Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 117
Vẽ một cái cần câu cá là chuyện rất đơn giản đối với Kỳ Vô Quá, mà làm một cái cần câu đối với Đoàn Lệ cũng không khó là bao. Chuyện khó nhất là tìm nguyên liệu để làm, cần câu cá thì chỉ cần chắp và chút là được, thế nhưng dây câu lại không có.
Đây là một hòn đảo không phát triển ngư nghiệp, người dân không ăn cá, tất nhiên sẽ không có cửa hàng bán các mặt hàng liên quan. Cuối cùng Đoàn Lệ phải quay về phòng khám lấy đồ, lúc này mới miễn cưỡng tạo ra được một cái cần câu cá.
Kỳ Vô Quá chọn một nơi không tệ, ngồi xuống câu cá. Còn Đoàn Lệ làm xong mọi thứ rồi mới ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: “Cậu cảm thấy cá có vấn đề à?”
“Trên đảo không cho ăn cá, như vậy mới là kỳ quái.” Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm mặt nước, “Trong không gian quỷ vực, chuyện kỳ quái cũng có thể xâu chuỗi thành chủ tuyến trò chơi.”
Hai người chỉ nói chuyện vài lời, Kỳ Vô Quá nhạy bén phát hiện có cá cắn câu. Cậu nhanh chóng nhấc cần câu lên, kéo một con cá lớn bằng cánh tay người trưởng thành ra khỏi nước.
Cá vừa được lấy ra, Kỳ Vô Quá lập tức cau mày, cậu không vươn tay gỡ cá mà ném thẳng nó xuống đất.
“Sao cá này thối thế?”
Rõ ràng con cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ kia đang không ngừng nhảy nhót, nằm trên đất vẫy vây đập đuôi, thế nhưng nó lại tỏa ra một mùi hôi tanh của cá chết. Mùi hôi này giống hệt loại cá đã ươn từ lâu, khiến người khác khó lòng ngửi nổi.
Đoàn Lệ cũng cau mày, hắn nhìn thoáng qua Kỳ Vô Quá, nói: “Nếu nói đây là mùi cá chết, còn không bằng nói là mùi xác chết.”
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, sờ lấy khăn giấy trong túi bịt kín mũi, sau đó ngồi xuống nhìn con cá nọ. Bề ngoài của nó không có bất kỳ điều gì kỳ lạ, vẩy cá có ánh sáng chiết xạ, mang theo màu đỏ tươi mới, tràn ngập sức sống.
Chỉ là mùi thối kia đúng là phát ra từ con cá, càng tới gần càng ngửi thấy rõ, cho dù là Kỳ Vô Quá đã bịt mũi, nhưng mùi thối ấy vẫn len theo khe hở khăn giấy để lọt vào mũi cậu.
Ngay khi Kỳ Vô Quá đứng dậy, con cá nằm trên đất như đã chết kia đột nhiên nhảy bật lên, định nhào vào cắn ngón tay Kỳ Vô Quá. Cậu hơi ngửa về sau, con cá lại tiếp tục đuổi theo một cách bất thường. Mắt thấy con cá kia sắp cắn vào tay Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ lập tức tiến lên một bước, hất thẳng nó xuống biển.
Kỳ Vô Quá không rảnh để quan tâm kết cục của con cá kia, chỉ nhanh chóng kéo Đoàn Lệ vọt về phía nhà gỗ. Tuy rằng nhà tắm của căn nhà gỗ nằm bên ngoài, thế nhưng cũng khá hiện đại, Kỳ Vô Quá kéo tay Đoàn Lệ, mở vòi nước rửa sạch cho hắn.
Đoàn Lệ thấy cậu hơi nôn nóng, trấn an nói: “Không sao, tuy con cá kia có tử khí, nhưng tôi chỉ chạm đến vẩy thôi, không có gì cả.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó, hoài nghi hỏi: “Tử khí? Có tử khí nên mới thối vậy ư?”
Đoàn Lệ cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Cậu không thấy à? Thế sao lại lo lắng tới vậy?”
“…” Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện suy nghĩ của hai người không giống nhau, “Tôi sợ tay anh dính mùi, đến lúc ăn cơm nuốt không trôi, ngủ cũng không nổi.”
Lúc này Đoàn Lệ mới phát hiện từ nãy tới giờ mình chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ nhìn tay mình chằm chằm, sắc mặt xấu hẳn đi, bèn nâng tay hắn lên mũi ngửi thử. Quả nhiên dù chỉ tiếp xúc một giây mà tay hắn đã bị dính thứ mùi kinh khủng ấy, tuy hơi nhạt nhưng không thể bỏ qua được.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một lát, nói: “Anh chờ chút.”
Cậu xoay người rời đi, một lát sau cầm một nhúm lá cây quay về. Kỳ Vô Quá vò nát đống lá, nhỏ nước lên tay Đoàn Lệ, sau đó cẩn thận xoa tay cho hắn.
“Tôi từng ở quốc đảo một thời gian, dân địa phương có bài thuốc cổ truyền, nếu dính mùi tanh cá mà rửa không sạch, bọn họ sẽ dùng loại cây này để rửa.”
Kỳ Vô Quá xoa xong chất lỏng lên tay Đoàn Lệ, sau đó lại ngửi thử.
“Quả nhiên là có tác dụng, xem ra cá này đúng là bất thường.”
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài nhà gỗ, không thể không nói, người gác mộ tiền nhiệm hẳn cũng là một kẻ biết hưởng thụ. Ghế dài được chế tạo thủ công, rất có hương vị của bản địa, hợp với cảnh đảo trời xanh mây trắng cát vàng, khiến người ta quên đi những phiền não vừa rồi.
Kỳ Vô Quá vuốt cằm, nói: “Tiếc thật, hòn đảo này còn đẹp hơn hòn đảo trước đây tôi ở. Đáng tiếc là số cá kia cứ cổ cổ quái quái, trong miệng còn toàn là răng nhọn.”
Vừa rồi khi con cá kia nhảy lên há miệng cắn, Kỳ Vô Quá đã thấy trong miệng nó toàn răng nhọn phủ kín khoang miệng, thoạt trông rất đáng sợ.
“Vả lại,” Kỳ Vô Quá nói, “Tôi không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.”
Đoàn Lệ hỏi: “Cậu nói đi.”
“Vừa nãy tôi thấy trong miệng cá có một khuôn mặt người, có lẽ đó là ảo ảnh do khúc xạ ánh sáng tạo nên, cũng có lẽ là thật, dù sao đang ở trong không gian quỷ vực, không phải là không thể.”
Đoàn Lệ đổi chủ đề, nhắc tới một chuyện có vẻ không liên quan gì: “Cậu đã từng nghe tới mụn mặt quỷ chưa?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu.
“Quỷ sợ kẻ ác, có vài người sau khi bị hại chết sẽ trở thành lệ quỷ, nhưng không thể báo thù kẻ đã giết mình.”
Kỳ Vô Quá nghe tới đó cũng nhớ ra vài chuyện.
Cậu đã từng đọc một câu chuyện trong quyển sách dân gian, đại để là cổ đại có kẻ ác giết người như ma, những oan hồn vong mạng kia không báo thù được. Cuối cùng những oan hồn đó tập hợp lại chui vào miệng kẻ ác, từ trên lưng, trước ngực kẻ đó đều mọc thành những khối nhọt trông giống mặt người, tanh tưởi đau đớn vô cùng.
“Ý anh là gương mặt kia cũng thuộc về vết loét mặt người ư?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Có lẽ vậy. Con cá kia lúc câu lên không có gì bất thường, trừ mùi thối ra.”
Kỳ Vô Quá biết dù là cách nói bình thường hay khác thường của Đoàn Lệ, cậu đều phải nghĩ theo một hướng khác.
“Khi con cá kia nhảy lên khỏi mặt đất chuẩn bị cắn cậu, trong miệng đột nhiên tỏa ra luồng tử khí rất dày.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Cho nên anh mới không màng thói ở sạch mà hất bay con cá kia đi?”
Đoàn Lệ lười giải thích rằng mình không có bệnh sạch sẽ, chỉ là thích sạch mà thôi. Hắn nói tiếp: “Nếu để tử khí xâm nhập cơ thể sẽ gây ra tác dụng xấu, trong tình huống đó tôi cũng không thể tẩy sạch được.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Nói như vậy thì chuyện dân trên đảo không ăn cá đã được giải thích rồi, dù không bàn tới tử khí thì cái mũi cũng phải thở chứ.”
Cậu xoa xoa cằm, nói: “Không ăn cá thì thôi, các loại hải sản khác cũng phải thử xem.”
Trong khoảng thời gian sau đó, Kỳ Vô Quá đều bắt các loại hải sản khác nhau thử một chút. Cuối cùng cậu phát hiện rằng, một số loại hải sản trên đảo như cá, cua… đều tỏa ra mùi thối xác chết. Còn những loài sống trên đá như ốc hay hàu lại rất bình thường.
Không thối, cũng không có tử khí.
Kỳ Vô Quá ném con ốc trên tay vào vũng nước đọng, nói: “Không biết mấy con ốc này có vấn đề gì không, người dân trên đảo không thể nào vì bị bóng ma tâm lý với cá và cua nên từ chối toàn bộ hải sản được.”
Dù như thế nào, lúc này trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, manh mối cực kỳ ít, cốt truyện còn chưa triển khai, tạm thời có thể tìm hiểu được đến đó mà thôi.
Một khi đã như vậy, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đành phải quay về nơi của mình, bắt đầu làm việc.
Kỳ Vô Quá còn ổn, về cơ bản chỉ làm những việc của người gác mộ, quét tước dọn dẹp một chút, còn phần lớn thời gian là ngồi trước cửa nhà gỗ hưởng gió biển. Nhưng phía bên Đoàn Lệ rất bận, ít nhất là khi Kỳ Vô Quá đến trước phòng khám thì đã thấy bệnh nhân xếp thành hàng thật dài.
Phòng khám rất nhỏ, hơn nữa thời tiết trên đảo rất nóng, cho nên có nhiều bệnh nhân chọn đứng ngoài cửa chờ bác sĩ bên trong.
Kỳ Vô Quá chào hỏi y tá trước cửa, nói mình tới tìm Đoàn Lệ. Khoảng nửa tiếng sau, Đoàn Lệ mới rảnh rỗi ra gặp Kỳ Vô Quá. Cả phòng khám tính cả hắn có tổng cộng ba bác sĩ. Không sai, Đoàn Lệ vừa phải kiêm chức ông chủ vừa phải làm bác sĩ, cũng may trò chơi tự có tính năng bù đắp, hắn vẫn có thể ứng phó với tình huống cơ bản.
Kỳ Vô Quá ngồi bên bàn làm việc, nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy làm người giữ mộ cũng không tồi, trái ngược hẳn với tình huống hiện tại của anh.”
Đoàn Lệ thấy cậu cười trên nỗi đau của người khác thì hơi bất đắc dĩ, nói: “Cậu vui là được.”
Hai người thảo luận những chuyện phát sinh trong nửa buổi vừa qua, mọi thứ vẫn rất ổn. Phía bên Kỳ Vô Quá không có ai, mà phần lớn bệnh nhân đến khám ở bệnh viện của Đoàn Lệ đều là dân trên đảo.
Tình trạng bệnh của bệnh nhân không có gì đặc biệt, đều là cảm sốt, tiêu chảy… Kê ít thuốc là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng vào lúc này, y tá bên ngoài đột nhiên xông cửa tông vào.
Y tá là một người dân bản địa, có thể tính là mỹ nữ cao to da hơi ngăm. Lúc cô đi vào còn khá nôn nóng, nói: “Bác sĩ Đoàn, có bệnh nhân cần được khám gấp. Phiền anh mau qua đây.”
Đoàn Lệ đứng dậy, Kỳ Vô Quá cũng mặt dày đi theo. Mấy phòng khám nhỏ này không cần câu nệ như bệnh viện chính quy, hơn nữa chuyện ngoài ý muốn này vừa nhìn là biết ngay cốt truyện trò chơi, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không bỏ qua.
Trong phòng khám bệnh, bệnh nhân nằm trên giường cấp cứu, dù đang tỉnh táo nhưng sắc mặt rất xấu, người khẽ run lên, dường như cảm thấy mình sắp gặp phải đại nạn.
Đoàn Lệ hỏi: “Bị bệnh gì?”
Đôi mắt bệnh nhân dần ngập nước, run giọng nói: “Tôi, tôi vừa bị một con ốc ở bãi đá ngầm cắt trúng chân.”
Gã nói xong lại nói tiếp: “Thật ra tôi cũng biết là không chữa được, nhưng, nhưng tôi cứ nghĩ là có thể…”
Bệnh nhân không nói nữa, câm nín vì quá đau đớn.
Y tá đứng bên cạnh chỉ vào cẳng chân bệnh nhân: “Miệng vết thương ở đây, bọn tôi đã sát trùng tiêu độc, nhưng không còn cách nào khác.”
Kỳ Vô Quá đứng phía sau Đoàn Lệ, nhìn mãi mới thấy một vết thương nhợt nhạt trên làn da ngăm đen của người kia.
******************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!