Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Chương 60: 60: Cậu Dám Động Vào Em Ấy Thử Xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Chương 60: 60: Cậu Dám Động Vào Em Ấy Thử Xem


Đồ Nhã thề lúc nghe anh nói vậy cô đã sốc tới tận óc!
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Phó Kim Tiêu sẽ rung động.

Theo Đồ Nhã quan sát, cái người đàn ông này luôn khư khư giữ mình là bởi anh hay bắt bẻ đối phương!
Ưa nhìn không thích, khó coi cũng không ưng.

Thông minh không muốn, mà ngốc quá cũng chê.

Người tham vọng anh không cần, an phận cũng cho loại.

Nói thật, có một khoảng thời gian dài bọn cô còn đặt cược xem Phó Kim Tiêu liệu có độc thân cả đời không!
Vậy mà…
Nghĩ lại thì người bị con cáo già chát này để ý cũng đáng thương quá đi, không phải sẽ bị anh ăn sạch sao?
Đồ Nhã còn muốn giãy giụa một chút: “Anh muốn tôi se duyên với ai?”
Phó Kim Tiêu đứng đối diện nghe vậy nhướn mày, một bộ Cô hỏi câu gì ngu ngốc vậy.

Anh cong môi cười, thong thả: “Cô nói xem?”
“…”
Nhã Nhã không biết, Nhã Nhã không liên quan.
Người khác như nào thì không biết nhưng Đồ Nhã cảm thấy bữa ăn hôm nay thật khó nuốt nổi.

Cô vừa run sợ vừa tò mò về đối tượng của Phó Kim Tiêu, cố tình chuyện này lại không thể tùy tiện bàn tán nên khó chịu vô cùng.
Qua giờ nghỉ, nắng lúc này đã không còn bỏng rát nữa, đạo diễn tập hợp mọi người lại.

Nhân viên chương trình đứng trước nói: “Công việc sáng nay của mọi người đã được đánh giá cũng như cho điểm.

Trước hết, chúng ta sẽ công bố danh sách theo thứ tự từ cao tới thấp…”
Phó Kim Tiêu: 230 điểm.
Đồ Nhã: 200 điểm.
Thẩm Tinh Tuế: 180 điểm.
Lý Nhứ An: 178 điểm.
Thẩm Tinh Thần: 150 điểm.
An Nhiễm: 142 điểm…
Sau khi công bố, Thẩm Tinh Thần bất mãn: “Đạo diễn, sáng sớm ngày ra tôi đã phải cực khổ nấu nướng mà ông lại keo kiệt cho tôi đây 150 điểm, nghe có hợp lý không?”
“Cho cậu từng nấy điểm mà vẫn không thấy đủ hả?” Đạo diễn vô tình: “Đồ ăn, xoong nồi bát đũa cậu làm hỏng còn chưa tính vào đâu.”
“…”
Hiếm lắm Thẩm Tinh Thần mới trầm mặc như vậy.
Khán giả cười vui vẻ:
“Thiếu gia đâu phải đi nấu cơm đâu chứ, có mà đi làm nổ phòng bếp ấy.”
“Há há, phải may mắn như nào mới được ăn cơm anh ấy nấu chứ!”
“Quan trọng là anh ta thật sự bày được từng món mình nấu lên bàn cho mọi người ăn!”
Đạo diễn lại dặn dò: “Ba người đứng đầu thử thách ngày hôm nay sẽ được nhận quà và thẻ chứa manh mối, mong mọi người cố gắng hết sức!”
Lúc này mọi người đã biết được số điểm hiện tại của mình, thêm việc đã có kinh nghiệm làm buổi sáng nên bây giờ đã thuận tay hay việc hơn nhiều.
Thẩm Tinh Thần trở về bếp tính đốn mấy khúc củi thì tình cờ gặp An Nhiễm: “Anh Thần đang đốn củi sao?”
Thẩm Tinh Thần lừa hắn: “Ừ.”
“Vậy mình có thể làm thử được không?” An Nhiễm hỏi.
Thẩm Tinh Thần không kiên nhẫn: “Thử cái gì mà thử.

Chân tay èo oặt như kia có khi cầm rìu còn không xong nữa là đốn củi.

Việc của cậu đã làm xong chưa, đừng có mà quấy rầy tôi!”
An Nhiễm nghẹn lời.

Hắn tiếp tục làm nũng: “Mình chỉ thử chút thôi.

Cậu cho mình thử đi rồi mình đi nha, bảo đảm không phiền tới cậu nữa.

Thật sự đó, từ trước tới giờ mình chưa bao giờ đốn củi cả nên nhìn cái rìu này thích mắt ghê luôn.”
“…”
Thẩm Tinh Thần bị lời nói nhão nhão dính dính của An Nhiễm làm cho rợn hết cả người, lập tức đưa rìu cho hắn: “Rồi rồi rồi.

Nhanh thử đi.”
An Nhiễm vui vẻ cầm lấy.

Sau khi thử vài lần thất bại, hắn đưa rìu cho Thẩm Tinh Thần, thở dài: “Nặng quá đi.

Anh Thần xong đời rồi nha, hai ngày sau chắc chắn cậu sẽ bị đau tay mỏi vai đó.”
Thẩm Tinh Thần chẳng quan tâm: “Tự tôi biết, cậu lo cho thân mình trước đi.”
An Nhiễm nhìn thấy hắn không kiên nhẫn với mình liền trả lại rìu rồi rời đi.
Chiều tối, mọi người đều đang chăm chỉ làm việc để kiếm điểm.

