Sau Khi Vợ Bé Trúng Số
Chương 71
Hoắc Đình Sâm bị Cố Chi đút cả một cái đầu thỏ bằng bơ vào miệng, bơ nồng đậm nháy mắt hòa tan trong khoang miệng.
Ngọt đến tận tim.
Ngọt đến nỗi làm cho anh đã quên bản thân căn bản không thích ăn ngọt.
Cố Chi đút xong cho Hoắc Đình Sâm một miếng, chỉ thấy bộ dáng của anh tựa như rất thỏa mãn với mùi vị này, sau đó lấy cả thìa và bánh gato từ trong tay anh qua, vô cùng keo kiệt nói: “Chỉ cho anh ăn một miếng.”
Hoắc Đình Sâm không nhịn được cười: “Được.”
Cố Chi ăn bánh gato, Hoắc Đình Sâm nhìn thấy trên bàn trà của cô có một chiếc hộp vải nhung màu đỏ, hộp đã mở ra, một sợi dây chuyền bị tùy ý đặt ở bên trong, mặt đeo kim cương còn rũ bên ngoài.
Người đàn ông rất biết nhìn hàng, vừa nhìn liền biết sợi dây chuyền này giá trị không nhỏ, cầm lên xem xem, hỏi: “Người khác tặng?”
Cố Chi ngậm thìa ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một chút, thành thật trả lời: “Trần sư trưởng tặng, nói là quà gặp mặt.”
“Ừ.” Trần Thiệu Hoàn tặng Cố Chi quà là rất bình thường, Hoắc Đình Sâm nghe xong gật gật đầu, anh biết Cố Chi không thiếu mấy thứ này, vẫn giúp cô cất gọn dây chuyền vào trong hộp.
Cố Chi vùi đầu ăn bánh gato, Hoắc Đình Sâm lấy cuốn sách giáo khoa lớp 6 cấp tiểu học của Cố Chi mang bên người ra.
Anh lật lật, chỉ còn lại hai tiết học cuối cùng.
Hoắc Đình Sâm không ngờ tiết học cấp tiểu học lại học nhanh hết đến như vậy, mặc dù nói chỉ học một môn chữ quốc ngữ, nhưng tiến độ vẫn vô cùng nhanh.
Không thể không nói, tiến độ nhanh chủ yếu là do Cố Chi rất thông minh. Khi anh mới bắt đầu đến Cố Chi không muốn tiếp đãi anh, luôn làm loạn không học tử tế, sau này quan hệ hai người dần dần hòa hoãn lại, học vô cùng nhanh.
Còn về chương trình học toán, có lẽ có liên quan đến tính tiền, chắc là lúc trước Cố Dương đã dạy Cố Chi bảng cửu chương rồi, học thuộc làu làu.
“Sắp học xong rồi.” Hoắc Đình Sâm lật cuốn sách nói.
Cố Chi nhìn bài học còn lại của mình, trong lòng đột nhiên có cảm giác thành công tràn đầy.
Bây giờ cô cũng là người có trình độ văn hóa tiểu học rồi!
Hoắc Đình Sâm nhìn bộ dáng đắc ý của Cố Chi, nó: “Cái này học xong tôi lại dạy cho em cái khác được không?”
“Hả?” Cố Chi tựa như rất nghi ngờ, “Ngoại trừ biết chữ ra, còn có cái gì có thể học nữa?”
Hoắc Đình Sâm: “Rất nhiều, lịch sử địa lý mỹ thuật gì đó, học đều rất thú vị.”
Cố Chi: “Đó không phải trung học mới học sao?” Cô nhớ Cố Dương học trung học có những tiết đó.
Hoắc Đình Sâm: “Đúng vậy, cho nên sau này là học sinh trung học rồi.”
Cố Chi nghe đến mấy chữ “học sinh trung học”, cả người đều hiện lên một cảm giác kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được mừng rỡ nhảy nhót.
Học sinh tiểu học tốt nghiệp, biến thành học sinh trung học rồi.
Nghĩ đến đây cô thậm chí còn đỏ mặt, không nhịn được nói: “Hoắc Đình Sâm, bây giờ tôi cảm thấy mình thật có văn hóa nha.”
Hoắc Đình Sâm: “…………”
Anh không phản bác, mà gật gật đầu: “Ừ.”
Cố Chi như nghĩ ra cái gì: “A không được, không thể tốt nghiệp đơn giản như vậy rồi lên trung học được.”
Hoắc Đình Sâm: “Tại sao?”
Cố Chi như suy tư nói: “Tôi muốn trước khi lên trung học thì làm một buổi lễ tốt nghiệp tiểu học.”
Thật ra cô là người rất chú trọng nghi thức cảm, lúc trước không chú trọng đơn thuần vì không có tiền, cô đã tham gia buổi lễ tốt nghiệp tiểu học của Cố Dương, đầu tiên là học sinh tiểu học từ lớp 1-5 lên đài biểu diễn tiết mục, sau đó học sinh lớp 5 đều đứng lên lễ đài, cùng hát bài “Tạm biệt” của Lý Thúc Đồng viết, cái gì mà trường đình ngoài, cổ đạo biên, thảo bích liên thiên, cuối cùng bắt đầu lau nước mắt khóc.
Lễ tốt nghiệp tiểu học của cô dù không có đại sảnh to như của trường học, nhưng dẫu đơn giản cũng phải có một cái mới được.
Hoắc Đình Sâm khi nghe được mấy chữ “lễ tốt nghiệp tiểu học”, đôi môi xinh đẹp không tự chủ được khẽ giương lên: “Được.”
Cố Chi tính tính: “Anh là thầy giáo của tôi, phải tham gia, tôi là học sinh, phải tham gia. Còn có ừm…”
Cố Chi phát hiện lễ tốt nghiệp của mình hình như không tìm được người khác, lập tức lại nghĩ đến tình nhân nhỏ lúc trước Lâm Tư Bác bị Hoắc Đình Sâm đưa đến đại học Yale làm học sinh trao đổi.
Phiêu dạt bên kia đại dương, cũng không biết cậu ta ở Mỹ làm học sinh trao đổi có tốt không.
Cố Chi tức giận phồng má, nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.
Thật là một người đàn ông hẹp hòi.
——-
Bộ phim của năm tình nhân nhỏ khác của Cố Chi gần đây sắp quay xong rồi, cô đặc biệt đến công ty điện ảnh Hoa Anh một chuyến, xem bản demo mới chỉnh thô.
Năm người thanh niên vẻ ngoài rạng rỡ anh tuấn, cùng ở trong phim vô cùng bắt mắt.
Cố Chi xem xong bản demo tâm tình không tồi, ra khỏi công ty điện ảnh, đang muốn hỏi Tạ Dư sao không lái xe đến, Tạ Dư đã chỉ cho cô một hướng khác.
Cố Chi vuốt lương tâm nói, là một người con gái, chỉ để năm người này cùng vào trong một bộ phim, 90 phút cảnh đẹp ý vui, cho dù không tính đến tình tiết, cũng xem như là xứng đáng thu về giá vé rồi. Nhưng mà tình tiết phim điện ảnh mới cũng không tồi, may mà lúc trước cô thúc giục bọn họ không có phim cũng phải luyện tập, đều diễn rất đạt.
Cố Chi nhìn thấy một chiếc xe Buick màu đen đang dừng bên đường kia, Trần Thiệu Hoàn bước từ trên xe xuống, đi về phía cô.
Trần Thiệu Hoàn đi đến trước mặt cô, nói: “Tới đón em.”
Cố Chi nghe xong cười đến có chút không dễ chịu: “Tôi có xe mà.”
Trần Thiệu Hoàn cũng không nói cái gì khác, mà nối: “Ngày hôm nay em hẳn là không có hẹn chứ, tôi muốn mời em đi ăn.”
Cố Chi ngẩng đầu: “Hả?”
Cô vừa muốn mở miệng từ chối, Trần Thiệu Hoàn lại nói: “Đi thôi.”
Cố Chi nhìn mặt Trần Thiệu Hoàn, cảm giác anh ta có chút gì làm người ta mò không ra, nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý: “Ừ.”
Cố Chi lên xe Trần Thiệu Hoàn, hai người đến nhà hàng Tây mới mở mà Trần Thiệu Hoàn nói kia.
Cố Chi gọi một phần bít tết bảy phần chín, sau khi bưng lên, Trần Thiệu Hoàn cầm đĩa đồ ăn của cô, cắt bò bít tết bên trong thành những miếng nhỏ, cuối cùng đưa bò bít tết đã cắt xong cho cô, mỉm cười.
Cố Chi nhìn chằm chằm vào phần bò bít tết đã cắt xong này.
Hoắc Đình Sâm cũng từng cắt như vậy cho cô, khi cô không biết dùng dao nĩa.
Trần Thiệu Hoàn hỏi: “Tiệc tối tháng sau em muốn chuẩn bị kiểu đồ ăn gì cho khách ở đó, là thuần đồ Tây, hay là Trung Tây kết hợp.”
Tiệc tối vẫn luôn là Trần Thiệu Hoàn tổ chức, Cố Chi không biết tại sao anh ta lại đột nhiên hỏi mình làm gì, nói: “Tùy đi, đều được.”
“Được.” Trần Thiệu Hoàn đáp ứng, cắt bít tết của mình.
Anh ta thấy Cố Chi tựa như vẫn luôn không động vào đồ ăn trong đĩa, lại hỏi: “Sao vậy? Có phải là không hợp khẩu vị của em không?”
Cố Chi hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Thiệu Hoàn.
“Trần sư trưởng.” Cô không gọi hắn là anh trai nữa, “Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?”
“Còn cả ba.”
“Hai người đang làm gì?”
Trần Thiệu Hoàn như không nghĩ rằng Cố Chi sẽ hỏi trực tiếp như thế, sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tôi đang bồi dưỡng tình cảm với em.”
Cố Chi nghe xong nhíu mày: “Bồi dưỡng tình cảm? Bồi dưỡng tình cảm gì?”
Trần Thiệu Hoàn cũng không giấu cô, dù sao Trần Thiêm Hoằng cũng không có ý muốn giấu Cố Chi: “Ba định vào tiệc tối tháng sau sẽ tuyên bố tin tức tôi và em đính hôn ra bên ngoài, cho nên tôi nghĩ ở trước khi đính hôn, bồi dưỡng một chút tình cảm với em.”
Cố Chi nghe xong trố mắt há miệng: “Cái gì?”
Trần Thiệu Hoàn cũng không nói lại nữa.
Cố Chi vừa sợ vừa tức: “Ba thật sự nghĩ như thế sao? Ông ấy nói như thế với anh, sau đó anh đến bồi dưỡng tình cảm với tôi?”
Trần Thiệu Hoàn không tỏ ý kiến, trên mặt không có vẻ gì, xem như là ngầm thừa nhận.
Cố Chi ôm tay, tựa lưng vào ghế ngồi, biết việc này xác định có lẽ là thật.
Không trách, con gái khó khăn lắm mới tìm về được, một người là con trai nuôi từ nhỏ đã dẫn theo bên người biết gốc biết rễ, hai người tuổi xấp xỉ nhau, đều là tiểu bối mà ông yêu thương nhất, Trần Thiêm Hoằng không có lý do gì không muốn ghép hai người thành một đôi.
Chỉ là Cố Chi không ngờ Trần Thiệu Hoàn sẽ nghe lời Trần Thiêm Hoằng như vậy, Trần Thiêm Hoằng vừa nói, anh ta liền đến bồi dưỡng tình cảm với cô.
Dùng thủ đoạn theo đuổi con gái rất bình thường thậm chí là máy móc, tặng quà, đón tan làm, cùng nhau ăn cơm.
Nhưng Cố Chi rõ ràng có thể cảm nhận được, Trần Thiệu Hoàn làm như vậy, là mang theo “nhiệm vụ” đến bồi dưỡng tình cảm với cô, giống như chấp hành một nhiệm vụ quân sự bình thường vậy, cấp trên hạ mệnh lệnh, cấp dưới chấp hành, không hề lẫn lộn bất cứ cảm xúc riêng tư nào của anh ta.
Cố Chi thậm chí nghĩ nếu như sau này cô kết hôn với Trần Thiệu Hoàn, Trần Thiệu Hoàn tuyệt đối sẽ thực hiện nghĩa vụ người chồng, anh ta sẽ đối với cô rất tốt, rất rất tốt, chỉ là anh ta đối tốt với cô không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì anh ta đã đáp ứng ba cô, anh ta có nhiệm vụ đối tốt với cô, cho nên anh ta sẽ luôn đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Cố Chi không biết rốt cuộc Trần Thiệu Hoàn là một người đàn ông như thế nào, giống như không có thất tình lục dục vậy, cô thật sự không hiểu anh ta.
Cố Chi đầu tiên để tâm tình của mình bình phục lại, sau đó nhìn Trần Thiệu Hoàn: “Trần sư trưởng, anh cũng không thích tôi, ba tôi bảo anh bồi dưỡng tình cảm với tôi thì anh bồi dưỡng tình cảm, bảo anh đính hôn với tôi thì anh đính hôn với tôi, sao anh lại nghe lời ông ấy như vậy chứ.”
“Tôi có lẽ không quá hiểu suy nghĩ của anh.” Cô hỏi, “Là bởi vì ba tôi từng cứu anh, ông ấy nuôi anh lớn, xem anh như con ruột, cho nên anh cảm kích ông ấy, phục tùng tất cả mệnh lệnh của ông ấy?”
“Nhưng anh có nghĩ đến mệnh lệnh của ông ấy là sai không, anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, nếu như anh thật sự muốn kết hôn với tôi, vậy thì sau này chúng ta sẽ như thế nào?”
Cố Chi liếc nhìn vào đĩa thức ăn của mình: “Anh cắt bít tết cho tôi, sau đó tôi nói với anh cảm ơn, anh nói không cần cảm ơn, nghe cũng có vẻ không tồi đúng không, nhưng tôi cảm giác cuộc sống như thế một chút ý tứ cũng không có.”
“Anh không có người mình thích sao? Là người anh muốn đón cô ấy tan làm, dẫn cô ấy đi ăn, cắt bít tết cho cô ấy? Chắc chắn sẽ không giống như anh đối diện với tôi bây giờ, vô vị như này.”
Tay cắt bít tết của Trần Thiệu Hoàn tựa như hơi dừng lại một chút.
Cố Chi nói xong, lại cảm giác muốn nói được Trần Thiệu Hoàn từ bỏ rất khó, đứng dậy: “Tôi đi tìm Trần Thiêm Hoằng.”
Cô không muốn gọi ông là ba rồi, mới vừa nhận không được mấy ngày đã muốn gả cô cho con trai nuôi của ông ấy, cũng không hỏi sự đồng ý của cô, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị đính hôn.
Trần Thiệu Hoàn đứng dậy, từ phía sau nắm lấy cánh tay của Cố Chi: “Đợi chút.”
Cố Chi hầm hừ: “Không cần lằng nhằng, tôi là ca sĩ nổi tiếng, nói không chừng lúc nào cũng sẽ có phóng viên chụp lén đấy.”
Biểu tình của Trần Thiệu Hoàn nháy mắt có vẻ ngạc nhiên, sau đó rất lúng túng thả tay Cố Chi ra: “Xin lỗi.”
Cố Chi: “Đưa tôi đi gặp Trần Thiêm Hoằng.”
Triệu Thiệu Hoàn gật đầu nói: “Được.”
—-
Trần gia.
Trần Thiêm Hoằng đang ngồi trên sô pha hút xì gà, nghe bên ngoài có tiếng xe hơi, sau đó nhìn thấy Cố Chi và Trần Thiệu Hoàn hai người từ trên xe xuống.
Ông vội dập tắt xì gà trong tay, cười đợi hai người, kết quả lại thấy Cố Chi sau khi tiến vào một mặt khí thế hùng hổ, Trần Thiệu Hoàn đi theo sau cô, tình cảnh thảm hại.
Cố Chi nhìn Trần Thiêm Hoằng, vốn muốn gọi tên trực tiếp, nhưng cảm thấy dù sao cũng là trưởng bối, cô là một người có văn hóa không thể không có lễ mạo như thế, thế là nghiêm mặt gọi một tiếng: “Tư lệnh trưởng.”
Trần Thiêm Hoằng nửa đời người đều được người ta gọi là tư lệnh trưởng, đã sớm quen với cách xưng hô này, nhưng chỉ có mỗi cái xưng hô này từ miệng Cố Chidọa ông một trận.
“Chi Chi con gọi ta là gì, sao không gọi ba nữa rồi.”
Mới đầu khi nghe Cố Chi gọi ba ba trong lòng vui mừng kích động bao nhiêu, bây giờ lại chấn kinh và hoảng loạn bấy nhiêu.
Cố Chi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Trần Thiêm Hoằng, “Hừ” một tiếng: “Tôi không muốn gọi ông là ba, ông mới làm ba tôi mấy ngày đã chuẩn bị không có sự đồng ý của tôi mà gả tôi cho con nuôi của ông? Ngày cả ngày đính hôn cũng chọn xong rồi, khi nào kết hôn đã chọn xong chưa?”
Trần Thiêm Hoằng nghe lời nói của Cố Chi, sau đó liếc nhìn Trần Thiệu Hoàn ở phía sau cô một cái.
“Thiệu Hoàn.” Trần Thiêm Hoằng nâng cao giọng, “Là con nói cho em gái?”
Trần Thiêm Hoàn gật đầu: “Vâng, ba.”
Trần Thiêm Hoằng thấy vậy cũng không tiếp tục ép hai người bồi dưỡng tình cảm nữa, trực tiếp nói luôn cũng được, thế là kéo Cố Chi lại: “Ngồi.”
Cố Chi ngồi đối diện với ông.
Trần Thiêm Hoằng: “Là ta bảo anh trai con đi, anh con có gì không tốt? Dung mạo không đẹp hay là năng lực không xuất chúng, chỗ nào của nó làm con không thích?”
Cố Chi lại nhìn Trần Thiệu Hoàn một cái, khô cằn đáp: “Không có.”
Cô cũng không ghét Trần Thiệu Hoàn, nhưng tuyệt đối không thích.
Trần Thiêm Hoằng cười: “Vậy không phải được rồi sao, chuyện tình cảm này từ từ bồi dưỡng là có rồi, sau con gả cho nó hai đứa đều ở dưới mắt ta, anh con đảm bảo sẽ không bắt nạt con, một nhà chúng ta tốt biết bao chứ.”
Cố Chi nghe đến đầu to luôn, cô từ chối: “Tôi không cần!”
“Ông dựa vào đâu mà quản tôi, dựa vào đâu mà không bảo tôi gả cho ai tôi phải gả cho người ấy?”
Trần Thiêm Hoằng: “Ta là vì tốt cho con, sau này con sẽ hiểu được.”
Cố Chi không biết nói thế nào mới nói rõ được cho Trần Thiêm Hoằng: “Tôi không muốn cái vì tốt cho tôi này của ông.”
Trần Thiêm Hoằng nhìn bộ dáng khi tức giận của Cố Chi, đột nhiên chau mày, mím môi: “Có phải con vẫn còn nhớ cái tên họ Hoắc kia?”
Cố Chi không nghĩ rằng Trần Thiêm Hoằng sẽ đổ lên đầu Hoắc Đình Sâm, sửng sốt một chút.
Trần Thiêm Hoằng cảm thấy Cố Chi đây là cô gái nhỏ bị mê hoặc tâm hồn: “Họ Hoắc có gì tốt? Mười sáu tuổi đã thu con ở bên cạnh, kết quả ông đây ở Thiểm Tây còn nghe được hắn muốn đính hôn với họ Triệu, bây giờ lại huỷ hôn với người ta chạy đến quấn lấy con, con thích chính là loại đàn ông như vậy?”
Cố Chi đột nhiên im lặng không nói.
Cô mâu thuẫn với Trần Thiệu Hoàn, là bởi vì Hoắc Đình Sâm sao?
Trần Thiêm Hoằng nói cũng không sai, thế nhưng Cố Chi biết, Hoắc Đình Sâm không xấu như ông nói.
Ba năm nay bọn họ ở bên cạnh nhau rất tốt, cô chỉ cầu được làm vợ bé, chính mình cũng không nghĩ muốn vào cửa trước phá quy tắc của Hoắc gia, Hoắc Đình Sâm cũng là đang đợi cưới Triệu Hàm Thiến xong, sẽ lập tức nạp cô vào cửa.
Trần Gia Minh nói Âu Nhã Lệ Quang vốn dĩ là Hoắc Đình Sâm muốn mua cho cô, sợ cô sau này bị Triệu Hàm Thiến uất ức không có chỗ nào đi, trực tiếp mua Âu Nhã Lệ Quang cho cô, để cô nếu như cảm thấy sống ở Hoắc gia không được tự tại thì đến đó sống, sau này cô trúng thưởng rồi, Âu Nhã Lệ Quang quanh đi quẩn lại vẫn đến tay cô.
Hoắc Đình Sâm nói thích cô, nói không thể rời xa cô, sau đó lập tức đến Nam Kinh từ hôn với Triệu Hàm Thiến, đính hôn với Triệu gia đã xôn xao, mọi người đã đều biết, căn bản không phải là chuyện dễ dàng chỉ nói một câu là được. Cô nhớ Hoắc Đình Sâm đi đến Nam Kinh rất lâu, đoạn thời gian khẳng định có rất nhiều chuyện khó khăn cần làm, Hoắc Đình Sâm không nói cho cô, trước giờ cô cũng chưa từng hỏi.
Lại sau này, Hoắc Đình Sâm nói làm tình nhân nhỏ của cô, dạy cô viết chữ, tổ chức sinh nhật cho cô, vì để cô kiếm tiền mà giúp cô nhiều thứ, cho rằng cô bị bắt cóc, lòng gấp như lửa.
Lúc trước là cô dỗ dành lừa dối dùng lời ngon tiếng ngọt để đối phó Hoắc Đình Sâm, bây giờ lại là Hoắc Đình Sâm mỗi ngày dùng cách khác nhau để dỗ cô vui vẻ, tùy cô đánh mắng.
Chỉ là những câu tình tứ mà cô nói với Hoắc Đình Sâm đều là giả, cô lừa dối thậm chí rất qua loa, mà Hoắc Đình Sâm bây giờ vẫn luôn rất nghiêm túc.
Cố Chi hít hít mũi.
Trần Thiêm Hoằng cho rằng cô đã hiểu được cô đối với Hoắc Đình Sâm là đang phạm phải hồ đồ, ngay cả thái độ cũng mềm mỏng, vỗ vỗ lưng Cố Chi: “Nghe lời.”
Cố Chi ngẩng đầu, hơi nhếch cằm lên.
“Đúng”, Cô nói, “Tôi chính là thích Hoắc Đình Sâm rồi thì làm sao.”
Cánh tay đang vỗ lưng Cố Chi của Trần Thiêm Hoằng cứng đờ.
Cố Chi đứng dậy: “Có bản lĩnh ông đánh chết tôi đi, dù sao tôi cũng chưa từng bị Hoắc Đình Sâm đánh nhưng người khác đánh thì không ít, cũng không thiếu một mình ông đánh tôi!”
Cố Chi: “Từ nhỏ đã không thiếu người đánh tôi, tôi đi giành cơm chó chó cũng cắn tôi! Từ sau khi tôi ở cùng Hoắc Đình Sâm mới không bị đánh, ông muốn đánh tôi thì đánh đi,” Cô cười lạnh một tiếng, “Dù sao tôi cũng là con của ông, ông quản giáo người con gái không nuôi dưỡng hai mươi năm mới nhận lại được vài ngày đi, muốn nó gả cho ai thì gả cho người đó, dù sao cũng là tốt cho nó, ông sai sao?”
Cả người Trần Thiêm Hoằng đều cứng ngắc.
“Tôi không muốn nhận ông nữa.” Cố Chi nhìn Trần Thiêm Hoằng đã không nói ra được lời nào, sau đó lại nhìn Trần Thiệu Hoàn một cái, đứng lên.
Cô đi xe của Trần Thiệu Hoàn đến, chính mình không có xe, Cố Chi trừng phó quan của Trần Thiệu Hoàn một chút: “Đi lái xe!”
Phó quan tựa như không ngờ đại tiểu thư sẽ là đại tiểu thư như vậy, sợ một trận, vội vàng đi theo phía sau Cố Chi đi lái xe.
Cố Chi về đến Âu Nhã Lệ Quang, sập cửa xe: “Cút.”
Phó quan bị dọa đến không nói lời nào, ép vành mũ xuống, lại xe rời đi.
Cố Chi về nhà, chị Lý thấy khuôn mặt âm trầm của Cố Chi tựa như có chút sợ hãi, sau đó nói Hoắc tiên sinh đến rồi, đang ở bên trong chờ cô.
Phòng khách, Hoắc Đình Sâm nhìn thấy Cố Chi mặt tối sầm quay về, vội hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Dư nói cô về Trần gia với Trần Thiệu Hoàn, Trần Thiêm Hoằng cưng chiều người con gái này như vậy, Hoắc Đình Sâm không biết tại sao Cố Chi trở về lại tức thành bộ dáng này.
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.
Cô ném túi xách lên người Hoắc Đình Sâm, lại xông lên tựa như trút giận đá anh hai cái, Hoắc Đình Sâm đang mông lung, Cố Chi lại đột nhiên vòng qua cổ anh, bổ vào trong lòng anh.
Cố Chi vùi mặt trong quần áo của Hoắc Đình Sâm, nói: “Anh ôm tôi một chút.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!