Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 113
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quyết định đem Mộc Linh cho Mục Loan Loan, Hoa thẩm đơn giản xem lại Mộc Linh đang ôn dưỡng trong cơ thể mình một chút, đưa mắt thấy Mục Loan Loan đã chuyên tâm luyện đan, tính chờ nàng luyện xong một lò đan dược này liền cùng nàng nói chuyện.
Mà bên kia Cửu Khuynh cùng Ngao Khâm một rồng một hồ ly vẫn còn đang mắng tay đôi với nhau, nói chính xác hơn là Cửu Khuynh đang mắng Ngao Khâm.
Nàng ta thoạt nhìn là một Cửu Vĩ Hồ tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp, thậm chí Mục Loan Loan lúc trước còn tưởng rằng nàng ta vốn dĩ là một thê tử chịu đựng tra nam dài đến 5 năm thì chắc chắn sẽ là một con hồ ly nhút nhát, tính tình mềm mại, nào ngờ sau khi hoàn toàn ném tra nam ra khỏi đầu xong, mở miệng mắng chửi rồng đều không kiêng kỵ một từ gì.
Ngao Khâm là một con rồng ngày thường vẫn cố gắng giữ cho mình hình tượng nho nhã, lúc này lại thật ra mắng không lại nàng ta, chỉ có thể xanh mặt cười lạnh hai tiếng, “Hồn đèn của Ngao Tuyết vẫn chưa diệt, hắn chưa chết đúng không?”
Cửu Khuynh thần sắc đạm nhiên, “Chết hay chưa chết thì có liên quan gì đến ngươi.”
“Là không có liên quan gì.” Ngao Khâm sờ sờ cằm, cười, nhìn phía sau phất phất tay ——
Hàng loạt tiếng rồng ngâm vang trời mang theo hoặc phẫn nộ hoặc tình cảm mãnh liệt, mấy trăm Long tộc thị vệ dươi hiệu lệnh của Ngao Khâm biến thành hình rồng, cơ hồ đem khắp không trung che đến tối sầm lại.
“Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, lập tức rời khỏi cửa vào cấm địa nhận truyền thừa.” Thaanh âm Ngao Khâm rõ ràng, mấy trăm cặp mắt thật lớn phía sau hắn như ẩn như hiện, “Liên minh các sinh mệnh đặc thù, chỉ cần các ngươi đem Mục Loan Loan lưu lại, lập tức rời đi, Long tộc ta có thể cùng các ngươi hòa hảo trở lại như trước.”
Không đến thời khắc cuối cùng, hắn là không muốn đắc tội chết với liên minh các sinh mệnh đặc thù.
Nhưng bảo hắn thật sự mặc kệ Mục Loan Loan, nhìn nàng tiêu dao tự tại, hắn lại nuốt không trôi cục tức này.
Nếu con rồng kia đã vào nơi truyền thừa rồi, vậy để thê tử của hắn chết thay hắn đi.
“Ha ha.” Hải Cửu vẫn luôn yên lặng nhìn không nói chuyện, giờ phút này nhưng thật ra nhịn không được cười, tiểu công chúa nhân ngư ương ngạnh nhìn Ngao Khâm cùng Vu Nghiêu bên cạnh hắn, trong thanh âm tràn đầy trào phúng, “Quá buồn cười đi?”
Nàng liếc liếc mắt một cái nhìn Mục Loan Loan đang an ổn ngồi trên đài cao luyện đan, sâu trong ánh mắt là một mạt ghen ghét nhàn nhạt, “Ngươi bảo bọn họ mang theo nữ nhân kia rời đi nói không chừng còn có chút khả năng nha.”
“Nhân ngư tộc, ta nhớ rõ các ngươi là bộ tộc cấp dưới của Long tộc ta.” Ngao Khâm từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta.
Hải Tây Trạch ho khan hai tiếng, suy yếu cười cười, “Ngươi có thể hỏi thử Vu tộc xem.”
Nếu không phải do Vu tộc, hắn làm sao rơi xuống kết cục như vậy?
Vu Nghiêu xua xua tay, vẻ mặt vô tội, “Không thể trách ta nha.”
Gân xanh trên trán Ngao Khâm càng nổi rõ hơn, càng cảm thấy phẫn nộ. Hắn nhìn Mục Loan Loan ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, sát cạnh cửa vào nơi cấm địa truyền thừa, áo dài màu nhạt nhẹ nhàng phiêu động, lòng bàn tay thường thường chớp động ánh sáng xanh oánh nhuận, lại nhìn thấy Ma Đằng dùng khẩu hình nói với mình hai chữ “Nằm mơ”, chỉ cảm thấy lửa giận từ ngực một đường xông lên, cái gì mưu họa tương lai, tại một khắc này cũng chưa quan trọng được bằng cơn tức giận của hắn.
YOU”LL ALSO LIKE
“Nói nhiều vô nghĩa làm gì?” Một cánh tay Vu Nghiêu đáp lên trên vai Ngao Khâm, “Dù sao cũng đến này nông nỗi này rồi, ngươi còn đang suy tính không đắc tội ai sao?”
Hắn cảm thấy Ngao Khâm có chút thật đáng buồn, tính đi tính lại, lên kế hoạch cho cẩn thận chặt chẽ vào, lại còn tốn sức suy nghĩ để không phải đắc tội bất cứ ai, nhưng nhất thời sơ sẩy một cái, kết quả cái gì cũng không được.
“Cho dù hôm nay ngươi tha cho nàng ta, chỉ cần con rồng phế vật kia mà chết, ngươi cảm thấy nàng ta có thể buông tha ngươi?” Vu Nghiêu liếm liếm môi, một đôi mắt đỏ như máu liếc Ngao Khâm đứng kế bên, nói ra mục đích của mình, “Nếu như không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp đem gần ngàn người nơi này đều huyết tế hết là xong.”
Nhiều cường giả thiên phú không tồi như vậy nha, hiệu quả có thể so với mười vạn phàm nhân, thật là nguyên liệu tốt để huyết tế.
Ngao Khâm nhìn hắn một lát, phút chốc nhếch môi cười, “Theo tỉ lệ lúc trước đã ấn định.”
Vu Nghiêu cùng Ngao Khâm bay ra xa một chút, Trần thúc có điểm lo lắng, nhìn thấy Ma Đằng lại nhanh chóng sinh trưởng ra rất nhiều dây đằng, lập tức chỉ huy mọi người thủ chặt chẽ mấy chỗ có hơi yếu trong kết giới.
Mọi người vừa mới vừa bày xong trận hình, phía ngoài kết giới liền truyền đến va chạm vô cùng kịch liệt.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống dưới, trên đỉnh đầu là tiếng sấm như đánh sập bầu trời, mưa rơi xuống áo ạt cùng ánh chớp loàng ngoằng lóe lên, không biết bao nhiêu chiêu thức trút xuống kết giới, mấy dây đằng nhỏ cơ hồ vỡ vụn hơn một nửa ——
Lần này không giống như lần đụng độ với liên minh các sinh mệnh đặc thù trước đó, không phải chỉ ngũ trưởng lão Thanh Long tộc cùng ít ỏi mấy chục con rồng có thực lực, lần này gần như hơn phân nửa Long tộc tất cả đều tới, Kim Long tộc, Bạch Long tộc, Thanh Long tộc là chủ lực, Tử Long cùng Hắc Long vốn đã rất ít, lần này cũng không có bao nhiêu rồng đến.
Nhưng mặc dù là như vậy, cũng có gần bốn trăm, năm trăm chiến sĩ Long tộc tam giai trở lên, Cho dù bọn họ chỉ đơn giản thở ra khí ra thôi, thì mấy trăm con rồng hội tụ cùng nhau như vậy cũng tạo thành cơn lốc xoáy rồi.
Cửu Khuynh lo lắng nhìn Ma Đằng sắc mặt khó coi, gần như hoàn toàn biến thành thụ nhân, cắn răng một cái, đôi mắt màu tím quyết tâm, “Mở kết giới ra đi!”
“Không được!” Ma Đằng lắc đầu, “Ta còn có thể chống được thêm một thời gian nữa.”
Sinh mệnh lực của hắn cường hãn, còn có thể cố gắng thêm.
“Đằng thúc,” Trì Yên chạm chạm cánh tay hắn, “Mở kết giới ra đi, nếu để đến khi thúc thật sự chịu đựng không nổi nữa, sợ là những người này của chúng ta không đến nửa ngày đã bị giết sạch rồi.”
“Thưc ra người tránh dưới sự che chở của thúc và kết giới còn có thể chiến đấu mà, có thể kéo được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu.” Hải Nhận cũng đã đi tới, “Nếu là có ai bị thương tích, tích góp đến số lượng nhất định, liền dùng quyển vở truyền tống, sư tôn cho ta ba cuốn truyền tống một ngàn người, có thể trực tiếp chuyển đến chỗ Lãnh Ngạn đệ đệ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!