Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
225


Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi


Chương 26


Phương Viên nhìn cửa lớn của trung tâm môi giới bất động sản muốn nói lại thôi, bên trong có không ít khách, và không ít nhân viên mặc đồng phục đang đi qua đi lại.

Cô chưa bao giờ đến những chỗ này bao giờ cả, có chút lo lắng, cô nhịn không được kéo Hà Nguyệt Tâm lại hỏi: “Nguyệt Tâm, bà đến đây để làm gì vậy?”

Nếu đã đến tới đây rồi, Hà Nguyệt Tâm cũng không tính dấu giếm Phương Viên nữa, cô nghiệm túc nói: “Mua nhà a.”

Phương Viên ngừng lại 2 giây mới nói ra được một chữ: “……Hả?”

Cô không có nghe nhầm chứ?

Mua nhà mà Hà Nguyệt Tâm nói đến có giống với khái niệm mua nhà mà cô biết hay không vậy?

Đầu óc vẫn chưa vận hành lại bình thường thì thấy Hà Nguyệt Tâm để cất bước đi vào trong sảnh rồi, nên vội vàng đi theo vào trong.

Trung tâm đại sảnh có bày một mô hình các tòa nhà.

Hà Nguyệt Tâm khom người tỉ mỉ nhìn phương hướng của từng tòa nhà một, bên cạnh mô hình còn đặt một xấp tài liệu của các căn hộ, cô cầm lên cẩn thận lật xem.

Tiểu khu này mới xây xong cách đây không lâu, rất gần trường học, sau này ba mẹ nuôi dọn vào đây ở rồi thì khi nào cô nhớ họ liền có thể ghé vào thăm họ ngay.

Thấy Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc lật xem tài liệu.

Phương Viên nhịn không được nín thở lại, Hà Nguyệt Tâm thật sự muốn mua nhà à?

Nhưng mà bà ấy nghèo như vậy, lấy gì để mua nhà chứ, bây giờ còn ra vẻ nghiêm túc đến vậy nữa chứ, bà ấy không phải là rãnh quá không có chuyện gì làm đến đây giả bộ làm khách hàng để nghe tư vấn chơi chơi đấy chứ?

“Nguyệt Tâm, bà thật sự muốn mua nhà à?”

Không gạt cô chứ?

Người nghèo đến độ chỉ có một cái kẹp tóc, bữa trưa đều phải đem từ nhà đến, quyết không tiêu một cắc vào căn tin, thế nhưng lại nói muốn mua nhà ư?

Cô không có cách nào để tin cả!

Hà Nguyệt Tâm ngước đầu nhìn xung quanh, đều là người thành niên mang theo sự thành thục và trải đời cả, hai học sinh cấp 3 như bọn cô lạc vào đây nhìn rất khác biệt.

Cô tưởng Phương Viên ở trong này có chút không tự tại nên đề nghị: “Nếu bà thấy không được tự tại thì ra tiệm sách ngoài kia ngồi trước đi, lát hồi tôi ra kiếm bà?”

Phương Viên vội lắc đầu: “Không, tôi muốn ở đây với bà!”

Đùa à, Hà Nguyệt Tâm là người bạn duy nhất trong lớp của cô, sao cô có thể bỏ rơi bà ấy ở đây mà đi được chứ.

Đợi nhân viên trung tâm phát hiện ra Hà Nguyệt Tâm đến đây chỉ là để dạo thôi rồi “mời” bà ấy ra ngoài thì Hà Nguyệt Tâm sẽ đáng thương biết bao.

Cô phải có nghĩa khí mới được!

Có nhân viên sale phát hiện Hà Nguyệt Tâm đang xem tài liệu giới thiệu thì nở nụ cười đi về phía cô nói: “Chào em, chị có thể giúp gì cho em không?”

Hà Nguyệt Tâm gập tài liệu lại, cũng nở nụ cười nói: “Có thể giới thiệu cho em một chút được không?”

Thái độ phục vụ ở đây không tồi, không vì cô là học sinh cấp 3 mà đối xử bất công, quản lý tòa nhà chắc cũng không tồi, trong lòng cô âm thầm cộng thêm 1 điểm cho tiểu khu này.

Nụ cười của nhân viên sale không giảm, dắt Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên đến sofa bên cạnh ngồi, sau đó rót trà cho bọn họ.

Phương Viên từ đầu đến cuối đều có chút khẩn trương, nhịn không được kéo cánh tay Hà Nguyệt Tâm.

Sợ câu tiếp theo của nhân viên chính là vạch trần bọn họ và đuổi bọn họ đi.

Cô nhìn bóng lưng đi rót trà của nhân viên, lại nhìn Hà Nguyệt Tâm vô cùng trấn định bên cạnh, trong lòng âm thầm nói, chơi lớn quá rồi!

Nhân viên sale vừa mới rót đầy trà vào ly thì nữ đồng nghiệp bên cạnh hưng phấn bước nhanh đến bên cạnh cô, giọng nói có đè thấp xuống cũng không áp chế nổi sự hưng phấn trong lòng được: “Khách hồi nãy bà dắt vào đó đó! Bà nhìn thấy thứ trên đầu em ấy chưa?”

(Thật ra theo Văn hóa trà đạo Trung Quốc thì rót đầy ly là có ý đuổi khách, trà chỉ nên rót 7 phần mà thôi, không biết tác giả biết không nhỉ???)

Nhân viên sale nghiêng đầu nhìn cô, mê mang hỏi: “Thứ gì?”

“Cái kẹp tóc đấy!”

Nhân viên sale chợt hiểu ra, cô chỉ nhớ trên đầu Hà Nguyệt Tâm có thứ gì đó lấp lánh, nhưng cô chỉ nhìn một lần rồi dời mắt đi ngay, thì ra đó là kẹp tóc à?

Đồng nghiệp nữ lớp trang điểm trên mặt rất tinh tế, cô rất thích ăn diện, những món đồ thời trang có thể có thì cô đều có hết, cho dù là mua không nổi cô cũng sẽ nhìn màn hình điện thoại hâm mộ nửa ngày trời.

Thấy đồng nghiệp không hiểu, cô nhỏ giọng bổ sung, mặt hớn hở hoàn toàn không khống chế không được: “Bà biết một viên kim cương trên kẹp tóc của em ấy trị giá mất bao nhiêu tiền không?”

Nhân viên sale lập tức hiểu ngay, cũng có chút kích động: “Bao nhiêu?”

Đồng nghiệp nữ sáp lại gần hơn nữa, hét nhỏ bằng giọng gió: “Tôi từng thấy nó trên tạp chí, ít nhất phải 6 con số!”

Nhân viên sale: “???”

6 con số? Mắc vậy ư?

Đồng nghiệp nữ hưng phấn nháy mắt với cô: “Bà đứng gần như vậy, lát hồi đếm thử xem coi rốt cuộc đính bao nhiêu viên trên đó!”

Nhân viên sale: “……”

Tuy rằng có chút hết cách với cách bà tám của đồng nghiệp, nhưng nói thật, trong lòng cô cũng xách thực có chút tò mò.

Mang theo nhiệm vụ trọng đại đồng nghiệp giao cho, nhân viên sale thần sắc phức tạp quay lại bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, đặt ly trà rót xong đặt trước mặt hai người.

Lúc ly trà còn chưa hoàn toàn đặt xuống, Phương Viên liền hơi nhún người dậy nhận lấy ly trà, và vội nói: “Cảm ơn chị! Làm phiền rồi!”

Cô phải khách khí với người ta chút! Như vậy khi người ta đuổi bọn cô ra ngoài cũng sẽ không xé rách mặt nhau quá!

Tốt xấu gì cũng sẽ giữ chút mặt mũi cho bọn cô!

Tầm mắt nhân viên sale nhìn lướt qua kẹp tóc trên đầu Hà Nguyệt Tâm, cô đếm sơ thì thấy kim cương đính trên đó ít nhất cũng có 10 viên.

Hơn nữa độ tinh khiết và thủ công của kim cương vừa nhìn đã biết là không bình thường rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm, và có chút không được tự nhiên, không còn ung dung như lần đầu gặp Hà Nguyệt Tâm hồi nãy nữa.

Đây rốt cuộc là thiên kim nhà giàu từ đâu tới vậy, khách đến mua nhà ở đây cho dù là giàu đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng chả có ai kẹp thứ quý giá như vậy lên đầu mình cả, tất cả đều giấu hết trong tủ bảo hiểm trong nhà, trường hợp long trọng mới dám đem ra thôi.

Tùy ý kẹp như vậy, nhìn là biết trong nhà hoàn toàn không thiếu mấy thứ này, vậy nhà em ấy rốt cuộc là giàu tới mức nào vậy chứ!

Căn hộ mắc nhất ở đây của bọn họ có khi còn không mắc bằng một cái kẹp tóc của người ta nữa kìa.

Nghĩ tới đây cô nhịn không được có chút ưu thương.

Nhưng nhà thì khẳng định là có thể bán ra được rồi đấy.

Cô tập trung tinh thần, vô cùng nhiệt tình giới thiệu nhà cho Hà Nguyệt Tâm nghe.

Hà Nguyệt Tâm chăm chú nghe, nếu đã muốn cho ba mẹ nuôi một hoàn cảnh sinh sống tốt thì phải nghĩ tới tất cả mọi phương diện, cô thiếu chút nữa là lôi sổ ra ghi chú lại rồi.

Phương Viên nhìn sự nhiệt tình thái quá của nhân viên sale, có chút nghi hoặc.

Sale ở đây đều nhiệt tình như vậy sao? Ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm cứ như muốn cung phụng Hà Nguyệt Tâm lên trời vậy.

Cô ôm ly yên lặng uống trà, trong lòng ngày càng thấp thỏm bất an hơn nữa.

Nghe Hà Nguyệt Tâm hỏi liên tục nhân viên Sale một số câu hỏi, tất cả chi tiết đều hỏi đến rồi, bộ dạng thật sự muốn mua nhà, trong lòng cô tự thấp nén nhang cho mình, Hà Nguyệt Tâm đây là đang tích góp giá trị oán niệm sao.

Cô đã bắt đầu suy nghĩ đến việc lát hồi bị người ta mời ra ngoài thì dùng tư thế gì để cho mình bớt mất mặt chút rồi.

Hỏi rõ tất cả nghi vấn rồi, Hà Nguyệt Tâm cũng không đắn đo, cô nhìn trúng một căn hộ 2 phòng ngủ 1 sảnh, sửa chữa, đồ dùng trong nhà thậm chí là đồ điện đều có sẵn hết, cũng không cao lắm, hướng nhà cũng tốt nữa.

“Vậy lấy căn này đi.”

Nhân viên Sale nói: “Căn này bao gồm luôn việc sửa chữa, đồ dụng nội thất và đồ điện tổng công 2 triệu 400 ngàn RMB.”

Hà Nguyệt Tâm gật đầu: “Đúng, lấy căn này đi.”

Thấy Hà Nguyệt Tâm gật đầu, Phương Viên nãy giờ ngồi bên cạnh lập tức ngồi thẳng lưng lên, hai mắt mở lớn ra.

Không phải chứ, mẹ ơi Hà Nguyệt Tâm thật sự muốn mua kìa? Hơn nữa còn là căn hộ trị giá 2 triệu 4 nữa chứ?

Nhân viên Sale thấy Hà Nguyệt Tâm dứt khoát gọn gàng như vậy cũng vui ra mặt, ngữ khí ân cần vô cùng: “Vậy em ngồi đây đợi chút, chị đi làm thủ tục giùm em.”

Nhìn bóng lưng xa dần của nhân viên Sale, Phương Viên nhịn không được rồi, kéo áo Hà Nguyệt Tâm: “Bà không phải đùa cho vui đấy chứ, bà thật sự muốn mua à?”

Hà Nguyệt Tâm có tiền sao??? 2 triệu mấy lận đó!

Hà Nguyệt Tâm không hiểu tại sao Phương Viên lại có phản ứng như vậy, cô có chút mắc cười nói: “Nếu không thì sao nữa?”

Phương Viên: “……”

Đợi chút, bạn chung bàn với cô không phải là cô gái nhà nghèo đáng thương đến nổi bữa trưa phải tự mang từ nhà lên, kẹp tóc chỉ có một cái sao!

Nhưng cô gái nhà nghèo đáng thương thế nào lại chạy đi mua nhà rồi chứ??

Chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm gì sao?

Nhân viên Sale cầm hợp đồng và máy POS đến.

Hà Nguyệt Tâm nhanh nhẹn hoàn thiện tất cả thủ tục, trong thẻ có 200 triệu, không giới hạn mức giao dịch trong ngày.

Cô cẩn thận nhập mật mã vào máy, thấy máy POS hiện thị giao dịch thành công liền thở phào một hơi, coi như là giải quyết xong vấn đề mua nhà cho ba mẹ nuôi rồi.

Điện thoại nhận được tin nhắn nhắc nhở, Hà Nguyệt Tâm đếm số 0 đằng sau phần dư ngạch, số tiền mua nhà so với số tiền 200 triệu thật như muối bỏ biển.

Phương Viên đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi, cô đứng bên cạnh tỉ mỉ quan sát quá trình quẹt thẻ của Hà Nguyệt Tâm, 2 triệu 4 đấy, Hà Nguyệt Tâm mắt đều không chớp lấy một lần, nói quẹt là quẹt.

Trọng điểm là, Hà Nguyệt Tâm thật sự mua rồi.

Bạn chung bàn của cô, tan học liền qua đây mua nhà rồi.

Cô tưởng rằng mình đã đủ có tiền rồi, nhưng sự thật là, bạn chung bàn của cô còn nhiều tiền hơn cô nữa??

Hơn nữa còn không phải có tiền bình thường nữa chứ.

Cho dù là nhà cô, thì cũng không có khả năng nói mua một căn nhà mấy triệu tệ là có thể mua ngay được liền.

Động tác của Phương Viên đã hóa thạch rồi, ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm phức tạp đển nổi không nói nên lời.

Cô nhớ lại những chuyện phát sinh hồi sáng, ví dụ như kẹp tóc, ví dụ như bữa trưa, cô có phải là đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?

Kẹp tóc đẹp như vậy, bữa trưa ngon miệng như vậy, thực ra đều lộ ra hơi thở bất thường cả, thay cách nói khác chính là mùi tiền.

Kẹp tóc gì mà chỉ có thể có một cái chứ? Sợ là kẹp tóc cô mua không nổi đi!!!

Vậy cô trước đó còn cảm thấy Hà Nguyệt Tâm đáng thương nữa chứ??

Bây giờ cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn. Ngay cả một cái kẹp tóc cũng mua không nổi. T_T

Cô có chút muốn khóc.

Giải quyết xong một chuyện lớn, Hà Nguyệt Tâm cả người đều vui vẻ hẳn ra, cầm cặp lên nói với Phương Viên: “Đi thôi, vẫn còn thời gian, tôi đi tiệm sách chung với bà.”

Thấy Phương Viên không nhúc nhích, cô nhíu mày: “Bà sao vậy?”

Ánh mắt Phương Viên lờ đờ, linh hồn cứ như đã bay ra khỏi thể xác rồi vậy: “Không có gì, chỉ là có chút muốn khóc thôi.”

Hà Nguyệt Tâm: “?”

Hai người ra hỏi trung tâm môi giới, Phương Viên bắt đầu trầm mặc, lần đầu tiên gặp Hà Nguyệt Tâm, thật ra cô cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.

Bây giờ nghĩ lại thì tên của Hà Nguyệt Tâm cô hình như cũng từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cô thiên kim hào môn được nhận về hào môn dẫn đến tranh cãi sôi nổi trên mạng không phải cũng tên là Hà Nguyệt Tâm đó sao?

Phương Viên vỗ đầu: “Trách không được tôi vẫn luôn cảm thấy bà có chút quen mắt, thì ra bà chính là Hà Nguyệt Tâm đó!!”

Cô không thường ăn dưa, cho nên cũng rất ít lướt Weibo, chỉ là hồi trước có vô tình nghe thấy người khác nhắc đến một lần mà thôi.

Nhưng bởi vì Hà Nguyệt Tâm đột nhiên chuyển đến lớp cô nên tiềm thức cô vẫn luôn cảm thấy tuy rằng tên giống nhau, nhưng không phải là cùng một người.

Nếu đã là bạn rồi thì không nên kiêng dè câu nệ, Hà Nguyệt Tâm thành khẩn nói: “Đúng vậy.”

Trước khi đến trường cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, sự kiện bạo lực mạng trước đó có chút nhiệt độ trên mạng, thậm chí còn truyền ra hình ảnh của cô nữa.

Tuy rằng sau lần đó cô đã thay hình đại diện Weibo rồi, cũng không có đăng nhập vào nữa, nên cũng không biết tình hình trên mạng bây giờ ra sao nữa.

Ngoài đời vẫn luôn có người nhận ra cô, nhưng Phương Viên lại không nhận ra ư?

Cô suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo, sau sự kiện lần trước, fans của cô đã đạt mốc 500.000 rồi, bây giờ vào xem thì lại tăng thêm 10.000 nữa, inbox có tới hơn mấy ngàn tin, có fans của anh hai, cũng có của fans qua đường nữa.

Cô tìm kiếm tên mình trên Weibo, phát hiện những bài đăng tin đồn xấu và hình ảnh rò rỉ trên mạng đã biến mất hết rồi.

Những thứ tìm kiếm ra được ít đến đáng thương, đều là những phát ngôn bình thường của người qua đường và fans thôi, thậm chí nhưng ngôn luận mắng chửi cô đều không thấy hết.

Cô nhíu mày, xảy ra chuyện gì vậy?

Cô đột nhiên nhớ đến hotsearch bị triệt bỏ trong 1 giây trong quá trình bị bạo lực mang, theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hà Thúy Chi.

Hà Thúy Chi thanh tẩy hết hình của cô trên mạng, còn loại bỏ hết những tin đồn xấu sai sự thật và những ngôn luận mắng cô ư?

Trách không được bây giờ trừ việc cảm thấy tên nghe quen tai, Phương Viên đều không liên tưởng được cô và Hà Nguyệt Tâm trên mạng là chung một người.

Cô nghiêng đầu hỏi Phương Viên: “Vậy bà tin những tin xấu về tôi trên mạng không?”

Phương Viên suy nghĩ 2 giây, lắc đầu đầy chắc chắn: “Tôi tin mới lạ đó! Bà có tí nào giống miêu tả trên mạng đâu chứ.”

Trên mạng nói Hà Nguyệt Tâm vừa xấu vừa mất dạy, nhưng Hà Nguyệt Tâm rõ ràng vừa đẹp vừa dịu dàng cơ mà!

Khác hoàn toàn những gì nói trên mạng!

Hà Nguyệt Tâm nhu hòa nở nụ cười, trong lòng ấm dần lên, ngày đầu tiên nhập học, cô liền kết được bạn rồi.

Hai người lại đi dạo tiệm sách, lúc ai về nhà nấy, thấy Lưu Vĩnh đến đón Hà Nguyệt Tâm, biết Hà Nguyệt Tâm thế nhưng có cả tài xế riêng, tài xế còn đến đón cô nữa thì trong lòng Phương Viên thế nhưng không dậy lên một gợn sóng nhỏ bé nào cả.

Thật đấy.

Chỉ là có chút ngưỡng mộ mà thôi.

Trong phòng sách yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng run nhẹ từ điện thoại bên cạnh Hà Thúy Chi.

Anh cầm lên thì phát hiện là có một lời mời kết bạn mới.

Tên hiển thị là Cô Mã, tin nhắn đính kém là, chào anh, anh có phải là phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm không? Làm phiền anh hãy kết bạn với tôi.

Hà Thúy Chi lúc này mới bỏ công việc xuống, nhấn thông qua.

Lúc đầu khi làm thủ tục chuyển trường cho Hà Nguyệt Tâm, cần điền thông tin của người giám hộ, ba mẹ đều mất rồi, anh là anh cả của Hà Nguyệt Tâm, cho nên là điền tên của anh.

Cô Mã: Chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hà Nguyệt Tâm, tôi họ Mã, anh có tiện vào nhóm phụ huynh của lớp không?

Cô Mã: Khi có những tin quan trọng như thi cử, học bù đều thông báo trong nhóm đó cả.

Hà Thúy Chi nhíu máy, sau đó liền hiểu ngay, bây giờ giáo viên và phụ huynh đều dùng Wechat hết cả rồi, kéo phụ huynh vào trong cùng một nhóm, có chuyện gì cũng dễ liên lạc hơn.

Nhưng Hà Nguyệt Dao không phải chung lớp với Hà Nguyệt Tâm sao?

Hồi đó sao không ai kéo anh vào nhóm nhỉ?

Có nghi vấn thì phải giải quyết, Hà Thúy Chi lập tức gọi điện cho Lý Nham.

Lý Nham hơi khựng lại một hồi rồi mới nhớ ra, lúc đầu khi Hà Nguyệt Dao đến báo danh thì mấy anh trai đều bận việc cả, cho nên mục người giám hộ, Lý Nham điển luôn tên của mình, dù sao thì mấy chuyện báo danh của Hà Nguyệt Dao đều do ộng giải quyết hết cả.

Còn lần này thì Lý Nham có đặc biệt hỏi qua Hà Thúy Chi, mục người giám hộ của Hà Nguyệt Tâm điền như thế nào thì Hà Thúy Chi nói là điền của anh.

Lý Nham biết Hà Thúy Chi không quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, càng không nói tới thân phận của Hà Thúy Chi, Wechat của anh không thể truyền bậy ra ngoài, cũng không thể tham gia nhóm tào lao nào cả.

Ông lập tức nói: “Tôi sẽ nói với Cô Mã là sửa tên người giám hộ tên của tôi ngay.”

Hà Thúy Chi lập tức nói: “Không cần đâu.”

Kết thúc cuộc gọi, anh lập tức trả lời tin nhắn của Cô Mã.

Hà Thúy Chi: Được thôi.

Người giám hộ của Hà Nguyệt Dao là ai anh không quan tâm, nhưng người giám hộ của Hà Nguyệt Tâm phải là anh.

Trong 4 người anh, trừ anh ra, ai có tư cách hơn nữa chứ?

Nhận thức này khiến cho tâm tình của anh trở nên tốt hơn.

Anh đích thực là phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm, không sai chút nào cả.

Cô Mã gửi lời mời vào nhóm cho anh, sau khi anh vào nhóm liền ôm điện thoại tỉ mỉ xem danh sách thành viên trong nhóm.

Trừ Cô Mã ra thì trong nhóm còn có bốn mươi mấy người nữa, biệt danh trong nhóm của mỗi thành viên đều là phụ huynh của XX.

Anh lướt xem từng người một, thậm chí còn khống chế không được sự hiếu kỳ mà bấm vào Vòng Bạn Bè của người ta để xem nữa.

Muốn xem thử xem phụ huynh nhà người ta ra sao.

Dù gì cũng là lần đầu tiên làm phụ huynh, nên cảm thấy có chút kỳ diệu.

Nhưng sau khi nhìn thấy những tấm hình của người trung niên đầu địa trung hải và bụng bia thì anh liền lặng lẽ lui ra.

Anh nhấn vào phần thay đổi biệt danh trong nhóm của mình, sữa thành “Phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm”.

Một lát sau, lại có thành viên mới vào nhóm.

Hà Thúy Chi không có chặn thông báo của nhóm, nên vừa có tin nhắn thì lập tức có thông báo ngay.

Cô Mã: [Nghi hoặc]

Cô Mã: Tại sao lại có 2 phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm vậy nhỉ?

Cô Mã: Người một nhà thì tốt nhất chỉ phái một người đại diện là được, để dễ quản lý, phụ huynh còn lại làm phiền hãy rời khỏi nhóm, làm phiền rồi!

Phía trên những tin nhắn của Cô Mã là thông báo có thành viên mới vào nhóm, biệt danh trong nhóm cũng là “Phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm”.

Hà Thúy Chi nhíu mày, nhấn vào hồ sơ của người đó xem, ảnh đại diện là hình chụp nửa người của Hà Tinh Hoài đang đàn guitar bass.

Hà Thúy Chi: Em vào nhóm làm gì vậy?

Hà Tinh Hoài:?

Hà Tinh Hoài: Em là phụ huynh á.

Hà Thúy Chi: Em vào nhóm từ đâu vậy, Cô Mã cũng thêm em vào à?

Hà Tinh Hoài: Lý Nham gửi mã QR cho em. [Nhảy múa]

Hà Thúy Chi hít sâu một hơi, xem ra là anh đã quá dung túng Lý Nham rồi, chiếc xe thưởng cuối năm, Lý Nham đừng mong nữa được rồi.

Hà Thúy Chi: Anh đã vào nhóm rồi. Em tự rời khỏi đi.

Hà Tinh Hoài: Dựa vào cái gì chứ?

Hà Tinh Hoài: Chỉ dựa vào anh là anh cả, nên anh liền ăn hiếp em sao?

Hà Tinh Hoài: Không tin thì anh kêu Tâm Tâm đến phân xử đi, Tâm Tâm thích em nhất, em ấy nhất định sẽ đồng ý em làm phụ huynh của em ấy.

Hà Thúy Chi:……

Hà Thúy Chi cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nhảy không ngừng, từ khi nào người Hà Nguyệt Tâm thích nhất trở thành nó rồi?

Rõ ràng em ấy còn không thèm để ý đến nó nữa được không?

Anh thử muốn nói đạo lý với đứa em trai này của mình.

Hà Thúy Chi: Anh là anh cả. Anh không làm phụ huynh thì ai làm đây?

Hà Tinh Hoài: Em mặc kệ, em không rời khỏi đâu, muốn rời thì anh đi mà rời.

Hà Tinh Hoài: [Quay trái hứ]

Hà Thúy Chi:……

Tin nhắn của Cô Mã nhắn trong nhóm hồi lâu nhưng vẫn không có người rời khỏi nhóm, cô dứt khoát kéo quách hai người vào một nhóm khác thảo luận.

Cô Mã: Phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm?

Cô Mã: Có ở đó không?

Hà Thúy Chi:?

Hà Tinh Hoài:.

Cô Mã:……

Cô Mã: [Chảy nước mắt]

Làm giáo viên thật sự quá khó rồi, Cô Mã đã được trải nghiệm điểm này một cách thật sâu sắc.

Cô chỉ biết đại khái tình trạng gia đình của học sinh mà thôi, trước đây từng loáng thoáng biết được tình hình gia đình Hà Nguyệt Dao rất tốt, có 4 người anh trai.

Bây giờ Hà Nguyệt Tâm nhập học, cô cũng mới biết được, thì ra Hà Nguyệt Dao và Hà Nguyệt Tâm là 2 chị em.

Cô Mã: Bằng không hai người một người làm phụ huynh của Hà Nguyệt Dao, một người làm phụ huynh của Hà Nguyệt Tâm được không?

Tin nhắn gửi đi không tới 2 giây thì liền nhận được thông báo từ hệ thống.

Hà Thúy Chi đã rời khỏi nhóm chat.

Hà Tinh Hoài đã rời khỏi nhóm chat.

Số lượng người trong nhóm chat không đủ, tự động rã nhóm.

Cô Mã:???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN