Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Chương 66: 66: Lộ Album Trước Mặt Chính Chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Chương 66: 66: Lộ Album Trước Mặt Chính Chủ


Cả không gian an tĩnh trong chớp mắt.
Phó Kim Tiêu thấy ánh nhìn rối bời lại e lệ của Thẩm Tinh Tuế liền lập tức rõ ràng cậu đang hiểu lầm thành chuyện gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Phó ảnh đế bất chợt xuất hiện ý cười xấu xa, chẳng những không giải thích mà anh còn từ tốn tiến tới chỗ cậu.
Đôi chân thon dài bước một bước trên sàn, Thẩm Tinh Tuế lại khẩn trương thêm một chút.
Cuối cùng khi Phó Kim Tiêu tới cạnh cậu, anh cúi người xuống thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Tinh Tuế tới giờ mới phát hiện khi nhìn gần, đôi mắt của Phó ảnh đế vậy mà còn mang sắc xanh đẹp hơn tất cả các tông màu mà cậu từng thấy.
Quanh quẩn chóp mũi Thẩm Tinh Tuế là hương thơm của anh, cậu nhẹ giọng: “Anh…”
“Tôi làm sao?” Phó Kim Tiêu dựa vào sô pha, đáy mắt bao trùm ý cười nhàn nhạt.

Anh nghiêng người kéo gần khoảng cách giữa hai người, trầm giọng hỏi: “Em không muốn?”
Mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ rực, lắp bắp: “E, em chưa chuẩn bị xong…!tâm lý.”
Ý cưới nơi đáy mắt của Phó Kim Tiêu càng đậm.

Tiếp tới, anh bật cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế thấy anh cười vui vẻ một cách thoải mái, khác hẳn với nụ cười dối trá thường ngày như vậy.

Phó Kim Tiêu bây giờ chẳng khác nào một tên xấu xa thích chí khi thực hiện thành công trò đùa dai của mình.
….
Phó Kim Tiêu ngẩng đầu, mắt phượng đa tình hơi híp lại: “Không ngờ em lại suy nghĩ nhiều như vậy đấy, đồng chí Tiểu Thẩm.”
!!
Thẩm Tinh Tuế mới nhận ra là do mình nghĩ nhiều! Cả người cậu đỏ bừng vì xấu hổ.
Phó Kim Tiêu cầm lấy quần áo đặt vào tay cậu: “Được rồi, mau đi tắm rửa đi.

Bên ngoài còn mưa đấy, không nhanh lại bị cảm bây giờ.”
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế lại càng thấy thẹn.

Cậu cảm thấy bản thân mình đúng là vứt hết mặt mũi đi rồi, đang đâu nghĩ tinh linh làm gì không biết: “À à! Là bị cảm ạ…”
Cậu không ngờ Phó Kim Tiêu vẫn chưa dừng lại ở đó.

Anh cong môi nhìn người ngồi trên sô pha, khẽ cười: “Chứ sao nữa, trong đầu em cứ suy nghĩ chuyện hay ho gì vậy?”
Thẩm Tinh Tuế vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Không có, không có gì ạ.

Em chẳng nghĩ cái gì hết!”
Cậu không thể ngồi ở đây thêm một giây một phút nào nữa, ngay lập tức ôm quần áo chạy thẳng vào phòng tắm.

Vì quá khẩn trương, Thẩm Tinh Tuế còn mở nhầm nước lạnh xối tỉnh cả người, bất ngờ kêu toáng một tiếng.
Bên ngoài truyền tới tiếng của Phó Kim Tiêu: “Xảy ra chuyện gì vậy, có cần tôi vào không?”
Thẩm Tinh Tuế thiếu chút nữa nhảy dựng: “Không, không cần không cần.

Em vẫn ổn lắm!”

Nghe người bên trong luống cuống, ý cười bên môi Phó Kim Tiêu càng đậm.

Cậu nhóc Thẩm Tinh Tuế này cứ như có ma thuật vậy, chỉ cần là chuyện liên quan tới cậu thì anh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Phó Kim Tiêu đã gặp được rất nhiều người tài giỏi hơn, xinh đẹp hơn hay thậm chí dí dỏm hài hước hơn cậu nhưng chưa có ai có thể khiến anh thả lỏng như bây giờ.
Không có gánh nặng.
Không có áp lực.
Phó Kim Tiêu thầm thở dài một hơi.

Anh tưởng tượng, nếu Thẩm Tinh Tuế không thẹn thùng như này mà lại chủ động, nhiệt tình thì anh sẽ còn cảm thấy như vậy sao?
Không phải Phó Kim Tiêu tự phụ nhưng mấy năm nay, người trong giới vì muốn leo lên giường anh đã dùng đủ các thủ đoạn dơ bẩn.

Những kẻ này khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Dù có phải kết hôn, Phó Kim Tiêu cũng chưa bao giờ suy xét tới người trong giới.
Nhưng…
Nếu là Thẩm Tinh Tuế thì sao?
Câu trả lời này lại chần chừ mãi chẳng có đáp án.

Sau khi tắm xong, Thẩm Tinh Tuế đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu biết bản thân sẽ tạo ra trò cười tầm cỡ thế giới như này thì có đánh chết cậu cũng không dám tới đây làm khách.

Mặc bộ quần áo Phó Kim Tiêu chuẩn bị, vừa bước ra khỏi phòng tắm Thẩm Tinh Tuế đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm.

Cả ngày nay phải giải quyết rất nhiều chuyện nên lúc này bụng cậu bắt đầu òng ọc kháng nghị.

Lần theo mùi đồ ăn, Thẩm Tinh Tuế tìm thấy phòng bếp.
Phó Kim Tiêu nghe thấy tiếng động, quay đầu hỏi: “Tôi đang nấu cá, em có ăn được cay không?”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
“Tôi cũng đoán là em ăn được.” Phó Kim Tiêu lấy vung đậy nồi: “Đợi tôi xem cơm đã chín chưa, sau đó rửa tay là có thể dùng bữa được rồi.”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: “Để em giúp ạ.”
Phó Kim Tiêu nhìn cậu ngoan ngoãn đi kiểm tra nồi cơm điện, rồi tìm bát đũa dọn mâm.

Tới tới lui lui bận rộn không nghỉ tay, Thẩm Tinh Tuế lúc này thật sự rất giống vợ nhỏ đảm đang việc nhà.
Sau khi xới xong cơm, Thẩm Tinh Tuế phát hiện trên bàn đã có hai món là khoai tây xào và rau luộc cùng một tô canh trứng cà chua.

Trên bếp còn một nồi cá hầm đang đun, cậu nói: “Để em lấy cá ạ.”
Phó Kim Tiêu vẫy vẫy tay: “Em cứ ngồi đi.

Cái này nóng lắm, đừng làm mình bị bỏng.”
Thẩm Tinh Tuế đành phải ngồi lại.
Phó Kim Tiêu căn chuẩn thời gian, chẳng lâu sau đã bưng cá lên, từ tốn nói: “Mưa như này không tiện mua cơm hộp nên tôi tùy tiện làm mấy món.

Em ăn tạm nhé.”

Thẩm Tinh Tuế thầm nghĩ “Như này còn tùy tiện ấy hả” rồi vội vàng lắc đầu: “Bữa cơm như này là đủ rồi ạ.

Tới bây giờ em mới biết anh cũng tự nấu cơm ở nhà đấy.”
Phó Kim Tiêu hiểu ý của cậu, mỉm cười: “Tôi trong suy nghĩ của em là một kẻ chỉ biết chờ người bưng cơm rót nước sao?”
Thẩm Tinh Tuế nghẹn lời.

Đúng là cậu đã từng nghĩ như vậy.
Phó Kim Tiêu gắp cho cậu một miếng cá.

Nương theo hơi nóng tỏa ra từ đồ ăn, khoảng cách giữa hai người dường như được kéo gần hơn: “Ra ngoài nào chú ý được như vậy.

Thường ngày tôi lúc nào cũng đi công tác chứ ít khi về nhà, thuê giúp việc cũng không cần thiết nên tôi đã học nấu chút ít, đảm bảo không đói chết là được.”
Thẩm Tinh Tuế nghe Phó Kim Tiêu nói bâng quơ mà cũng mang máng hiểu được vất vả anh từng trải.

Vậy nên cậu nghiêm túc ăn hết một bát cơm đầy ụ, sau đó còn tích cực tranh việc: “Để em rửa bát cho ạ!”
Phó Kim Tiêu nói: “Trong nhà có máy rửa, xếp đồ vào là được.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: “Vâng, vậy anh đi tắm đi nhé.”
Lời này rất bình thường, rồi lại không đúng ở chỗ nào đó.

Sau khi nói xong, Thẩm Tinh Tuế cũng tự cảm thấy là lạ, khẽ liếc nhìn anh một cái.
Phó Kim Tiêu cong môi cười, khó có lúc buông tha cho cậu mà chỉ gật đầu rời đi.
Thẩm Tinh Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, lau bàn thật sạch mới thôi.

Vì Phó Kim Tiêu chưa nói cho Thẩm Tinh Tuế biết chỗ ngủ đêm nay nên cậu không dám đi lại lung tung mà chỉ ngồi ngoan ngoãn trong phòng khách.

Trùng hợp kệ sách trong phòng xếp rất nhiều album nên cậu đi tới ngắm nhìn một lượt.
Album ở đây có đầy đủ hơn so với số bản cậu sở hữu, thậm chí còn có những bức ảnh kỷ niệm rất hiếm.

Trong đó có một bức ảnh hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Tinh Tuế: Đó là Phó Kim Tiêu thời thanh niên đang hát trên một sân khấu chẳng có mấy khán giả xem.

Trán anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt lem nhem nhưng vẫn vô cùng nổi bật trong đám đông.
Cậu ngẩn người ngắm nhìn, cho tới khi đằng sau có tiếng động.
Phó Kim Tiêu hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Tay Thẩm Tinh Tuế run lên, suýt chút nữa làm rơi ảnh.

Cậu cuống quít nói: “Em vừa dọn bếp xong, rảnh rỗi không có việc nên mới đứng đây nhìn xem giá sách này có cái gì…”
Phó Kim Tiêu thấy cậu khẩn trương như vậy, từ tốn đáp: “Tôi cũng đâu cản không cho em xem đâu.”
“Đây là năm tôi 13 tuổi, lúc này đang phối hợp với dàn nhạc ở trường để biểu diễn.” Trên mặt Phó Kim Tiêu toát ra vẻ hoài niệm hiếm thấy, nhìn ảnh hỏi: “Nhìn tôi chật vật lắm đúng không?”
“Em biết anh vẫn luôn nỗ lực hết mình mà.” Thẩm Tinh Tuế nói: “Anh là tấm gương của em đấy.”

Phó Kim Tiêu cong môi cười: “Nhưng tôi không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu.”
Đây là lần đầu tiên, một người luôn duy trì vỏ bọc hoàn hảo của mình như anh lại thừa nhận với người khác rằng bản thân không giống như trong tưởng tượng.
Sau khi nói xong, Phó Kim Tiêu lẳng lặng quan sát cậu trai trẻ trước mặt.
Bên ngoài, mưa càng ngày càng nặng hạt, để lại trên khung kính cửa sổ từng vệt từng vệt đọng lại.

Tiếng mưa rơi ầm ĩ bao trùm cả thành phố.
Thẩm Tinh Tuế cúi thấp đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em cũng đâu ngưỡng mộ anh đơn giản chỉ vì vẻ ngoài đâu.”
Tuy bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn nhưng Phó Kim Tiêu vẫn nghe rõ.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt thâm thúy cũng đang nhìn mình.

Anh cong miệng cười cười: “Nếu bây giờ người đứng trước mặt em là một tôi không chút nổi bật năm xưa, liệu em còn nói như vậy sao?”
Phó Kim Tiêu đã nghe quá nhiều người tâng bốc rồi nên lời khen bình thường không thể đả động được đến anh.
Anh cho rằng Thẩm Tinh Tuế sẽ bày tỏ tấm lòng của mình như những người khác, ai mà ngờ cậu lại nói: “Nhưng mà anh trong bức ảnh này đâu phải không nổi bật chút nào đâu ạ?”
Phó Kim Tiêu sửng sốt.
“Sân khấu được thiết kế ổn, cách anh bắt máy quay cũng rất tuyệt.

Đặc biệt nhất là ánh đèn chiếu xuống khiến anh trông đẹp trai lắm luôn.” Thẩm Tinh Tuế nhìn ảnh, nói không dứt miệng: “Còn có tư thế nữa.

Anh tự mình nghĩ ra tư thế này ạ? Tuy đằng sau còn đồng đội nhưng em thấy anh sáng lắm, chẳng có chút nào là không nổi bật cả.”
Có thể rất nhiều người chỉ chú ý tới khán đài chẳng có mấy khán giả và ca sĩ đang chật vật trên sân khấu.

Nhưng có một số người lại bỏ qua hết thảy mà nhìn thấy anh.
Thẩm Tinh Tuế nhìn ảnh chụp không chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Em thấy từ trước tới giờ, lúc nào thầy Phó cũng giỏi hết.

Dù là mảng âm nhạc, phim ảnh hay phong thái, em vẫn luôn thích anh và muốn noi theo!”
Phó Kim Tiêu nhướn mày.
Anh đã được nhiều người thổ lộ tình cảm của họ nên lâu dần cũng trở nên chết lặng.

Nhưng khi nghe Thẩm Tinh Tuế nói một cách chân thành như vậy, trong lòng Phó Kim Tiêu bỗng dưng ngập tràn vui sướng.
Chẳng lẽ người mình thích nịnh nọt thì hiệu quả hơn à?
Tóm lại, vì những lời của cậu mà Phó ảnh đế đang cảm thấy sung sướng.
Nhìn xuống người bên mình, ánh đèn vàng ấm áp dường như khiến cậu trở nên hiền hòa hơn bình thường.

Cơn mưa tí tách ban tối khiến người ta trở nên đa sầu đa cảm hơn.

Người bên cạnh anh lúc này lại không có chút phòng bị nào, toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Sự xấu xa từ trong xương tủy của Phó Kim Tiêu bỗng trỗi dậy.

Anh dựa vào sô pha, nhìn cậu: “Em định học tôi chuyện gì?”
“Nhà hai ta có mối quan hệ không tồi, bác gái cũng thường nhờ vả tôi chăm sóc cho em.

Em gọi tôi một tiếng thầy lâu như vậy, nếu muốn học cái gì thì tôi sẽ không từ chối.” Anh bước tới gần Thẩm Tinh Tuế, hơi khom lưng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Phó Kim Tiêu tươi cười, trêu chọc: “Học cái gì đây, lời nói và việc làm đều mẫu mực sao?”
*Không hiểuuuu 〒▽〒
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Rõ ràng cậu biết đang nói chuyện đúng đắn, nhưng mặt lại không nhịn nổi ửng đỏ.
Tại sao…
Thật sự là rất khó để không hiểu sai mà.
Trong lúc Thẩm Tinh Tuế không biết phải trả lời ra sao, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.

Cậu vội chạy tới sô pha sờ soang tìm điện thoại, phát hiện là người đại diện gọi tới: “Alo, chị Vương đấy ạ?”
Vương Mỹ Xán nói: “Tuế Tuế à, chị nghe cậu nói rằng có thể tìm được bản gốc của ca khúc kia.

Vậy cậu đã tìm thấy chưa? Cậu không gọi nên chị thấy lo, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên mới gọi tới hỏi một câu.

Giờ bên cậu còn ổn chứ?”
Thẩm Tinh Tuế quên béng mất!
Cậu vừa tự trách bản thân, vừa vội vàng trả lời: “Em còn ổn lắm ạ.

Xin lỗi chị Vương nhiều, là do em gặp một số chuyện nên không gọi cho chị được.

Bản thảo của ca khúc em đã lấy được rồi, hiện tại đang ở chỗ em ạ.”
Vương Mỹ Xán thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt rồi, cậu cũng không cần phải xin lỗi chị.

Nghe nói Kim Tiêu tới giúp cậu đúng không? Bây giờ hai người đang ở đâu vậy, anh ta đưa cậu đi ăn cơm à? Bây giờ em đã về tới nhà chưa?”
Thẩm Tinh Tuế do dự, nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
Anh gật đầu, ra hiệu cậu có thể nói.

Dù sao anh cũng chưa kịp làm chuyện gì hết.
Thẩm Tinh Tuế thành thật đáp lại: “Em đang ở nhà của anh Phó ạ.

Hôm nay trời mưa lại còn bị kẹt xe, trùng hợp bọn em đang gần nơi anh Phó ở nên em tới làm khách ạ.”
Đầu dây bên kia điện thoại trong nháy mắt im bặt.
Rất lâu sau đó, Vương Mỹ Xán bùng nổ: “CÁI GÌ CƠ?!”
Thẩm Tinh Tuế cảm tưởng màng nhĩ của mình thủng luôn rồi.

Vương Mỹ Xán lắp bắp: “Cậu đang ở nhà anh ta hả? Sao cậu lại ở với anh ta…!Tuế Tuế, em không có chuyện gì đấy chứ?”
Thẩm Tinh Tuế khó hiểu: “Em vẫn ổn lắm ạ.”
Lúc này Vương Mỹ Xán mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đỡ trán, cảm thán cậu nhóc Thẩm Tinh Tuế này còn quá non.

Cái gì mà kẹt xe, cái gì mà trời mưa cơ chứ? Con cáo già Phó Kim Tiêu này sao có thể tốt bụng được như vậy? Mấy năm nay đừng nói trời mưa như này, dù có là mưa đá thì cô chưa từng thấy anh rủ ai vào nhà trú tạm cả! Thế này không phải là cậu nhóc bị anh lừa ngậm về ổ sói rồi sao?
Vương Mỹ Xán hạ giọng, khuyên nhủ: “Tuế Tuế à, cậu phải nghe chị.

Bây giờ cậu đang ở bên ngoài, dù có là nhà thầy Phó của cậu thì cũng phải chú ý tới an toàn của mình.

Đừng hạ…”
Còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ, sau đó giọng nói trầm ấm của Phó Kim Tiêu vang lên: “Đừng hạ cái gì?”
Vương Mỹ Xán cứng đờ.
“Nói tiếp đi.” Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Tôi vẫn đang nghe mà.”
“…”
Vương Mỹ Xán do dự, lúng túng đáp: “E hèm, ý tôi là…!Tuế Tuế, cậu chụp lại bản thảo rồi gửi cho chị đi để đội truyền thông còn thống nhất phương pháp giải quyết tiếp theo nhé.”
Phó Kim Tiêu cúi đầu, hỏi cậu: “Em để bản thảo ở đâu?”
Thẩm Tinh Tuế theo bản năng chỉ về hướng vali gần đó.
Phó Kim Tiêu cất bước tới chỗ cậu chỉ.

Khi thấy chiếc vali trong tay anh rồi, Thẩm Tinh Tuế mới chợt nhận ra một chuyện: Trong rương không chỉ có bản thảo mà còn có album bản giới hạn cùng chữ ký của Phó Kim Tiêu nữa! Nếu để chính chủ nhìn thấy mấy thứ này thì cậu chui vào đâu cho hết xấu hổ bây giờ? Có khi còn bị dán cho cái mác fans cuồng âm mưu thâm nhập vào nơi ở của thần tượng ấy chứ!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN