhau, trở thành chủ đề muôn thuở giữa các cặp vợ chồng mới cưới, thật mới mẻ.
Lâm Nhĩ Gia giật giật thân mình, nâng tay mò mẫm đèn ngủ quả cam trên đỉnh đầu, sau đó rõ ràng rành mạch mời Thiệu Giang Tự ngồi dậy, trước khi đi công tác vợ chồng bọn họ cũng nên tận hưởng tán gẫu một chút giao lưu tình cảm một chút chứ.
Kết quả tay vừa duỗi một nửa, đã bị người kia bắt lấy cổ tay.
Trong bóng tối, y cảm giác được Thiệu Giang Tự chậm rãi tiến lại đây.
Y khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cũng ma xui quỷ khiến lại gần hắn.
Hương của gỗ nhai bách cùng tin tức tố vị cam không tự giác phóng ra, nháy mắt hô hấp bình thường cũng dần dần biến thành thở d0c, bọn họ ai cũng cũng không nói một chữ, tới gần nhau, chậm rãi, mang chút thăm dò mà hôn nhau..