Hoa nhỏ ven đường đến cùng mùa xuân, bộ truyện tranh dài kỳ của quả cam nhỏ mỗi ngày đều bị vây trong tình yêu đã đến hồi kết.
Lúc đó, đầu óc nóng bừng viết ra bộ « Sau khi tỉnh rượu cùng chủ nợ kết hôn », Lâm Nhĩ Gia tư lợi muốn đem những năm tháng phức tạp loanh quanh không hồi kết của y và Thiệu Giang Tự ghi chép lại, khoác cho hai nhân vật danh tính mới, bí mật lại thâm tình, kì diệu lại lãng mạn.
Trợ lý tập đoàn Thiệu Thị Triệu Sâm Hỉ hai ngày nay bắt đầu lo sợ bất an.
Gã làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao đại tổng tài tinh anh thông minh sáng dạ nhà mình, mỗi buổi chiều sau khi họp xong cứ nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trong ngăn kéo, còn chưa tính nhìn đến không rời mắt, dạo này còn bắt đầu đọc truyện tranh.
Ngài đang cải lão hoàn đồng đúng không, Thiệu tổng?
Lúc Triệu Sâm Hỉ tới lấy giấy tờ, thấy tổng tài nhà mình mặt mày hớn hở chăm chú đọc truyện tranh; một lát sau gã tới đưa cà phê, lại thấy tổng tài nhà mình tinh thần chán nản ôm cuốn truyện.
Có vẻ nhập tâm quá mức sao, Thiệu tổng?
Thuộc hạ rất lo lắng trạng thái tinh thần của ngài đó!
Triệu Sâm Hỉ là một trợ lý tốt làm tròn bổn phận, mặc dù gã chẳng qua là tên nhân viên ở tập đoàn Thiệu Thị, nhưng vì Thiệu Giang Tự không tệ bạc với gã, gã lại lớn hơn Thiệu Giang Tự mười tuổi, thế nên, trong lòng gã luôn coi Thiệu Giang Tự là em trai quan tâm chăm sóc hắn mọi lúc.
Trừ công việc, trong cuộc sống cũng muốn giám hộ một chút.
Lúc trước, Thiệu tổng nhà gã đột nhiên kết hôn chỉ trong vòng một đêm, tỉ mỉ quan tâm Omega từ trước đến nay gã chưa từng gặp, ngày ngày vô cùng khẩn trương, luôn thỉnh giáo chút vấn đề hôn nhân từ gã, sau đó vẫn không hiểu sao lại hỏi gã cách làm mỳ sợi.
Gã mặc dù buồn bực, cũng bụng làm dạ chịu mà dốc túi hỗ trợ.
Sau lại gã mới từ từ biết rõ, thì ra vị tiểu Lâm tiên sinh này chính là tình đầu tiểu tình nhân Omega mà Thiệu tổng nhà gã nhớ thương nhiều năm. Nửa đầu năm ngoái, gã giúp Thiệu tổng nhà gã đặt vé máy bay đi Giang Thị, hóa ra là để tham gia buổi lễ tốt nghiệp của vị Tiểu Lâm tiên sinh này.
Chỉ có điều lúc ấy không có vé bay thích hợp, nên không đặt được.
Nhưng Thiệu tổng nhà gã cũng không trách cứ gì, cuối cùng kiên cường ngồi xe lửa cả đêm, cũng làm gã day dứt không thôi.
Sau khi tan làm, Triệu Sâm Hỉ rẽ vào nhà sách, hướng nhân viên cửa hàng đọc trôi chảy tên cuốn truyện tranh Thiệu Giang Tự dạo này đang đọc, muốn mua một quyển về nhà. Nghiên cứu một chút vì sao gần đây em trai tinh anh của gã lại có hành vi quái dị, rốt cuộc là xuất phát từ loại nguyên nhân nào.
Nhân viên cửa hàng lễ phép mỉm cười, “Thưa ngài, bộ truyện tranh này chỗ chúng tôi có. Đây là cuốn truyện bán chạy nhất trong thời gian gần đây, bởi vì lo lắng cung không đủ cầu, thế nên vẫn luôn bổ sung.”
Rất tốt, hết thảy đều vô cùng thuận lợi. Sau hai phút, Triệu Sâm Hỉ lấy được cuốn truyện tranh thần bí.
Một khắc kia khi nhìn rõ tên tác giả là “Lâm Nhĩ Gia “, mọi thứ diễn ra rất hợp lý.
Triệu Sâm Hỉ thậm chí không cần mở quyển truyện này, thậm chí gã càng không muốn mua nó… Nhưng cuối cùng thật sự không biết xấu hổ, vẫn thanh toán dưới ánh nhìn soi mói của nhân viên, coi như là cổ vũ cho Tổng tài phu nhân vậy.
Cũng, sớm nên nghĩ là vì tiểu Lâm tiên sinh. Thiệu tổng nhà gã như một người máy, phàm là nếu trên người hiện ra chút thất tình lục dục nào, một vạn phần trăm sẽ có liên quan đến Tiểu Lâm tiên sinh.
Triệu Sâm Hỉ rốt cuộc yên tâm. Xem ra không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, em trai tổng tài tốt của gã đời sống tình cảm vẫn rất ổn định.
Mặc dù góc nhìn của gã chỉ có thể nhìn ra một khía cạnh phương diện ổn định, nhưng cũng không biết Thiệu tổng nhà gã ở trong lòng Tiểu Lâm tiên sinh người ta là loại hành hẹ gì, nhưng dù thế nào, không xa nhau là được.
Trợ lý quốc dân Tiểu Triệu kết thúc bất an, ngày mai vẫn như cũ, vì ông chủ cố gắng mò tôm bắt cá cả ngày.
Truyện tranh chuyện tình yêu của Lâm Nhĩ Gia, độ nổi tiếng tích lũy mấy tháng, trong một đêm liền phát hỏa, lượt đặt hàng trên mạng và lượng tiêu thụ của các nhà sách lớn đã vượt lên dẫn đầu, lượt người ca ngợi và yêu thích trên internet cũng ùn ùn xuất hiện.
Lão thương nhân Đoàn Lương Tài tiện thể lên kế hoạch tổ chức một buổi ký tặng cho Lâm Nhĩ Gia, mục đích chủ yếu là để cho các fans hâm mộ có thể thấy được chân dung của vị họa sĩ có tài lẫn sắc này. Sau đó, anh còn hết sức tiện lợi có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Gừng càng già càng cay.
Sau khi lên kế hoạch chi tiết và đầy đủ, Đoàn Lương Tài phân phối công việc triển khai tổ chức tiếp theo cho đám thủ hạ đắc lực, còn bản thân phủi phủi đít, đặt vé máy bay trốn sang Anh trong đêm. Anh nhớ đứa nhỏ ngây thơ Alpha vị chocolate kia đến phát bệnh, nếu không gặp mặt có lẽ sẽ chết.
Ngày hôm đó buổi ký tặng như đúng hẹn tổ chức, Thiệu Giang Tự cũng đúng lúc đi công tác nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Bởi vì thật sự nhớ vị ở nhà kia, khi đã trong máy bay, hắn vẫn gọi cho quả cam nhỏ sắp vào sân ký tặng một cuộc điện thoại.
“Cục cưng, chuẩn bị thế nào? ” hắn hỏi, “Hồi hộp không?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng, không hồi hộp. ” Lâm Nhĩ Gia giọng điệu nhẹ nhàng, thật sự không lo sợ lắm, “Năm đó trước toàn trường giơ cái loa lớn tỏ tình anh còn không hồi hộp, lần này vẫn là chuyện nhỏ.”
Đây là nói thật. Y chưa bao giờ mất bình tĩnh trước nhiều người, chỉ khi làm chuyện “không phù hợp cho trẻ em” với Thiệu Giang Tự thì mới hồi hộp.
Thiệu Giang Tự cười khẽ, “Truyện này anh đọc từ đầu tới đuôi rồi, đọc mấy lần lận. Nếu không phải Tiểu Triệu ngăn cản, hôm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được chữ ký, anh nhất định sẽ mua lại toàn bộ truyện.”
“… ” Lâm Nhĩ Gia cũng cười, “Có đôi khi thật sự cảm ơn Triệu ca.”
Thiệu Giang Tự bỗng nhiên lại nói: “Cục cưng, anh có chút nhớ em.”
“Ui, sao lại nói mấy câu buồn nôn vậy chứ. ” Bên tai Lâm Nhĩ Gia khẽ nóng lên, “Được rồi được rồi, em cũng hơi nhớ anh… Hôm nay nếu anh có thể đến thì càng tốt hơn.”
“Tiếc thật, Tiểu Triệu cố sắp xếp mấy lần, vẫn không thể điều chỉnh thời gian được. ” Thiệu Giang Tự nói, “Chờ anh quay về, em ký cho anh một quyển.”
“Quá được. ” Lâm Nhĩ Gia hớn hở đáp ứng, “Em ký cho anh quyển đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị, người khác cũng không có. Em muốn vẽ một quả cam và một thân cây trên sách, đại diện cho em và anh.”