Khi Lâm Hành Chi bị trói hai tay bị đưa tới Lệ Vương phủ, vừa lúc gặp thoáng qua hai thi thể được nâng ra ngoài.
Người rõ ràng vừa mới chết không lâu, máu vẫn còn nhỏ xuống, khiêng thi thể đi một bước thi thể liền nhỏ ra vài giọt máu trên mặt đất, đi đến cửa chính máu chảy thành đường, đỏ thắm còn mang theo mùi tanh, một con đường thật dài như một con sông máu.
Tình cảnh hôm nay là lần thứ hai Lâm Hành Chi nhìn thấy, lần đầu tiên đã là đời trước.
Lâm Hành Chi không nghĩ tới y đã bị đâm đến chết đã quay trở lại, trở về lúc y đang là học sinh số một của trường, cưỡi ngựa quanh phố với danh Trạng nguyên.
Con đường được mở ra với cờ và tiếng reo hò theo sau là vô số người xem náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo, tửu lầu quán trà hai bên đều đầy những cô nương chưa xuất giá, túi thơm, khăn thêu liên tiếp được ném xuống, rơi đầy đất sinh hương, lọt vào trong tầm mắt tràn đầy phồn hoa, náo nhiệt.
Giờ khắc này, cách y chết, còn đến mười năm.
Cách Lâm gia cửa nát nhà tan toàn gia chết thảm, còn tám năm.
Cảnh tượng như thế, làm Lâm Hành Chi hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ, một giấc mơ mà y không muốn tỉnh dậy.
Ngay cả khi cái vị được xưng là kẻ điên Lệ Vương hạ lệnh cho thủ hạ ở trên đường đoạt y về làm tiểu thiếp, y còn cảm thấy tốt, không, phải nói là y rất vui lòng.
Không có tức muốn hộc máu, không có cảm thấy bị sỉ nhục, Lâm Hành Chi phá lệ thuận theo xuống ngựa đi theo người tới Lệ Vương phủ.
Sau đó liền thấy được cảnh tượng trước mắt giống y như kiếp trước.
Nghe nói mỗi một người bị Lệ Vương đoạt tới phủ đều sẽ được nhìn một đám thi thể, đây là Lệ Vương đang cảnh cáo bọn họ.
Kiếp trước, Lâm Hành Chi từ trên đường bị mạnh mẽ mang đi đã nghẹn một bụng hỏa, vào phủ lại nhìn cảnh tượng như thế, chỉ cảm thấy bên ngoài những điều nói Lệ vương Sở Chiêu tàn bạo hung ác, coi thường mạng sống con người mà thiên hạ đồn đại không sai một chút nào.
Lâm Hành Chi mang cơn giận trong lòng hoàn toàn quên mất thân phận Sở Chiêu, không rảnh lo tôn ti có khác, liền đứng ở trong sân chửi ầm lên, còn một bên mắng một bên vọt vào phòng muốn tìm Sở Chiêu nói chuyện.
Lâm Hành Chi đánh giá chính mình kiếp trước, vừa lỗ mãng lại ngu xuẩn
Có lẽ vì y quá bình tĩnh, thị vệ đang áp giải y chủ động mở dây thừng.
Tầm mắt Lâm Hành Chi nhàn nhạt xẹt qua máu trên mặt đất, đi theo sau người dẫn đường vào một căn phòng, Lệ Vương Sở Chiêu ở bên trong.
Vừa vào cửa, Lâm Hành Chi đã bị người trong phòng mê mắt.
Hôm nay Lệ Vương mặc một thân trường bào đỏ sậm tay áo rộng, bên hông là đai lưng viền vàng vân cẩm, hông treo một khối bạch ngọc đặc chế hình cá, tuy là một người bước ba bước là ho khan là một con ma ốm, nhưng người lại không thể hiện sự gầy yếu, mà gãi đúng chỗ ngứa mà cân xứng.
Trên gương mặt tuấn mỹ vô song cũng không thấy dáng vẻ của người bị bệnh, chỉ là thiếu vài phần trương dương sắc bén mà Lâm Hành Chi gặp lần cuối ở kiếp trước.
Sở Chiêu cầm một cái khăn trắng lau thanh chuỷ thủ, trên thanh chuỷ thủ còn vết máu chưa khô, màu sắc còn tươi, hiển nhiên là do hai thi thể vừa được khiêng ra ngoài để lại, đôi tay lau máu cũng cực kỳ đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, một chút cũng không giống tay của một võ tướng có kinh nghiệm trên sa trường.
Lâm Hành Chi nhìn người, nhìn thẳng mới kinh ngạc phát hiện, đây là lần đầu tiên y cẩn thận nhìn Sở Chiêu như vậy.
Động tác không nhanh không chậm, nhận thấy được tầm mắt của Lâm Hành Chi cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, trong không chút để ý còn lộ ra một tia lười biếng, như là đang dụ dỗ.
Chủy thủ được lau sáng bóng, Sở Chiêu có vẻ rất hài lòng, cầm lên nhìn rồi đặt lại trên bàn sau đó lấy một cây roi dài bắt đầu lau.
Lâm Hành Chi theo dõi chuyển động của hắn và thấy trên bàn chất đầy dụng cụ, nói chính xác thì chúng nên được gọi là hình cụ.
Chủy thủ, roi dài, ván kẹp, kẹp sắt, được đặt ngay ngắn trên bàn, tất cả đều dính máu, rõ ràng là vừa mới được sử dụng.
“Ngươi thích không?”
Thấy Lâm Hành Chi thấy được hình cụ trên bàn, Sở Chiêu vừa lau vết máu trên roi vừa hỏi.
Thanh âm của hắn trầm ổn vững vàng, cũng giống như ánh mắt của hắn, mang theo một tia lười biếng, lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Lâm Hành Chi giơ tay nhẹ cào lỗ tai, nói: “Không thích, bẩn.”
Dường như thấy câu trả lời này rất thú vị Sở Chiêu hừ cười một tiếng quay sang nhìn Lâm Hành Chi “An tâm, bổn vương sẽ không đem những món đồ chơi mà người khác đã dùng qua để dùng trên người ngươi, bổn vương sẽ sai người làm một bộ chỉ dùng trên người ngươi.”
“Ai làm — là có người trong tối ngoài sáng xúi giục, cố ý muốn bổn vương cướp người về làm đồ chơi, bổn vương tất nhiên là như ý nguyện của bọn họ, hung hăng mà đùa bỡn ngươi.”
Khi nói lời này, ánh mắt Sở Chiêu dừng ở trên người Lâm Hành Chi nghiền ngẫm, ẩn trong đó có vài phần chờ mong.
Chỉ là không biết chờ mong phản ứng của Lâm Hành Chi hay là đang đùa bỡn như lời trong miệng hắn.
Lâm Hành Chi nghe mấy lời này, không kinh hoảng mà cũng không ngoài ý muốn, đây là một thế cuộc, một thế cuộc nhằm vào Sở Chiêu và y, còn có toàn bộ Lâm gia, nhiều tính toán trù tính đến gần mười năm.
Mọi thứ bắt đầu từ lúc y bị người ta tính kế để Sở Chiêu phái người bắt về phủ ngay trên phố.
Mà không bao lâu sẽ có người mang theo huynh trưởng y cùng nhau chạy tới Lệ Vương phủ cứu người.
Cùng lúc đó, chuyện y bị Sở Chiêu bắt về vương phủ làm tiểu thiếp, bị người ta tùy ý dâm loạn cũng bay vào tai vô số người.
Y mới trọng sinh về, mưu tính của người phía sau đã bắt đầu những lời đồn đãi ở đời này có lẽ cũng sẽ không ít, Lâm Hành Chi cũng không kịp ngăn cản nhưng cũng sẽ không để ý nhiều như đời trước.
Nhưng, y không thể để Sở Chiêu chịu danh dâm loạn y, y phải để Sở Chiêu làm gì đó, để giải quyết vấn đề.
Bằng không Sở Chiêu ít nhiều sẽ chịu thiệt.
“Vậy thì…” Lâm Hành Chi chủ động tiến lên một bước, ngừng lại một chút, hỏi Sở Chiêu, “Vương gia muốn đùa bỡn ta như thế nào?” Lâm Hành Chi rất tò mò.
Lời Lâm Hành Chi nói ra khiến người ta kinh ngạc, ánh mắt Sở Chiêu càng thêm nghiền ngẫm, hiện giờ khoảng cách cả hai rất vừa vặn, Sở Chiêu giơ tay liền có thể nắm lấy cằm Lâm Hành Chi.
Sở Chiêu không đáp hỏi lại “Ngươi muốn cho bổn vương đùa bỡn ngươi như thế nào?”
Kiếp trước y như cây pháo nổ, từ lúc vào cửa đến cuối đều là chất vấn và mắng Sở Chiêu, mà Sở Chiêu nhìn y. Ánh mắt y như nhìn một tên ngốc, thậm chí một câu đối thoại cũng không có.
Hoàn toàn không giống giờ phút này, cả hai đang thảo luận cách để đùa bỡn y.
Lâm Hành Chi nghe qua rất nhiều tin đồn Sở Chiêu giết người một cách dã man, cũng đã từng tận mắt chứng kiến cách Sở Chiêu tra tấn thích khách có ý định giết y, nhưng thủ đoạn đó của Sở Chiêu chưa bao giờ sử dụng trên người y.
Trên đường tới Lệ Vương phủ, Lâm Hành Chi đã tính toán tốt mọi thứ, nếu y đã sống lại, y sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự, sẽ không bỏ qua kẻ thù của mình, sẽ bảo vệ gia đình mình thật tốt, mà Sở Chiêu ân nhân của y, thì dung túng một chút, hắn muốn gì thì y sẽ cho.
Lâm Hành Chi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Vương gia có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn.”
Lâm Hành Chi ý cười nhẹ, nói một cách chân thành.
Sở Chiêu dùng sức bóp cằm Lâm Hành Chi, ánh mắt đang nghiền ngẫm đột nhiên trở nên sâu thẳm, hắn nói với giọng khẳng định: ” Dường như ngươi đang rất mong chờ.”
“Vậy ngươi cũng biết bổn vương đối với những nam nhân kia như thế nào?”
Lâm Hành Chi gật đầu, “Lúc ta đến đây, đã thấy người khiêng hai cái xác ra ngoài nhưng ta biết Vương gia sẽ không đối xử với ta như những người đó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta là Lâm Hành Chi ” lời nói tiếp thực tự nhiên, Lâm Hành Chi nhìn chằm chằm Sở Chiêu bằng đôi mắt trong trẻo chắc chắn, tự tin, thanh thản…… Còn có một loại cảm xúc mà Sở Chiêu không thể nào hiểu được.
Nhưng không có sợ hãi.
Y không sợ hắn, ý thức được điều này Sở Chiêu thực hiện một động tác khác, đột nhiên kéo mạnh Lâm Hành Chi, để y gần mình hơn.
Khoảng cách không xa, Lâm Hành Chi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở nóng hổi của Sở Chiêu phả vào mặt mình.
Lâm Hành Chi vẫn không sợ hãi nhưng đuôi mắt lại có ý cười nhàn nhạt, như thể đang bao dung một đứa trẻ nghịch ngợm.
Trước khi được phong Lệ vương, trở thành một kẻ điên bệnh .hoạn khiến mọi người khiếp sợ và căm ghét, Sở Chiêu từng là đại tướng quân chinh phạt nơi phía Tây. Năm mười lăm tuổi đã xông pha ra chiến trường, giết địch vô số, đôi tay dính đầy máu tươi, toàn thân dính đầy máu không thể gột rửa sạch sẽ. Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, binh lính dưới trướng đều sợ hãi.
Hai năm nay hắn bị bệnh, bị bắt phải ở trong phủ tu thân dưỡng tính, tuy rằng giết người ít hơn nhưng tính tình lại thay đổi rõ rệt, tính tình thô bạo, thủ đoạn tra tấn so với lúc ở chiến trường càng khiến người ta sợ hãi, lại gánh thêm phong hào Lệ Vương, càng ngày càng nhiều người nói hắn là kẻ điên.
Người sợ hắn càng ngày càng nhiều, vì sợ hắn mà phát điên thì sẽ bị vạ lây bị giết chết.
Sợ hãi, căm ghét, chán ghét, Sở Chiêu đã nhìn thấy đủ loại ánh mắt.
Chỉ duy nhất chưa thấy qua ánh mắt bao dung như nhìn một đứa trẻ của Lâm Hành Chi.
Cực kỳ giống mẫu phi đã qua đời nhiều năm trước của hắn.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu khiến thân thể Sở Chiêu cứng đờ theo bản năng tránh đi ánh mắt của Lâm Hành Chi, hắn buông tay Lâm Hành Chi ra, cười lạnh nói: ” Thật thú vị, quả nhiên là đệ nhất thư sinh được đương kim hoàng thượng ngự bút thân phong Trạng nguyên, chỉ tiếc ngươi vào Lệ vương phủ, có lẽ tin ngươi bị cướp về làm thiếp đã truyền hết Thịnh kinh.”
Sở Chiêu tràn ngập thú vị mà nói: “Tân khoa Trạng Nguyên bị bổn vương bắt về làm thiếp tùy ý đùa bỡn, Lâm công tử lại như thế nào tự xử?”
Lâm Hành Chi thản nhiên cười, “Không thì thế nào.” y chậm rãi đi đến phía sau Sở Chiêu, cầm lấy chén trà duy nhất trên bàn không nhiễm vết máu đặt ở trong tay thưởng thức, ngón tay trắng nõn thon dài trên nền men ngọc, gần như trong suốt, “Chỉ là đồn đãi thôi, không thể coi là thật, trừ phi…”
“Trừ phi bổn vương hiện tại nạp ngươi.” Sở Chiêu tiếp nhận lời nói, cảm thấy cũng không phải không được, đến lúc đó nhất định sẽ càng thêm thú vị.
“Cửa sau làm thiếp, cửa chính làm thê, Vương gia, ta là từ cửa chính Vương phủ bước vào, đảm đương không nổi cái danh thiếp, ngài muốn lấy thì chỉ có thể lấy ta làm chính thê, làm Lệ Vương phi.”
Lông mi Sở Chiêu rũ xuống, trong mắt có ánh sáng lóe qua, “Cho nên, đây là mục đích của ngươi?”
Lâm Hành Chi ngẫm lại, gật đầu, có tầng thân phận Lệ Vương phi, y mới có thể thuận lợi phù trợ Sở Chiêu đạt mọi thứ thuận lợi hơn, cũng có thể danh chính ngôn thuận để Lâm gia duy trì Sở Chiêu.
Sợ Sở Chiêu không cao hứng, Lâm Hành Chi còn mở miệng trấn an hắn, “Tuy rằng Vương gia chỉ nghĩ đoạt một tiểu thiếp nhưng cuối cùng lại được một vị Vương phi, cũng rất có lời, Vương gia ngài nói có phải không?”
Lâm Hành Chi sửa sang lại trang phục trạng nguyên màu đỏ, lại nhìn chiếc áo gấm trên người Sở Chiêu, chủ động mời: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, vừa vặn ta cùng Vương gia hôm nay đều mặc một thân màu đỏ, không bằng gọi người tới dán lên mấy chữ hỉ, chúng ta bái đường thành thân ngay tại chỗ?”
Sở Chiêu: “……”
Sở Chiêu im lặng, không nghĩ tới Lâm Hành Chi người bị hắn cướp về để làm nhục nhã đùa bỡn, lại còn tích cực chủ động hơn hắn.
Thấy Sở Chiêu nửa ngày không nói lời nào, Lâm Hành Chi cầm chén trà vòng tới trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: “Vương gia, ngài có bằng lòng hay không?”
Trong đôi mắt trong trẻo của Lâm Hành Chi tựa hồ mang theo chút ánh sáng, Sở Chiêu từ trong đó nhìn ra sự chờ mong.
Hắn há miệng thở dốc đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, trong đó một thanh âm phá lệ vang dội.
“Vương bát đản, trả đệ đệ của ta đây!”
– ——————————-
Chuỷ thủ