Sau Khi Trầm Oan Giải Tội - Chương 14: Căn Bệnh Kỳ Quái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Sau Khi Trầm Oan Giải Tội


Chương 14: Căn Bệnh Kỳ Quái


Tán tu hoảng sợ đến chân đều run lên, có nghĩ cũng chưa nghĩ sẽ chết trong tình cảnh như vậy, tiểu ngốc tử này còn ở đó mà thương nhớ một ngàn ngọc thạch kia.

Mạng cũng không còn?!
Vật bị thiêu rơi xuống đường mọi người đều có thể nghe được, ai ai cũng không dám chui ra.

Mãn Thu Hiệp nhẹ nhàng xốc một góc khăn che mặt lên, tầm mắt dừng trên gương mặt đầy dơ bẩn của Tương Trọng Kính, thần sắc càng thêm âm trầm.

Sát khí chưa tiêu tán trên người hắn càng nặng nề, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính sau khe hở của khăn che mặt giống như muốn nghiền y thành tro.

Dù cách một tầng màn che mọi người vẫn có thể nhìn ra lệ khí lạnh lùng trên người Mãn Thu Hiệp càng ngày càng nặng, vốn có người cảm thấy kẻ to gan lớn mật này có lẽ là bằng hữu cũ của Mãn Thu Hiệp, nhưng nhìn phản ứng của Mãn Thu Hiệp, lập tức đánh bay suy nghĩ này.

Có bạn cũ nhà ai vì muốn thấy mặt liền thiêu cháy phòng người ta, hơn nữa phản ứng này của Mãn Thu Hiệp cũng không phải là thấy bạn cũ, ngược lại giống thấy thù địch hơn.

Mọi người vừa trầm mặc vừa lén lút chờ xem kịch vui.

Cả người Mãn Thu Hiệp bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, mũi chân rơi xuống đất, bước nhanh đến trước mặt Tương Trọng Kính, tức giận trên mặt đã tích góp tới đỉnh núi rồi, càng đến gần càng thấy rõ vẻ mặt chật vật của Tương Trọng Kính, hắn hoàn toàn bộc phát.

Mãn Thu Hiệp cả giận nói: “Ngươi……”
Tương Trọng Kính dường như biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, trước khi hắn mở miệng, liền nhanh nhẹn nâng tay phải gắt gao che lỗ tai lại, nhưng tay trái y không thể cử động, nên khi Mãn Thu Hiệp bạo nộ chửi rủa vẫn tưới vào lỗ tai y.

“Gương mặt này sao lại bị ngươi giày xéo như vậy?!” Mãn Thu Hiệp dường như phát điên rồi, môi đều run rẩy.

Tương Trọng Kính bị hắn rống đến nỗi lui về sau nửa bước.

Y làm người tuỳ tiện, chưa bao giờ cảm thấy nên chú trọng hình tượng, nhìn Mãn Thu Hiệp tức giận như vậy, thử thăm dò nói: “Ta cảm thấy còn tốt.”
Mãn Thu Hiệp đời này cũng chưa bao giờ không màng hình tượng mà rít gào như vậy: “Ta giết ngươi!”
Tương Trọng Kính: “……”
Da mặt Tương Trọng Kính thật dày, bị mắng một trận cũng không tức giận, ngược lại càng yên tâm thoải mái mà vươn tay về phía hắn, nói: “Một ngàn ngọc thạch.”
Mãn Thu Hiệp: “……”
Hai tròng mắt Mãn Thu Hiệp đều phiếm đỏ, hận không thể tuốt miếng da của Tương Trọng Kính xuống, hắn hung hăng trừng Tương Trọng Kính một cái, mạnh mẽ kiềm chế nội tâm bạo phát.

“Ngươi thiếu nợ ai?”
Cơn giận Mãn Thu Hiệp còn chưa tiêu, con ngươi lạnh lùng đảo qua xung quanh, cuối cùng trợn mắt há mồm dừng lại trên người tán tu, chau mày: “Ngươi?”
Đầu óc tán tu trống rỗng, ngây ra, một lúc lâu mới mờ mịt “A?” Một tiếng.

