Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn


Chương 17: Chương 17


Cậu về đến kí túc xá đã hơn chín giờ rồi, lúc này chỉ có Cao Tường Vũ và MẠc Văn Kỳ ở trong phòng.

Thấy cửa mở, Cao Tường Vũ kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại về vào lúc này?”
Trước đây, Lâm Ngộ An về nhà vào cuối tuần thì sáng thứ hai mới quay lại, lần này thế mà tối chủ nhật đã về phòng rồi.
Lâm Ngộ An để balo lên bàn, ngồi trên ghế, hữu khí vô lực nói: “Không phải ngày mai còn phải đi học sao?”
“Cái gì? Đi học? Học cái gì?” Bỗng giường trên xuất hiện một tiếng gào thét, Lâm Ngộ An sợ hết hồn, ngẩng đầu lên mới biết không phải Triệu Thừa Phi không ở trong phòng mà là đã lên giường nằm từ sớm.
“Cậu làm sao àm lên giường sớm thế?” Lâm Ngộ An thở phào: “Thời khóa biểu của học kì này, cậu chưa xem à? Buổi sáng tám giờ, giáo sư Lưu sẽ lên lớp.”
“Cái gì? Lưu lột da?” Triệu Thừa Phi nhảy dựng lên “ầm” một tiếng đụng trúng trần nhà, “au” một tiếng, kêu lên: “Tại sao lại là hắn chứ? Đây là tạo cái gì nghiệp thế này..”
Cao Tường Vũ tỏ vè không đành lòng nhìn hắn, Mạc Văn Kỳ đang đọc sách cũng nhàn nhạt nhìn hắn: “Nếu tớ nhớ không lầm thì từ lúc cậu về đến giờ, tớ đã nói với cậu ba lần rồi.”
“Có sao?” Triệu Thừa Phi gãi đầu, không nhịn được mà kêu rên: “Đây là ai cố ý làm khó tớ thế này?”
Lâm Ngộ An không nhịn được cười, trọng điểm của cậu lại đặt vào chỗ khác: “Cuối tuần cậu cũng đi ra ngoài à?”
“Đúng thế.” Triệu Thừa Phi co quắp trên giường, một bộ sống không còn gì luyến tiếc: “Chị gái tớ mang thai, anh rể lại đi công tác, lôi kéo tớ hành hạ hai ngày, mệt mỏi sắp ngất luôn.” Hắn nằm trườn lên lan can, mặt khó giải thích được mà nói: “Phụ nữ có thai sao lại nhiều chuyện vậy chứ?”
“Tự dưng đòi ăn dâu tây, lúc này đâu phải là mùa dâu tây, không dễ gì tớ mới mua về được kết quả ăn được một hai trái lại bảo không muốn ăn, không có cái vị kia; lúc sau lại chê tớ thối, trời mới biết vì chị mà tớ không ngại ngày tắm ba lần lận, sáng trưa tối đều tắm một lần.

Tớ đâu phải là Alpha, trên người lấy đâu ra nhiều mùi vậy chứ?”
“Thật là khổ, tớ còn cho là thứ hai đã được giải phóng, kết quả còn có Lưu lột da đang chờ tớ..”
Cao Tường Vũ bật cười, lắc đầu, Mạc Vân Kỳ luôn lạnh nhạt trong con ngươi cũng tràn đầy ý cười.
Lâm Ngộ An đứng một bên nghe, sắc mặt có chút kì quái.

Cậu vô thức sờ bụng, những triệu chứng Triệu Thừa Phi vừa nói kia giống như là cậu không có..

Nhiều lắm chỉ là lúc ăn cơm có cảm giác buồn nôn mà thôi..

Cậu cuống quýt lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến những thứ này nữa.

Chỉ một tuần..

Một tuần sau, những việc đó sẽ không xuất hiện nữa.
Trong phòng ngủ có vai hề Triệu Thừa Phi làm cho bầu không khí vui vẻ hơn rất nhiều.

Lâm Ngộ An đi tắm xong ra liền bị gió điều hòa thổi lạnh run một cái..

Được rồi, đây cũng là triệu chứng của mang thai, mẫn cảm với nhiệt độ quá mức.
* * *
Sáng sớm thứ hai, báo thức của bốn người lần lượt vang lên, đến lần cuối cùng, Lâm Ngộ An biết rằng cậu không thể nằm thêm nữa rồi.

Cậu khó khăn mở mắt ra, đã bảy giờ rưỡi, bữa sáng không ăn được nữa rồi.

Cậu ngơ ngác ngồi trên giường một hồi, không nhịn được gãi đầu một cái, thật buồn ngủ.

Sáng thứ hai, thật là khổ sở.
Lảo đảo xuống giường, Lâm Ngộ An chọn một bài Rock and Roll sống động gieo vạ người khác còn mình thì đi rửa mặt.
Quả nhiên, chờ cậu đánh răng rửa mặt xong, ba con cương thi kia cũng đã lục tục dậy.

Lâm Ngộ An nhìn Triệu Thừa Phi để áo trên đầu, khéo miệng giật một cái: “Quần áo tạo phản rồi!”
Một trận binh hoang mã loạn qua đi, lúc đi ra cửa đã bảy giờ năm ba phút, Lâm Ngộ An bị Triệu Thừa Phi kéo chạy, sắc mặt hơi trắng bệch, bụng cũng có chút đau, vừa vào đến phòng học thì chuông vừa reo.
Giảng viên đi vào phòng học, Lâm Ngộ An thở không ra hơi.

Cậu âm thầm sờ bụng, trong đầu còn suy nghĩ gần một tuần nữa, đứa bé này sẽ không còn.
Trên bục giảng, giáo sư Lưu còn đang dâng trào cảm xúc nói, Lâm Ngộ An ngồi dưới lại nghe như thiên thư, có chút buồn ngủ nhưng cậu tới chậm chỉ có thể ngồi ở hàng trước.

Xung quanh, mọi người đều điên cuồng giả bộ ghi chép, trên thực tế là đang chơi điện thoại.

Lâm Ngộ An nghe một hồi thật sự không hiểu liền vừa ngẩn người vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm giáo sư, thỉnh thoảng gật gật đầu, bộ dạng rất là nghiêm túc.

Giáo sư nhìn cậu vài lần, âm thầm gật đầu, khá là thỏa mãn.

Kiên trì một lúc thì không sao chứ kéo dài thì cậu có chút chịu không nổi.

Lúc học năm nhất dù có học buổi sáng thì cũng không có sớm thế này, tám giờ, chỉ giống nhau là thời gian học cũng dài, học xong thì đi ăn cơm luôn; hoặc nhân lúc nghỉ giữa giờ thì đi xuống lầu, chỗ máy bán tự động mua đồ ăn lót bụng.

Không biết năm nay, thầy giáo xếp thời khóa biểu thật dũng cảm, xếp lớp học từ tám đến mãi mười giờ mười phút, ở giữa chỉ cho được vài phút nghỉ ngơi, thật sự k thể nào đủ được.
Lâm Ngộ An đói bụng, khuôn mặt cậu nhăn lại, nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa, đâm đâm Triệu Thừa Phi: “Trong túi cậu có đồ gì ăn không?”
Triệu Thừa Phi quay qua, thâm tình nhìn cậu.

Cậu vừa cảm thấy có chút hi vọng thì: “Con trai, ba ba cũng đói bụng” Triệu Thừa Phi nói.

“Nếu mà tớ có đồ ăn thì bụng tớ cũng không kêu nãy giờ.”
Lâm Ngộ An co quắp trên bàn, sống không còn gì để luyến tiếc.

Cậu xem như mình đói bụng là do đứa trẻ trong bụng đang muốn được yêu thương.

Cậu vỗ vỗ bụng dưới, trong lòng nói: Con ngoan, nhịn một lúc rồi trưa ba đưa con đi ăn ngon.Đáng tiếc căn bản là đứa bé không hiểu cậu nói gì.
Vốn là không nghe hiểu giáo sư nói gì, lại còn đói bụng, một chút tinh thần cậu cũng không có, bỗng nhiên giáo sư gọi tên cậu làm cậu có chút hoảng hốt.
“Lâm Ngộ An? Bạn Lâm Ngộ An?”
Lâm Ngộ An chậm rãi đứng dậy:.
Giáo sư đứng trên bục giảng, vẻ mặt hòa ái, dễ gần: “Bạn học Lâm Ngộ An, em nói thử xem, đề bài này đáp án là gì?”
Lâm Ngộ An nhìn PPT, cảm thấy mỗi chữ cậu đều biết nhưng hợp lại với nhau thì..

Cậu có cảm giác muốn chết luôn rồi.
Giáo sư nhìn cậu tha thiết, cổ vũ cậu, cậu cười miễn cưỡng.

Theo bản năng, cậu nhìn chăm chú bốn phía, vốn cũng không hi vọng gì lại thấy bạn học bàn trên cầm bút viết xuống trên giấy, ánh mắt cậu sáng lên, giòn tan nói: “Chọn đáp án B ạ!”
Giáo sư thỏa mãn nở nụ cười, cậu liền biết là mình tránh được một kiếp rồi.
Cho đến hết giờ học, giáo sư cũng không tiếp tục gọi người nữa.

Chuông tan học vang lên, các bạn học ầm ĩ lao ra ngoài, Lâm Ngộ An vỗ vai người ngồi trước: “Cảm ơn người anh em nhé!”
“Không có chuyện gì, đều là bạn học mà.” Người kia vuốt mắt kính, nói tiếp: “Lần trước, cậu đánh bóng rất đẹp.”
Lâm Ngộ An sờ mũi, có chút ngượng ngùng.

Cậu định mời hắn ăn cơm nhưng người kia cũng không nói nhiều đã xoay người rời đi.
Bạn cùng phòng đã tụ lại bên người cậu, Triệu Thừa Phi la hét ầm ĩ: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm! Tớ sắp đói bụng chết rồi!”
Mấy người cùng nhau đi ra, vừa đến cửa phòng học, tự nhiên Lâm Ngộ An có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Cậu quay đầu lại nhìn, sắc mặt trở nên căng thẳng.

Người đang đứng trong góc nhìn mình, không phải Tưởng Văn Húc thì là ai?
Tưởng Văn Húc đang muốn đuổi theo, chợt nghe bên ngoài phòng học có thanh âm ngọt ngào gọi hắn: “Văn Húc!”
Tưởng Văn Húc quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu nam sinh kiều mị chờ mình ở bên ngoài, hắn vội vàng cười đến đón.

* * *
Bọn họ đi ra khỏi lớp học, ánh mặt trời thật chói mắt.
Triệu Thừa Phi nói: “Đi nhà ăn số mười? Bên kia mới thêm món cá nướng, mùi vị cũng được.”
Lâm Ngộ An ủ rũ sờ bụng nói: “Cũng được, tớ đói đến không còn sức lực nữa rồi.”
Cao Tường Vũ nghi ngờ nhìn bọn họ: “Đến mức như vậy à?”
Triệu Thừa Phi lườm hắn một cái, ôm lấy vai Lâm ngộ An muốn đi nhà ăn.

Lâm Ngộ An cũng muốn nhanh được ăn nhưng không nghĩ tới mới đi hai bước, điện thoại đã nhận được một tin nhắn.

Là thông báo thêm bạn tốt trên wechat.

Tên rất đơn giản, chỉ một chữ Bùi.

Bùi? Bùi tiên sinh? Lâm Ngộ An nghi hoặc một chút, cậu hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Cậu cứ nghĩ rằng một lát mới có tin tức, nhưng bên kia gửi tin lại rất nhanh.
[Bùi: Cậu tan học chưa? ]
Lâm Ngộ An dừng một chút, ngón tay giật giật, trả lời.
[Ya~: Vâng, tôi đã tan học rồi.]
Cậu vừa định hỏi Bùi tiên sinh có chuyện gì không thì tin nhắn mới đã tới rồi.
[Bùi: Cậu có thể cùng tôi ăn bữa cơm không? Hiện tại, tôi đang ở trước cổng trường đại học A.]
Lâm Ngộ An sững sờ.
Triệu Thừa Phi thắc mắc nhìn cậu: “Cậu làm sao thế?”
Lâm Ngộ An nhìn hắn, lúc sau liền nói: “À..

Sợ là tớ không thể cùng đi ăn cơm với các cậu rồi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN