Hồ ly ba đuôi quay người chạy đi, Tiêu Oản trở lại bếp lò, ánh nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ chạm trổ tinh xảo, bụi vàng chầm chậm lượn lờ trong chùm sáng, bóng của cô ta phản chiếu lên tấm màn trắng phía sau.
Tiêu Oản xắn tay áo và đặt cổ tay lên bếp lửa nóng, làn da trắng nõn lập tức bị bỏng đỏ, nhưng Tiêu Oản còn chẳng cau mày.
Hồ ly nhỏ đang sắc thuốc há to miệng, quẫy quẫy cái đuôi về sau, nó là một hồ ly ngây thơ chưa trải sự đời, không hiểu tộc trưởng đang nghĩ gì.
Trời đã gần chạng vạng, mờ tối, Hách Liên Tranh khẽ mở mắt, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đang dần tắt, trong phòng càng lúc càng tối.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Tiêu Oản mặc thường phục đẩy cửa vào, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Hách Liên Tranh đang nằm.
Nhất thời, cả hai đều không nói gì, một lát sau, Tiêu Oản đưa tay chạm vào trán Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ hồ, hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Oản, không nói lời nào, trông rất ngốc nghếch, giống một con gấu vừa ăn nấm độc, có lẽ vẻ đẹp nằm trong đôi mắt kẻ si tình, Tiêu Oản cảm thấy Hách Liên Tranh trông cũng dễ thương.
Cô ta hiếm khi thấy anh như thế này.
Sau khi Tiêu Oản thu tay lại, Hách Liên Tranh thì thào: “Xin lỗi, có vẻ ta đã gây rắc rối cho ngươi rồi.”
Tiêu Oản lắc đầu, bảo không sao, nhưng hồ ly ba đuôi ở sau lại bất bình: “Tộc trưởng của chúng ta đã đi vào Cõi sinh tử vì công tử Hách Liên, suýt nữa đã —“
Nó còn chưa dứt lời, Tiêu Oản đã quay đầu lạnh lùng cắt ngang: “Tiểu Ngũ, câm miệng.”
Vẻ mặt Tiêu Oản u ám, ánh mắt sắc bén, hồ ly ba đuôi lạnh cả sống lưng, miễn cưỡng ngậm miệng, sau đó liền nghe Tiêu Oản nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Nó không dám nói lắm lời nữa, ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.
Thế là trong phòng chỉ còn lại Tiêu Oản và Hách Liên Tranh. Hách Liên Tranh lẳng lặng nhìn Tiêu Oản, trong mắt như có ngàn lời muốn nói, hồ ly ba đuôi đã nói rõ vậy rồi, nếu anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì không bằng tìm một cái cây rồi đập đầu chết cho rồi.
Anh biết mình không chết là nhờ Tiêu Oản phải cố gắng rất nhiều, nhưng anh không ngờ rằng đối phương sẽ vào Cõi sinh tử vì mình.
Tu vi của Tiêu Oản làm sao có thể vào một nơi như Cõi sinh tử, ngay cả những người hàng đầu sau khi tiến vào cũng không thể bình an vô sự.
“Ngươi…” Lời nói đến bên môi, Hách Liên Tranh không biết nên nói gì, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Những gì nó nói là thật sao?”
“Ta không sao.” Tiêu Oản đáp.
Tiêu Oản đã nói như vậy, Hách Liên Tranh hiểu rằng những gì hồ ly kia nói là sự thật, trong lòng anh lẫn lộn cảm xúc. Anh lang bạt ở giới tu tiên giới nhiều năm, rất hiếm khi nợ người khác, giờ làm sao báo đáp Tiêu Oản đây.
Thấy vẻ mặt anh vẫn còn đầy u sầu, Tiêu Oản giơ tay quay một vòng: “Ngươi xem, ta thật sự không sao. Khi đi vào, ta có mang theo pháp khí tàng hình, cũng may lúc đi không có gặp thứ gì.”
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chiếc váy dài của Tiêu Oản, tiếng chuông leng keng theo chuyển động của cô ta, có lẽ do vừa mới tỉnh lại, Hách Liên Tranh còn hơi choáng, nhưng liếc mắt vẫn có thể thấy cổ tay của Tiêu Oản bị thương, liền lớn tiếng hỏi: “Vậy cánh tay ngươi bị sao thế này?”
Vẻ mặt của Tiêu Oản cứng lại, sau đó cô ta cười trả lời: “Ban nãy nấu thuốc không cẩn thận nên bị phỏng.”
Sợ Hách Liên Tranh không tin, cô ta còn xắn tay áo cho anh xem vết bỏng.
Thấy Tiêu Oản không có vết thương nào khác, Hách Liên Tranh thở phào, nói: “Sau này đừng tới nơi nguy hiểm như vậy nữa.”
Tiêu Oản cũng không để tâm, cúi đầu cầm thìa múc bát hai lần, nước thuốc gợn sóng lăn tăn, ánh Mặt trời lặn phản chiếu trong mắt Tiêu Oản qua song cửa sổ, giống như mặt hồ gợn sóng vào buổi chiều đầu thu, cô ta cụp mắt và mỉm cười dịu dàng với Hách Liên Tranh: “Ta nào có thể trơ mắt nhìn ngươi chết?”
Hách Liên Tranh rất cảm động, biết nói lời dễ nghe cũng vô ích nên bảo: “Lòng tốt không cách nào cảm tạ cho hết, sau này nếu ngươi gặp phải phiền toái gì, chỉ cần nói cho ta. Ta, Hách Liên Tranh, dù có dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Tiêu Oản đã có kế hoạch của riêng mình, nghe Hách Liên Tranh nói vậy, cô ta nhướng mày cười, hỏi anh: “Chỉ vậy thôi à?”
“A…” Hách Liên Tranh cảm thấy đây là thành ý lớn nhất mà anh có thể biểu hiện cho đến nay, nhưng Tiêu Oản dường như không hài lòng lắm, vì vậy anh thận trọng hỏi, “Vậy Tiêu cô nương, còn có yêu cầu gì sao?”
Tiêu Oản cười nói: “Ân cứu mạng, không phải nên lấy thân báo đáp à?”
Hách Liên Tranh không ngờ đối phương lại nói thế, anh sững sờ một lúc, màu đỏ thẫm dần lan dọc theo cổ và lên má, anh mấp máy môi hồi lâu vẫn không thốt ra lời nào.
Tiêu Oản chỉ muốn thử xem, nhìn thái độ của Hách Liên Tranh, cô ta biết phải từ từ tìm hiểu, nói: “Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi như vậy cũng là vì ta.”
Ngày đó, Hách Liên Tranh vốn xông vào cấm địa Đồ Sơn là tại cô ta, lúc đó Tiêu Oản đúng là có ý lợi dụng anh, nhưng chưa từng nghĩ đến việc để anh chết trong khu vực cấm.
Trong thâm tâm Hách Liên Tranh biết mình nợ đối phương, không biết khi nào mới có thể đền đáp, anh tạm thời đè chuyện này xuống, hỏi Tiêu Oản: “Ngươi đã bôi thuốc chưa?”
“Không sao, chỉ trông đáng sợ vậy thôi.” Tiêu Oản ngồi xuống bên giường, ánh chiều tà bao phủ người, trông cô ta dịu dàng hơn ban ngày, thiếu đi sự sắc sảo của tộc trưởng, cũng không còn phong thái lộng lẫy khi ở trước mặt mọi người, cô ta nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ngươi mới tỉnh dậy, còn phải nghỉ ngơi đàng hoàng, ta cho ngươi uống thuốc trước, lát nữa sẽ để đại phu đến khám cho.”
“Làm phiền ngươi rồi.” Hách Liên Tranh nói.
Tiêu Oản nói: “Giữa ta với ngươi cần gì khách sáo.”
Hách Liên Tranh có thể tỉnh lại đã là niềm vui lớn với cô ta, nhưng lúc này Tiêu Oản lại không khỏi nghĩ tới Tạ Từ.
Tạ Từ đã đến Cõi sinh tử và chết bên trong, đến giờ Tiêu Oản vẫn không biết chủ nhân của cung Thương Tuyết đang nghĩ gì.
Ngày đó ở cung Thương Tuyết, hắn cao ngạo không ai bì được, lời nói đầy khinh thường và giễu cợt, nhưng ai có thể ngờ rằng hắn lại một mình lẻn vào Cõi sinh tử, tự tìm đường chết.
Bây giờ trên thế giới này, ngoài mình ra, không ai khác biết về chuyện này, có nên nói với Hách Liên Tranh không, nói với anh như thế nào, Tiêu Oản vẫn cần phải suy nghĩ thêm.
Ngay cả khi Hách Liên Tranh và Tạ Từ có quan hệ không tốt, cô ta cũng không thể nói với Hách Liên Tranh rằng mình đã tính kế Tạ Từ.
Khi Tiêu Oản nói với Hách Liên Tranh về Tạ Từ đã là hai ngày sau, sáng sớm trời u ám và bắt đầu mưa nhẹ vào trưa, Hách Liên Tranh nằm trên giường, nhìn khóm hoa hồng vàng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe Tiêu Oản nói: “Ta đã đến cung Thương Tuyết gặp Tạ Từ.”
Hách Liên Tranh quay sang nhìn Tiêu Oản, hỏi: “Khi nào? Ngươi gặp hắn làm gì?”
Ánh mắt của Tiêu Oản dừng trên Hách Liên Tranh, nhìn anh một lúc rồi thành thật nói: “Sau khi ngươi gặp nạn, vốn dĩ ta muốn nhờ Tạ Từ tìm cách cứu ngươi.”
Hách Liên Tranh vô thức cau mày: “Để hắn đi vào Cõi sinh tử?”
Tiêu Oản không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
Mưa dần nặng hạt, nhỏ giọt xuống mái hiên, trong phòng im ắng ngập mùi ẩm thấp. Hách Liên Tranh không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên ngồi dậy, động tác quá nhanh khiến vết thương trên người bị toạc, đau đớn kịch liệt làm vẻ mặt anh vặn vẹo, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hắn đi rồi?”
Tiêu Oản tự hỏi tại sao Hách Liên Tranh lại phản ứng lớn như vậy, dường như những gì cô ta định nói không nên nói nữa, một lúc sau, cô ta nhẹ nhàng nói: “Không, hắn không làm gì cả.”
Tiêu Oản tưởng Hách Liên Tranh ít nhất sẽ tỏ ra hơi thất vọng khi nghe thế, nhưng Hách Liên Tranh lại thở phào như sống sót sau tai nạn, thở dài: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, làm ta sợ muốn chết.”
Sắc trời u ám, tua rua dưới màn bị gió thổi phát ra tiếng động nhỏ, Tiêu Oản có chút khó chịu, hỏi: “Sao vậy? Dù sao hắn cũng là sư đệ của ngươi, hắn biết ngươi bị thương cũng nên làm gì đó cho ngươi chứ.”
Hách Liên Tranh cười nói: “Sư đệ có thể tự chăm sóc cho mình là đủ rồi, hơn nữa sư phụ mà biết sư đệ vào Cõi sinh tử vì ta, nhất định sẽ sống lại, chém chết ta.”
Chưa kể sư phụ đã dặn riêng với anh trước khi chết rằng, về sau ngài ấy không còn, phải chăm sóc Tạ Từ cho tốt. Cho dù không có lời nói của sư phụ, anh cũng tuyệt đối không để Tạ Từ vào mấy nơi như Cõi sinh tử vì mình.
Không phải ai cũng may mắn như Tiêu Oản, có thể an toàn thoát khỏi Cõi sinh tử.
Thật ra, Tiêu Oản cũng không nên mạo hiểm vì anh.
Tiêu Oản biết rất ít về sư phụ của Hách Liên Tranh, khi cô quen biết Hách Liên Tranh, vị sư phụ mà anh kể đã qua đời, Tiêu Oản chỉ biết người đó tên Lý Thanh Hành, một tán tu bình thường và không mấy tiếng tăm.
Tiêu Oản luôn cho rằng người đó quả là may mắn, nhặt được một đồ đệ giỏi có căn cốt xuất sắc như Hách Liên Tranh, trong mấy ngàn người chưa chắc có một. Dù sao nếu vị sư phụ đó có chút bản lĩnh thực sự, đã không đến mức vô danh ở giới tu tiên, huống chi hắn chết còn qua loa như vậy.
Bây giờ trải qua chuyện này, cô ta đã có cái nhìn khác.
Trong Cõi sinh tử, cô ta đã trông thấy tất cả vũ khí ma thuật mà Tạ Từ sử dụng, chúng rất mạnh mẽ, cô ta vốn tưởng đối phương đã cướp những vũ khí đó từ người khác, nhưng sau đó phát hiện dường như chúng đều được tạo ra bởi một người, hơn nữa còn được làm theo ý của Tạ Từ.
Cô ta đột nhiên nhớ lại khoảng 3-4 năm trước, đã nhiều lần nhìn thấy hiện tượng thần khí ra đời trong vòng một năm, cô ta liền phái người đi điều tra, hóa ra là Hách Liên Tranh và sư phụ của anh.
Vào thời điểm đó, Tiêu Oản vô thức nghĩ những hiện tượng đó là do Hách Liên Tranh gây ra nên còn che giấu thay anh, lấp li3m mấy người điều tra khác. Bây giờ nhìn lại, có vẻ thực sự không liên quan đến Hách Liên Tranh. Trước đó Hách Liên Tranh có bảo sư phụ của anh rất thành thạo việc luyện vũ khí, nhưng cô ta không bận tâm lắm, dù sao trong lời nói của Hách Liên Tranh, sư phụ của anh chẳng có gì là không làm được.
Hóa ra cô ta đã lầm, chỉ là Tạ Từ có thể tùy ý lấy ra nhiều bảo vật như vậy nhưng Hách Liên Tranh lại chẳng có gì, Tiêu Oản không khỏi xót xa thay Hách Liên Tranh, nếu lúc đó trong tay anh cũng có một hai món, đã không bị động như vậy khi tiến vào cấm địa Đồ Sơn rồi.
Tiêu Oản cụp mắt, cô ta luôn đi một bước tính ba bước, bây giờ sự việc đã đến nước này, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết Tạ Từ đã chết trong Cõi sinh tử, cũng may chỉ có mình cô ta biết việc này.
Gió lạnh xen lẫn mưa xối vào phòng, Tiêu Oản giấu những toan tính trong lòng, đứng dậy đóng cửa sổ, khi quay người lại thì giả vờ thản nhiên hỏi: “Sư phụ ngươi có chút thiên vị nhỉ?”
“Hả?” Hách Liên Tranh hoang mang hỏi, “Sao lại nói vậy?”
Tiêu Oản dịu dàng nói: “Ta nghe nói sư phụ của ngươi khi còn sống đã luyện chế rất nhiều pháp khí, để lại hết cho Tạ Từ.”
Hách Liên Tranh không nghĩ sâu xa rằng Tiêu Oản đã nghe những điều này từ đâu, anh gật đầu không giấu giếm, nói thẳng: “Ta khác với sư đệ, sức khỏe của hắn không tốt lắm, tu luyện muộn hơn ta nhiều năm. Trước khi đi, sư phụ rất lo lắng, sợ ngài đi rồi hắn sẽ bị bắt nạt, nên quan tâm hắn hơn.”
Về vấn đề này, Hách Liên Tranh nhận thức rõ nên không hề bất mãn hay ghen tị.
Chỉ là Tiêu Oản nghe xong lại thấy buồn cười, Tạ Từ mà bị bắt nạt á? Có phải sư môn bọn họ đã hiểu lầm gì về Tạ Từ không?
Cùng lúc đó, Tạ Từ mà hai người nói đến, cuối cùng đã tới Đồ Sơn sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm, hắn đi theo mấy con hồ ly để tìm xem Hách Liên Tranh ở đâu, vừa vào cửa đã nghe sư huynh mình lảm nhảm với hồ ly: “… Hơn nữa sư đệ ta còn nhỏ, không thông minh lắm, dễ bị lừa gạt, người khác dùng kẹo đã có thể dụ hắn đi, đôi khi còn có thể tự vấp ngã, may mà chạy không nhanh, nếu không một năm chẳng biết đã ngã bao lần.”
Nói đến đây, Hách Liên Tranh không khỏi bật cười.
Tạ Từ: “…”
Giờ phút này, Tạ Từ quả thực muốn vỗ tay, hắn và Hách Liên Tranh không hổ là đồ đệ được dạy bởi cùng một sư phụ, có cái nhìn nhất quán về nhau như thế.