Người xung quanh chờ xem kịch vui không dự đoán được sự tình thế lại phát triển thành như vậy, có người trên mặt còn biểu tình xem kịch vui chưa tan, có vẻ cực kỳ buồn cười.

Ai cũng không nghĩ đến, tán tu nghèo túng này, vậy mà thật sự là bằng hữu của Mãn Thu Hiệp, nhìn qua quan hệ còn rất tốt.

Luôn làm theo ý mình, xem thường mọi người như Mãn Thu Hiệp cư nhiên cũng sẽ cam tâm tình nguyện giúp người khác trả nợ?
Xung quanh truyền đến từng đợt hít khí.

Vừa rồi Tương Trọng Kính đưa lưng về phía mọi người mới xốc mũ choàng lên, nên không ai nhìn thấy mặt y, lúc này tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng đưa tầm mắt hướng về phía Tương Trọng Kính, muốn biết y rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thần sắc Mãn Thu Hiệp lạnh hơn, trầm giọng nói: “Quản tốt đôi mắt của các ngươi.”
Mọi người cả kinh, lập tức rũ đôi mắt xuống, không dám tiếp tục nhìn.

Tương Trọng Kính tìm được tiền liền như rác, căn bản không quan tâm phản ứng của người khác, tự mình chân tay vụng về dùng một bàn tay lấy đổi vận phù vừa mua treo lên người.

Tay áo đặt hai cái, trên eo treo ba cái, còn lại đều nhét trong vạt áo.

60 năm trước, vòng trữ vật chứa đổi vận phù đã bị huỷ hoại hoàn toàn trong Tam Độc Bí Cảnh, hiện tại cũng nên thu thập lại.

Mãn Thu Hiệp nhìn thấy bộ dạng y nâng niu một đống giấy nát như bảo bối, chau mày: “Chỉ là vài cái đổi vận phù, mà muốn một ngàn ngọc thạch?”
Hắn nói xong, tầm mắt bất mãn nhìn về phía tán tu.

Tán tu lúc này đã lấy lại tinh thần, bị ánh mắt của Mãn Thu Hiệp đảo qua, hắn sắc mặt trắng bệch, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống, liều mạng lắc đầu.

“Không không không!”
Tương Trọng Kính không môn không phái lại không đầu óc nên hắn mới dám tùy ý lừa gạt, nhưng cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đi hố Mãn Thu Hiệp, trừ khi hắn không muốn ở Vô Tẫn Đạo nữa.

Hắn buộc phải nhìn vào ánh mắt giết người của Mãn Thu Hiệp, lúng ta lúng túng nói: “Đó là cho…… Đạo hữu, không cần ngọc thạch.”
Mãn Thu Hiệp nhìn ra tâm tư người này, cười lạnh một tiếng.

Nếu là ngày thường, Mãn Thu Hiệp đã sớm không kiên nhẫn mà ra tay đánh người, nhưng lần này gặp được Tương Trọng Kính, hắn không muốn lãng phí thời gian trên người kẻ khác.

Nhẹ nhàng thả ra “Một ngàn ngọc thạch” để giải quyết, Mãn Thu Hiệp giơ tay kéo mũ choàng dơ bẩn che mặt Tương Trọng Kính ra, tóm chặt cánh tay Tương Trọng Kính đi vào Vô Tẫn Lâu.

Tương Trọng Kính còn quay đầu lại nói với tán tu kia: “Nếu ngươi còn có đổi vận phù khác, nhớ để lại cho ta mấy cái.”
Tán tu: “……”
Mọi người: “……”
Vô Tẫn Lâu trước xưa nay chưa từng tĩnh mịch, mọi người trơ mắt nhìn Tương Trọng Kính bị Mãn Thu Hiệp kéo vào Vô Tẫn Lâu.

Một hồi lâu, đám người mới kinh hô một tiếng.

Tán tu kia càng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, giống như vừa đi qua núi đao biển lửa.

Ai có thể nghĩ đến, hắn chỉ là tùy tiện lừa một người, liền đá vào ván sắt?
Trong Vô Tẫn Lâu, mặt Mãn Thu Hiệp như trầm lặng như nước tóm Tương Trọng Kính vào hậu viện, phân phó người chuẩn bị đồ vật, sau đó lãnh khốc vô tình mà ném Tương Trọng Kính vào trong nước nóng đang bốc hơi.

Tương Trọng Kính cũng chưa kịp thoát y, trên người liền ướt đẫm, chỗ tay trái bị thương chảy máu, nước trong hồ nháy mắt chuyển thành màu đỏ.

Mãn Thu Hiệp không lên tiếng mà đưa một viên linh dược cho Tương Trọng Kính, thuốc vào miệng liền hóa thành linh lực ôn nhuận xâm nhập khắp người, vết thương trên tay trái vốn không thể khép lại trong giây lát khỏi hẳn, đôi mắt không nhìn rõ của Tương Trọng Kính cũng khôi phục bình thường.

Lúc này Tương Trọng Kính mới cởi y phục ra, vào một hồ nước nóng khác thoải mái dễ chịu ghé bên mép hồ.

Tóc đen của y vừa dài lại vừa thẳng, chỉ có ngọn tóc hơi cong, buông thõng sau lưng, che đậy thân hình mảnh khảnh, mơ hồ lộ ra vòng eo săn chắc.

Mãn Thu Hiệp ngồi trên nệm ở một bên giường, nhướng mày nhìn một đống y phục hạ nhân mang đến, thất thần nói: “Thì ra Túc Tàm Thanh vẫn luôn ở chỗ ta là vì đợi ngươi.

Mới vừa rồi náo loạn quá lớn, rất nhanh hắn sẽ biết được ngươi đã đến Vô Tẫn Lâu.”
Tương Trọng Kính bị nước ấm bao bọc đến mơ màng sắp ngủ, ngữ điệu lười nhác: “Tay của ta, ngươi có thể trị không?”
“Kiếm ý của Túc Tàm Thanh người bình thường khó có thể loại bỏ, trừ khi hắn tự mình ra tay.” Mãn Thu Hiệp ném bộ y phục hoa mỹ cuối cùng xuống mặt đất, nhìn thiên kim pháp bào giá trị liên thành kia như cái gì đó dơ bẩn.

“Nhưng ta là người bình thường sao?”
Lúc này Tương Trọng Kính mới yên lòng.

Mãn Thu Hiệp gọi hạ nhân đến, không kiên nhẫn nói: “Đây là y phục cho ngươi mặc sao?! Tiếp tục tìm, vét hết y phục trong Vô Tẫn Lâu tới đây.”
Hạ nhân: “……”
Hạ nhân không dám nhiều lời, vội nói: “Vâng.”
Mãn Thu Hiệp lại bắt đầu nhìn phát quan phối sức, mày nhăn chặt, thần sắc nghiêm nghị giống như đang vội cứu vớt thương sinh.

Tương Trọng Kính thấy cũng không trách, Cố Tòng Nhứ nhìn lại có chút không thể hiểu nổi.

“Người này…… Không phải có thù oán với ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Tương Trọng Kính hàm hồ nói, “Nhưng hắn không thù mặt của ta.”
Cố Tòng Nhứ: “???”
Cố Tòng Nhứ thấy Mãn Thu Hiệp dường như muốn đem Tương Trọng Kính đi cung phụng, lại thay trả nợ, còn chuẩn bị lễ nghĩa chu toàn tiếp đãi là thượng khách, cho rằng hai người là loại quan hệ trên mặt chém giết lẫn nhau nhưng thật sự là bạn tốt.

Nhưng Tương Trọng Kính lại nói: “Nếu không bất đắc dĩ, ta sẽ không tìm hắn.”
Cố Tòng Nhứ: “Vì sao?”
Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy nhân sinh thảm đạm, thở dài nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Vô Tẫn Lâu làm việc cực nhanh, Tương Trọng Kính vừa mới tắm gội xong, hạ nhân đã lập tức đưa đến một đống y phục màu đỏ.

Mãn Thu Hiệp ngó trái ngó phải, cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng, khí thế muốn giết người lúc nãy bên ngoài Vô Tẫn Lâu ngoại đã tiêu tan không dấu vết, khí định thần nhàn gật đầu một cái bảo hạ nhân đi xuống, cầm lấy một kiện y phục ném qua chỗ Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính tùy tay khoát lên, để chân trần đi đến bên cạnh Mãn Thu Hiệp: “Phù chú đổi vận của ta đâu?”
“Ném.” Mãn Thu Hiệp nói, lại dùng mười ngón treo một đống ngọc bội, từng cái từng cái hướng lên người y, tính toán thử cái nào phù hợp.

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Ném?”
“Ây, dơ muốn chết, hắc y kia cũng nên ném đi.

Ta nói bao nhiêu lần rồi, mấy loại y phục như vậy không thích hợp với ngươi —— cái này, còn có cái này, ngươi thích cái nào?”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính mặt vô biểu tình nói: “Ngươi chắc chắn muốn ta chọn?”
Mãn Thu Hiệp “Ha” một tiếng, lúc này mới nhớ ra Tương Trọng Kính không giống như tật xấu yêu cái đẹp của hắn lúc lựa chọn rất tuỳ hứng, nghĩ vậy hắn tùy tay ném một ngọc bội đi, lại dùng một cái khác treo lên eo Tương Trọng Kính.

Tốn một hồi công phu, Tương Trọng Kính nghèo túng đến cực điểm đã thoát thai hoán cốt, một bộ hồng y hoa mỹ vận trên thân hình cao gầy, tóc hơi rũ xuống, đuôi tóc còn nhỏ nước.

Hoa ngọn U Hỏa trên tai vụt ra, xuyên qua mái tóc đen như mực, lập tức nước hoá thành hơi rồi tiêu tán.

Lúc này Mãn Thu Hiệp mới hài lòng.

Màn che trên mặt hắn sớm đã lấy xuống, tầm mắt chăm chú nhìn Tương Trọng Kính đều là si mê, người không biết còn tưởng rằng hắn ngắm tình nhân.

Tương Trọng Kính có thể không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, nhưng lại bị tầm mắt của Mãn Thu Hiệp khiến mình cau mày.

Mãn Thu Hiệp lập tức nói: “Đừng nhíu mày.”
Tương Trọng Kính: “……”
Mãn Thu Hiệp nhìn y từ trên xuống dưới một lúc lâu, góp no nhãn phúc rồi: “Tốt, đổi một xiêm y khác.”
Tương Trọng Kính: “……”
Cố Tòng Nhứ: “……”

Thấy con ngươi Mãn Thu Hiệp đều là vẻ phấn chấn, mang đến một kiện xiêm y mới khoác lên người Tương Trọng Kính, Cố Tòng Nhứ rốt cuộc đã biết tại sao da mặt dày như Tương Trọng Kính gặp phải người này cũng phải thở dài.

Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Mãn Thu Hiệp xưa nay chưa từng ân cần, nhưng lúc này đôi mắt dường như muốn dính trên người Tương Trọng Kính, có muốn cản cũng cản không được, dù Tương Trọng Kính nhịn không được liếc hắn một cái, sự nhiệt tình của hắn vẫn không bớt đi chút nào.

Tương Trọng Kính hoàn toàn tâm phục, 60 năm không gặp, bệnh của Mãn Thu Hiệp càng lúc càng nghiêm trọng.

“60 năm trước trong Tam Độc Bí Cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi Mãn Thu Hiệp no nhãn phúc rồi, rốt cuộc cũng bắt đầu hỏi chuyện quan trọng, “Vì sao Tống Hữu Thu lại nói ngươi đã chết?”
Tương Trọng Kính cũng không hiểu lắm, tiện tay gỡ ra móng vuốt của Mãn Thu Hiệp đang sờ mặt mình: “Có thể là vì trên Định Hồn Quan phong ấn ta có trận pháp ngăn cản? Hoặc là khi bí cảnh phong bế, đã giấu đi khí tức của ta.”
“Ngươi thật sự không ở trong Tam Độc Bí Cảnh khí kế ước với ác long?”
“Không có.”
“Túc Tàm Thanh kia……”
“Túc Tàm Thanh bị mù, Tấn Sở Linh có bệnh, hai người này liên thủ bẫy ta.” Tương Trọng Kính không còn nhớ rõ tình hình năm đó bị phong ấn như thế nào, chỉ biết hai người không có ý tốt, “Hắn vừa ở chỗ này của ngươi?”
Mãn Thu Hiệp gật đầu, vừa thất thần mà tự hỏi lại vừa cực kỳ quen thuộc mà sờ mặt Tương Trọng Kính, động tác tự nhiên như muốn mạng người.

Tương Trọng Kính buồn bã nói: “Nếu kiếm của ta ở đây, móng vuốt của ngươi sẽ không còn.”
“Không sao.” Mãn Thu Hiệp căn bản không thèm để ý, “Ta có thể tự mình nối lại.”
Tương Trọng Kính: “……”
***
Tu sĩ Vô Tẫn Thành đặt chân vào trang viên, thần sắc Túc Tàm Thanh hờ hững, lạnh nhạt nhìn trò khôi hài.

Dịch Quận Đình thút tha thút thít quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào nói: “Cha, con biết sai rồi.”
Tính tình Lâm Giang Phong chưởng môn cực kỳ nóng nảy, hắn cầm roi trong tay, phát hoả nói: “Biết sai chỗ nào?! Mau đem một năm một mười nói hết cho lão tử, bằng không ta phế chân của ngươi!”
Dịch Quận Đình nước mắt lõm bõm rớt xuống, hắn sợ hãi liếc qua Túc Tàm Thanh một cái, nứt nở nói: “Không nên gạt thủ tôn……”
Dịch chưởng môn quất một roi, “Bang” một tiếng đánh vào đầu gối Dịch Quận Đình …… là nền đất bên cạnh đầu gối.

Dịch Quận Đình hoảng sợ, oa một tiếng khóc to.

Dịch chưởng môn mắng: “Đau không? Chịu đựng cho lão tử! Ta phải khiến ngươi nhớ kỹ!”
Dịch Xích Hàn đứng một bên: “……”
Ngài căn bản không đánh.

Túc Tàm Thanh hờ hững nhìn, nói: “Đủ rồi.”
Lúc này, hắn rốt cuộc nhận ra Dịch Quận Đình chính là thiếu niên trong Tam Độc Bí Cảnh chỉ sai phương cho tuyết lang.

Có thể bảo vệ Tương Trọng Kính như vậy, chứng tỏ hai người này có chút giao tình.

Túc Tàm Thanh không trách móc nặng nề, thậm chí đến một câu trách cứ cũng không nói, liền phất tay áo rời đi.

Hắn đã chậm trễ thời gian, Tương Trọng Kính
Hẳn là đã vào Vô Tẫn Lâu, dựa theo tính tình cổ quái của Mãn Thu Hiệp kia, một khi nhận ra Tương Trọng Kính, nhất định sẽ không để mình tới gần Tương Trọng Kính.

Nếu muốn gặp Tương Trọng Kính, cần tính toán kỹ hơn.

Túc Tàm Thanh nhanh chóng rời đi, trong cơn thịnh nộ, Dịch chưởng môn xác định Túc thủ tôn đã rời đi, mới đem bộ dáng và cái roi vừa nãy vứt đi, tức giận mà trừng mắt nhìn khụt khịt Dịch Quận Đình.

Dịch Quận Đình khóc lóc nói: “Cha, người đừng đánh, ta sợ đau.”
Dịch chưởng môn đều bị hắn chọc cười: “Lão tử vừa rồi đánh nhiều như vậy, có roi nào trúng ngươi đâu?!”
Dịch Quận Đình ủy khuất nói: “Nhưng đầu gối ta quỳ đau quá a.”
Dịch chưởng môn tức giận nói: “Ngươi có biết bản thân gây hoạ lớn thế nào không, rốt cuộc là ngươi đã nhắc đến người nào mà lập tức đem Túc thủ tôn đến đây? Nói.”
Dịch Quận Đình nhỏ giọng nói: “Tương…… hả hả.”
Dịch chưởng môn: “Cái gì?”
Dịch Quận Đình: “Là…… Là người trên bức hoạ tráng men.”
Dịch chưởng môn cười nhạo: “Bức hoạ tráng men?”
Hắn cười xong, đột nhiên trừng lớn đôi mắt: “Giấy lưu li?!”
Mấy năm nay Dịch chưởng môn chỉ vẽ một bức hoạ tráng men, là người năm đó ở trong Tam Độc Bí Cảnh cả người tắm hỏa……
Tương Trọng Kính.

Dịch chưởng môn hít hà một hơi.

Nếu người trong miệng nhi tử nói đến chính kà Tương Trọng Kính, thì đích thân thủ tôn thân đến đây tìm, cũng có thể hiểu được.

Dịch chưởng môn trầm mặc hồi lâu, vội đỡ Dịch Quận Đình từ trên mặt đất đứng lên, sau khi bỏ qua bộ dạng đùng đùng tức giận, trên khuôn mặt anh tất cả đều ý cười không thu liếm được.

“Nhi tử, ngươi thật sự đã gặp Kiếm Tôn?”
Dịch Quận Đình gật đầu.

Dịch chưởng môn vỗ tay cười to: “Ta biết mà, y sẽ không dễ dàng chết ở trong bí cảnh đen thùi lùi đó đâu, trách không được vừa rồi sắc mặt Túc thủ tôn khó coi như vậy, hừm hừm! Đáng đời a đáng đời lắm.”
Dịch Quận Đình: “……”
Dịch Xích Hàn: “……”
Dịch Xích Hàn: “Khụ!”
Dịch chưởng môn vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt âm trầm của Túc Tàm Thanh.

Dịch chưởng môn: “……”
Da mặt Dịch chưởng môn thật dày, không đổi sắc mà ấn Dịch Quận Đình xuống mặt đất, tiếp tục phát hỏa: “Tiếp tục quỳ! Tối nay không được ăn cơm!”
Mắt Dịch Quận Đình mờ mịt.

Hắn lại trêu ai chọc ai nữa rồi?
***
Ở Vô Tẫn Đạo mặt trời lặn thật sớm, giờ Dậu vừa qua trời đã tối.

Tương Trọng Kính không biết Dịch Quận Đình vì mình mà đang ở trong nước sôi lửa bỏng bị bắt phạt quỳ, y thoải mái dễ chịu mà nằm trên giường uống rượu.

Y bị nhốt trong Định Hồn Quan trung 60 năm, sớm đã đã quên đi hương rượu là tư vị gì, một ngụm vừa vào miệng đã bị sặc đến nỗi vành mắt đỏ hồng, ho khan một hồi lâu mới ngừng lại.

Mãn Thu Hiệp ngồi một bên bắt mạch cho y, đôi mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm gương mặt Tương Trọng Kính, hắn rất nhanh lại nhìn chán y phục trên người Tương Trọng Kính, nói: “Đổi một xiêm y khác rồi hãy đi ngủ.”
“Bộ này vừa thay còn chưa được nửa canh giờ.” Tương Trọng Kính buông chén rượu, trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tật xấu này của ngươi sao còn nghiêm trọng hơn năm đó vậy? Làm phiền ngươi tự chữa trị cho đầu của mình trước đi.”
“Trong lòng có bệnh, thuốc và châm cứu vô phương cứu chữa.” Mãn Thu Hiệp nhìn hắn, nói, “Mặt ngươi chính là thuốc của ta.”
Tương Trọng Kính bị những lời này doạ sợ đến toàn thân nổi da gà, y giãy giụa tay trái đang bị Mãn Thu Hiệp giữ, vội vàng rút về, nói: “Ta mệt, ngày mai lại nói.”
Mãn Thu Hiệp một lòng một dạ đều dồn vào mặt Tương Trọng Kính, thật sự không còn tâm trí chữa trị, hắn tùy ý gật đầu, nghe Tương Trọng Kính muốn đuổi người nhưng lại không nhúc nhích, rất có tư thế muốn ngồi ngủ ở đây.

Tương Trọng Kính thật sự nhịn không nổi nữa, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi lại muốn sao?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Cứ cách nửa canh ta lại đến nhìn ngươi một lần được không?”

Tương Trọng Kính khóe môi hé mở: “Ngươi nói xem?”
Mãn Thu Hiệp: “Ta có thể.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính chỉ một ngón tay về phía cửa, ý bảo hắn nhanh lăn lăn lăn.

Mỗi bước Mãn Thu Hiệp đều lưu luyến mà rời đi.

Cố Tòng Nhứ xem thế là đủ, nói: “Trên đời thật sự có người trầm mê mỹ mạo như vậy sao?”
Tương Trọng Kính cầm chén rượu đặt lên tiểu án đầu giường, nằm ở trên giường ngước nhìn màn trướng được thêu bằng chỉ vàng tinh xảo trên đỉnh đầu, thanh âm có chút buồn ngủ: “Ừ, nếu hắn nhìn vào mặt ai đó quá lâu, đôi mắt sẽ bị thương.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Lần đầu Cố Tòng Nhứ nghe được dung mạo có thể đả thương đôi mắt người khác.

Đây là căn bệnh cổ quái gì?
Mãn Thu Hiệp nhìn không đáng tin cậy, Tương Trọng Kính lại ngoài ý muốn tín nhiệm hắn.

Y từ khi rời khỏi Tam Độc Bí Cảnh vẫn luôn mang theo tâm trạng bôn ba chạy trốn, hiện tại vào Vô Tẫn Lâu mới có thể hoàn toàn dỡ xuống phòng bị, không bao lâu đã ngủ say.

Đây là lần đầu tiên Cố Tòng Nhứ nhìn thấy Tương Trọng Kính thật sự ngủ, do dự nửa ngày mới hóa thành tiểu long từ trong tay áo chui ra, ngậm một góc chăn gấm đắp lên người y.

Sau khi làm xong động tác này, toàn thân Cố Tòng Nhứ thiếu chút nữa cương cứng thành cây gậy, tựa hồ không thể tin được việc mình mới làm.

Cố Tòng Nhứ vừa phỉ nhổ chính mình vừa bảo hỏng mất, Tương Trọng Kính đang ngủ say đột nhiên giơ tay sờ sờ đầu của tiểu long, hàm hồ nói: “Thật ngoan.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ thiếu chút nữa nhịn không được cắn một nhát vào cái tay đáng giận kia.

Tương Trọng Kính ngủ chưa được nửa canh giờ, Mãn Thu Hiệp lén lút đi vào, nhìn dung nhan ngủ say của Tương Trọng Kính nửa ngày, cảm thấy mỹ mãn rồi mới lẳng lặng đi ra.

Ban đầu Cố Tòng Nhứ còn rất kiêng kị Mãn Thu Hiệp, mỗi lần hắn qua đây, vẻ mặt nhìn Tương Trọng Kính như đăng đồ tử, sau lại lưu luyến mà quay về, một cử chỉ dư thừa cũng không có.

Cứ vài lần như thế, Cố Tòng Nhứ cũng lười quản, nhắm mắt tu luyện.

