Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi


Chương 40


Lưu Mộng ngu hết cả người.

Không phải nói gia đình vô cùng nghèo nàn sao? Nồi niêu xoong chảo dùng mấy năm trời đều dọn hết qua nhà mới.

Nhưng tại sao người nghèo nàn như vậy lại quen biết với người như vậy chứ?

Hơn nữa thái độ của những người này còn cung kính như vậy nữa chứ, cứ như hận không thể vẫy đuôi chào vậy?

Hồi nãy bọn họ còn coi thường Mẹ Hứa, còn muốn gắn CCTV trước cửa vì sợ bị trộm đồ, còn chê nhà người ta chuyển nhà chiếm thang máy, còn chê tay bà ấy bẩn không cho phép sờ chó của cô nữa chứ?

Nếu như thật sự gắn CCTV rồi thì đám người này có đập bọn họ một trận không nhỉ?

Còn dám chê người ta chiếm thang máy nữa chứ, lúc bọn họ vừa mới chuyển tới đây không phải cũng chiếm hơn nửa ngày sao, dựa vào cái gì mà người ta không được chiếm chứ?

Lỡ như Mẹ Hứa kể lại chuyện hồi nãy cho mấy người này nghe thì bọn họ có thể sẽ bị sáp lá cà không nhỉ?

Cái người đứng đầu đó giàu có thì không nói đi, nhìn cũng chẳng giống người tính tình tốt đẹp gì cả, cho dù là dùng lý do nhìn bọn họ không thuận mắt để đánh bọn họ một trận thì bọn họ cũng không biết đến đâu để nói lý nữa.

Nghĩ tới đây thì Lưu Mộng liền bủn rủn tay chân, Nghiêm Sơn lập tức dìu cô ngay, hai người trao đổi bằng ánh mắt, trong mắt đều là cảm xúc khủng hoảng lo sợ.

Lưu Mộng hồi tưởng lại chuyện hồi nãy, có chút hối hận, cô không nên mắng Mẹ Hứa không có tố chất, không nên hất hàm với Mẹ Hứa như vậy, không nên chê Mẹ Hứa tay bẩn.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình chết chắc rồi.

Mẹ Hứa có chút ngây người, nghe Hà Lộ Từ nói rồi mới biết thì ra người này là anh trai ruột của Hà Nguyệt Tâm.

Từ sau khi Hà Nguyệt Tâm được đón về nhà họ Hà, bà vì tránh hiềm nghi mà chưa từng bước chân vào nhà họ Hà, cho nên cũng không biết bộ dạng mấy anh trai của Hà Nguyệt Tâm như thế nào cả, đây vẫn là lần đầu tiên bà gặp được anh trai của Hà Nguyệt Tâm.

Thấy đám trẻ này ngoan như vậy, nụ cười trên môi bà đều dừng không được: “Mấy đứa đến đây làm gì vậy? Con xem bác này, hôm nay chuyển nhà, đồ đạc chưa thu dọn gì cả, không có cách nào để chiêu đãi tốt mấy đứa cả.”

Cả đám Hà Lộ Từ vội nói: “Không cần chiêu đãi gì bọn con đâu, bọn con đến để phụ chuyển nhà ạ, bác có cần gì thì cứ dặn bọn con làm là được.”

Đúng lúc thang máy dùng để chuyển đồ vang lên tiếng “Đinh”, sau khi cửa mở ra bên trong chất đầy hành lý và đồ gia dụng.

Anh cho đám Tôn Càn một ánh mắt, cả đám liền vội giành nhau bưng đống đồ trong thang máy vào nhà ngay.

Đám nhân viên chuyển nhà đang định cúi người xuống bưng đồ đều bị chen hết qua một bên.

Mẹ Hứa thấy mấy trẻ nhiệt tình và nhanh nhẹn như vậy thì cũng có chút ngại, vội lên tiếng nói là không cần mấy đứa phụ đâu, nhưng không ai nghe cả, chỉ có thể đứng ở bên cạnh cười bó tay thôi.

Bà thấy Hà Lộ Từ cung kính với mình như vậy thì cũng hiểu rõ tất cả đều do bởi vì bà là ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm. Như vậy xem ra, Hà Nguyệt Tâm sống rất tốt trong nhà họ Hà, Hà Lộ Từ tìm nhiều người như vậy để giúp bà chuyển nhà, điều này nói rõ là người anh này rất cưng chiều Hà Nguyệt Tâm.

Sau khi Hà Nguyệt Tâm được nhận về nhà họ Hà xong thì vẫn luôn bị bôi đen trên mạng, bọn họ lo lắng đến không được, bây giờ xem ra mọi thứ cũng không có tồi tệ như trong tưởng tượng. Có sự quan tâm của Hà Lộ Từ thì bọn họ có thể yên tâm hơn nhiều rồi.

Cả đám Tôn Càn hai ba bận liền dọn sạch hết thang máy rồi, nhân viên chuyển nhà thấy vậy thì nhìn Lưu Mộng và Nghiêm Sơn bên cạnh nói: “Bây giờ thang máy muốn đi xuống rồi, hai người có đi không? Đừng có lát nữa lại nói là chúng tôi chiếm hết thang máy nữa.”

Hồi nãy bọn họ cúi đầu bưng đầu, nhưng những lời Lưu Mộng khiển trách bọn họ đều nghe rõ hết.

Thấy chuyện cũ hồi nãy bị nhắc lại, biểu cảm trên mặt Lưu Mộng cứng đơ.

Hà Lộ Từ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mẹ Hứa, nghe thấy lời này, thì dẹp ngay vẻ ngoan ngoãn trên mặt, anh nhíu nhẹ hai đầu chân mày lại, có dấu hiệu muốn nổi giận rồi: “Có người chê mọi người chiếm thang máy à?”

Nhân viên chuyển nhà thấy Hà Lộ Từ hỏi thì lời nói tuông trào như vòi nước được mở ra vậy. Bọn họ nhớ đến chuyện hồi nãy thì tức đến không được. Bọn họ mỗi ngày dậy sớm về khuya chuyển nhà giúp người khác, những người sống trong tiểu khu cao cấp này người nào người nấy lỗ mũi hướng lên trời không, chê bọn họ chiếm thang máy, nhưng nếu không dùng thang máy chuyển đồ thì chẳng lẽ dùng thang bộ sao? Chuyển nhà ít thì cũng có tới mười mấy kiện hành lý lận, tầng lầu lại cao như vậy, trèo lầu thang là muốn mệt chết bọn họ sao?

Ông càng nói thì càng tức, trừng mắt nhìn Lưu Mộng một cái: “Đúng đó, còn chửi tụi tôi tố chất kém nữa chứ, nhưng vấn đề là ai chuyển nhà lại không dùng thang máy chứ, dám hỏi hồi trước bọn họ chuyển nhà không dùng thang máy sao?”

Bị một nhân chửi sói đầu sói cổ như vậy, Lưu Mộng tức đến mím chặt môi, sắc mặt tái mét. Dựa vào kỹ năng cãi lộn của cô thì cô hoàn toàn có thể cãi chết người này. Nhưng cô không dám.

Hà Lộ Từ đang ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói như vậy thì thôi đi, trên mặt còn có vẻ mây đen mịt mù nữa, hai đầu chân mày nhíu chặt, tích tụ tất cả cảm xúc nóng nảy.

Người này bọn họ thật sự không dám dây vào.

Cô vội nói: “Không……hồi nãy tôi đang cãi nhau với người khác, cho nên tâm tình có chút không tốt, mọi người đừng lấy làm lạ, lúc đầu tôi chuyển nhà thực ra cũng là dùng thang máy thôi, nghĩ lại thì tôi đích thực có chút quá đáng, mọi người đều là hàng xóm láng giềng cả, mọi người cứ dọn từ từ đi, không cần gấp đâu.”

Cô nở nụ cười đầy mặt, kéo Nghiêm Sơn chạy vội vào trong thang máy.

May mà người này hiểu lầm là cô mắng bọn nhân viên bọn họ, bằng không nếu bị vạch trần người bọn họ nhìn không quen là Mẹ Hứa, còn mắng bọn họ chiếm dụng thang máy thì hôm nay chắc bọn họ sẽ bị đánh nhừ tử quá.

Nhân viên chuyển nhà thấy cô ta thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, thì chỉ hung hăn trừng mắt nhìn cô rồi thôi, sau đó tiếp tục cúi người bưng đồ.

Hà Lộ Từ lạnh nhạt nhìn Lưu Mộng một cái, thấy không có chuyện gì nữa thì mới dời tầm mắt ra chỗ khác.

Hà Nguyệt Tâm đang ở dưới lầu, nhân viên đi lên đi xuống mấy lần, đồ trên xe cũng càng ngày càng ít đi, một chiếc Rolls-Royce kéo dài màu đen quen thuộc chạy vào, dừng lại bên cạnh cô.

Sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, Hà Thúy Chi người bận bộ đồ vest đặt may riêng, trên mặt đeo cặp kính gọng vàng bước xuống xe.

Tiểu khu này là tiểu khu cao cấp, người trong trong đây đều là người có tiền, nhưng cũng chẳng mấy ai mua nổi loại xe này cả.

Xe vừa chạy vào trong tiểu khu liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có người hiếu kỳ dừng bước chân lại, muốn xem thử coi người lái xe này là thần thánh phương nào, Hà Thúy Chi vừa xuống xe, liền có không ít cô gái lập tức thét không ra tiếng.

Mặt mày Hà Thúy Chi tinh tế, khí chất cao quý, vừa nhìn liền có thể biết được là người xuất thân hào môn rồi.

Hà Nguyệt Tâm có chút bó tay nhìn anh cả, không phải đã kêu mấy anh trai đừng tới rồi sao. Hồi nãy anh tư dẫn theo đám Tôn Càn lén lút lẻn lên lầu, tưởng rằng cô không thấy sao.

Cô chỉ có thể phối hợp bọn họ, giả bộ không nhìn thấy. Ai biết được vừa xoay đầu anh cả cũng đến rồi.

Hà Thúy Chi đưa tay ra vuốt đầu cô, động tác tự nhiên vô cùng: “Lần trước không phải đã nói là phải cảm ơn ba mẹ nuôi của em thật tốt sao, đúng lúc hôm nay có thể gặp họ. Anh còn có mang quà tới nữa nè.”

Lời anh cả nói vừa thỏa đáng lại tự nhiên, đến gặp ba mẹ nuôi của cô là lễ tiết vãn bối gặp trưởng bối, khiến cô không thể nào từ chối được.

Cô chỉ có thể hiếu kỳ nói: “Quà gì vậy?”

“Đều là những thứ mà ba mẹ nuôi của em có thể dùng tới cả.” Hà Thúy Chi xoay đầu tỏ ý với Lý Nham.

Lý Nham và thư ký ôm một đống túi lớn túi nhỏ từ trong xe ra, tay hai người không có tay nào trồng cả, mỗi cánh tay đều cầm mấy túi liền.

Hà Nguyệt Tâm yếu giọng nói: “Cái này có nhiều quá hay không?”

“Nhiều sao?” Hà Thúy Chi quay đầu lại nhìn, rồi nói: “Không nhiều. Đều là một số đồ bổ thôi, dùng hết nhanh lắm, nếu dùng hết rồi thì anh sẽ kêu Lý Nham mang qua cho họ tiếp.”

Hà Nguyệt Tâm: “……Được thôi.”

Anh cả cũng quá khoa trương rồi đi. Đợi lát chắc sẽ khiến cho ba mẹ nuôi giật mình cho mà xem.

Hà Nguyệt Tâm nghĩ lại thì thấy như vậy thật ra cũng được, để cho ba mẹ nuôi biết mấy người anh đều rất cưng chiều cô, như vậy thì bọn họ có thể yên tâm hơn rồi.

Lưu Mộng và Nghiêm Sơn vừa xuống tới dưới lầu, hai người lòng còn hoảng sợ nhìn nhau.

“Quá đáng sợ rồi, bọn họ là ai vậy? Anh sợ là bọn họ sẽ đột nhiên không nói lời nào mà bụp bọn mình nữa.”

“Vậy còn gắn CCTV nữa không?”

“Lắp cái huần hòe. Anh đều muốn chuyển nhà đi rồi. Hàng xóm mới đến quen biết loại người như vậy, em nói hồi nãy bọn mình nói bà ấy như vậy, nếu như xoay đầu bà ấy nói lại với mấy người đó thì sao đây?”

“Gia đình đó rốt cuộc có lai lịch gì vậy?”

Hai người vừa bước ra khỏi cửa, từ xa đã thấy Hà Nguyệt Tâm và một người đàn ông đứng cạnh nhau, người đàn ông đó còn vuốt đầu Hà Nguyệt Tâm nữa, bộ dạng rất là thân mật.

Trọng điểm không phải là cái này, Lưu Mộng dùng sức kéo tay áo Nghiêm Sơn, phía sau người đó là Rolls-Royce phiên bản kéo dài đó!

Ông trời ơi! Đây là lần đầu tiên cô thấy ngoài đời đấy! Thật là chấn động lòng người mà!

Mắt cô trừng lớn hết cỡ, dường như chỉ có như vậy mới đủ thể hiện được sự chấn động trong lòng cô mà thôi.

Không biết sinh thời cô có thể lái nổi chiếc xe như vậy không nữa! Hoặc là cho cô sờ một cái thôi cũng được!

Này cũng thôi đi, còn có hai người đang đứng cạnh xe nữa, hai người đó đều cung kính với anh chàng đẹp trai nhà giàu đứng bên cạnh Hà Nguyệt Tâm là chuyện gì đây?

Anh chàng đẹp trai giàu cực này quen biết gia đình đó sao? Hơn nữa nhìn thái độ của anh chàng với Hà Nguyệt Tâm thì không chỉ quen biết thường mà thôi đâu! Ánh mắt sủng nịnh như vậy quả thật là cưng chiều đến cùng cực mà.

Cô nhịn không được lấy tay che lồng ngực trái, hồi nãy hình như cô vừa nói năng khó nghe với mẹ của Hà Nguyệt Tâm thì phải, bây giờ cô rút lại có còn kịp hay không vậy?

Nghiêm Sơn nuốt nước miếng, hàng xóm của cậu rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào vậy? Cậu có từng nghe nói có số ít người có tiền thích giả heo ăn thịt hổ, bình thường thì keo kiệt bủn xỉn tiết kiệm vô cùng, nhưng trên thực tế thì trong tay lại có mấy căn nhà biệt thự lận.

Bây giờ muốn rời khỏi tiểu khu thì phải đi ngang qua người Hà Nguyệt Tâm.

Hai người đi ngang qua bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, tay đều nhịn không được ra mồ hôi, chân cũng có chút bủn rủn.

Hành lý vẫn chưa dọn xong, Hà Nguyệt Tâm kêu Hà Thúy Chi lên lầu trước, Hà Thúy Chi không chịu, muốn đợi chung với em gái, Hà Nguyệt Tâm cũng chỉ có thể mặc kệ anh mà thôi.

Hà Thúy Chi ngửa đầu nhìn quanh tiểu khu một vòng, rồi chau mày lại: “Trong tay em không phải còn có mấy căn nhà nữa sao? Anh thấy căn biệt thự ở Lâm Giang cũng được đó, thật ra nếu thuyết phục hai người họ thêm xíu nữa chắc sẽ được thôi. Nhà ở đây thực sự là hơi nhỏ, hoàn cảnh cũng chả ra sao.”

Hà Nguyệt Tâm lắc đầu: “Không cần đâu anh, người già mà, lớn quá bọn họ sống không quen, ngược lại còn thấy nhà trống trải nữa.”

Hà Thúy Chi mím môi. Anh sống quen trong biệt thự lớn rồi, vừa đến chỗ này thì cảm thấy chỗ nào cũng tồi tàn cả. Nhưng Ba Mẹ Hứa đã quen sống nhà nhỏ rồi, có hơi người, anh cũng không thể nói gì hơn cả.

Lưu Mộng và Nghiêm Sơn hoàn toàn ngây ngốc cả người rồi.

Vậy ra bọn họ không chỉ có căn này mà thôi ư, trong tay cô gái này còn có mấy căn nữa à? Còn là biệt thự ở Lâm Giang nữa chứ!

Hà Nguyệt Tâm nhìn trẻ măng như vậy, mà lại giàu đến vậy à??

Nghiêm Sơn cảm thấy mình đoán đúng rồi, quả nhiên hộ gia đình đó là loại hình giả heo ăn thịt hổ mà. Nhìn thì tiết kiệm, nhưng thực ra là giàu nứt vách.

Cậu có chút mệt tim, bọn họ còn muốn gắn CCTV sợ người ta trộm đồ nhà họ nữa chứ? Mộng tưởng thì đẹp lắm đó, nhưng người ta căn bản là không có hứng thú với đống đồ nghèo nàn của bọn họ thì đúng hơn, người ta không sợ bọn họ trộm đồ nhà họ thì đã không sai rồi!

Lưu Mộng ôm con Poodle, trọng điểm của cô khác với Nghiêm Sơn. Hồi nãy Hà Nguyệt Tâm kêu người đó là anh đúng không?

Gia đình này có tiền lại có chống lưng, cô thực sự rất ngưỡng mộ, nhưng cái cô ngưỡng mộ hơn hết chính là người con gái đó kìa! Cô gái đó có được người anh trai cưng chiều mình đến vậy cơ mà!! Tiền và sự cưng chiều cô đều muốn có!

Cô thực sự rất hâm mộ, hâm mộ đến nổi nước mắt chảy đầy mặt.

Nhưng chưa bước được hai bước thì một chiếc xe Lamborghini xanh sapphire màu mè bay ngang qua người bọn họ.

Hai người lập tức bị màu sắc màu mè đó hấp dẫn ánh mắt, không hẹn mà cùng nhau dừng lại bước chân, cùng quay đầu về phía chiếc Lamborghini đó.

Hôm nay là ngày gì vậy? Vừa Rolls-Royce, vừa Lamborghini, siêu xe đều tập trung cùng một ngày ra đường à? Bình thường đi trên đường muốn gặp được một chiếc cũng khó nữa mà.

Nghiêm Sơn rất có hứng thú với xe, nên nãy giờ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm chiếc xe đó, trong lòng hâm mộ vô cùng, hai người bọn họ mua nhà thôi đã phải giành dụm tiền mấy năm trời mới mua nổi, trong đó còn có một phần là tiền ba mẹ cho nữa chứ. Loại xe này cho dù cậu phấn đấu cả đời cũng không biết là có mua nổi không nữa.

Lambroghini dừng lại bên cạnh Rolls-Royce, Lưu Mộng chửi thề một câu trong đầu, trong lòng không khỏi dâng lên một dự đoán không dám tin.

Quả nhiên, một người đàn ông cao 1m8, ăn mặc fashion, đầu đội nón, mặt đeo mắt kính và bịt khẩu trang bước xuống từ chiếc Lamborghini, anh cứ như đang đi trên sàn catwalk vậy. Khẩu trang bịt mặt kín bưng, thậm chí còn có chút bự nữa.

Lưu Mộng lại mộ nữa rồi, mặt người này rốt cuộc nhỏ tới cỡ nào vậy, cái khẩu trang này đổi thành cô đeo sợ là chỉ có thể che được 2/3 mặt mà thôi!

Người này cũng lấy một đống đồ từ chiếc Lamborghini xuống, và đi thẳng đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm, Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười bó tay, người đàn ông khẽ cúi người, cười nói với Hà Nguyệt Tâm hai câu gì đó, lúc này Hà Nguyệt Tâm mới lại nở nụ cười tươi lại.

Nhưng vì động tác khẽ cúi người này của anh mà một lọn tóc màu bạc rớt ra khỏi viền nón.

Lưu Mộng không tự giác được siết chặt tay áo Nghiêm Sơn, cô nhịn xuống kích động mà hung hăng kéo mấy cái liền, vẻ mặt nhìn như muốn thét chói tai vậy, nhịn tới mặt đỏ bừng cả lên.

Nghiêm Sơn nhíu mày: “Em bị sao vậy?”

Lưu Mộng đều sắp điên rồi, dùng khẩu hình miệng để nói với bạn trai: “Hà Tinh Hoài! Đó là Hà Tinh Hoài đó!! Em tuyệt đối không nhìn sai đâu!”

Mái tóc bạc là đặc trưng của Hà Tinh Hoài, là đặc trưng có một không hai của anh ở trong Giới Giải Trí, cũng chỉ có Hà Tinh Hoài mới có thể cân nổi màu tóc đó mà thôi, nhìn vừa sành điệu vừa ACE.

Nghiêm Sơn kinh hoảng nói: “Như vậy mà em cũng có thể nhận ra ư?”

“Anh ấy có hóa thành tro em cũng có thể nhận ra! Em sắp chết rồi!!”

Bình thường cô liếm màn hình soát bảng xếp hạng một thứ không thiếu, ngày ngày đều mong sẽ có một ngày Hà Tinh Hoài sẽ *lật thẻ bài của cô, loại cơ hội có thể đứng cách Hà Tinh Hoài không quá 10m này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

(*Lật thẻ bài: hiện tượng Hoàng Đế lật thẻ bài sủng hạnh phi tần thời cổ đại, nhưng bây giờ cư dân mạng TQ dùng từ này để hình dung thần tượng của mình trả lời bình luận của mình trên mạng xã hội)

Hôm nay rốt cuộc là ngày tốt lành gì vậy, trong thời gian ngắn mà có thể thấy được nhiều kiểu mỹ nam đến vậy. Cái người trên lầu tuy nói là hơi đáng sợ, nhưng chỉ bàn về nhan sắc thôi thì công nhận là vừa đẹp trai vừa ngầu. Hà Thúy Chi khí khái cao quý thì không cần nói rồi, còn Hà Tinh Hoài là *Thần nhan trong Giới Giải Trí đó!

(*Thần nhan: nhan sắc thần thánh)

Cô kích động đến muốn chết ngất rồi, tầm mắt dời qua bên cạnh, dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm. Vị trí đứng của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài rõ rằng là đặt Hà Nguyệt Tâm vào vị trí trung tâm, sự chú ý đều dồn hết lên người Hà Nguyệt Tâm, ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm nhu tình như nước vậy.

Cô gái này kiếp trước rốt cuộc là tích đức gì vậy, có người anh như vậy thì cũng thôi đi, còn thân với Hà Tinh Hoài như vậy nữa chứ!

Trường hợp này nếu đổi thành cô thì cô nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, nếu như Hà Tinh Hoài nói với cô một câu thôi thì cô sợ là mình sẽ lập tức ngất xỉu mất.

Lưu Mộng nhìn Hà Tinh Hoài không chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Em……em đang nghĩ nếu em qua đó xin anh ấy chữ ký, thì anh ấy có cho không……”

Nghiêm Sơn thở dài: “Bất kể anh ấy có cho hay không thì em có dám qua đó xin không?”

Lưu Mộng trả lời cậu bằng một gương mặt khóc không ra nước mắt, hồi nãy trên lầu cô đối xử với Mẹ Hứa như vậy, nêu như Hà Tinh Hoài mà biết được thì ký cho cô mới là lạ đấy!

Cô càng nghĩ thì càng hối hận không thôi, người ta nghèo nàn ở đâu chứ, rõ ràng trong tay còn có mấy căn nhà nữa, căn này còn là căn nhỏ nhất trong số đó nữa kìa.

Cô còn sợ người ta sờ dơ quần áo chó nhà mình nữa chứ, nếu như Hà Tinh Hoài muốn sờ, đừng nói là sờ chó, sờ cô còn được nữa là!

Sau khi chuyển hết hành lý lên nhà, tiễn nhân viên chuyển nhà về, Hà Nguyệt Tâm nhìn ba người anh trai không mời tự đến của mình, có chút đau đầu.

Không còn cách nào cả đành phải giới thiệu từng người với Mẹ Hứa: “Mẹ, đây là anh cả của con, Hà Thúy Chi.”

Hà Thúy Chi đứng thẳng người, nhìn nho nhã lễ độ, anh lễ phép đưa tay ra: “Con là anh cả của Hà Nguyệt Tâm, Hà Thúy Chi, bác gọi còn Thúy Chi là được.” Nói xong thì ra hiệu cho Lý Nham, Lý Nham vội đưa đống đồ trong tay ra.

Mẹ Hứa thấy ba anh trai của Hà Nguyệt Tâm đều đến rồi thì cười không miệng lại được. Một người anh đến thì cũng thôi đi, điều này chứng minh Tâm Tâm sống rất tốt trong nhà họ Hà, không bị ai ăn hiếp cả, nhưng cả ba người anh đều đến hết thì sao đây? Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ Tâm Tâm sống trong nhà họ Hà có ba người anh trai cưng chiều, nếu không thì cũng không có khả năng vì một chuyện nhỏ như vậy mà tranh nhau đến phụ giúp rồi.

Nhưng những thứ mà Hà Thúy Chi họ có chút không tiện nhận, Hà Nguyệt Tâm khuyên một hồi lâu thì hai người họ mới chịu nhận.

Hà Tinh Hoài hứ nhẹ một tiếng, bây giờ đã vào trong nhà rồi nên anh đã tháo hết khẩu trang mắt kính và nón rồi, anh cũng đem quà của mình đưa qua cho Ba Mẹ Hứa.

Anh mua tặng cho Ba Mẹ Hứa lá trà, là loại kiếp trước Ba Mẹ Hứa thường hay uống.

Hà Tinh Hoài cười hì hì nói: “Con là anh hai của Tâm Tâm, hai bác gọi con Tinh Hoài là được. Đây là trà con mua tặng hai bác, hai bác nhất định sẽ rất thích.”

Mẹ Hứa nhận lấy túi quà xem, rồi quay đầu nhìn Ba Hứa một cái, đây không phải là loại trà họ thường hay uống sao? Tại sao Hà Tinh Hoài lại biết được bọn họ thích uống loại trà này chứ? Chẳng lẽ là Hà Nguyệt Tâm nói cho Hà Tinh Hoài biết à?

Ba Hứa mím môi, đưa tay ra vỗ vai Hà Tinh Hoài: “Có tâm rồi.”

Hà Lộ Từ nắm chặt nắm đấm, nhìn hai anh trai của mình một cái, bọn họ thế nhưng còn mang quà đến cho Ba Mẹ Hứa ư?

Xong rồi, thua rồi. Anh căn bản là không nghĩ tới chuyện này.

Tôn Càn lắc đầu, đúng là gừng càng già càng cay mà, anh Lộ của cậu làm sao mà có thể so được với hai anh trai gian trá đã lăn lộn ngoài xã hội của mình chứ?

Nhưng Mẹ Hứa hoàn toàn không để tâm đến chuyện có người không mang quà cáp chút nào cả, bà chà tay lên áo nói: “Mấy đứa ngồi đó chơi đi, mới chuyển nhà nên vẫn chưa dọn dẹp gì cả, đợi bác dọn dẹp xong rồi sẽ làm cho mấy đứa một bữa ngon.” Nói xong thì lại có chút do dự, “Chỉ là……không biết mấy đứa ăn có quen không, đều chỉ là những món ăn gia đình bình thường thôi.”

Ba người gần như mở miệng cùng lúc: “Ăn quen ạ!”

Nói xong ba người giao lưu bằng ánh mắt. Kiếp trước sau khi phá sản bọn họ đều ăn qua món ăn Mẹ Hứa làm, có gì mà ăn không quen chứ?

Thấy mấy đứa nó đều nói vậy thì Mẹ Hứa yên tâm rồi, vui vẻ vào nhà bếp bắt tay vào chuẩn bị.

Hà Nguyệt Tâm thì chỉ huy ba anh trai phụ dọn dẹp nhà cửa.

Một hồi sau, Mẹ Hứa đã làm xong một bàn ăn đầy ấp, anh em 4 người cộng thêm đám người Tôn Càn, ngồi kín bàn luôn.

Hà Nguyệt Tâm im lặng ăn cơm, tầm mắt khi có khi không nhìn về phía ba anh trai, cô vốn còn có chút lo lắng mấy anh trai sẽ ồn ào cãi vả, khiến cho Ba Mẹ Hứa không được yên thân, nhưng không nghĩ tới lại không có gì cả.

Ba anh trai đều ngoan ngoãn vô cùng, thậm chí còn luân phiên kính rượu với Ba Hứa nữa chứ.

Anh cả và Ba Hứa cứ như có chuyện nói hoài không hết vậy, anh không giở tính Tổng tài chút nào cả, lúc Ba Hứa nói chuyện thì còn khẽ nghiêng người lắng nghe nữa. Anh hai thì miệng lưỡi khôn khéo chọc Mẹ Hứa cười vui không ngớt, cười tới nổi vết chân chim cũng sâu thêm luôn rồi. Miệng anh tư không linh hoạt như bọn họ, cũng không hiểu quy tắc trên bàn rượu, chỉ có thể ngoan ngoan gắp rau cho Ba Mẹ Hứa thôi.

Ba Hứa hỏi tới nghề nghiệp của ba anh trai.

Hà Thúy Chi cung kính đáp: “Con là Tổng tài Tập đoàn Hà thị.”

Hà Tinh Hoài cười đáp: “Con là người chơi âm nhạc, đôi khi cũng có mở concert.”

Hà Lộ Từ có chút do dự, cúi đầu đáp: “Con……con vẫn còn đi học.”

Hà Lộ Từ vừa nói xong thì đám Tôn Càn lặng lẽ lắc đầu, thua rồi thua rồi, anh Lộ của họ lại thua rồi.

Một người là Tổng tài, một người là ca sĩ đang nổi, một người thì còn chưa ra xã hội nữa.

Aizz, sự so sánh này thật rõ ràng mà.

Là người ngoài cuộc, bọn họ có thể thấy được rất rõ, anh Lộ của họ có lòng phân tranh rất mãnh liệt. Vì tranh đoạt sự chú ý của em gái với hai anh trai còn lại mà không ngại để Tôn Càn chép bài thay cho anh, cuối tuần còn lôi bọn họ qua để chuyển nhà giúp ba mẹ nuôi của em gái nữa, ai biết được lại gặp phải hai anh trai chứ, về mảng sự nghiệp anh Lộ của họ thật sự thua không còn manh giáp nào cả.

Hà Lộ Từ siết chặt nắm đấm, anh cảm thấy có chút thất bại. Quên mang quà đến thì không nói đi, sự nghiệp cũng không so lại, anh thật thất bại mà.

“Tuy rằng anh tư vẫn còn đi học, nhưng anh ấy học hành rất nghiêm túc và nỗ lực, sau này tốt nghiệp rồi muốn làm nghề gì cũng có thể làm tốt được cả.” Hà Nguyệt Tâm cười nói.

Anh cả và anh hai rõ ràng khiến anh tư thua thảm hại như vậy, cô có thể thấy rõ ràng sự ủ rũ trên mặt anh tư nên mới mở miệng lên tiếng thay anh tư.

Không vì gì khác, anh tư không thể chịu đả kích đâu đấy! Cô phải khen anh, cổ vũ anh, như vậy anh tư mới có thể tiếp tục phấn đấu trên con đường học tập được.

Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm đứng về phía anh, lên tiếng cho anh thì ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Tâm.

Anh có chút cảm động, em gái lại bảo vệ anh trước mặt nhiều người như vậy nữa rồi. Cảm giác thất bại trong lòng hồi nãy lập tức biến mất không thấy, trong nháy mắt anh lại tràn đầy năng lượng nữa rồi.

Hồi nãy thua trận rồi thì sao chứ? Anh người họ lấy lòng được Ba Mẹ Hứa thì sao chứ? Em gái đứng về phía anh thì anh toàn thắng rồi.

Anh điều chỉnh tâm tình lại, nhìn Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài một cái, sau đó nói: “Tâm Tâm, hôm qua có mấy bài anh quên hỏi em giải sao rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong em giảng cho anh nghe được không?”

Mắt Hà Nguyệt Tâm sáng rực lên, dùng sức gật đầu. Chỉ cần anh tư chịu học thì bao nhiêu bài cũng rất vui lòng giảng cho anh tư nghe.

Mẹ Hứa có chút ngạc nhiên nhìn Hà Lộ Từ một cái, nhìn bề ngoài thì Hà Lộ Từ không giống người học hành đàng hoàng chút nào cả. Chẳng lẽ là người không thể nhìn bề ngoài sao?

Sau khi ăn cơm xong, Hà Lộ Từ muốn thể hiện tinh thần nỗ lực khắc khổ của mình, thừa lúc mọi người vẫn chưa rời khỏi liền sáp lại gần Hà Nguyệt Tâm ngay.

Ba Mẹ Hứa, Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài cũng ngồi bên cạnh.

Nhất định phải đề Ba Mẹ Hứa nhìn thấy chứ, để bọn họ biết anh không chỉ là đứa trẻ ngoan, mà còn là đứa trẻ nổ lực khắc khổ nữa. Cũng phải cho Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài thấy được em gái kiên nhẫn ra sao khi giảng bài cho anh nghe.

Bọn họ có đãi ngộ này sao?

Không có.

Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài ngồi bên cạnh, thần sắc trên mặt đều không mấy quan tâm, bọn họ cũng không có nói ra là mình nghi ngờ tính chân thật của việc Hà Lộ Từ nghiêm túc học hành, vì lần trước em gái đã phản bác lại bọn họ rồi. Tuy rằng trong lòng bọn họ đều không quá tin Hà Lộ Từ có thể thật sự học hành đàng hoàng.

Biểu cảm trên mặt hai người đều có chung một ý, đó là để nó diễn tiếp đi, xem nó chừng nào tự lấy lửa thiêu mình.

Hà Nguyệt Tâm nhìn tập bài tập trong tay anh tư, bài này cần dùng công thức mà anh tư có chụp trong tập chép bài của anh và gửi cho cô mấy ngày trước.

Cô nhíu nhẹ hai đầu lông mày, vừa mới học thôi thì anh tư đã quên rồi sao?

Trước đây khi cô giảng bài cho anh tư đều sẽ ghi rõ từng bước ra, sau đó giảng giải từng bước cho anh tư nghe.

Nhưng kiến thức chỉ vừa mới học thôi, anh tư không thể nào không có chút ấn tượng nào cả.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh tư, em gợi ý, anh tự mình giải thử xem.”

Bút viết dừng trên tập bài tập của Hà Lộ Từ khựng lại, không phải, trước đây đâu phải vậy đâu. Trước đây không phải đều là em gái trực tiếp giải ra rồi sau đó giảng giải cho anh nghe sao?

Sao bây giờ lại đổi rồi, cái này không đúng nha.

Trọng điểm là, trước đây sau khi em gái giải bài cho anh, thì sau khi về phòng anh sẽ giải thử lại lần nữa, vì anh sợ em gái sẽ nhận ra chữ viết của anh không giống với tập chép bài mà anh gửi qua cho em gái xem.

Bây giờ em gái muốn anh tự giải bài, nếu như em gái phát hiện chữ viết khác nhau thì sao đây?

Anh sợ anh sẽ chết ngay tại trận đó.

Spoil: Chương sau anh tư bị lật tẩy rồi, chết anh chưa nè. Tuần sau gặp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN