“Lúc ấy nó một lòng một dạ thích con, tính tình nóng nảy lại ngang bướng, sức của tám con ngựa cũng ngăn không nổi nó, ba không thể nhìn nó đi sai đường.
Những chuyện ba làm đều vì nó, cũng như vì tương lai Thiệu Thị.”
“Hôm nọ Khâu Khâu điện thoại đến hỏi ba năm đó đã làm gì, ba nghĩ lại, việc năm đó có phần hơi quá đáng.
Nhưng nếu lại xảy ra thêm lần nữa thì ba cũng sẽ làm như vậy……”
Thiệu Giang Tự mở miệng đánh gãy lời ông, “Chuyện quá khứ không cần nói với Gia Gia, không quan trọng”
“Nghe ba nói xong đi.” Thiệu Nhân Hoa không tính dừng lại, “Ba biết mấy năm nay con luôn hận ba, cũng luôn muốn tìm cách thoát khỏi ba.
Con đã làm được, ba rất vui.”
Thiệu Giang Tự thản nhiên nói: “Con làm mấy chuyện này hết thảy không phải vì ba.”
“Ba biết, là vì Omega của con.” khóe miệng Thiệu Nhân Hoa ấy vậy mà nổi lên ý cười, “Vì muốn cùng nó ở chung một chỗ, con trưởng thành còn giỏi hơn so với mong đợi của ba, không đòi hỏi quan hệ thông gia, lại không phụ thuộc vào ba.
Tiểu tử con thật lợi hại, Omega này của con cũng không đơn giản.
Qua nhiều năm như vậy, sớm nên mỗi người một ngã cả đời không qua lại với nhau, không nghĩ tới hai đứa vậy mà vẫn có thể tìm về cùng một chỗ.”
“Nhân Hoa……” Mạnh Y vỗ vỗ cánh tay chồng bà, “Có phải say rồi không?”
“Không có say.” Thiệu Nhân Hoa khoát tay chặn lại, bảo quản gia tiếp tục rót rượu, “Hôm nay con trai đem Omega về nhà, tôi vui.” Ông nâng chén, “Chuyện năm đó ba xin lỗi, sau này vợ chồng hai đứa tương kính như tân, phu phu tôn trọng lẫn nhau, người làm cha này, chúc phúc tụi con.”
Thiệu Giang Tự trầm mặc một lúc lâu, “Cảm ơn.”
Lâm Nhĩ Gia theo sau nói một câu, “Cảm ơn ba.”
“Ai nha!” Thiệu Giang Khâu vùi đầu ăn cả nửa ngày bỗng nhiên la to một tiếng, mạnh mẽ từ trong vỏ cua ngẩng đầu lên, “….!Có phải ăn hải sản không thể cùng lúc uống rượu không? Chời ơi, chả trách con cua này mấy người ai cũng không ăn!”
– ——————-
Mạnh Y kéo Lâm Nhĩ Gia cùng xuống nhà bếp vui vẻ làm mấy món điểm tâm, đem ba Alpha họ Giang vứt lại trên bàn cơm, bầu không khí hoàn toàn dựa vào Thiệu Giang Khâu trời sinh nói nhiều chống đỡ mới không tẻ nhạt được.
“Gia Gia, mau nếm thử sữa chanh đi?” Mạnh Y đi ở phía trước xoay người lại hỏi y, dịu dàng cười.
Món này lạ quá he.
Lâm Nhĩ Gia nhu thuận gật đầu, “Ngon lắm ạ.”
Mạnh Y lập tức đưa tới trong tay y cái dĩa nhỏ, lại đưa thêm cho y một miếng pudding dâu tây, “Cầm lấy ăn đi, mặc kệ ba người kia.”
Bà cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhĩ Gia, “Mẹ luôn nghĩ muốn nuôi một đứa bé Omega xinh xắn dễ thương giống con, nhưng mà rốt cuộc đã sinh ra một Alpha, sau khi ba nó biết thì thỏa mãn lắm.
Hiện tại trong nhà có con, mẹ thật sự vui.”
Lâm Nhĩ Gia nheo mắt cười, “Con cũng vậy.”
Mẹ của Thiệu Giang Tự trong vô số hương vị các loại pudding thoáng cái đã chọn ra vị dâu tây y muốn ăn, Lâm Nhĩ Gia quả thật rất vui vẻ, bốn bỏ năm lên coi như là một loại duyên phận đi.
“Năm đó Tiểu Tự bị ba nó nhốt trong phòng, trèo cửa sổ chạy đi, chạy mấy chục km đi ăn sinh nhật con, làm ba nó tức giân vô cùng.
Lúc ấy mẹ cũng tò mò, rốt cuộc là tiểu Omega như thế nào, có thể làm cho con mẹ thích đến thế.” Mạnh Y cảm khái nhớ lại nói, “Tiểu Tự tính tình lãnh đạm, đối với ai đều lạnh như băng, mẹ chưa từng thấy nó thích ai, con là người duy nhất dó.”
“A?” Lâm Nhĩ Gia ngây ngẩn cả người, “Anh ấy ăn sinh nhật con lúc nào, sao con không có ấn tượng gì hết……”
Y còn tưởng rằng chính mình đã giải mã thành công toàn bộ vở kịch Thiệu Giang Tự sau lưng y cật lực che dấu, bây giờ còn phát hiện thêm tình tiết mới nữa chứ.
“Là lúc mấy đứa học cấp ba, mẹ nhớ Tiểu Tự vừa lên lớp mười hai.
Nó nhảy cửa sổ tay chân đều bị thương, thằng nhóc không rên một tiếng, ngoại trừ nửa tháng uống thuốc, không chịu theo mẹ đến bệnh viện khám.”
Mạnh Y kéo Lâm Nhĩ Gia ngồi xuống bàn tròn nhỏ trước kệ đồ ngọt, dự tính thừa dịp ở nơi thanh tịnh cùng y trò chuyện, “Mẹ không giống ba nó phản đối hai đứa yêu nhau, nhưng mẹ không có quyền lên tiếng……!Mẹ nhớ thằng bé vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho con, lần đầu tiên mẹ thấy nó chuẩn bị quà sinh nhật cho người khác đấy, tiếc là không tặng được.”
Lâm Nhĩ Gia hỏi: “Anh ấy…..có phải sau khi ra ngoài không tìm thấy con không?”
“Không không, khẳng định đã tìm được.” Mạnh Y chắc chắc lắc đầu, lại nheo mắt cười, “Trời rạng sáng thằng bé mới trở về, trên người nó toàn bộ đều là mùi tin tức tố vị cam, không biết đã làm gì với con nữa……!Mẹ lo ba nó ngửi thấy, liền vội vã bảo nó đi thay đồ trước.
Nói như vậy, con không nhớ nó đi tìm con sao?”
“Con……” Lâm Nhĩ Gia nhếch miệng, “Hình như bữa đó con uống hơi nhiều.”
Không sai, y uống hết rượu, từng chai từng chai.
Y chỉ nhớ rõ bản thân một mình ngồi ở phòng riêng 213 trong nhà hàng tây Thái Tây Kỳ, vừa rót rượu vừa đợi Thiệu Giang Tự, tiếp đó xảy ra chuyện gì đều không nhớ nữa.
Ngày hôm sau, Lâm Thành Hải nói với y có bạn học gọi điện về nhà, bảo ông đến trạm xe bus đón y.
Ông cũng không biết kia là bạn học nào, bạn học của y Lâm Thành Hải một người cũng không quen.
Cho nên người gọi điện thoại kia là Thiệu Giang Tự?
Hắn ngày đó kỳ thật không phải cho y leo cây?
Lâm Nhĩ Gia liều mạng nghĩ, nhưng không thu hoạch được gì.
Hôm nay Lâm Nhĩ Gia cùng Thiệu Giang Tự ở nhà cũ Thiệu gia ngủ lại một đêm, sẽ ở tại phòng lúc trước của Thiệu Giang Tự.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, thừa dịp sắc đêm bên ngoài, trăng sao thưa thớt, không mấy sáng sủa, Lâm Nhĩ Gia đề nghị đi dạo vườn hoa sau nhà, Alpha của y không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Vườn hoa khi vào đông hơi hoang vắng, dường như trên trời dưới đất chỉ còn lại hai người bọn họ kề sát bên nhau, run rẩy không nhanh không chậm bước về phía trước.
Trong bữa tiệc, Thiệu Giang Tự sau đó luôn ngăn Lâm Nhĩ Gia uống rượu, hiện tại giống như có chút hơi say.
Nhưng tửu lượng của hắn rất tốt, hai người im lặng lại nhu hòa, mặc kệ Lâm Nhĩ Gia nắm tay dắt đi thẳng một mạch, không nói một lời, nhưng người kế bên vẫn rũ mắt nhìn chằm chằm y.
“Thiệu Giang Tự……” Lâm Nhĩ Gia bị hắn nhìn có phần ngại ngùng, “Anh uống rượu hơi nhiều, đầu đau không?”
Thiệu Giang Tự chậm rãi lắc đầu, “Anh ổn.”
“Ừm……” Lâm Nhĩ Gia gật gật đầu, “Vậy em muốn hỏi anh một câu hỏi nho nhỏ, được không?.