Lâu dần, bọn họ và các bạn nhỏ đã quen nhau, đôi lúc còn đứng lại trò chuyện mấy câu.
Thẩm Tinh Tuế khi quét tước thì chẳng nói mấy mà chỉ lẳng lặng làm việc, lúc nghỉ ngơi cũng không tìm người khác chơi mà chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ.
Dân mạng người khen người chê:
“Làm sao vậy? Mệt quá nên bắt đầu tranh thủ thời gian sao??”
“Xem chán vờ lờ, muốn đổi kênh ghê.”
“Có thể cậu ấy đang sáng tác nhạc thì sao? Chúng ta không thể đánh giá qua vẻ ngoài đâu.”
“Không cầm giấy cầm bút mà dám nói soạn nhạc, fans nhà này ảo à.”
Tuy mọi người đều tranh cãi nhưng bọn họ lại là kiểu “miệng nói một đằng làm một nẻo”, càng cãi hăng thì số người xem trực tiếp càng nhiều.

Nền tảng Ngôi Sao đã chia cho mỗi thành viên một phòng trực tiếp riêng, mà tính tới trước mắt thì số người theo dõi Thẩm Tinh Tuế chỉ đứng sau Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Thần mà thôi.
….
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, đạo diễn liền công bố xếp hạng điểm ngày hôm nay.

Không bất ngờ gì khi ba người đứng đầu là: Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Thần và Đồ Nhã.
Thầy Lý giơ tay hỏi: “Sao lại có Thẩm Tinh Thần vậy, không phải cậu ấy đập vỡ rất nhiều chén bát rồi sao?”
“Đúng là như vậy.” Đạo diễn ra vẻ không còn chút luyến tiếc nào với cuộc sống: “Nhưng mà Thẩm Tinh Thần đốn được rất nhiều củi nên dì phụ bếp đã cộng cho cậu ta rất nhiều điểm.”
Thầy Lý: “…”
Mọi người không ngờ còn có thể làm như vậy.
Đạo diễn nhìn mọi người mệt mỏi sau một ngày vất vả, chậm nói: “Nếu các bạn không còn dị nghị thì chúng ta sẽ thu dọn một chút, chào tạm biệt với các em nhỏ rồi rời khỏi đây.”
Ngay lúc này, Thẩm Tinh Tuế luôn trầm lặng bỗng giơ tay: “Đạo diễn, tôi có ý kiến.”
Những người khác ngoài ý muốn nhìn cậu.
“Hôm nay lúc dọn vệ sinh có đi ngang qua một phòng học.” Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “Tôi thấy có một cái đàn dương cầm đã cũ, không biết có thể dùng được không?”
Đạo diễn không biết cậu định làm gì nhưng vẫn chần chờ đáp: Có thể, nhưng cậu định dùng làm gì?”
Thẩm Tinh Tuế cười một cách ôn nhu: “Tôi muốn gửi tặng bài hát cho một bạn nhỏ.”
Khán giả trong phòng trực tiếp nghe vậy lập tức liền biết cậu đang nói tới ai.

Khi đạo diễn đang do dự, Thẩm Tinh Tuế bỗng sử dụng nhắc lại: “Tôi nhớ rõ sáng hôm nay, ông đã nói rằng nếu thực hiện thử thách thành công thì có thể yêu cầu tổ chương trình trợ giúp một việc.”
Đạo diễn gật đầu: “Vậy cậu muốn…”
Thẩm Tinh Tuế đáp lời: “Đúng vậy, tôi muốn sử dụng quyền trợ giúp này.”
Đây là cơ hội hiếm hoi để có thể yêu cầu sự giúp đỡ tới từ tổ chương trình.

Không ai nghĩ tới Thẩm Tinh Tuế lại dứt khoát sử dụng chỉ để đàn một bài hát!
Nhưng nếu cậu đã nói vậy, tổ chương trình đương nhiên sẽ không thất hứa.

Sau khi mọi người dùng bữa xong, đàn dương cầm đã được đặt giữa sân thể dục.

Tuy đã hơn 6 giờ rồi nhưng trời lúc này còn chưa tối đen, nắng hoàng hôn vàng vàng đỏ đỏ rọi xuống chiếc đàn đang nằm tại góc sân thể dục.
Thẩm Tinh Tuế không ngờ là cậu nhóc buổi trưa, Tề Tiêu, cũng đang ở đó.
Đạo diễn nói với cậu: “Đàn này có thể dùng được rồi.”
Cái chương trình luôn sống chó này đến lúc cần vẫn có thể xử lý mọi chuyện rất hợp lý.
Thẩm Tinh Tuế cảm ơn.
Cậu tới trước đàn, nhẹ nhàng đặt tay rồi lướt qua các phím một cách ưu nhã.

Sau khi quen thuộc, Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn về phía các em học sinh, cong môi: “Thật vui khi có thể quen biết mọi người ở đây, anh xin trình diễn một bài hát dành riêng cho một bạn nhỏ.”
Nắng chiều đuổi theo gió lạnh, đậu trên bờ vai chàng trai khiến cậu trở thành trung tâm sự chú ý.
Thẩm Tinh Tuế ngồi xuống, ngón tay thon dài khẽ ấn phím đàn.

Theo động tác của cậu, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên.

Tay cậu lả lướt trên các phím đàn khiến giai điệu trầm thấp lại ôn nhu truyền tới bên tai mỗi người.
Cậu cất giọng, thanh âm nhẹ nhàng mà ôn nhu:
Nếu ta là gió, một cơn gió lướt qua chẳng ai hay.
Khi nắng nóng oi bức, ta sẽ vượt qua đồng ruộng, xuyên qua ngọn núi để tới bên người.
Chỉ là những lời hát đơn giản nhưng khi kết hợp thêm nhạc điệu, chúng liền trở nên hấp dẫn một cách kỳ lạ.

Ánh hoàng hôn như muốn ôm trọn Thẩm Tinh Tuế vào lòng mình.

Giọng ca của cậu có sức hút kỳ lạ khiến sân thể dục vốn ồn ào nay bỗng dưng tĩnh lại.

Ai ai cũng đang say sưa nghe nhạc.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp nổ tung chảo:
“Đừng nói với tui là bài hát của bạn nhỏ buổi trưa nha!”
“Vậy mà cậu ấy có thể chỉ dùng một buổi trưa để sửa lời, phối nhạc!!!”
“Nhưng mà không phải cả chiều nay chúng ta đều xem cậu ta quét dọn sao??”
“Thế có phải tự làm hay không?”
Nếu ta là ngôi sao, một ngôi sao ảm đạm ánh sáng.
Trong đêm tối mịt mù, ta sẽ lướt qua những vách tường cao cao, phá tan bóng tối bao phủ để soi sáng cho người…
Sau khi từ cuối cùng hạ xuống, nhạc điệu lại chầm chậm vút lên.

Thẩm Tinh Tuế ngẩng mặt, nhìn xuyên qua đám người rồi dừng trên cậu nhóc đang đỏ hốc mắt.

Giọng hát trong trẻo lúc này cao hơn, kéo cảm xúc của mọi người lên:
Vậy nên trời sẽ chẳng bao giờ nóng mãi, cũng chẳng giữ lại màn đêm muôn thuở.

Rồi có lúc không khí sẽ mát lành, mặt trời sẽ xuất hiện, và cuộc sống của chúng ta rồi cũng sẽ tốt hơn.
Vậy nên trời luôn nóng thì đã sao, mặt trời mãi chẳng phá đêm đen cũng không phải lo gì.

Bởi lẽ dù có ra sao, chúng ta rồi sẽ ổn thôi…
Mặc dù nốt cao liên tục xuất hiện nhưng không bị lạc giọng mà ngược lại, tiếng hát của Thẩm Tinh Tuế còn trầm ấm cuốn hút hơn.

Chỉ là một bài hát đơn giản nhưng khi qua tay cậu, nó lại trở thành một bản nhạc giao hưởng của cảm xúc khiến người nghe vui tai vui mắt.
Vậy nên chắc chắn chúng ta…
Đầu ngón tay cậu lướt trên các phím đàn.
…Sẽ chờ được tới khi ánh bình minh lên.
Âm vang cuối cùng vang lên, toàn trường tĩnh lặng.
Mãi sau đó, không biết là ai bắt đầu, sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đây là lần đầu tiên các em nhỏ được tận mắt chứng kiến một người vừa đánh đàn vừa hát nên vô cùng kích động.
Thẩm Tinh Tuế đứng dạy khom lưng ưu nhã cảm ơn mọi người.
Cậu không mặc áo bành tô nhưng bây giờ khi đứng cạnh đàn dương cầm, chàng trai ấy đã làm chủ sân khấu của riêng mình, trở thành điểm sáng trong mắt người xem.
Thẩm Tinh Tuế cười với các bạn nhỏ, nhẹ giọng: “Nghe có hay không nào?”
Bọn nhỏ đồng thanh: “Hay ạ!”
“Thật ra bài này không phải là anh sáng tác.” Thẩm Tinh Tuế nói vậy khiến nhiều bé ngây ngốc.

Theo lời, cậu vẫy vẫy Tề Tiêu, giải thích: “Đây là Tề Tiêu, bạn học của các em.

Bài hát vừa rồi là do cậu ấy viết đấy.”
Cả đám lít nhít “Ồ” lên.
Mà cậu nhóc lớp 3 gầy gò, ngăm đen ấy vì bị gọi tên mà ngây ngốc đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Thẩm Tinh Tuế.

Trong ánh mắt của các bạn, nhóc không biết phải làm gì ngoài việc tới đứng bên cạnh đàn dương cầm.
Thẩm Tinh Tuế ngồi xổm đối diện nhóc, nhẹ cười: “Xin lỗi em nhé, chưa có sự cho phép của chính chủ đã tự ý cải biên rồi.”
Tề Tiêu vội lắc đầu.
“Em thấy thế nào?” Cậu hỏi: “Có giống bài hát trong tưởng tượng của em không?”
Tề Tiêu không cần suy nghĩ, gật đầu đáp lại ngay lập tức.

Nhóc còn khẩn trương lắm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đúng như vậy ạ.

Em không nghĩ nó có thể hay tới vậy.”
“Vì…!mọi người đều nói rằng em sáng tác tệ lắm, chẳng chỗ nào nghe được cả.” Bàn tay nho nhỏ của Tề Tiêu vô thức nắm chặt, vò góc áo: “Dù để người hát hay tới đâu biểu diễn cũng không bớt tệ được.”
Nhóc nói một cách ngắc ngứ.
Từ đầu tới cuối, Thẩm Tinh Tuế chỉ im lặng nhìn cậu nhóc, kiên nhẫn nghe rồi nhẹ lau chiếc trán đẫm mồ hôi của Tề Tiêu.

Cậu khẽ cười: “Sao lại như thế chứ, rõ ràng là rất hay mà.”
Tề Tiêu ngập ngừng: “Thật sao?”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.

Ánh chiều tà phủ một sắc vàng ấm áp lên người cậu như một lớp lụa lấp lánh: “Thật đó, không phải anh vừa chứng minh cho em rồi sao.

Tề Tiêu, em không hề kém cỏi một chút nào hết.

Anh rất tự hào về em.”
Những lời này dường như đã bật phải công tắc nào đó.
Khóe môi mím chặt của cậu nhóc bỗng giật giật.

Sau hai tiếng hít hà nặng nề, nước mắt từng giọt từng giọt đuổi theo nhau lăn dài trên má nhóc.

Thút thít, nức nở rồi Tề Tiêu òa khóc thành tiếng như muốn xả hết nỗi tủi hờn bấy lâu nay, nhưng cũng giống như vì lời cổ vũ muộn màng mà khó có thể kìm nổi nỗi xúc động của mình.
Thẩm Tinh Tuế duỗi tay cho nhóc một cái ôm.

Mà cậu nhóc vốn trầm mặc thường ngày nay lại không từ chối, thậm chí còn nhào vào lồ ng ngực Thẩm Tinh Tuế khóc lớn.
Cảm xúc này thậm chí còn lan qua màn hình khiến không ít khán giả rưng tưng:
“Đã khóc, check.”
“Tuế Tuế, anh chính là niềm kiêu ngạo của bọn em!”
“Hức hức, đây là thần tượng của mị đó.

Cậu ấy rất giỏi sáng tác, giọng hát cũng hay lắm.

Cậu ấy chính là thiên sứ đời mình.”
“Tuy chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì nhưng đối với cậu nhóc đó thì là bước ngoặt cả đời.”
“Cậu ta cũng từng là người bị loại khỏi chương trình tuyển chọn thần tượng.

Bản thân suýt chút nữa chẳng thể tiếp tục đam mê, vậy mà cậu ta còn nghĩ được cho người khác nữa.”
“Tôi đã khóc vì quá xúc động.”

Vốn mọi người chỉ biết chút chút bên ngoài về Thẩm Tinh Tuế, nhưng hôm nay khi thấy cậu thể hiện khả năng sáng tác, thể hiện sự coi trọng với một đứa trẻ đã khiến nhiều người mở rộng tầm mắt.

Lần đầu tiên, Thẩm Tinh Tuế xuất hiện một mình trên bảng hot search:
#Thẩm Tinh Tuế_thiên tài sáng tác
#Cậu ấy là thần tượng đáng kiêu ngạo của tôi
Mà sân thể dục lúc này cũng vô cùng náo nhiệt.

Khi Tề Tiêu biết được Thẩm Tinh Tuế là người sáng tác bài [Tia sáng nhỏ bé] liền khiếp sợ tới mức nín khóc.

Trùng hợp bây giờ là lúc bọn nhỏ vừa tan học, người bà ốm yếu của Tề Tiêu cũng tới đón cháu về nên bọn họ bàn bạc một chút để biểu diễn trực tiếp một bài [Tia sáng nhỏ bé].
Hơn nữa, đội hình lần này xịn xò hơn nhiều.
Phó Kim Tiêu phụ trách đệm nhạc, Đồ Nhã cùng thầy Lý thì gia nhập đội nhảy.

Tất cả bọn họ đều chung sức biểu diễn [Tia sáng nhỏ bé] để thỏa mãn giấc mộng của bà.

Cho tới khi tia sáng cuối cùng níu kéo nơi chân trời, trả lại trời đêm cho những ánh sao thì mới kết thúc.

Lúc này ai cũng đã thấm mệt, nhưng lại cười nói vui vẻ.
Máy quay ghi lại một cảnh này.
Khán giả cũng cảm thán:
“Cuối cùng tôi cũng mang máng hiểu tại sao bài này lại được đặt tên như vậy rồi.”
“Đời còn dài, càng đi mình mới gặp được nhiều điều tốt đẹp.”
“Trước kia tui còn thấy thêm Thẩm Tinh Tuế vào rất thừa thãi, bây giờ lại bị vả mặt sưng hết má rồi.”
“Mị muốn nghe những bài hát khác của anh trai này!”
“Mong đợi những bài hát sau này của Tuế Tuế, từ nay em sẽ là fans của anh~”
Sau khi trở lại sơn trang, bọn họ vẫn chưa thể nghỉ ngơi mà tập trung theo chỉ đạo của đạo diễn.

Hôm nay là ngày thứ tư chương trình phát sóng, mà [Tinh Quang xán lạn] lại chỉ quay trong năm ngày là kết thúc.

Vì vậy, đêm nay đã được định sẵn là một đêm đầy biến động.
Đạo dễn nói: “Chúng tôi thấy rằng mọi người đã chơi rất vui hôm nay, nhưng tôi xin thông báo một chuyện: hiện tại các bạn đã có ba người bị sát thủ hạ độc còn lại nửa mạng.

Chỉ cần sát thủ ra tay thành công lần thứ hai, ba người này sẽ bị loại ngay lập tức và phải nhận hình phạt.”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Đạo diễn trực tiếp công bố: “Thẩm Tinh Thần, Lý Nhứ An, An Nhiễm.”

Cả không gian tĩnh lặng.
Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên phản ứng lại.

Hắn dậm chân: “Sao lại như thế chứ? Tại sao anh đây lại trúng độc cơ? Lúc nào trúng độc sao bản thân tôi lại không biết!?”
Đạo diễn vô tình đáp: “Đáng tiếc làm sao, cậu đúng là bị sát thủ hạ độc thành công một lần rồi.

Giờ Thẩm Tinh Thần cậu chỉ còn nửa cái mạng thôi, nếu bị ám sát thêm một lần nữa thì sẽ bị loại đấy.”
“Tôi muốn nói rõ hơn là người tốt nếu bị trúng độc cũng đừng chỉ lo cho bản thân mình.

Nếu Vương gia bị trúng độc còn một nửa mạng, thì các bạn cũng sẽ chỉ còn nửa cái mạng thôi.

Nếu Vương gia bị loại, vậy thì nhóm người tốt sẽ thất bại hoàn toàn.” Đạo diễn nói tiếp: “Mục tiêu của các bạn là tìm và bảo vệ Vương gia, đồng thời tìm ra sát thủ.”
Thẩm Tinh Thần giơ tay: “Đạo diễn, tôi hỏi chút.

Có phải sát thủ muốn hạ độc như nào cũng được à? Không có hạn chế như vậy thì tôi có thể gia nhập cùng đi ám sát không?”
“…”
Mọi người đều bị hắn chọc chọc cười.
Đạo diễn không nghiêm túc nổi với con khỉ này, lắc đầu: “Không phải như vậy, sát thủ muốn ra tay cũng cần có điều kiện.

Các bạn trúng chiêu thì chỉ có thể nói là không đủ hiểu sát thủ thôi.”
Lời này cũng rõ ràng.
Nếu các cậu bị loại thì cũng rất xứng đáng vì đã không nghiên cứu manh mối kỹ càng.
Cho tới khi giải tán, các thành viên lúc này mới ý thức được sự tình đã nghiêm trọng tới mức nào.

Mọi người cùng tụ tập bên đình hóng gió, bắt đầu mở họp.
Người đầu tiên mở miệng là Đồ Nhã: “Để tôi nói trước đi.

Tôi thấy chúng ta cần trao đổi manh mối để có thể xâu chuỗi gợi ý lại với nhau.

Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể nhanh chóng tìm ra sát thủ rồi loại bỏ hắn.”
“Tôi đồng ý.” Thầy Lý lấy ra hai tấm thẻ: “Đây là của tôi.”
Đã có người dẫn đầu, những thành viên còn lại cũng lục tục lấy ra.
Thầy Lý khá được tin tưởng, mở miệng: “Hai manh mối của tôi vừa đơn giản lại vừa khó hiểu về.

Nó nói về một câu chuyện xưa: Ngày xưa trước trang viên đã từng có gia đình là tri phủ nơi này.

Sau vì nhiệm vụ gì đó mà tri phủ phải hành động một cách bí mật.

Thế nhưng khi xong việc, cả nhà ông ta lại bị diệt khẩu.”
Đồ Nhã gật đầu: “Thẻ của tôi cũng nói về chuyện xưa, trong đó có thông tin quan trọng: Thiếu gia là trưởng tử trong nhà.

Hơn nữa, tôi còn nhận được một tấm đồ án hình rồng.”
Thẩm Tinh Thần cũng lấy thẻ của mình ra: “Manh mối của tôi rõ hơn: Hắn ta rất anh tuấn, có tài nghệ thuật và rất được mọi người yêu thích.”
Lý Nhứ An và An Nhiễm cũng chia sẻ: “Bọn tôi tìm được một câu chuyện xưa: Sau khi bị diệt khẩu, thiếu gia là người duy nhất trong nhà còn sống, mà kẻ thù của hắn chính là Vương gia.

Vì báo thù, hắn ra sức câu kéo thế lực bốn phương, mà bọn họ có một ám hiệu đặc biệt là: Đêm Kim Tiêu thật đẹp.”
….
Mọi người trầm mặc.
Dù sao manh mối này ám chỉ quá rõ ràng.

Thầy Lý liếc nhìn Phó ảnh đế: “Cái thẻ này chỉ kém không ghi cả họ cả tên anh ở trên thôi đấy.”
Những người khác phì cười.
Phó Kim Tiêu đang lười biếng ngồi trên ghế.

Nghe thấy hắn nói vậy, anh câu môi cười: “Thì sao, thầy Lý đang nghi tôi à?”
“Người khác thì tôi không chắc, nhưng nếu là anh thì…” Thầy Lý ra vẻ sợ hãi: “Không thể nhìn mặt đẹp trai mà lơ là được nha.

Không tin nổi không tin nổi.”
Đồ Nhã cười khanh khách: “Có một manh mối nói sát thủ là trưởng tử, mà theo tôi nhớ anh cũng là con một nha.”
Những người khác bắt đầu cảnh giác nhìn Phó ảnh đế.

Ai trong bọn họ mà chẳng sợ người đàn ông này cơ chứ!
Phó Kim Tiêu vẫn giữ bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Nếu vậy tôi muốn biết ba người bị trúng độc có ai là Vương gia không?”
Mọi người sửng sốt, sau đó lắc đầu đáp lại.
“Xem ra ba người này không phải Vương gia.

Sát thủ đã ám toán lầm người.” Phó Kim Tiêu không chỉ hoảng loạn mà còn ung dung cười cười: “Nhưng nếu tôi mà là sát thủ thì trò chơi đã kết thúc từ lâu rồi.”

“…”
Mọi người trầm mặc.
Ngông, quá là ngông, nhưng đúng là anh có cơ sở để nói như vậy.
Vì sao tổ chương trình lại lo sợ không dám cho Phó Kim Tiêu làm sát thủ? Đương nhiên là bởi anh thật sự có thể rút gọn năm ngày tham gia chương trình còn bốn ngày.
Thẩm Tinh Thần hiếm khi bắt kịp mạch não: “Anh biết Vương gia là ai rồi sao?”
Phó Kim Tiêu tủm tỉm: “Có thể là tôi đấy?”
Nếu thân phận của Vương gia bị lộ thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Khi ấy, sát thủ sẽ tìm mọi cách hòng ám sát thành công Vương gia để kết thúc trò chơi.

Nên bây giờ ai mà tự chụp cho mình cái vai Vương gia thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Thẩm Tinh Thần thở dài: “Nếu là anh thì em yên tâm rồi, dù sao sát thủ cũng chẳng động được tới anh.”
Lý Nhứ An gật đầu: “Vậy chúng ta không phải nắm chắc chiến thắng rồi sao?”
“Hai đứa này mơ cũng đẹp thật.” Đồ Nhã cười, trêu chọc: “Nếu anh ta là Vương gia thì sát thủ còn đường thắng nào nữa.

Trừ khi Vương gia là anh ta thật, hoặc là bảo bối đầu tim của anh ta thì chúng ta mới có khả năng nằm không cũng thắng nha.”
Thẩm Tinh Thần tới cạnh Phó Kim Tiêu, õng ẹo nói: “Anh Phó yêu của em~ anh có thấy bảo bối trước mặt mình không? Người ta đang bị trúng độc này hức hức hức, mau tới bảo hộ bảo bối nha.”
Phó Kim Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cười: “Nhìn cậu không giống muốn giải độc đâu, giống đi tìm chết hơn ấy nhỉ?”
Thẩm Tinh Thần run rẩy, trốn sau lưng em trai mình.
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười.

Thừa dịp mọi người đang cười đùa, cậu nhìn thoáng qua Phó Kim Tiêu.

Cùng lúc, anh cũng vô tình quay sang nhìn cậu.

Bốn mắt khẽ chạm rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ấy biết cậu là Vương gia sao?
Thẩm Tinh Tuế không rõ.

Nhưng theo bản năng cậu cảm thấy Phó Kim Tiêu chắc chắn đã biết, chỉ là anh không muốn nói thôi.
….
Ngày thứ năm cũng là vòng chung kết.
Tất cả mọi người dậy từ rất sớm.

Bọn họ tập trung một chỗ, ánh mắt ai cũng tràn ngập sự cảnh giác.
Đạo diễn nói: “Hôm nay chúng ta cần hoàn thành một nhiệm vụ.

Sát thủ đã bố trí một trận pháp thần bí trong trấn này.

Thứ này sẽ kích hoạt khi trời trở tối, và lúc đó cả trấn sẽ chịu ảnh hưởng xấu từ pháp thuật.

Nhưng chúng ta không phải không có biện pháp phá giải.

Tương truyền rằng ở triều đại cổ xưa, một vị tiên nữ đã để lại các mảnh nhỏ từ thánh thú khắp trấn để bảo hộ sự bình yên nơi đây.

Chỉ cần các bạn tìm đủ được các mảnh nhỏ này rồi ghép lại là có thể bảo vệ trấn nhỏ và tìm ra danh tính sát thủ!”
Mọi người hưởng ứng, vỗ tay sôi nổi.
“Tất nhiên nếu không tìm đủ mảnh nhỏ trước khi trời tối hoặc tất cả các bạn bị sát thủ ám sát thành công thì trận pháp vẫn sẽ kích hoạt.” Đạo diễn nói: “Thế nên mong mọi người gắng sức hoàn thành nhiệm vụ!”
Thẩm Tinh Thần phấn chấn: “OK! Tìm được sát thủ, bảo vệ trấn nhỏ!”
Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh bị hắn kéo theo nháo cùng cũng dần thả lỏng: “Tìm được sát thủ!”
Ninh Trạch duỗi tay: “Tới.”
Mọi người xép thành vòng tròn, mỗi người giơ một bàn tay xếp chồng lên nhau, đồng thanh: “Tìm được sát thủ, bảo vệ Vương gia, cứu vớt trấn nhỏ!”
Đây là ngày cuối cùng của [Tinh Quang xán lạn], cũng là lúc chuẩn bị đặt một dấu chấm hết cho hành trình vừa qua.
Khán giả cảm thán:
“Mấy ngày vừa ăn vừa xem của tui đến đây là kết thúc.”
“Tôi đã nhìn mấy cậu nhóc từ chương trình tuyển chọn lớn thành các chàng trai bây giờ đấy.”
“Bỗng nhiên đã tới hồi kết rồi, tiếc ghê gớm.”
“Ư ư may là còn ở giới giải trí đó, vẫn còn gặp lại mà.”
Các thành viên bàn bạc một lúc.

Bây giờ chẳng có ai biết sát thủ là người nào nên bọn họ thống nhất tách lẻ đi một mình, dù sao sẽ không phải lo người bên cạnh bỗng nhiên quay sang ám sát.
Thẩm Tinh Tuế lắc lư loanh quanh trấn nhỏ.

Khi đi ngang qua nhà hàng trong trấn Đào Hoa, nhân viên trước cửa còn chào cậu: “Tuế Tuế đấy à.”
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “Chào anh.”
“Đang quay sao?”
“Vâng, đang đi tìm đồ.”
Nhân viên nhà hàng tùy ý nói: “Cậu đang tìm đồ sao? Qua gặp thần Đào Hoa của chúng tôi để lấy chút may đi nha.”
Ánh mắt cậu sáng ngời: “Ở đâu vậy?”
Nhân viên chỉ vào một phòng trong nhà: “Nhà hàng chúng tôi có một bức tượng của Đào Hoa nương nương, cậu có muốn bái không?
Thẩm Tinh Tuế đáp: “Có chứ!”
Nhân viên nói vậy cũng khiến cậu nhận ra rằng nếu muốn tìm bảo vật mà tiên nữ Đào Hoa lưu lại thì có thể tới nơi tế bái để xem.

Khi bước lên tầng hai của nhà hàng, quả nhiên cậu thấy một bức tượng Đào Hoa nương nương vô cùng sống động.

Đôi mắt của nàng như chứa trăm mối xúc cảm khiến người xem rung động.
Sau khi thành tâm cúng bái, cậu liền phát hiện đằng sau có một khối lệnh bài!
“Không thể nào…” Thẩm Tinh Tuế tươi cười: “May quá đi mất.”
Mặt trên khối lệnh bài được khắc logo của chương trình, hơn nữa lại có thể mở ra.

Thẩm Tinh Tuế tò mò, phát hiện bên trong có một mảnh nhỏ bảo vật còn một tấm thẻ nhiệm vụ.

Nhưng kỳ lạ là tấm thẻ này không có ghi manh mối gì mà chỉ có một ký tự hoa đào thật lớn.
Cậu khó hiểu: “Cái này là sao?”
Thẩm Tinh Tuế không hiểu lắm.
Nhân viên đứng sau nói: “Có thể nó nhắc tới rừng Đào Hoa không nhỉ? Sau núi có một rừng hoa đào to lắm, nhưng bây giờ chưa tới mùa hoa.”
Thẩm Tinh Tuế lên tiếng: “Cũng có khả năng, để tôi đi xem.”
Cậu cầm lấy thẻ bài rồi đi về phía rừng hoa.

Chân trước bước đi, chân sau An Nhiễm chạy tới.

Hắn ngó nghiêng hỏi: “Xin chào, có phải vừa có người tới đây đúng không?”
Nhân viên cảnh giác: “Anh có chuyện gì sao?”
An Nhiễm vội vàng: “Tôi có việc cần tìm người kia.

Anh nhanh nói cho tôi đi.”
“Cậu ấy đi về phía kia.” Nhân viên chỉ hướng: “Còn đi đâu thì tôi cũng không biết.”
An Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn.”
Hắn cười với người xem qua ống kính, lấy ra một tấm thẻ rồi nói: “Bây giờ mình đã có thể xác định Tuế Tuế chính là Vương gia rồi, vậy nên chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy.”
Khán giả xem tới đây liền cảm thấy rối rắm:
“Nhiễm Nhiễm là sát thủ á!?”
“Tuy biết là trò chơi, thân phận của mọi người là ngẫu nhiên nhưng tui vẫn đau lòng cho Tuế Tuế.”
“Hức hức, có thể không ra tay được không?”
“Chỉ là trò chơi thôi mà, cái vai sát thủ cũng không phải Nhiễm Nhiễm muốn làm.”
Bên kia…
Thẩm Tinh Tuế đã tới rừng Đào Hoa, phát hiện tuy chưa tới mùa nhưng cảnh sắc nơi đây đã rất đẹp mắt.

Cuối cánh rừng có một cái tháp, ngoài cửa còn có nhân viên canh gác.

Nhìn qua là biết chỗ này đang che giấu nhiệm vụ gì đó.
“Chào anh.” Thẩm Tinh Tuế bước nhanh qua, lễ phép hỏi: “Xin hỏi tháp này có thể lên được không nhỉ?”
Nhân viên gật đầu: “Có thể.”
Cậu mỉm cười: “Tốt quá, cảm ơn.”
Cậu nhanh chóng chạy qua tầng tầng cầu thang, lên đến trên tháp mới phát hiện ở đây có mấy cái phòng.

Suy đoán trong này sẽ giấu gì đó, Thẩm Tinh Tuế đẩy cửa kiểm tra.

Phòng bên trái trống không, sang tới phòng chính giữa thì phát hiện có ngăn kéo cất chứa một quyển nhật ký!
Cậu mở quyển nhật ký này ra, thấy hàng chữ nghuệch ngoạc còn non nớt liền nói với ống kính: “Hình như đây là nhật ký của sát thủ.”
Sau khi lật vài tờ, Thẩm Tinh Tuế chú ý một trang giấy có viết: Ta cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng mà sức khỏe em yếu quá, ta lo thằng bé không sống nổi.
Em trai?
Sát thủ không phải con một!
Tay cầm nhật ký của Thẩm Tinh Tuế run rẩy.

Cậu nói với khán giả: “Vậy nên anh Phó có thể chứng minh trong sạch rồi, hơn nữa có thể sát thủ còn có người giúp đỡ.”
Khi Thẩm Tinh Tuế định xoay người rời đi, bên ngoài lại truyền tới động tĩnh.

Cậu đối mặt với An Nhiễm đứng trước cửa.

Thấy quyển nhật ký trong tay cậu, An Nhiễm thở dài một hơi: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Thẩm Tinh Tuế khép lại quyển sổ: “Cậu là sát thủ đúng không?”
“Giờ nói hay không cũng vô nghĩa thôi.” An Nhiễm đáp: “Tuế Tuế, xin lỗi nha!”
Kétt..
Cửa bị đóng lại từ bên ngoài.
Không chỉ như vậy, An Nhiễm hình như còn cẩn thận dùng thêm một cái khóa nữa, nói: “Tuế Tuế, đây là căn phòng mà mình từng ở khi còn là thiếu gia.

Nếu cậu ở nơi khác thì có thể mình không làm gì được, đáng tiếc, phòng này thì mình lại có chìa khóa.

Cậu cứ đợi ở trong này đi, trời tối rồi thì mình sẽ thả cậu ra sau!”
Thẩm Tinh Tuế nhào qua: “An Nhiễm!”
An Nhiễm ngoài cửa như thể vừa làm chuyện gì trái lương tâm, nghe cậu hét như vậy liền nhanh chân chạy đi, để lại Thẩm Tinh Tuế và người quay phim mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng nháo nhào:
“Má nó, An Nhiễm chơi chó thật.”
“Ha ha ha, cậu ta chó quá đi mất.

Không phải người này xây dựng hình tượng thanh thuần sao?”
“Tuế Tuế phải làm sao bây giờ?”
“Đùa à, phòng này nóng như thế.

Hai người này bị nhốt một ngày không ăn không uống, cũng không có chỗ đi vệ sinh thì sao chịu được!”
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy không ổn lắm.

Nhưng càng là lúc khẩn cấp, cậu càng bình tĩnh.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Thẩm Tinh Tuế không bắt đầu đập phá cửa như trên phim mà lại mở cửa sổ rồi dáo dác tìm thứ có thể sử dụng trong phòng.
Người quay phim nói: “Cậu muốn trèo cửa sổ cũng vô dụng, nơi này cao lắm.”
“…Tôi không có ý đi trèo cửa sổ.” Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ: “Anh giúp tôi tìm xem có thứ gì lòe loẹt một chút để treo cạnh cửa sổ đi.

Đây là một toà tháp rất dễ nhìn thấy.

Hơn nữa, nơi này là rừng Đào Hoa nên sẽ có người nghĩ tới nơi này.

Chỉ cần bọn họ thấy đồ chúng ta treo là được cứu rồi.”
Người quay phim sáng mắt: “Thông minh!”
Kết quả hai người hì hục mãi vẫn không thu hoạch được gì.
Thẩm Tinh Tuế bắt đầu thấm mệt.

Cậu vừa thở vừa chăm chú nhìn chiếc áo khoác màu vàng của người quay phim, bắt đầu suy tư.
Người quay phim nhảy về sau một bước: “Cậu, cậu tính làm gì tôi?”
Thẩm Tinh Tuế tươi cười: “Anh, giúp đỡ nhau chút đi…”
Người quay phim khóc không ra nước mắt.
Người xem vốn đang buồn bực, giờ thấy cảnh này lại phì cười:
“Hắc hắc, cậu đừng có mà lại đây a~”
“Tuế Tuế lạc quan nhỉ? Dù gặp khó nhưng vẫn bình tĩnh xử lý.”
“Thật ra cậu ấy vẫn luôn giỏi mà, chỉ là trước kia ghép đội nên không tích cực thể hiện thôi.”
“Hiện tại mới biết hóa ra cậu ta không phải loại người sẽ ngồi chờ chết.”
Bên kia…
An Nhiễm từ trong tháp đi ra, trong đầu ngập tràn suy nghĩ làm sao mới có thể hội họp với nội ứng của mình, sau đó ra tay từ người yếu nhất.

Bỗng hắn chạm mặt với một người, cũng là người mà bây giờ An Nhiễm không muốn gặp phải nhất.
Oan gia ngõ hẹp.
An Nhiễm cúi đầu đi tiếp, bên người thong thả truyền tới tiếng nói: “Đứng lại.”
Phó Kim Tiêu từ trên cao nhìn xuống hắn, nhướn mày: “Cậu định đi đâu?”
“Em đang đi tìm mảnh nhỏ của bảo vật ạ.” An Nhiễm cười tươi: “Anh Phó đừng qua chỗ tháp nữa, em đã tìm hết chỗ đó rồi.”
Phó Kim Tiêu: “Thật không?”
An Nhiễm gật gật đầu.
Phó Kim Tiêu thấy hắn cách mình khá xa nên cất bước tới gần, ra vẻ không để ý hỏi: “Thẩm Tinh Tuế đâu? Cậu có gặp không?”
An Nhiễm sửng sốt, cười trừ: “Không gặp được ạ, em cũng không rõ lắm.”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Đúng chứ?”
“Đúng ạ.

Hơn nữa anh Phó, anh nên cách xa Thẩm Tinh Tuế một chút nhé.

Em vừa nhặt được một tấm thẻ có ghi rằng sát thủ có em trai nhỏ tầm hai mươi tuổi.

Chúng ta chỉ có Thẩm Tinh Tuế nhỏ tuổi như vậy, nên rất khó khả năng cậu ấy là nội ứng của sát thủ.

Anh nhất định phải cẩn thận đó, dù em cũng chưa xác định…” Vừa nói, An Nhiễm tiếp tục lui ra sau định chạy.
Nơi này có một cái cổng vòm, muốn ra ngoài thì phải đi qua chiếc cổng ấy.

Khi An Nhiễm sắp lùi tới trước cổng thì bị một chân chặn đường.
Phó Kim Tiêu bỗng nhiên lấy chân dẫm lên tường cổng khiến người khác kinh ngạc, đến chính An Nhiễm còn không biết anh tới đằng sau từ bao giờ.

Vậy nhưng Phó Kim Tiêu lại không đỏ mặt thở gấp mà còn cười nhẹ: “Xác định hay không thì không phải cậu là người rõ ràng nhất sao?”
Tim An Nhiễm hụt một nhịp, chần chờ: “Anh có…!ý gì?”
“Còn muốn giả vờ tiếp sao?” Phó Kim Tiêu buông chân, đứng trước mặt An Nhiễm.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn hắn, châm chọc: “Tôi đã nói với cậu là kỹ thuật diễn của cậu tệ lắm chưa?”
Mặt An Nhiễm trắng bệch: “Anh có chứng cứ gì không?”
Hắn chắc chắn bản thân mình làm việc kín đáo, mà thẻ manh mối cũng giấu sâu như vậy thì sao Phó Kim Tiêu có thể biết được cơ chứ?
Anh nhẹ giọng: “Sáng hôm qua, tôi có nói cho cậu gác mái trang viên có sách giấu tài liệu nhưng chúng tôi lại không tìm được đâu là thứ cần tìm.

Vừa rồi tôi vừa đi qua gác mái, phát hiện rằng tất cả sách đã bị phá hỏng rồi.”
An Nhiễm nói: “Vậy cũng đâu thể xác định là em làm chứ? Anh cũng nói cho bọn Thẩm Tinh Thần mà.”
Phó Kim Tiêu mỉm cười: “Nhưng tôi không nói cho bọn họ là ở gác mái mà là thư phòng tầng hai cơ.

Giờ cậu có muốn đi cùng tôi xác nhận xem thư phòng tầng hai còn nguyên vẹn không?”
Nháy mắt, mặt An Nhiễm trắng bệch.
Hắn luôn cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng lại không ngờ bản thân mình vẫn bị chơi một vố như vậy!
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Hôm qua tôi đã nghi ngờ manh mối của cậu khác với mọi người.

Thẻ của chúng tôi tiết lộ thân phận sát thủ, còn cậu lại là gợi ý về Vương gia.”
An Nhiễm mở to hai mắt, hoảng sợ trước trí thông minh của người đàn ông này.
Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên một nụ cười xa cách: “Vậy nên tôi mới yêu cầu cậu giao thẻ của mình ra, mà sự sợ hãi của cậu đã chứng thực suy đoán của tôi.”
An Nhiễm nói không ra lời: “…Em, thẻ của em đúng là khác với mọi người.”
“Ừ, vậy nên cậu suy đoán được thân phận của Vương gia đúng không?” Phó Kim Tiêu tiến lên một bước.

Thân hình cao lớn của anh mang lại cảm giác áp bách cho người đối diện.

Tuy trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành thường ngày nhưng An Nhiễm lại thấy mình như con mồi bị một thợ săn nguy hiểm bức tới ngõ cụt.

Anh cúi đầu: “Vậy người còn lại thì sao?”
Trong nháy mắt, An Nhiễm thật sự sợ hãi.
Nhưng hắn muốn vùng vẫy một chút: “Thật ra anh có thể hợp tác với em.

Hiện tại em chỉ cần ám sát thêm hai người tốt nữa là có thể phá hủy một cái Thần khí.

Chiến thắng ngay trước mắt rồi.

Nếu anh hợp tác thì chúng ta có thể thắng dễ như trở bàn tay, vì ngoài anh cũng chưa có ai biết thân phận của em cả.

Sao anh cứ phải chấp nhất bảo vệ Vương gia cơ chứ, dù sao đều là thắng như nhau cả mà, đúng chứ?”
“Ai nói với cậu là như nhau?”
Phó Kim Tiêu đứng trước hắn, trên mặt không còn vẻ thong thả như thường ngày.

Khoảng cách hai người không gần, nhưng giọng nói nghiêm túc pha chút hơi lạnh của anh chỉ đủ cho hai người nghe: “Cậu dám động vào em ấy thử xem.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN