Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
Chương 7: Chương 7
Đợi đến khi ba Lâm trở về, cả nhà liền ăn cơm.
Lâm Kỳ An liếc nhìn: “Mẹ, anh cả không về ạ?”
Mẹ Lâm hừ hừ nói: “Anh cả con còn bận việc công ty, làm gì có thời gian trở về?” Ngữ khí tuy có chút bất mãn nhưng nói đến con cả vẻ mặt không tránh khỏi chút kiêu ngạo.
Lâm Kỳ An trừng mắt nhìn, ồ một tiếng.
Mẹ Lâm lại hỏi: “Thời gian trước không phải con có thi cái gì sao? Đã có kết quả chưa?”
Lâm Kỳ An nói: “Kết quả cuộc thi còn chưa có nhưng kết quả thi cuối kỳ đã có, không tốt lắm.”
Nghe vậy, ba Lâm cũng nhịn không được nâng mặt lên, trầm giọng hỏi: “Có đạt giải cấp tỉnh hay không?”
Lâm Kỳ An lắc đầu, sắc mặt mẹ Lâm hơi đổi, suýt chút nghĩ đến giải cấp tỉnh cũng không đạt, Lâm Kỳ An nói: “Con phát huy không tốt lắm, chỉ đứng vị trí thứ ba.”
Mẹ Lâm sắc mặt hòa hoãn lại, giận nói hắn: “Con đứa nhỏ này.”
Sau đó, mẹ Lâm lại hỏi hắn về những chuyện khác ở trường, ba Lâm thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu.
Còn Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh chỉ cúi đầu ăn cơm.
Mãi đến khi một miếng xương sườn được bỏ vào trong bát, Lâm Ngộ An sững sờ, mẹ Lâm nói: “Chủ yếu là nấu cho con ăn, sao con lại không ăn? Còn phải đợi mẹ gắp cho ăn nữa à?”
Lâm Ngộ An nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
Xương sườn không phải là món gì quý giá, chỉ là mẹ từ trước đến giờ bận rộn, rất ít khi nấu cơm.
Người trong nhà trừ cậu thích món này cũng không còn ai do vậy mẹ càng ít khi nấu sườn.
Cậu rũ mắt, chậm rãi gắp miếng sườn cắn nhẹ, từ tốn nuốt vào.
“Mùi vị như thế nào?” Mẹ Lâm nhin không được hỏi.
“Ăn ngon ạ!” Lâm Ngộ An nhìn xống cảm giác khó chịu ở dạ dày, ngẩng đầu cười cười.
Mẹ Lâm nhìn nhìn, càng nhìn càng thấy đứa con thứ hai của mình chính là đứa ngốc.
Lâm Kỳ An ngồi ở bên cạnh thấy thế, cắn cắn đũa, làm nũng với mẹ Lâm: “Mẹ, hôm trước con muốn ăn tôm hùm sao mẹ không làm cho con ăn thế?”
Mẹ Lâm liếc mắt nhìn hắn: “Làm tôm hùm phức tạp như thế, mẹ làm gì có thời gian..
Thôi được rồi, ngày mai đi, ngày mai mẹ nấu cho con ăn có được hay không hả?”
Mắt thấy con út xẹp xẹp miệng, bộ dạng oan ức, mẹ Lâm bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lâm Kỳ An liền lọ ra nụ cười vui vẻ.
Người một nhà hòa thuận ngược lại liền quên mất Lâm Ngộ An.
Ba Lâm đang ăn sườn, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngộ An: “Xếp hạng cuối học kỳ của con chắc là có rồi đi?”
Lâm Ngộ An dừng một chút, nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến.
Cậu yên lặng gật gật đầu.
“Kết quả thế nào?” Ba Lâm hỏi, mẹ Lâm cũng nhìn về phía cậu.
Lâm Ngộ An nắm đũa thật chặt, một lát sau, trầm giọng nói: “Xếp hạng thứ 120.”
Lông mày mẹ Lâm dựng thẳng, chuẩn bị chỉ trích cậu nhưng ba Lâm lôi kéo ống tay áo nàng, lúc này nàng mới tỉnh táo một chút.
Nàng hít sâu, nhịn nửa ngày mới trầm giọng nói: “..
Cố gắng nỗ lực lần sau đi.”
Vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe mắng một trận, Lâm Ngộ An trừng mắt, có chút không thể tin.
Cứ như vậy..
Kết thúc?
“Nhìn cái gì?” Sắc mặt mẹ Lâm khó coi: “Ăn cơm đi!”
Lâm Ngộ An cúi đâu ăn cơm nhưng trong lòng vẫn nghĩ có phải hay không ba mẹ hôm nay có chuyện gì vui? Có thể bây giờ nhìn giống như là không phải mà..
Lâm Kỳ An ngồi bên cạnh thấy Lâm ngộ An yên lặng ăn cơm, liền ghé lại gần nhỏ giọng nói chuyện: “Anh hai”
Lâm Ngộ An nhìn hắn.
“Lúc thi cuối kỳ, môn thi cuối em bị sốt, một nửa bài thi không có làm.”
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, trong lòng hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì.
“..
Cuối cùng xếp hạng ở vị trí 12.”
Lâm Kỳ An nhìn cậu, có vẻ tò mò sao hắn bị sốt vẫn có thể thi được vị trí thứ 12, cậu thi thế nào lại xếp hạng 120?
Hai bên tai Lâm Ngộ An đỏ lên, thẹn quá hóa giận: “Ngậm miệng, ăn cơm của em đi!”
Ăn xong bữa trưa, Lâm Ngộ An theo thói quen định thu dọn bát đũa, mẹ Lâm bỗng ngăn cản cậu.
“Không có chuyện gì, con đi nghỉ đi.”
Lâm Ngộ An hơi nghi ngờ một chút: “..
Mẹ?”
Mẹ Lâm nhìn cậu từ trên xuống dưới, hiếm khi ôn hòa cười cười: “Đi ngủ một lúc đi, để tinh thần thoải mái chút.”
Lâm ngộ An có chút khó giải thích được.
Tinh thần thoải mái..
làm gì àm cần tinh thần thoải mái?
Mẹ Lâm không nói nhiều, ba Lâm ngồi trên ghế salon xem tivi cũng quay đầu lại dặn dò: “Tiểu Kỳ, con nghỉ một lát đi, chờ lát lại còn đi học.” Hắn liếc Lâm ngộ An nói: “Tiểu Ngộ cũng đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ba..” Lâm Ngộ An không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Có thể có chuyện gì được chứ?” Ba Lâm không phản đối: “Khó lắm mới về được một chuyến, buổi tối chúng ta đi ăn một bữa.
Phòng con mẹ con đã dọn dẹp xong, nhanh đi nghỉ đi.”
Trong lòng Lâm Ngộ An càng bất an.
Nấu món cậu thích, còn gắp thức ăn cho cậu, nghe đến thành tích của cậu cũng không giận, còn dọn dẹp phòng cho cậu..
đó đến nay đều là anh trai và em trai mới được đãi ngộ như thế, cậu lúc nào thì được hưởng thụ qua? Lâm Ngộ An liếc nhìn ba mình, không dám hỏi nhiều, quay người về phòng mình.
Mẹ Lâm rửa bát xong đi từ phòng bếp ra, đi tới bên người ba Lâm.
Nàng nhìn bóng lưng Lâm Ngộ An, lông mày hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Lão Lâm, thật sự chúng ta phải làm như vậy ư?”
“Chuyện này thì làm sao?” Ba Lâm xem tivi, thản nhiên nói: “Tiểu Ngộ đã không thông minh lại là Beta, nếu bỏ mặc nó, nó chưa chắc đã có tiền đồ.
Việc này thành vaayh cả đời nó không cần lo nghĩ gì cả.
Chúng ta làm cha mẹ không phải cũng chỉ vì nghĩ cho bọn trẻ a?”
Mẹ Lâm do dự một chút vẫn là gật đầu một cái: “Ông nói đúng.”
Đứa con thứ hai của nàng, từ nhỏ đã không thông minh, học tập không giỏi, giao tiếp cũng không được, hoàn toàn không thể so sánh với anh trai và em trai.
Việc này nếu thành, vaayh nửa đời sau của nó cũng sẽ không cần bọn họ quan tâm.
Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể là do mang thai, gần đây Lâm ngộ An vẫn luôn cảm thấy ngủ không đủ.
Vốn là còn đang suy nghĩ ý của ba mình, chính là nằm lên giường xong, ý thức liền ngơ ngác, Lâm Ngộ An nhịn không được ngủ mất.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời vàng chói đã xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên nhìn, đã hơn ba giờ chiều.
Cùng lúc đó, trong điện thoại còn có một tin nhắn chưa đọc.
[ZQX: Ok.] Là tin nhắn của Thanh ca.
Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng hồi phục lại tinh thần.
Thanh ca luôn yêu thích vẽ vời, mỗi ngày thời gian nhiều nhất là ở phòng vẽ tranh, lúc vẽ điện thoại sẽ không mang theo bên người, cậu đã quen hắn trả lời tin nhắn tương đối chậm.
Nhưng mà, Lâm Ngộ An cầm điệ thoại lên nhìn một chút, cậu nhíu nhíu mày, tin nhắn gửi đến lúc hơn hai giờ chiều.
Trong lúc vẽ, Thanh ca sẽ quên thời gian, lần này chỉ sợ cũng là hai giờ ra khỏi phòng vẽ mới nhìn thấy tin nhắn của cậu.
Lâm Ngộ An mím môi, giơ tay lên ba ba đánh vài chữ.
[Ya~: Thanh ca, anh ăn cơm chưa? ]
Bên kia dừng lại chốc lát, lập tức gửi tin nhắn đến:
[ZXQ: Bữa trưa? ]
Lâm Ngộ An nhíu mày, như thế này khả năng bữa trưa cũng không ăn.
Cậu mở phần mềm gọi thức ăn ngoài ra, đặt hai đơn, chụp ảnh lại gửi cho Thanh ca:
[Ya~: Em đã đặt cơm cho anh, lát anh nhớ ra cửa lấy nhé!]
Bên kia vì thế yên lặng một lúc, lập tức trả lời:
[ZXQ: Ok.]
Trò chuyện một lúc, Lâm Ngộ An cũng thanh tỉnh không ít.
Cậu vuốt vuốt tóc, lảo đảo đi ra phòng khách.
Mẹ Lâm đã ngồi ở bên ngoài, nghe động tĩnh liền quay đầu nhìn: “Con dậy rồi à?”
Lâm Ngộ An do dự gật gật đầu.
“Tỉnh là tốt rồi, đến thử quần áo mẹ mới mua cho con đi.” Mẹ Lâm cười đi tới, cầm lấy bộ quần áo ướm thử lên người cậu.
Lâm Ngộ An không biết làm sao, đứng tại chỗ, tùy ý cho mẹ Lâm muốn là gì thì làm.
“Mẹ?” Cậu nghi hoặc hỏi.
Mẹ mua quần áo cho cậu..
Sau khi cậu học cấp ba, mẹ đã không mua quần áo cho cậu nữa rồi.
Bình thường đều là cho bọn cậu tiền để bản thân tự đi mua quần áo.
“Ôi chao, con trai mẹ thật là đẹp!” Mẹ Lâm đi xung quanh cậu, cười híp mắt mở miệng.
Lâm Ngộ An có chút không quen nhưng cũng có chút vui vẻ, nghe vậy cúi đầu nhìn một chút: “Đẹp thật không ạ?”
Vóc người thiếu niên thon gầy, áo sơ mi trắng đưa vòng eo nhỏ nhắn lộ ra rõ ràng, cộng với ngũ quan xinh đẹp, tóc ngổn ngang do vừa thức dậy, lộ ra vẻ thanh thuần phấn chấn.
Mẹ Lâm đứng nhìn cậu, trong con ngươi lộ ra chút phức tạp: “Rất đẹp, rất dễ nhìn.”
Là thật rất dễ nhìn.
Có thể cũng chỉ có khuôn mặt này là dễ nhìn.
Lâm Ngộ An kéo kéo áo tên người, mắt mèo hơi cong lên, miệng có ý cười: “Mẹ, sao tự dưng mẹ lại mua quần áo cho con thế?”
Mẹ Lâm nói: “Mẹ cảm thấy hợp với con nên mẹ mua.” Nàng dừng lại một chút, làm bộ như không có chuyện gì: “Tối nay ra ngoài ăn cơm, con liền mặc bộ này đi.”
Cả một ngày ngọt ngào như vậy làm Lâm Ngộ An có chút ngất ngây, thật hiếm khi thái độ của mẹ lại ôn hà như vậy, tâm lý Lâm Ngộ An mềm đi, lại nghĩ tới đứa bé trong bụng đầu óc nóng lên kêu một tiếng: “Mẹ, con..”
Bỗng điện thoại của ba Lâm vang lên, Lâm Ngộ An liền im bặt.
Đợi ba Lâm nghe điện thoại xong, lúc này quay lại nhìn cậu: “Làm sao thế?”
“Không, không sao ạ!” Lâm Ngộ An ý thưc được vừa ãy mình có chút kích động, nhéo ống tay áo mọt cái, không lên tiếng.
Buổi chiều đến hơn năm giờ, ba Lâm mở xe, Lâm Ngộ An ngồi ở phía sau, mở miệng hỏi: “Không chờ Tiểu Kỳ về đi cùng sao ạ?”
Sắc mặt mẹ Lâm hơi khác thường: “Buổi tối Tiểu Kỳ còn có lớp, không mang theo nó đi được.”
“Vâng” Lâm Ngộ An trầm thấp đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn xe chạy ra khỏ tiểu khu, tay vô thức vuốt ve tay áo.
Lúc này đúng giờ tan tầm, nhìn đường đi, Lâm Ngộ An không khỏi thắc mắc: “Mẹ, chúng ta đây là muốn đi đâu thế?”
Mẹ Lâm bị đèn đỏ liên tiếp là cho hơi mất kiên nhẫn: “Đi Thịnh Châu.”
Động tác chơi điện thoai của Lâm Ngộ AN dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía ghế trước: “Đi Thịnh Châu?” “Ăn cơm?” Mẹ Lâm gật gật đầu.
Tại thành phố A, nhà hàng Thịnh Châu được xem là nhà hàng to nhất cũng tương ứng là đắt vô cùng, với lương của ba mẹ Lâm chắc chắn không thể ăn ở nơi này được.
Lâm Ngộ An mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Thật chỉ có ba người chúng ta?”
Mẹ Lâm quay đầu lại nhìn mặt cậu: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.”
Sắc mặt lâm Ngộ An có chút khó coi.
Cậu nhớ tới chuyện lúc trước.
Đó là nguyên nhân cậu không nghĩ nói cho ba mẹ biết cậu phân hóa thành Omega.
Trong lòng Lâm Ngộ An dự cảm không tốt nhưng lại không muốn nghi ngờ ba mẹ mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Một đường vừa đi vừa đi, đến Thịnh Châu cũng đã sáu giờ.
Ba Lâm đi gửi xe, mẹ Lâm và Lâm Ngộ An đứng ngoài cửa chờ ba Lâm rồi cùng vào quán ăn.
Người phục vụ nhiệt tình, không chỉ Lâm Ngộ An, ngay cả mẹ Lâm cũng nhịn không được nhìn xung quanh mấy lần.
Một đường đến tầng ba đều là lô ghế riêng.
Người phục vụ dẫn họ đến cửa, gõ cửa một cái rồi đứng yên.
Cửa “kẹt kẹt” một tiếng mở ra, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi khí tức nho nhã ôn hòa cười híp mắt đi ra, nhìn vợ chồng nhà họ Lâm nhiệt tình cười nói: “Ai nha, Lâm lão đệ cùng em dâu đến rồi à.
Đây là An An đi, đều lớn đến như vậy rồi?”
Nam nhân cươi híp mắt, ánh mắt lại nhìn Lâm Ngộ An từ trên xuống dưới, rõ ràng không có chút nào đột ngột cùng mạo phạm nhưng lại làm cho cậu cảm giác không hiểu sao không thoải mái.
Ba Lâm cười ha hả: “Trên đường hơi đông, để Phương đại ca đợi lâu rồi.” Hắn đẩy Lâm Ngộ An một cái: “Đây là đứa thứ hai trong nhà.
Tiểu Ngộ, gặp chú Phương sao không chào hỏi đi?”
Lâm Ngộ An khàn cổ họng, kêu một tiếng: “Chào chú Phương.”
Chú Phương kia ha hả cười: “Khách khí như thế làm gì, mau vào đi, mau vào đi.”
Hắn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Lâm Ngộ An, một tay khoát lên vai cậu, tư thế thân mật nửa đẩy cậu đi vào bên trong: “Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau, An AN chắc là quên mất rồi phải không?”
Tay nam nhân để ở trên vai, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa cùng mùi của nam nhân trộn lẫn với nhau có chút không ra ngô ra khoai.
Sắc mặt Lâm Ngộ An khó coi, dạ dày một trận cuồn cuộn lên.
Nhưng khi thấy ánh mắt của ba mẹ, không thể không “hiểu chuyện” mà nói: “Không có a..
Cháu vẫn nhớ..”
“Có đúng không?” Chú Phương rất vui mừng.
Đoàn người đi vào trong phòng, một thanh âm nặng nề vang lên, cửa bị đóng lại.
Tròng lòng Lâm Ngộ An cũng run rẩy theo.
Cùng lúc đó, tại ngã rẽ bên ngoài phòng riêng, nam nhân mặc đồ Tây, bước chân hơi ngừng lại, quay đầu nhìn hai thân ảnh tiếp xúc thân mật trước khi cửa đóng lại kia, sắc mặt dần chìm xuống.
“Giám đốc?” Thư ký Lý đứng bên cạnh, thuận mắt nhìn theo không hề phát hiện cái gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Trương tổng còn đang ở phòng riêng chờ đấy ạ!”
Bùi Yến Chu quay lại, trầm giọng nói: “Không có chuyện gì.” Hắn nhanh chân về phía trước: “Đi thôi.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!