Editor: Qingluanpei
Chương 70 Tiền đâu? ( 1)
Nguyễn Kiều Kiều vừa ăn sáng vừa nhìn Nguyễn Lâm thị bận rộn trong phòng bếp.
Nguyễn Lâm thị rất có năng lực, một mình vừa làm trong nhà lại vừa làm bên ngoài, gần như là không cần người khác giúp đỡ.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy bà đi ngang qua chỗ mình thì giữ chặt lấy ống quần của bà.
“Sao vậy?” Trong tay Nguyễn Lâm thị còn đang cầm thịt, thịt này bà chuẩn bị làm thành thịt khô.
“Bà ơi, sau này Kiều Kiều thi đỗ Đại học, Kiều Kiều sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho bà!” Cô nghiêm túc nói.
Trước kia Nguyễn Kiều Kiều chỉ nghĩ che chở cho nhà họ Nguyễn, không để cho bọn họ chết, nhưng hiện tại cô muốn bọn họ sống tốt, sống thật hạnh phúc!
“Ha ha ha ha….!Được được, vậy bà chờ Kiều Kiều của chúng ta mua đồ ăn ngon cho bà.” Nguyễn Lâm thị bị cô chọc cười liên tục.
“Dạ dạ! Bà cứ chờ cháu!” Nguyễn Kiều Kiều ý chí sục sôi nói.
“Được, bà chờ, bé ngoan ăn xong thì ra ngoài chơi đi, nói này nhiều khói, sẽ không tốt cho cháu.” Dừng một chút lại dặn dò: “Cháu chơi gần nhà thôi nhé, đừng ra khỏi thôn, cũng không được ra sau núi, biết chưa?”
“Dạ.” Trước khi cô có thể khống chế được năng lực của mình, cho dù có mời cô cũng sẽ không đi.
Lần này Nguyễn Kiều Kiều thực sự đã bị dọa sợ hãi, một tuần sau đó cô cũng không dám nghĩ đến chuyện đi săn.
Hôm nay là thứ bảy, ba anh trai học ở trấn trên lại trở về rồi.
Nguyễn Tuấn là con trai cả của Liễu Chiêu Đệ, năm nay 14 tuổi, đang học lớp 8.
Mùa hè này cậu sẽ lên lớp 9, đây là khoảng thời gian quan trọng để ôn thi cấp 3, chuyện này cũng quyết định xem tương lai bọn họ có thể thi đỗ Đại học không.
Lần này trở về là muốn xin tiền đi mua tài liệu, cần hơn 5 khối.
Số tiền này cũng không ít, Liễu Chiêu Đệ nghe xong liền nổi cáu: “Đây là muốn mua vàng hay là mua tài liệu vậy?”
“Mẹ, tài liệu này khác, đây là tài liệu thầy cô mang từ tỉnh về cho nên đắt hơn chút.”
“Vậy cũng không cần đắt như vậy chứ, cái cày cũng phải tương đương với nửa tháng tiền lương của ba con đấy.” Liễu Chiêu Đệ vẫn không muốn lấy tiền ra.
“Con muốn thì cô cứ đưa cho nó.
Đây là chuyện quan trọng, sao cô cứ càm ràm nhiều như vậy làm gì?” Nguyễn Kiến Đảng chưa từng đi học, cũng chưa từng học về kỹ thuật nên không thể đi làm trong xưởng, chỉ có thể làm chút việc vặt để kiếm tiền nên hiểu được không đọc sách thì sau này sẽ chịu khổ.
Cho nên đối với chuyện con trai đi học thì anh giơ hai tay tán thành, cũng không coi 5 khối tiền mua tài liệu là chuyện gì to tát, cùng lắm là ăn bớt đi 5 cân thịt thôi.
“Lần trước có 40 cân thịt không phải là bán được bốn năm chục khối rồi sao?” 40 cân thịt kia Nguyễn Kiến Đảng vốn tưởng rằng cô ta sẽ giữ lại một ít để nhà ăn, ai biết ngày hôm sau cô ta cầm hết đem đi bán.
Thôi thì bán cũng được, bán cũng kiếm được không ít tiền.
Vừa nghe Nguyễn Kiến Đảng nhắc tới tiền 40 cân thịt, Liễu Chiêu Đệ liền hãi hùng khiếp vía, cô ta ngoảnh mặt đi, chột dạ muốn chết, trên mặt lại tỏ vẻ không kiên nhẫn muốn bỏ đi, về phòng lấy tiền, cố ý lấy ra một đống tiền lẻ nhét vào tay Nguyễn Tuấn, hùng hùng hổ hổ: “Sinh mấy người thật đúng là sinh mấy quỷ đòi nợ, suốt ngày không phải là ăn thì cũng là đòi tiền!”
Nguyễn Tuấn cũng đã qua cái tuổi suốt ngày cãi nhau với mẹ, nghe vậy cũng lười chẳng thèm đáp lời, biết càng phản ứng thì mẹ lại càng hăng nên xoay người đi sang nhà bên tìm Nguyễn Hạo.
Thành tích của Nguyễn Hạo rất tốt, chờ anh lên cấp 3 thì những tài liệu cùng sách vở của anh đều sẽ thuộc về cậu.
Nhưng là vẫn phải đi nói trước để tránh anh đồng ý cho người khác.
Mà Nguyễn Kiến Đảng nói đến chuyện này, lại nhớ tới một chuyện khác.
Nguyễn Tuấn vừa đi anh liền hỏi: “Thỉ Tử năm nay sẽ lên cấp 2, học phí của cả hai đứa cộng vào cũng phải hơn 200, chỗ cô còn nhiều tiền không? Cô có rảnh thì tính toán lại, tôi xem thiếu nhiều ít để còn nghĩ cách?”.