Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Chương 7: 7: Anh Hai Lên Sân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Chương 7: 7: Anh Hai Lên Sân


Giản Tinh Tuế không biết việc Phó Kim Tiêu đã tới.
Công việc của cậu tính ra chiều nay sẽ kết thúc, lúc đi lãnh lương, nhân viên hậu trường Tiểu Mễ thường cùng cậu làm còn lưu luyến: “Tuế Tuế, cậu thật sự phải đi à, cậu vừa đi…”
Giản Tinh Tuế lãnh đạm: “Đâu đi luôn đâu.

Mấy ngày nữa lại thấy mặt nhau thôi.”
Tiểu Mễ không nhịn được bật cười.
Không sai, kết thúc công việc bán thời gian này, Giản Tinh Tuế lại phải nghiêm túc chuẩn bị quay vòng thứ nhất của [Tinh Quang].

Tuy rằng chỉ tham gia một kỳ, cậu cũng phải trình diễn mới được.

Thứ nhất là phải có trách nhiệm với chương trình, thứ hai cũng là vì…!đạo sư là Phó Kim Tiêu.

Cậu biết bản thân cùng anh không có gì, pháo hôi vẫn là pháo hôi, nhưng cũng không muốn mất mặt trước thần tượng, nên vẫn phải chuẩn bị thật tốt.
Người đại diện Vương nói: “Anh nghe nói hiện tại chương trình chưa mở máy, nhưng đầu tư toàn là công ty lớn.

Không nói tới mấy người đã ra mắt, một số thí sinh chắc chắn là ứng viên nội bộ.”
Giản Tinh Tuế nói: “Ừm, bình thường thôi.”
Anh Vương thở dài: “Nhưng mà chương trình lần này muốn trong tối ngoài sáng làm gì cũng rất khó.

Mấy năm nay, doanh thu của chương trình tuyển chọn bị đình trệ, thế nên tổ đạo diễn chuẩn bị chơi nổi.

Bọn họ muốn phát sóng trực tiếp chương trình, mang đến cho người xem trải nnghiệm mới lạ.”

Giản Tinh Tuế có chút ngoài ý muốn: “Phát sóng trực tiếp là sao?”
Trong tiểu thuyết, vốn phải là quay xong mới chiếu, như thế nào lại biến chuyển thành như này?
Chẳng lẽ lại là “Hiệu ứng cánh bướm”, Giản Tinh Tuế nghĩ không ra, nhưng nghĩ lại thì cậu sẽ loại ở vòng một, không dính dáng nhiều tới chương trình nên không suy nghĩ nhiều nữa.
Trước thời gian chương trình chính thức mở máy một ngày, các thí sinh đều nhận được thẻ điện từ, là thẻ cá nhân dùng để ra vào khu sân khấu quay chụp và ký túc xá.

Tổ chương trình còn làm thẻ này to hơn bình thường một chút, nếu ai có túi nhỏ thì khó có thể cất trữ.
Giản Tinh Tuế nhận được thông tri của tổ chương trình giúp mọi người quen thuộc sân khấu trước một ngày.
Nói cách khác, các thí sinh sẽ gặp mặt nhau trước một ngày.

Cái này cũng không có gì khó, Giản Tinh Tuế cảm thấy ngoại trừ An Nhiễm, cậu gặp ai cũng được.

Vì tới quá sớm, cậu quyết định đi phòng vệ sinh trước tiên.

Đến gần, đã có người đứng ở trước cửa phòng vệ sinh gọi điện thoại, giọng điệu oán hận: “Tổ chương trình quái quỷ gì ấy, cho cái thẻ từ to tổ chảng, quần áo thì không có túi, muốn đi vệ sinh cũng phải khổ sở lao lực.”
Ngữ khí người nói chuyện vừa kiêu ngạo lại vùa tùy hứng.
Giản Tinh Tuế dừng lại bước chân, người kia cũng vừa vặn cúp điện thoại, nhìn qua đây.

Là một con nhím hình người: đầu như con nhím, quần áo cũng đính đầy đinh tán, nhìn qua là một thanh niên ngầu lòi không dễ chọc, nhưng cũng không che nổi khí chất sang quý trên người.
Logo của đôi giày kia Giản Tinh Tuế cũng biết.

Trước kia cậu cũng từng là thiếu gia nhà Giản, việc đời cũng gặp qua.

Thương hiệu này chỉ đặc biệt phục vụ các khách hàng VIP.

Trên người thanh niên này chắc chắn đều là thiết kế riêng, ít nhất cũng phải có tám con số.
“Alo” Thẩm Tinh Thần vẫy vẫy tay với cậu: “Qua đây.”
Giản Tinh Tuế nghi hoặc mà chỉ chính mình: “Cậu kêu tôi hả?”
Thẩm Tinh Thần tức giận, gật đầu: “Ở đây ngoài cậu còn ma nào nữa.

Lại đây giúp tôi một chút, tôi đi vệ sinh một chút.”
Giản Tinh Tuế cầm lấy thẻ: “Đi đi”
Thẩm Tinh Thần xua tay: “Cảm tạ huynh đệ.”
Sau khi hắn tiến vào, Giản Tinh Tuế đứng chờ ở cạnh lan can.

Ai biết một lúc sau, có người hổn hển chạy tới.

Cậu quay đầu thì thấy một gương mặt quen thuộc: An Nhiễm!
An Nhiễm đang rất nôn nóng, giống như đang tìm thứ gì đó, nhìn thấy Giản Tinh Tuế cũng sửng sốt vô cùng: “Là cậu…”
Giản Tinh Tuế nói: “Ừm.”
“Cho hỏi, cậu có thấy thẻ cá nhân của tôi không?” An Nhiễm dò hỏi cậu.
Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Không thấy.”
An Nhiễm vốn rời đi, bỗng thấy trong tay Giản Tinh Tuế có hai tấm thẻ, hắn chần chờ hỏi: “Thế tấm thẻ trong tay cậu là của ai vậy?”
Giản Tinh Tuế nói: “Không phải của cậu đâu, là của người khác.”
An Nhiễm nhớ tới, Giản Tinh Tuế báo danh lần này không có đoàn đội đi cùng, làm sao trong tay cậu sẽ có hai tấm thẻ được? Hắn từ trước tới nay luôn đi qua đường này, mà Giản Tinh Tuế vừa lúc đứng ở chỗ này, thế thì càng có khả năng sẽ nhặt được thẻ của hắn ấy chứ!

Hắn lập tức do dự, không di chuyển nửa bước.
Chu Tầm đi đằng sau cũng tới đây, thấy An Nhiễm với Giản Tinh Tuế giằng co, vội vàng chạy tới: “Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy?”
An Nhiễm thấy đồng minh tới, nhẹ giọng mở miệng: “Không có gì.

A Tầm, mình vẫn đang tìm thẻ cá nhân.”
Chu Tầm thấy Giản Tinh Tuế cầm hai tấm thẻ, lập tức nói: “Giản Tinh Tuế, mày lấy thẻ của Nhiễm Nhiễm chứ gì?”
?
Giản Tinh Tuế kinh ngạc mà mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ cậu là pháo hôi chỉ chăm chăm làm việc xấu thôi ấy hả? Đứng không thôi cũng có thể làm chuyện xấu luôn?
Lần này An Nhiễm tham gia theo đoàn đội, ngoại trừ Chu Tầm còn có hai người đồng đội khác.

Bọn họ vội vã mà chạy tới, vừa thấy tình hình liền nhanh chóng dò hỏi.
Ai ngờ Chu Tầm chỉ vào Giản Tinh Tuế: “Người này là Giản Tinh Tuế mà tôi đã nói qua với các cậu đây.”
Mọi người xoẹt xoẹt nhìn qua.
Chu Tầm nói: “Giản Tinh Tuế, tao đã nói với mày là đừng bắt nạt Nhiễm Nhiễm, thế mà giờ mày còn lấy đồ của cậu ấy còn không trả là sao?”
Vì thẻ cá nhân là thẻ từ, không viết tên tên thí sinh lên trên, mặt thẻ chỉ có logo của chương trình, nên người khác nhìn tới thì không thể phân rõ.
Hai thí sinh kia nhìn An Nhiễm hỏi: “Nhiễm Nhiễm, là vậy đúng không?”
An Nhiễm có chút do dự, hắn không thể xác định, nhưng lại thấy Giản Tinh Tuế trước đây luôn làm khó bản thân, nói không chừng sẽ cố ý nói là thẻ của người khác.

Cho nên khi Giản Tinh Tuế nói “Không phải”, hắn không quá tin tưởng.

An Nhiễm không có giải thích, chỉ yếu đuối quay sang Giản Tinh Tế, nhẹ giọng: “Thẻ này đối với mình rất quan trọng, cậu có thể đưa cho mình được không?”
….
Giản Tinh Tuế nhíu mày, cậu nói: “Cái này không phải của cậu, tôi vì sao phải đưa cho cậu chứ.”
Những người khác nghe thấy lập tức không vui vẻ gì.
Bọn họ rõ ràng tính cách của An Nhiễm không bao giờ tùy tiện nói xấu người khác.

Mà sự tích của Giản Tinh Tuế thì lại được nghe nhiều lần từ miệng Chu Tầm, lập tức ánh mắt nhìn Giản Tinh Tuế xấu đi.

Đang muốn nói gì đó, nhà vệ sinh bỗng truyền tới âm thanh: “Mọi người đứng ở chỗ này để làm gì đây?”
Thẩm Tinh Thần một thân đen sì bất cần đời đi từ nhà vệ sinh ra, nghi hoặc mà nhìn mọi người.
Tuy rằng Giản Tinh Tuế không nhận ra, nhưng Chu Tầm lại nhận thức được.

Trong vòng thượng lưu của cậu ấm cô chiêu, không ai mà không biết Thẩm Tinh Thần chứ.

Nhà Thẩm là nhà giàu lâu đời, ở thành phố A chỉ có hai nhà có thể xứng danh nhà giàu bấc nhất: một là nhà Phó, một là nhà Thẩm.

Mà thanh niên nóng tính trước mắt chính là nhị công tử nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Thần.
Ai nghe tên Thẩm Tinh Thần đều biết tính tình người này không dễ chọc.
Chu Tầm vốn còn kiêu ngạo, thấy Thẩm Tinh Thần liền ỉu xìu, gã nói: “Thẩm công tử, bọn tôi đang giúp bạn lấy lại thẻ cá nhân.”
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc: “Lấy ở đâu?”
Chu Tầm chỉ chỉ thẻ cá nhân trong tay Giản Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Thần theo ánh mắt gã thấy Giản Tinh Tuê đang cầm thẻ cá nhân của mình, cười nhạo một tiếng.

Nhìn Chu Tầm bằng ánh mắt bất thiện, đạp gã một phát: “Mẹ nó mày muốn gây sự có phải không? Đấy là thẻ của tao, mày lấy cái *** gì?”
….
Bốn phía lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đang bàn tới người nhà của Tuế Tuế, anh hai không phải tới rồi saooo~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN