Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người
Chương 22
Giản Tinh Tuế cảm thấy hình như có ánh mắt đang dõi theo cậu ở đằng sau. Nhưng khi quay đầu lại, cậu chỉ thấy Phó ảnh đế đang trò chuyện với Thẩm Tinh Thần. Hai người bọn họ nói đủ thứ trên trời dưới bể, dường như không để ý tới cậu.
Hay là do ảo giác nhỉ…
Cậu lắc lắc đầu, lại không kìm lòng mà lén nhìn vài lần, chẳng hay rằng Phó ảnh đế có ăn kẹo dưỡng họng không. Dù sao cổ họng của anh vốn không thoải mái, viên kẹo kia có thể hòa hoãn phần nào khó chịu.
Đồ Nhã chú ý tới ánh mắt của cậu, nhẹ giọng nói: “Tuế Tuế, cậu có muốn qua chào hỏi thầy Phó một câu không?”
Giản Tinh Tuế vội vàng thu hồi tầm mắt, cuống quít lắc đầu: “Không, không cần. Em chỉ nhìn một chút thôi.”
Phản ứng quá khích của cậu dọa tới Đồ Nhã.
Rất nhanh sau đó, nữ đạo sư tóc vàng cười cười, cô nói: “Cậu không phải khẩn trương. Tôi không có ý nào khác, chỉ muốn nói với cậu rằng anh Phó không có gì đáng sợ hết. Tuy rằng người này trong lúc giám sát các cậu luyện tập sẽ vô cùng nghiêm khắc, nhưng bình thường rất quan tâm tới mọi người. Nếu muốn thì cậu có thể đi qua chào hỏi, không cần phải sợ.”
Giản Tinh Tuế định trả lời thì An Nhiễm bên cạnh nói: “Em thấy anh Phó rất tốt nhé. Mọi người nói rằng anh ấy vô cùng nghiêm khắc, nhưng thực ra lại không hề giống vậy. Em có thể cảm nhận được sự ôn nhu của anh Phó đấy.”
Thanh âm của hắn không phải là nhỏ. Khác với Giản Tinh Tuế luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói của An Nhiễm tuy ôn nhu nhưng âm lượng lại không thấp, giống như cố ý muốn người nào đó nghe thấy.
“Tuế Tuế, cậu đừng nghĩ về anh Phó như vậy nữa.” An Nhiễm trưng vẻ mặt quan tâm ghé mắt nhìn Giản Tinh Tuế, không cho cậu cơ hội giải thích: “Thực ra anh Phó là người tốt tính đó nha.”
“….”
Tôi còn chưa nói cái gì mà.
Giản Tinh Tuế quay đầu nhìn về phía bên kia. May mắn Phó Kim Tiêu hình như không chú ý bên này, cũng không ghé mắt nhìn qua. Nhưng rốt cuộc anh có nghe được hay không đến chính cậu cũng không rõ ràng. Bình thường nếu là chuyện khác, cậu có thể không thèm so đo với An Nhiễm, dù sao những việc lặt vặt ấy không ảnh hưởng to tát gì. Nhưng nếu liên quan tới thần tượng, lại còn bị xuyên tạc lời nói của mình một cách cố ý, cơn tức trong lòng cậu không tự giác bùng lên.
Giản Tinh Tuế nhìn thoáng qua An Nhiễm, ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo.
Vì sắp tới phải chuẩn bị tiếp tục ghi hình, Đồ Nhã bị gọi đi, các đạo sư khác cũng rời khỏi. Nơi này chỉ còn một số thí sinh nán lại.
An Nhiễm bị ánh mắt của Giản Tinh Tuế dọa sợ. Hắn ra vẻ vô tội, chần chờ nhìn cậu: “Thực xin lỗi, là mình đã nói gì sai sao? Xin lỗi cậu rất nhiều, mình chỉ muốn giúp…”
“Không cần.” Giản Tinh Tuế mở miệng: “Tôi không cần cậu hỗ trợ.”
Trên mặt An Nhiễm một vẻ bi thương sầu thảm.
Giản Tinh Tuế không vì vậy mà động lòng, cậu nói: “Anh hai cậu tới tìm tôi, bảo tôi đừng làm phiền cậu nữa. Cậu có biết chuyện này không?”
An Nhiễm đơ người. Đương nhiên là hắn biết, nhưng nếu gật đầu đồng ý thì không tốt lắm, thế nên lại lâm vào trầm mặc, không biết nên trả lời vấn đề này như nào.
“Bây giờ, tôi cũng muốn dùng mấy lời đấy nói với cậu.” Giản Tinh Tuế lạnh lùng nhìn hắn, đứng sát lại chỉ đủ hai người nghe: “Mong cậu đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”
An Nhiễm ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn, mắt đối mắt với Giản Tinh Tuế, lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Của cậu thì mãi là của cậu, tôi sẽ chẳng bao giờ đoạt cả. Đừng nóng vội như vậy, nếu không lại thành ra khó coi đấy.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, tưởng như “chỉ cây dâu mắng cây hòe”, nhưng An Nhiễm lại hiểu hết.
Đây là lần đầu tiên mà An Nhiễm không hề giữ hình tượng mềm mại trước mặt Giản Tinh Tuế. Hắn nhìn cậu, ánh mắt gợi lên vài suy nghĩ sâu xa. Cuối cùng cái gì cũng không nói, quay đầu rời đi.
…….
Trên sân khấu, sau các nhóm đã hoàn thành biểu diễn là tới tiết mục mà ai cũng mong chờ nhất – chọn ra người tốt nhất trong nhóm.
Tổ đạo diễn đã thống kê các dữ liệu từ sớm, chỉ chờ chiếu lên màn hình lớn. Cho tới khi các thí sinh đều có mặt trên sân khấu, thầy Lý lên tiếng: “Bây giờ chương trình sẽ công bố thành viên được bình chọn nhiều nhất và người có thể hiện tốt nhất. Ba, hai, một… Mời mọi người quay lại đằng sau!”
Trên màn hình, những con số nhấp nháy tính điểm. Các thí sinh đều nín thở đợi chờ đợi kết quả của bản thân.
Điểm này đối với họ vô cùng quan trọng. Thực ra trong lần biểu diễn đầu, các số liệu cũng đã thể hiện nhiều đều. Các thí sinh top trên top dưới đã có sự phân chia rõ rệt.
Khi màn hình chạy tới nhóm [Thanh niên Trung Quốc], hiện ra danh sách:
Thành viên được bình chọn nhiều nhất: Thẩm Tinh Thần với 132 phiếu bầu trực tiếp.
Thành viên được đạo sư đánh giá cao nhất: Giản An Nhiễm.
Khi thấy cái tên xuất hiện to đùng trên màn hình, An Nhiễm mới lộ ra ý cười, trong khi Thẩm Tinh Thần lại nhìn thoáng qua thành viên nhóm mình. Người trước nay luôn kiêu ngạo như ánh mặt trời, dù giờ phút này trở thành người được bình chọn nhiều nhất nhưng phản ứng đầu tiên lại là quay lại tìm Giản Tinh Tuế. Thậm chí cả khi được mọi người chúc mừng, hắn vẫn luôn nhìn về phía cậu.
Không có bất kì nguyên nhân nào khác.
Trong khoảng thời gian này, ai ai trong nhóm cũng biết người nào vất vả nhất: Vì không muốn ảnh hưởng tới tiến độ của mọi người mà thức tới đêm muộn, vì biên soạn bài hát mà đi sớm về khuya. Dù mọi người không nói, nhưng ai cũng cảm thấy rằng nếu bọn họ nhận được vinh quang, thì vinh quang này chắc chắn phải có một phần thuộc về Giản Tinh Tuế.
Chỉ có Giản Tinh Tuế cười cười. Cậu đi qua ôm lấy Thẩm Tinh Thần: “Chúc mừng nha. Tôi biết cậu có thể là được mà.”
Thẩm Tinh Thần áp chế suy nghĩ trong lòng mình xuống, hừ nhẹ: “Tất nhiên rồi. Còn phải xem anh cậu là ai cơ chứ.”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy phức tạp:
“Tuy Nhiễm Nhiễm và Tinh Thần đều lấy được thứ hạng không tệ, nhưng tôi thấy cứ là lạ thế nào ấy.”
“Khi màn hình hiện lên, ánh mắt của cậu nhóc đầu tấc kia thật khiến người khác đau lòng.”
“Vốn dĩ kỹ năng nhảy của Giản Tinh Tuế cũng đâu có tốt.”
“Kĩ thuật quá kém, một số động tác chẳng có lực gì. Từ đầu cậu ta đã chẳng có cơ hội.”
Sau khi màn hình chiếu hết kết quả của các nhóm, phần quay cũng tới hồi kết.
Từng người từng người theo trật tự xuống sân khấu, cũng có một số thí sinh nán lại trò chuyện với fans hay người thân của mình. Nhóm của Giản Tinh Tuế lại theo đội trưởng Thẩm Tinh Thần rời đi.
Cách đó không xa là nhóm đạo sư đang ở, An Nhiễm chạy tới cùng anh trai Giản Trị của mình chia vui.
Thẩm Tinh Thần cũng muốn tới chỗ mẹ mình nói chuyện phiếm, vừa khéo Từ Ân Chân cũng đang ở cạnh Phó Kim Tiêu. Nhìn thấy con mình, bà ngay lập tức kéo người qua nói chuyện.
Thế là bên này chỉ còn dư lại Giản Tinh Tuế lẻ loi, ngại ngùng không biết có nên về trước hay không.
Khi còn đang do dự, cậu thấy Phó ảnh đế vừa từ trên sân khấu xuống uống nước nghỉ ngơi. Đang ngập ngừng không biết có nên tiến tới chào hỏi mấy câu, đúng lúc khi cậu chuẩn bị bước lên lại có người từ phía sau nhanh chóng vượt qua: “Anh Phó!”
An Nhiễm bộ dáng cao hứng chạy tới, trên mặt phơi phới ý cười tràn trề sức sống.
Giản Tinh Tuế ngậm ngùi im lặng.
Phó Kim Tiêu vốn đang đứng ngắm vẻ mặt rối rắm cậu nhóc đầu tấc, đánh cược xem đứa nhỏ này có dám tới đây hay không thì bị người quấy rầy. Trong lòng ảnh đế đại nhân không hề vui vẻ xíu nào, nhưng anh không biểu hiện lên mặt mà chỉ nhàn nhạt liếc mắt: “Có việc gì?”
“Em muốn cảm ơn anh ạ.” An Nhiễm thẹn thùng nói: “Em biết thành viên biểu hiện tốt nhất là do các đạo sư lựa chọn, thế nên muốn cảm ơn cho việc anh đã công nhận em ạ.”
Phó Kim Tiêu: “Thế sao?”
An Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu. Hắn đứng đó, ngoại hình môi hồng răng trắng vô cùng xinh trai lại còn mang chút ngượng ngùng, thoạt nhìn như cảm động: “Anh Phó, em thật sự biết ơn anh lắm. Cảm ơn các vị đạo sư đã công nhận em, em… Em vẫn luôn khổ cực tập luyện vì chính giây phút này, để có thể được mọi người nhìn nhận công sức của mình. Bây giờ em mới cảm thấy mồ hôi và nước mắt em bỏ ra đã không vô ích, cảm ơn anh….”
Phó Kim Tiêu hờ hững nghe.
Thật ra anh vô cùng thích những thanh niên biết nỗ lực. Dựa theo lý thường, An Nhiễm khá là tốt, các phương diện cũng rất ổn. Nhưng không biết vì sao khi thấy An Nhiễm, trong đầu Phó Kim Tiêu lại nhớ tới bóng hình khác.
Rõ ràng cậu nhóc kia cũng rất nỗ lực. Dù không có năng khiếu nhảy nhưng lại sẵn sàng hi sinh thời gian tập luyện của mình để góp sức cho nhóm. Cũng chẳng có ai nhớ rõ mấy chuyện lặt vặt này, thậm chí còn cảm thấy cậu không cố gắng, mỗi nhảy cũng không xong. Mặc kệ là thành công hay thất bại, đứa bé này từ trước tới nay cũng không hó hé nửa lời, chẳng biết có phải cậu một mình đến nơi yên tĩnh chịu đựng hay không.
An Nhiễm đứng sát lại một chút.
Tình cờ lúc này người quay phim lia máy tới, mắt thấy sắp quay được cảnh hai người đang trò chuyện với nhau thì Phó Kim Tiêu đột nhiên nhích người né tránh.
An Nhiễm bỗng dưng trở nên xấu hổ.
Ở giới giải trí đã nhiều năm, Phó Kim Tiêu cái gì cũng hiểu rõ. Coi như hắn có ý đồ nhưng không đáng trách, ai cũng có khát vọng trèo cao. Nhưng vấn đề là trong vô thức anh cảm thấy thật phiền phức, giả bộ cũng không muốn làm.
“Không cần cảm ơn.” Phó Kim Tiêu lãnh đạm mở miệng. Nụ cười của ảnh đế đại nhân vô cũng lạnh lẽo: “Nếu thật sự muốn thì cậu cũng cảm ơn sai người rồi.”
An Nhiễm sửng sốt.
Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn hắn, mở miệng: “Xét ra người có thể diễn tốt nhất là năm đạo sư cùng nhau chọn, nhưng hình như cậu không nhìn kỹ danh sách thì phải. Cậu có một vote, và Giản Tinh Tuế cũng có một vote.”
An Nhiễm như nghĩ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn.
“Đúng, không sai.” Phó Kim Tiêu cong môi: “Là tôi chọn.”
……
Sau hôm ngày quay kết thúc, các thí sinh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Tổ chương trình thông báo vì lần quay này có vấn đề về thời gian nên bọn họ quyết định sẽ mời người nhà của thí sinh tới thăm, đồng thời quay chụp bổ sung.
Trước khi thu hình, mỗi thí sinh được phát một tờ phiếu khảo sát.
Khi cầm tờ giấy trên tay, Giản Tinh Tuế ngây ngẩn cả người: “Phải điền cả nhóm máu của phụ huynh nữa hả.”
Thẩm Tinh Thần cũng cảm khái: “Tổ chương trình đúng là điều tra kĩ càng. Sao họ không hỏi luôn về cung hoàng đạo đi.”
Những người khác trong phòng không nhịn được cười.
Giản Tinh Tuế biết nhóm máu của mình là A, nhưng xấu hổ là cậu lại chẳng biết nhóm máu của vợ chồng họ Trương. Việc này nói ra cũng rối rắm. Người phát hiện chuyện ôm sai con là vợ chồng nhà Trương, sau khi bọn họ nhận ra liền liên hệ với nhà Giản. Suốt đêm đó, gia chủ Giản Cố ở bệnh viện xét nghiệm ADN với An Nhiễm, rồi xác định quan hệ cha con.
Sau đó, tất cả đều thay trời đổi đất.
Mọi thứ diễn ra quá đột nhiên, sự tình cứ chồng chất lên nhau khiến hai nhà nháo tới gà bay chó sủa. Từ trước tới nay, Giản Tinh Tuế chưa một lần cùng người nhà Trương xét nghiệm ADN, thậm chí cậu còn không rõ ràng nhóm máu nhà họ. Sở dĩ trước nay không làm là bởi kiếp trước Giản Tinh Tuế không thể chấp nhận nổi việc bản thân không phải con cháu nhà Giản. Điều này dẫn tới việc cậu không muốn đi giám định máu mủ với vợ chồng họ Trương. Sau đó, An Nhiễm lại tiếp cận dồn dập khiến nhiều việc bị trì hoãn.
Nhóm máu?
Cậu đúng là chưa bao giờ để ý tới.
Thẩm Tinh Thần ngó qua nói: “Cậu cũng là nhóm máu A? Tôi cũng là A nè, trùng hợp ghê!”
Giản Tinh Tuế hoàn hồn, cười cười: “Ừm, đúng ha.”
“Các cậu điền trước nhé, tôi đi ra ngoài một lúc.” Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng ra ngoài. Cậu dứt khoát cầm giấy đi hỏi An Nhiễm, dù sao hắn ta chắc cũng rõ ràng hơn cậu. Cũng may là ký túc xá của họ ở gần nhau.
Tới nơi, cậu gõ cửa: “Xin làm phiền một chút.”
Những người trong phòng An Nhiễm đều quay lại nhìn.
Việc riêng tư không tiện nói trước mặt người khác, Giản Tinh Tuế nói: “An Nhiễm, phiền cậu qua đây một chút có được không?”
Chu Tầm cảnh giác nhìn cậu. An Nhiễm tiến lên ngăn cản Chu Tầm, bước nhỏ đi tới, theo Giản Tinh Tuế ra khỏi phòng. Tới nơi không người, hắn dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cũng không có gì.” Giản Tinh Tuế đem tờ phiếu đưa cho hắn: “Vợ chồng nhà Trương là nhóm máu gì? Cậu giúp tôi điền cái này đi, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
An Nhiễm nghe được mấy lời này thì thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy tờ phiếu còn nói: “À thì ra là chuyện này, cậu cứ nói luôn là được. Bọn họ đều là B…”
Giản Tinh Tuế nghe không rõ: “Cái gì?”
An Nhiễm vừa nói vừa lướt, tới khi thấy nhóm máu của Giản Tinh Tuế thì cứng miệng.
A, Giản Tinh Tuế có nhóm máu A.
Nhưng cả hai vợ chồng họ Trương đều là nhóm máu B. Bố mẹ máu B làm sao có thể sinh ra được đứa con máu A cơ chứ?
An Nhiễm bỗng nhớ tới thời điểm nhận được báo cáo giám định, biểu tình của vợ chồng nhà Trương và bác sĩ năm đó có chút kỳ lạ, thậm chí còn hơi chút né tránh. Lúc đấy hắn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại thì cảm thấy đâu đâu cũng là vấn đề!
Chẳng lẽ….
Không chỉ hắn không phải con ruột của bọn họ mà Giản Tinh Tuế cũng không phải?
Nếu như không phải, vậy cha mẹ ruột của Giản Tinh Tuế là ai đây?
Bàn tay đang cầm tờ phiếu của An Nhiễm không tự giác căng chặt. Hắn bỗng nhiên nhớ tới việc mọi người trêu ghẹo Thẩm Tinh Thần và Giản Tinh Tuế giống nhau. Chẳng lẽ có khả năng bọn họ là người một nhà?
Giản Tinh Tuế đợi một hồi, nghi hoặc: “Cậu làm sao vậy?”
An Nhiễm hoàn hồn, bất giác nói lắp: “Mình, mình có làm sao đâu.”
Làm sao bây giờ?
Có nên nói cho cậu ta hay không….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!