Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 168
Một lát sau, Đoàn Lệ nằm trên giường ngồi dậy, hắn xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra.
Hắn bị sao thế này?
Chuông cửa lại vang lên, Đoàn Lệ nhảy xuống giường theo phản xạ, đi tới mở cửa. Người đứng ngoài cửa khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Là Kỳ Vô Quá.
Mái tóc Kỳ Vô Quá rối bù lên, buồn ngủ trên mặt chưa tan hết, trông như miễn cường bò dậy khỏi giường.
Sao cậu lại chạy tới đây vào lúc này?
Đoàn Lệ hiếm có khi hoảng hốt, cảm thấy mình không thể để Kỳ Vô Quá biết những gì mình vừa làm. Hắn cau mày, suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lý do để bao biện. Chỉ là sự im lặng của Đoàn Lệ khiến Kỳ Vô Quá hiểu nhầm, cho rằng mình phá giấc ngủ của người ta.
Kỳ Vô Quá nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh, nhưng tôi thấy lo cho anh.”
Nghe thấy đối phương vì lo cho mình nên mới tới, khuôn mặt Đoàn Lệ hơi dịu đi, nhưng cơn hoảng hốt trong lòng vẫn không thể dìm xuống được. Từ trước đến nay hắn luôn lãnh đạm, mặc dù còn là thiếu niên mà đã có tính già dặn trước tuổi, chưa bao giờ gặp phải cảm giác tâm loạn như ma thế này.
Cơn hoảng loạn kéo dài rồi cuối cùng biến thành một chữ: “Ừ.”
Kỳ Vô Quá càng không hiểu ra sao, rõ ràng biểu cảm của Đoàn Lệ đã hơi hòa hoãn, trông không giống như để bụng chuyện vừa rồi.
Cậu quyết định nói ngắn gọn: “Vết bớt của tôi tái phát nên bị đau tới tỉnh. Tôi nhớ anh đã từng nói lúc âm khí nặng sẽ rất đau, bên tôi không có vấn đề gì, mà trên bớt có máu của anh, cho nên tôi mới lo cho anh.”
Đoàn Lệ dù sao vẫn là Đoàn Lệ, lúc này hắn đã bình tĩnh lại, nói: “Vào đi rồi nói.”
Kỳ Vô Quá đi vào phòng Đoàn Lệ, trong phòng không bật đèn, chăn trên giường bị xốc bên cạnh một cách bừa bãi, có vẻ như Đoàn Lệ bị tiếng chuông cửa đánh thức thật.
Ý thức được mình phá ngang giấc mơ của người ta, Kỳ Vô Quá hiếm có khi thấy ngượng, cậu cào cào mái tóc rối bù của mình, nói: “Có phải tôi nghĩ sai rồi không, bớt đau không liên quan gì tới anh?”
Đoàn Lệ im lặng một lát, nói: “Có lẽ không phải.”
Sau khi đi vào phòng, Đoàn Lệ thấy chiếc bình thủy tinh ở đầu giường, hắn mới biết nguyên nhân vì sao bớt Kỳ Vô Quá lại đau rồi.
Trước khi đi ngủ hắn đã tìm cách phong ấn mảnh ác ý này, có lẽ âm khí dày đặc trong đó đã thông qua ngón tay vào máu. Hắn nhiều dương khí nên không thấy gì khác biệt, nhưng bên Kỳ Vô Quá lại phản ứng dữ dội.
Đoàn Lệ đi qua lấy bình thủy tinh đầu giường đưa cho Kỳ Vô Quá, giải thích sơ về nguyên nhân có thể xảy ra.
Kỳ Vô Quá cầm bình thủy tinh trong tay, ngạc nhiên quan sát một lát, hỏi: “Ác ý này là thể vô hình mà, sao có thể dùng bình thủy tinh nhốt lại được?”
Đoàn Lệ nói: “Đây không phải thủy tinh bình thường, nếu muốn so sánh thì có thể nói bình thủy tinh có tác dụng giống với sừng dê nhà họ Chu.”
Kỳ Vô Quá nghe tới sừng dê nhà họ Chu liền nhớ tới một chuyện, nói: “Anh có cảm thấy sừng dê nhà họ Chu, mảnh ác ý trong bình thủy tinh, thậm chí sương xám ở biên giới không gian quỷ vực đều có điểm tương đồng không?”
Đoàn Lệ gật đầu, ý bảo Kỳ Vô Quá ngồi xuống ghế.
“Trong không gian hải đảo, sương mù lúc bạch tuộc mặt quỷ xuất hiện cũng thế.”
Kỳ Vô Quá nhéo mày, nói: “Tôi cho rằng người nhà họ Chu muốn cho sống lại và không gian quỷ vực có liên quan tới nhau, nhưng mà…”
Đoàn Lệ nghe Kỳ Vô Quá nói người sau lưng nhà họ Chu và không gian quỷ vực có liên quan tới nhau thì định phản bác theo thói quen, nhưng chưa kịp nói gì lại nghe đối phương đổi hướng.
“Nhưng mà sao?”
“Không biết.” Kỳ Vô Quá hơi ủ rũ, “Có lẽ là có quan hệ, người sau màn kia dường như muốn phá hủy quy tắc trong không gian quỷ vực.”
Đoàn Lệ thấy Kỳ Vô Quá ủ rũ bèn an ủi: “Hiện tại manh mối không nhiều lắm, toàn bộ đều chỉ là suy đoán, nói không chừng sắp vào không gian quỷ vực nữa rồi, về sau tìm manh mối cũng không muộn.”
Lời của Đoàn Lệ đã thành sấm.
Cả hai còn chưa đi tới trụ sở của hiệp hội Thiên Sư đã lại tiến vào không gian quỷ vực.
Kỳ Vô Quá nhìn giao diện không gian quen thuộc rồi lại nhìn Đoàn Lệ.
“Trò chơi này không có chỗ khiếu nại à? Tần suất đi vào quá đáng quá mà.” Kỳ Vô Quá càng nói càng giận, “Lần vào cửa trước cách lần này mới được bao lâu, đây là bóc lột!”
Đoàn Lệ nghĩ mình nên giải thích một câu, nói: “Lần trước đi vào không gian virus, không liên quan gì tới bên quản lý.”
“…”
Kỳ Vô Quá cảm thấy Đoàn Lệ nói cũng có lý, nhưng cậu vẫn không vui nổi: “Không gian virus cũng là do bên quản lý làm ăn sơ suất, vì sao lại để người chơi gánh vác hậu quả? Đáng lẽ bên đó phải cho bồi thường, ví dụ thưởng vé vip nằm không cũng qua cửa gì gì đó mới phải.”
Đoàn Lệ bất đắc dĩ nói: “Không chừng độ khó trò chơi lần này không cao, không bằng xem sơ lược cốt truyện trước đã?”
“Thôi bỏ đi, coi như tôi xui vậy.”
Kỳ Vô Quá ỉu xìu nhấn vào sơ lược cốt truyện, quầng sáng xuất hiện giữa không trung khiến cậu không khỏi chấn động.
Đây là một tiệm net, cũng có thể nói là quán cafe internet.
Tóm lại, kiểu quán này trừ việc lên mạng ra thì còn có thể ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ trong tiệm, chỉ cần anh bằng lòng cũng có thể ở luôn một tháng trong đó.
Hoàn cảnh của tiệm net không tồi, trang trí như quán cafe cao cấp. Mà cách quay sơ lược cốt truyện lần này hơi kỳ quái. Màn hình hơi rung, còn có phụ đề tiếng phổ thông. Từ cách quay thì có thể thấy đó là máy ảnh cầm tay.
Cảnh quay từ tiệm net đi vào, dần dần hướng vào trong, mỗi lần đến một chỗ đều sẽ dừng lại giới thiệu một chút.
“Đây là quầy trước của tiệm net, muốn gọi cơm hay trà sữa đồ uống thì cứ chọn trên máy tính, nhân viên sẽ đưa đồ đến tận nơi.”
Người quay lại tiếp tục tiến về phía trước, đại sảnh tiệm net rất lớn, mới chỉ nhìn lướt qua đã có thể đếm sơ được trăm chiếc máy tính.
“Bên này là đại sảnh, điều kiện không được tốt cho lắm, không có không gian riêng, ưu điểm lớn nhất là rẻ.”
Màn hình chuyển qua đại sảnh rồi tới một hành lang.
“Bên này là phòng riêng, từ ghế đơn đến ghế đôi cho các cặp yêu nhau hoặc thậm chí là ghế sáu người, trên ghế có cần gạt thành sofa nghỉ ngơi, môi trường yên tĩnh, tính riêng tư cao, khuyết điểm là đắt.”
Người tự thuật hơi dừng lại một chút, cười nói: “Đương nhiên đắt không phải là khuyết điểm của ghế mà là của khách hàng.”
Kỳ Vô Quá khó tin nhìn Đoàn Lệ, nói: “Không ngờ cốt truyện lại đi châm chọc người ta, quá đáng.”
Đoàn Lệ nói: “Có lẽ liên quan tới chủ tuyến.”
Hình ảnh tiếp tục di chuyển, người quay đi vào nhà vệ sinh tiệm net.
Nhà vệ sinh chia phòng cho nam và nữ, không gian rất lớn. Trừ tác dụng đi vệ sinh thì còn trang bị cả phòng tắm vòi sen, còn có thể rửa mặt.
“Được rồi, về cơ bản đã giới thiệu xong, hiện tại chúng ta đi phỏng vấn nhân viên làm việc trong tiệm, dù là tiệm net cũng có văn hóa làm việc cho riêng mình, mà văn hóa làm việc của tiệm net chúng tôi là tự nhiên như ở nhà.”
Người quay lui về cửa tiệm net, hắn dừng lại trước quầy gõ vào bàn. Cô gái ghé vào quầy ngủ gật ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy.
“Làm gì đấy?”
Người quay nói: “Cô làm vậy là không đạt yêu cầu.”
Cô gái biến sắc, sau đó nở nụ cười công nghiệp: “Chào anh, xin hỏi anh muốn mua thêm giờ, mua đồ uống hay mì gói? Nếu là mì gói thì bên kia có nước nóng, thật ra anh không cần chạy tới đây đâu, cứ bấm đơn trên máy là được, tôi sẽ đưa tới cho anh.”
Nói tới đây, nụ cười trên môi cô gái vụt tắt: “Vả lại không được nói lung tung trong tiệm net của chúng tôi đâu.”
Người quay quay xong cô gái kỳ lạ đứng trước quầy lại đi về phía trước, chĩa màn hình vào dãy máy tính.
“Bên này là đội quản lý lớn nhất của tiệm net chúng tôi, chuyên quản lý máy chủ, nếu mọi người có vấn đề gì thì có thể nhờ họ hỗ trợ.”
Bên máy tính có mấy người mặc đồng phục áo thun đen quần jean đang ngồi. Trên đầu bọn họ đeo tai nghe, mắt tập trung nhìn vào màn hình, dù người quay đến vẫn không thể khiến họ phân tâm.
“Nào, chào hỏi khán giả đi.” Người quay cao giọng nói lớn.
Cuối cùng mấy người ngồi trước máy tính cũng quay đầu lại, bọn họ trừng mắt nhìn người quay: “Làm gì đấy?”
“Quay video tuyên truyền chứ gì nữa, nào, thể hiện tinh thần của tiệm net đi.”
Hắn vừa dứt lời, mấy nhân viên quản lý lập tức biến sắc giống cô gái trước quầy. Bọn họ cùng nhau đứng dậy, tạo thành một hàng dài trước màn ảnh.
“Khách hàng là thượng đế, nếu cần gì cứ liên lạc với chúng tôi qua máy tính, gọi là đến ngay, đáp ứng tất cả nhu cầu của các bạn!”
Nhóm quản lý nói xong lại cúi đầu đầy cung kính, sau đó mới ngồi trở lại máy tính.
Người quay đi ra khỏi cửa: “Đã giới thiệu xong cấu tạo bên trong, chúng ta ra ngoài xem đi.”
Màn hình hơi rung lắc, xem ra người quay đã đi ra khỏi tiệm. Bên ngoài là khung cảnh tối tăm, thứ duy nhất xuất hiện là bảng hiệu tiệm net. Trên bảng hiệu lấp lóe đèn neon có mấy chữ màu đỏ thật to: Tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc.
Người quay nói: “Được rồi, đã giới thiệu xong những thứ cơ bản.”
“Còn tôi chỉ là một vị khách quen của tiệm net mà thôi, tôi đã ở đây được ba tháng, tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc cho tôi sự thư giãn trước nay chưa từng có, tôi rất thích nơi này.”
Người quay nói xong liền thay đổi góc máy ảnh, nhắm ngay vào mặt mình.
Xuất hiện trên màn ảnh là một người đàn ông, mặt hắn ta xanh lè, dưới mắt là quầng thâm thật lớn, râu ria xồm xoàm, trông như sắp chết đến nơi.
Hắn cười nói: “Chào mừng đến với tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc, bạn cũng sẽ yêu nơi này, không thể rời bỏ được giống như tôi.”
Màn hình dần tối đi, sơ lược cốt truyện đã chiếu xong.
“…”
Kỳ Vô Quá trầm ngâm hồi lâu không nói gì, Đoàn Lệ thấy bầu không khí trở nên bất thường nên nói: “Có vẻ lần này không cần đi làm.”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Tôi không nghĩ tôi sẽ chọn được nhân vật khách hàng, nếu chọn phải cô gái canh quầy hay quản lý máy chủ…”
Nghĩ đến lượng công việc của nhân vật, Kỳ Vô Quá lập tức cảm thấy đầu mình sắp hói luôn được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!