Sẽ có một ngày, hắn nhất định phải dựa vào chính mình phá tan phong ấn cổ quái kia!
Tu luyện không bao lâu, Cố Tòng Nhứ liền buồn ngủ.

Chí khí ngút trời, thôi để mai hãy bắt đầu.

Đêm đến, tiếng gõ mõ của người cầm canh lại vang lên, đông, thùng thùng, sau ba tiếng rơi xuống, Túc Tàm Thanh lặng yên không một tiếng động phá vỡ cấm chế Vô Tẫn Lâu, nhanh chóng từ nhánh cây nhảy qua cửa sổ tiến vào.

Tương Trọng Kính thật không biết trốn.

Toàn bộ Vô Tẫn Lâu vào đêm đều sẽ tắt đèn, chỉ có phòng Tương Trọng Kính đèn đuốc vẫn sáng trưng, giống như ban ngày.

Tu vi Túc Tàm Thanh được xem là đỉnh cao ở Cửu Châu, một tầng cấm chế rườm rà của Vô Tẫn Lâu đối với hắn mà nói, cũng không khó, chỉ là tốn chút thời gian.

Túc Tàm Thanh hoàn toàn ẩn mình, mặt trầm như thủy mà vén rèm châu tiến vào nội thất.

Sau màn trướng buông thõng, mơ hồ có thể nhìn thấy người mặc hồng y bên trong an tĩnh nằm ngủ.

Tim Túc Tàm Thanh đập nhanh, dù mấy năm nay chìm trong tuyệt cảnh cũng chưa bao giờ khiến hắn cấp bách khẩn trương như vậy.

Hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, tay nắm lấy màn giường, chậm rãi nâng lên.

Chỉ là màn vừa kéo ra một khe hở, bên trong liền truyền đến âm thanh mê ngủ của Tương Trọng Kính.

“Kiếm ta đâu?”
Túc Tàm Thanh sửng sốt.

Màn che chậm rãi mở ra, lộ ra cảnh tượng trên giường.

Tương Trọng Kính không còn chật vật như lúc còn trong bí cảnh, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, một bộ hồng y bọc lấy dáng người mảnh khảnh nằm nghiêng trên giường, một con hắc long lộn xộn quấn trên người y.

Tiểu long không biết đã thu nhỏ bao lần, nhưng thân hình vẫn to hơn vòng eo của Tương Trọng Kính, nó quấn lấy một cẳng chân của y, lại quấn quanh eo một vòng, đầu hắc long lặng yên dựa vào cổ Tương Trọng Kính.

Canh ba, Cố Tòng Nhứ cũng không biết chính mình đã hóa thành long thân từ lúc nào.

Khi ngủ bản năng hắn rất hay quấy phá, thân mình còn có lúc vô ý vặn vẹo, dần dần siết Tương Trọng Kính đến không thở nổi, y phục đơn bạc trên người cũng bị cọ đến hỗn độn.

Tương Trọng Kính không ý thức giãy giụa muốn đẩy vòng quấn của rồng ở bên hông, nhưng Cố Tòng Nhứ cuốn lấy quá chặt, bàn tay ngược lại lướt qua lớp vảy lạnh như băng.

Y hé môi gian nan thở hổn hển một hơi, muốn thanh tỉnh nhưng cơ thể bị vây quá chặt, đến đôi mắt cũng không thể mở ra.

Trong lúc hoảng hốt, Túc Tàm Thanh nhớ lại Tam Độc Bí Cảnh năm đó, cự long bạo nộ mang bọn họ vào ảo cảnh, dường như rất giống với cảnh tượng này.

Ác long này……
Nếu thật sự có tà tâm với Tương Trọng Kính, vậy thì 60 năm qua Tương Trọng Kính bị nhốt ở trong Định Hồn Quan, rốt cuộc đã bị quấy phá bao nhiêu lần?
Lý trí trong đầu Túc Tàm Thanh lần đầu tiên bị đứt gãy.

Trong mắt hắn tất cả đều là sát khí che trời lấp đất, cuối cùng nhịn không được nữa rút kiếm ra..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN