Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn - Chương 37: 37: Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn


Chương 37: 37: Chương 34


Đôi mắt thiếu niên trong suốt, vệt hồng hồng còn chưa tan tựa như ngậm lấy một vũng nước, phản chiếu đều là hình ảnh của hắn.

Ngón tay Bùi Yến Chu hơi giật giật, đối với ánh mắt tin cậy của thiếu niên, trong lòng hắn hiếm khi thấy có chút giả tạo.
“Gọi Bùi tiên sinh không khỏi quá xa lạ đi,” Hắn nói tiếp: “Chờ bảo bảo sinh ra thấy ba ba gọi cha của mình như thế, bảo bảo sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Lâm Ngộ An cúi đầu lầm bầm: “Còn lâu lắm bảo bảo mới được sinh ra..”
Bùi Yến Chu nói: “Chính bởi vì như vậy nên mới cần phải luyện tập từ sớm.”
Lâm Ngộ An nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy, cậu ngẩng đầu lên trưng cầu ý kiến hắn: “Vậy tôi nên gọi ngài như thế nào mới tốt đây?”
“Bùi, Bùi, Bùi Yến Chu?”
Cậu vừa nói xong cũng không chờ Bùi Yến Chu tỏ thái độ, cậu đã lắc lắc đầu: “Không được, không được, như thế lại càng xa lạ hơn.”
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Yến Chu hoặc là A chu, A Yến, không phải không thỏa đáng thì chính là quá thân mật, xoắn xuýt hồi lâu, cậu không tự chủ được khẽ cắn ngón tay.
Bùi Yến Chu thấy cận xoắn xuýt, cực kỳ tri kỉ nói: “Nếu cậu không quen hay là chúng ta tìm cái đơn giản hơn đi.”
Lâm Ngộ An nghi hoặc nhìn hắn.
Âm thanh Bùi Yến Chu hơi trầm xuống: “Trước đây cậu gọi tôi như thế nào?”
“Bùi tiên sinh.” Lâm Ngộ An nghiêng đầu.
Bùi Yến Chu nhắc nhở: “Bớt đi một chữ.”
“Bớt một chữ.” Đôi mắt Lâm Ngộ An cong lên mang theo chút giảo hoạt, giòn tan nói: “Bùi Bùi.”
Sắc mặt Bùi Yến Chu cứng đờ.

Lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần, nhìn thiếu niên cười giống như tiểu hồ ly, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Nghịch ngợm.” Bùi Yến Chu đưa tay bóp sỗng mũi cậu, vừa dung túng vừa giả bộ trách cứ.
Lâm Ngộ An cười hì hì hỏi: “Bùi tiên sinh không thích sao?”
Bùi Yến Chu không nghĩ tới Lâm Ngộ An lại hỏi ngược lại hắn như vậy, không biết trả lời sao, hắn chỉ có thể cười nói: “Có thích.”
Thời gian không còn sớm nữa, Bùi Yến Chu đang định bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt thì thấy vạt áo bỗng nhiên bị nắm lấy, sau đó âm thanh có chút thấp thỏm của Lâm Ngộ An vang lên: “Tiên sinh..”
Hô hấp của Bùi Yến Chu cứng lại, hắn cụp mặt nhìn Lâm Ngộ An.

Khóe miệng cậu hơi mím, trong con ngươi lóe ánh hào quang rực rỡ, đôi môi đỏ thắm lúc đóng lúc mở, ngữ điệu nông sâu, hai rõ ràng hết sức phổ biến lại mang theo cảm giác lưu luyến.

Yết hầu Bùi Yến Chu lăn lăn.
Bên tai Lâm Ngộ An có chút hồng nhưng vẫn lôi kéo vạt áo Bùi Yến Chu, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh.”
“Tôi gọi ngài là tiên sinh, có được hay không?”
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi, cố nén rung động trong lòng, khắc chế mà sờ sờ đầu cậu: “Được.”
Hô hấp Bùi Yến Chu có chút gấp gáp, chỉ nói: “Giờ đã muộn rồi, cậu nghỉ sớm chút đi, sáng mai phải đi học đúng không? Để tôi đưa cậu đi.”

Hắn nói xong không chờ Lâm Ngộ An nói gì đã quay người đi ra khỏi phòng đồng thời tiện tay đem cửa đóng lại.

Lâm Ngộ An có chút kinh ngạc nhìn Bùi Yến Chu rời đi, sau một lúc sắc mặt ửng đỏ, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sờ sờ cần cổ đầy mồ hôi, hai chân trắng nõn cũng không thoát khỏi.

Giờ đi tắm..
Lâm Ngộ An đỏ mặt tiến vào phòng tắm, chỉ có điều lần này vào so với vừa thì lâu hơn rất nhiều..
* * *
Tắm xong cũng sắp mười giờ, Lâm Ngộ An hơi khát nước, liền đi ra khỏi phòng muốn xuống dưới tìm nước uống.

Lúc đi qua phòng bên cạnh, thấy cửa không khóa mà mở ra một cái khe nhỏ, Lâm Ngộ An vô ý dò xét, chỉ tùy ý nhìn vào, bên tại lại bắt đầu hồng hồng.

Trong phòng không một bóng người, chỉ có cửa phòng tắm là đóng chặt, mơ hồ có thế nghe thấy tiếng nước chảy.

Lâm Ngộ An cúi đầu, ngón chân chà chà dưới sàn.

Bùi tiên sinh..

là đang tắm sao?
Dưới lầu, TV vẫn đang mở, quản gia đang ngồi xem.

Lâm Ngộ An uống nước xong vốn định về phòng luôn, nhưng lúc thấy rõ nội dung trên TV, chân cũng từ từ mà ngừng lại.

Trên TV đang phát bộ phim hôm qua, nam nữ chính trải qua nhiều tập anh anh em em cuối cùng cũng đi đến hôn nhân.

Ở bên ngoài Cục Dân chính, nam nữ chính mỗi người cầm một quyển sách màu đỏ tươi, nữ chính kích động nhảy lên người nam chính, hai tay vòng lấy cổ hắn, ngọt ngào hô một câu.
“Lão công!”
“Lão công, lão công, lão công, lão công!”
Lão..

công? Lâm Ngộ An ở phía sau trơ mắt nhìn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, từng điểm đỏ nổi lên trên khuôn mặt trắng nõn.

Chân như giẫm trên bông mà về đến phòng, Lâm Ngộ An chôn cả người ở trong chăn.

Cậu cứ nghĩ nhà mới cậu không ngủ được, nhưng có thể là trong không khí mùi đàn hương vẫn chưa bay hết, mí mắt Lâm Ngộ An ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp.
* * *
Sáng sớm thứ hai, Lâm Ngộ An nhìn thấy Bùi Yến Chu, theo bản năng mà chào hỏi: “Bùi tiên sinh!”
Mãi đến khi ánh mắt nhàn nhạt của Bùi Yến Chu đảo qua, cậu mới ý thức được cái gì, cậu cười ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Tiên sinh.”
Bùi Yến Chu tiện tay vuốt tóc cậu: “Ăn cơm đi, đợi lát nữa tôi đưa cậu đi học.”
* * *
Lâm Ngộ An đến trường xong thì tới phòng học luôn, bàn giữa đã bị bạn cùng phòng chiếm, Lâm Ngộ An chỉ cần đi qua ngồi xuống là được.
Còn thiếu hai phút mới bắt đầu học, mấy người kia hưng phấn nhìn Lâm Ngộ An, đầu đều ghé đến trên bàn cậu.

Triệu Thừa Phi kích động hỏi: “Như thế nào?”
Lâm Ngộ An kì quái hỏi: “Cái gì như thế nào?”
“Chính là, là cái kia đó.” Hai đầu ngón tay Triệu Thừa Phi chỉ chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Hai người không phải ở cùng nhau sao? Tối hôm qua..”
Lâm Ngộ An nhất thời không phản ứng kịp, đến lúc nhìn thấy vẻ mặt bỉ ổi của Triệu Thừa Phi mới hiểu ra, sắc mặt trong nháy mắt đỏ chót, đem sách trên bàn ném tới trước mặt Triệu Thừa Phi: “Cậu đang nói hươu nói vượn gì đấy.”
Cao Tường Vũ cũng đánh một cái sau gáy Triệu Thừa Phi: “Lão tam đang mang thai đấy, cậu lại nghĩ lung ta lung tung cái gì thế?”
Triệu Thừa Phi ôm đầu ủy khuất nói: “Không phải là tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi sao?”
Bên tai Lâm Ngộ An vẫn có chút hồng: “Thu hồi ý tưởng xấu xa của cậu đi.” Lâm Ngộ An dừng một chút: “Tớ cùng Bùi tiên sinh không có ngủ cùng nhau..”
“Không ngủ cùng nhau?”
Mắt nhìn Triệu Thừa Phi muốn ồn ào đi ra ngoài, một tay Lâm Ngộ An che miệng hắn, cắn rang nói: “Ngậm miệng.”
Lần này, đến cả Mạc Văn Kỳ cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn Lâm Ngộ An một lúc lâu mới bĩu môi, cười nhạo nói: “Bùi Yến Chu xem ra vẫn là người tốt.”
Lâm Ngộ An vốn định cãi lại nhưng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, liền có chút chột dạ.
May mà lúc này, giáo viên vào lớp, Lâm Ngộ An cười ha hả: “Được rồi, được rồi, học bài đi.”
* * *
Hai ngày sau đều phải đi học, Lâm Ngộ An vẫn duy trì hai điểm.

Sáng sớm àm phải đi học thì Bùi Yến Chu đi làm sẽ đưa cậu tới trường trước, buổi chiều nếu như vẫn học thì sẽ tới kí túc xá ngủ một chút, nếu không có tiết thì tài xế Lưu sẽ tới đón cậu về.

Lâm Ngộ An có nghĩ tới chuyện để mình tự đi nhưng Bùi Yến Chu không yên lòng, hắn nói lỡ như lại có chuyện giống như của Tưởng Văn Húc xảy ra thì phải làm sao? Mặc dù Lâm Ngộ An cảm thấy vận may của mình sẽ không kém như thế nhưng cũng không thể phụ ý tốt của Bùi Yến Chu chỉ có thể đồng ý.
Ở Đình Phương Uyển mấy ngày, Lâm Ngộ An cũng dần thích ứng, phòng hai người cách nhau một bức tường.

Bùi Yến Chu từ sáng đến tối đều ngồi bên phòng cậu, kể chuyện xảy ra trong này cùng cậu.

Lâu dần, sự câu nệ của Lâm Ngộ An cũng bớt đi nhiều.
Thứ sáu, ngoại trừ buổi sáng có tiết thì buổi chiều lại được nghỉ.

Cậu về kí túc xá được lúc thì xe đã tới đón, Lâm Ngộ An cứ nghĩ trên xe chỉ có Lưu thúc, mãi đến khi cửa sổ xe hạ xuống mới thấy có cả Bùi Yến Chu, lúc này cậu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói: “Bùi tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
“Vừa lúc rảnh rỗi, tôi ghé thăm cậu một chút.” Bùi Yến Chu gật đầu với mấy người đứng phía sau Lâm Ngộ An, hỏi thăm một chút, liền nhìn cậu nói: “Buổi chiều, cậu có tính làm cái gì không?”
Lâm Ngộ An liếc nhìn bạn cùng phòng, lắc lắc đầu.
Bùi Yến Chu cười nói: “Vậy thì đi công ty cùng tôi đi.

Công việc tôi cũng sắp xong rồi, buổi tối cùng nhau về nhà được không?”
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, cậu vẽ ở đâu cũng được, đi cùng Bùi Yến Chu thì không cần tài xế đưa mình cậu về, vì vậy gật đầu: “Được.”
Cậu quay đầu lại hướng bạn cùng phòng hỏi thăm một chút, rồi cao hứng mà ngồi lên xe.

Để lại mấy người “nhà mẹ đẻ” đứng tại chỗ, cảm giác như gả con gái đi như bát nước đổ đi.
“Thảo!” Triệu Thừa Phi thấp giọng mắng: “Bùi Yến Chu kia dựa vào cái gì chứ? Cứ thế mà bắt cóc lão tam đi sao?”
Mạc Văn Kỳ lườm hắn một cái: “Bằng vào hắn là chồng hợp pháp của cậu ấy.”
Triệu Thừa Phi nhất thời xụ xuống, không nói gì.
* * *
Tập đoàn Bùi thị nằm ở trung tâm thành phố, sở hữu nguyên tòa nhà CBD, nhân viên lui tới đông như kiến.

Nguyên bản Lâm Ngộ An có chút tiếc nuối, nhưng khi cậu biết từ bãi đậu xe có thể đi thẳng lên tầng cao nhất thì liền yên tâm.
Sáng sớm, thư ký Lý đã biết giám đốc muốn đưa người tới vì vậy bữa trưa cùng hoa quả, hắn đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Bùi Yến Chu bảo Lâm Ngộ An đến phòng nghỉ ngủ một lúc nhưng Lâm Ngộ An lắc đầu nói: “Tôi không có buồn ngủ.”
Bùi Yến Chu nói: “Vậy cậu chơi cái gì một lúc đi, đại khái gần bốn tiếng nữa thì tôi sẽ xử lý xong công việc.”
Lâm Ngộ An ngồi trên ghế salon trước bàn, nghe vậy trừng mắt nhìn: “Bùi tiên sinh không mệt ạ?”
“Tôi không sao,” Bùi Yến Chu nói: “Làm xong sớm, chúng ta có thể về nhà sớm một chút.”
Mặt mày Lâm Ngộ An cong cong, vui vẻ nói được.
Bùi Yến Chu xử lý văn kiện trên máy tính, Lâm Ngộ An cũng từ trong balo lấy ra tập tranh vẽ vời, trong lúc đó thư ký Lý có đưa nước vào một lần, còn lại hai người đều không nói gì.

Có thể là dựa vào bàn làm việc hơi lâu, xương cổ có chút khó chịu, Bùi Yến Chu ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang viết viết vẽ vẽ trên giấy, thỉnh thoản còn cắn đầu bút, trong con ngươi hắn tràn đầy ôn nhu, ấm áp.
Cho đến lúc kế hoạch xét duyệt ổn thỏa, Bùi Yến Chu thấy Lâm Ngộ An vẫn không có dừng lại động tác, không khỏi có chút ngạc nhiên: “Đang viết gì mà chăm chú thế?”
Lâm Ngộ An không ngẩng đầu: “Tôi muốn mua ít họa cụ mới.”
“Họa cụ?” Bùi Yến Chu nhíu mày.
“Đúng thế.” Lâm Ngộ An cười nói: “Có mấy cái nhãn hiệu tôi dùng quen rồi nhưng cũng có một số loại mới, nên cần xem xét kĩ mới được.”
Mặc dù ông nội Bùi rất si mê các tác phẩm hội họa, nhưng Bùi Yến Chu chỉ biết mấy vật dụng cơ bản để vẽ, đối với tác phẩm hội họa ưu tú cũng chỉ nói được ba bốn cái mà thôi.

Bùi Yến Chu nhớ tới lần trước cậu vẽ tường cho Giang Biệt: “Cậu thích vẽ như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Ngộ An cười, vẻ mặt tràn đầy yêu thích: “Rất thích ạ.”
Bùi Yến Chu tựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Ngộ An nói: “Nếu thích như thế, tại sao lúc trước lại không đi theo con đường hội họa này?”
Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, Bùi Yến Chu ý thức được giống như chọc vào nỗi đau của cậu, đang muốn đổi chủ đề nhưng Lâm Ngộ An lại không thèm đển ý chỉ cười cười, bình thản nói: “Cũng không có gì, chỉ là ba mẹ tôi cảm thấy học vẽ rất là lãng phí tiền, cũng không phải con đường đúng đắn gì nên không cho tôi học.”
“Nhưng mà như bây giờ cũng tốt, thời gian rảnh rất nhiều, đủ để cho tôi vẽ.”
Ánh mắt Bùi Yến Chu tối lại.

Vẽ vời..

lãng phí tiền? Tình trạng kinh tế của Lâm gia, Bùi Yến Chu cũng hiểu ít nhiều, cha mẹ đều là quản lý cấp cao, lương cũng không ít.

Anh cả Lâm đang bắt đầu gây dựng sự nghiệp, con út thì mỗi năm đều học một đống lớp bổ túc, còn Lâm Ngộ An..

muốn học vẽ chỉ nhận được câu nói lãng phí tiền?
Bắt đầu học từ lớp mười một, tiền màu vẽ, tiền học cùng lệ phí thi cũng đâu có bao nhiêu, không nói đến loại tốt, loại bình thường đắt lắm cũng chưa đến một vạn..

Vậy mà, cha mẹ lâm có thể chu cấp được cho anh cả và em út, nhưng đến lượt Lâm Ngộ An thì không nỡ bỏ ra chút tiền kia?
Bùi Yến Chu còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Ngộ An lại chủ động nói sang chuyện khác, cậu sờ sờ bụng, cười nói: “Mặc dù bây giờ có bảo bảo không thể tiếp tục vẽ tranh sơn dầu, nhưng cơ sở muốn luyện tốt chỉ có thể mua một ít tranh phác họa trên giấy.”
Bùi Yến Chu thấy Lâm Ngộ An cũng không muốn đề cập nhiều đến vấn đề này nên đem chuyện này để trong lòng, không xoắn xuýt thêm, chỉ nói: “Tôi có quen mấy họa sĩ, nếu cần thiết, vài ngày nữa tôi đưa cậu đi xem một chút, để bọn họ dạy thêm cho cậu?”
Lâm Ngộ An do dự một lúc, lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, hiện tại tôi có Thanh ca là đủ rồi, nhiều hơn nữa có khả năng tôi tiêu hóa không nổi.”
“Thanh ca?” lông mày Bùi Yến Chu nhảy nhảy: “Là..

thầy giáo của cậu?”
Dù Lâm Ngộ An rất hiếm khi nhắc đến người này trước mặt hắn, nhưng Bùi Yến Chu cũng cảm thấy được, Thanh ca ở trong lòng cậu so với người khác là không giống nhau.
“Đúng thế.” Nhắc đến Triệu Tầm Thanh, Lâm Ngộ An nở nụ cười: “Nhờ có Thanh ca nếu không thì chắc bây giờ tôi vẫn đang đi vòng vòng, căn bản vẫn không tìm được đây.

Đúng rồi!” Cậu đột nhiên vỗ đầu một cái, chó chút ảo não nói: “Chuyện bảo bảo, tôi quên chưa nói với Thanh ca.”
Bùi Yến Chu hơi nhíu mày nói: “Chuyện bảo bảo..

Thanh ca cũng biết sao?”
“Phải.” Lâm Ngộ An nói.
Bùi Yến Chu nghĩ tới “bằng hữu” mà lần trước cậu nói với bác sĩ, khóe miệng nhẹ nhàng mím: “Hắn chính là người lần đó cho cậu uống thuốc kia sao?”
Lâm Ngộ An gật đầu.
Tay nắm bút của Bùi Yến Chu dừng một chút, âm thanh không rõ nói: “Hắn là..

Beta sao?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN