Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 69
Cuối cùng viên kim cương hồng tím được bán ra với giá 82 triệu RMB, và buổi bán đấu giá từ thiện cũng chính thức kết thúc.
Sau buổi bán đấu giá chính là buổi tiệc tối từ thiện, là sàn giao lưu của tầng lớp thượng lưu.
Hà Nguyệt Tâm không có hứng thú gì với những trường hợp này, hồi nãy thấy anh cả thế nhưng lại muốn dùng số tiền lớn như vậy để mua viên kim cương hồng tím đó, cô đau ví đến không được, nhưng mà cũng may cuối cùng Mục Xuyên đã mua đi mất rồi.
Đang tính đi tìm anh cả thì xoay đầu lại đã thấy Hà Thúy Chi đang đi về phía cô, Lý Nham thì đang cung kính đi theo sau lưng Hà Thúy Chi.
Nhà họ Hà là một sự tồn tại tương đối thần bí trong giới hào môn, Hà Thúy Chi một thân một mình chống đỡ cả nhà họ Hà khi tuổi đời còn rất trẻ, hơn nữa tính cách cũng rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Hành vi càn quét các buổi bán đấu giá của Hà Thúy Chi trước đây từng gây náo động cả giới hào môn, tất cả mọi người đều đang đoán Hà Thúy Chi đang vì ai mà vung tiền như rác như vậy.
Mắt Hà Thúy Chi lộ ra sự dịu dàng chưa bao giờ thể hiện trước mặt công chúng, anh khẽ cúi người xuống, ôn hòa nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: “Mua đấu giá vui không?”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, không ít người thấy Hà Thúy Chi đi về phía Hà Nguyệt Tâm thì đều dỏng tai lên nghe, đều đang đoán quan hệ của hai người họ.
Động tác đứng dậy của Tề Nhã Thu dừng lại, sau đó giả bộ như đang kéo áo khoác lại, nhưng thực chất là cũng đang chú ý nhất cử nhất động của hai người. Hồi nãy Hà Nguyệt Tâm mua liền 4 món đồ bán đấu giá như vậy, chẳng lẽ kim chủ đứng sau lưng cô chính là Hà Thúy Chi sao? Vậy hồi nãy Hà Thúy Chi mua viên kim cương hồng tím đó lại là vì ai?
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ, giấu anh cả đến đây thì cũng thôi đi, anh cả cũng không tức giận, thậm chí còn đưa tiền cho cô mua cho đã nữa. Điều cô càng lo lắng hơn là, trong những món đồ hồi nãy có một món là tặng cho anh cả nữa, nếu như anh cả biết rồi, thì đến lúc đó không phải là sẽ đoán ra được quà đó là cô tặng mà không phải anh tư tặng rồi sao?
Cô nhỏ giọng nói: “Cũng được.”
Nhìn bộ dạng ngại ngùng của Hà Nguyệt Tâm, trong mắt Hà Thúy Chi nổi lên ý cười, như tuyết tan chảy và mùa xuân đến rồi vậy.
Những quần chúng vây quanh đang dỏng tai nghe thấy bộ dạng này của Hà Thúy Chi thì đều ngây cả người, một Hà Thúy Chi thủ đoạn đanh thép thế nhưng lại lộ ra bộ dạng dịu dàng như vậy trước mặt một cô gái ư?
Hà Thúy Chi nói: “Em còn muốn mua gì nữa không? Hay là lần sau nếu có buổi bán đấu giá nữa anh dắt em đi theo?” Anh sẽ không cho Mục Xuyên có thêm cơ hội nào tiếp cận em gái nữa. Nếu Hà Nguyệt Tâm muốn đến buổi bán đấu giá thì anh sẽ dắt em gái đi. Anh không biết Mục Xuyên tiếp cận em gái có mục đích gì, nhưng danh tiếng của Mục Xuyên trước giờ đều không tốt, thủ đoạn lại hung tàn vô tình, anh không thể để cho em gái đi gần với Mục Xuyên quá lâu được.
“Không cần đâu, anh cả, lần này em đã tiêu rất nhiều tiền rồi.” Cô nhíu chặt hai đầu lông mày lại, trầm ngâm nói, “Hồi nãy anh muốn mua viên kim cương hồng tím đó à?”
Hà Thúy Chi nghe vậy thì mặt mày âm u ngay: “Vốn là muốn mua tặng em.” Kết quả là đã bị Mục Xuyên giành mất.
Hà Nguyệt Tâm: “……” Thì ra anh cả muốn mua tặng cô à? Những lời khuyên răn anh cả không nên vung tiền đột nhiên không thể nói ra khỏi miệng nữa.
Tề Nhã Thu mở to mắt ra. Cô ta cứ tưởng rằng kim chủ của người phụ nữ này là Hà Thúy Chi, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người nãy giờ, Hà Nguyệt Tâm thế nhưng gọi Hà Thúy Chi là anh trai?
Người phụ nữ chính là đứa em gái được Hà Thúy Chi nhận về hào môn trong truyền thuyết ư? Những lời đồn thổi liên quan đến Hà Nguyệt Tâm trên mạng xông thẳng vào ký ức.
Vậy hành vi càn quét các buổi bán đấu giá trước đây của Hà Thúy Chi cũng là vì muốn tặng cho Hà Nguyệt Tâm à? Và viên kim cương hồng tím hồi nãy cũng là vì muốn mua tặng cho Hà Nguyệt Tâm ư!
Hà Thúy Chi cũng quá cưng chiều em gái rồi đi!
Sự ghen tỵ trong lòng Tề Nhã Thu đều muốn tràn ly rồi, cô ta tốn hết tâm tư muốn tiếp cận Mục Xuyên, ngược lại thì bị Mục Xuyên từ chối không gặp, mất hết mặt mũi, càng vì vậy mà có không ít người coi cô ta là trò đùa trong các cuộc trò chuyện, cô ta muốn hưởng thụ cuộc sống của hào môn đỉnh cấp thôi, nhưng Hà Nguyệt Tâm lại không cần làm gì mà đã có được mọi thứ rồi.
Cô một người anh trai dịu dàng với cô, cho cô tiền tiêu, còn vung tiền mua đồ trong các buổi đấu giá cho cô như vậy.
Ánh mắt Tề Nhã Thu nhìn Hà Nguyệt Tâm đều thay đổi hoàn toàn rồi, trong mắt trở nên u oán thâm trầm, bên trong còn có một tia ganh ghét hận thù nữa.
Hà Thúy Chi cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, nhàn nhạt nói với Hà Nguyệt Tâm: “Đi thôi.”
Hà Nguyệt Tâm có chút thấp thỏm ngồi vào trong xe, cô đang lo lắng những đồ mà cô mua hồi nãy sẽ bị anh cả phát hiện là trong đó có đồ tặng cho anh cả.
Nhưng Hà Thúy Chi lại chỉ nhìn ra ngoài với vẻ trầm tư.
Giây lát sau anh đột nhiên mở miệng nói: “Tâm Tâm quen biết với Mục Xuyên hồi nào vậy?”
Hà Nguyệt Tâm ngây người một lúc: “Hửm?” Anh cả biết rồi à?
Trước đây cô không có khai chuyên cô quen biết Mục Xuyên như thế nào cho anh cả, cũng là vì sợ anh cả sẽ lo lắng.
Cô thuật lại quá trình cô gặp và quen biết Mục Xuyên cho anh cả nghe: “Em chỉ là muốn đi coi mèo thôi, nhưng ai biết được anh ấy cũng sẽ ở đó chứ.”
Cô nhớ tới chuyện trước đấy anh cả nói danh tiếng của Mục Xuyên không mất tốt thì vội bổ sung thêm: “Nhìn anh ấy rất là dịu dàng, còn làm một cái tổ mới cho mèo nữa, em cảm thấy anh ấy không giống với những gì người khác đồn thổi lắm.”
Nghe lời biện giải cho Mục Xuyên của em gái, tâm tình của Hà Thúy Chi có chút phức tạp, đây là một loại cảm giác gì nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!