Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 122: Ngoại truyện 1: Đại hôn (cuối)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long tiên sinh lôi kéo tay nàng, đẩy cửa lớn ra.
Bên trong thoạt nhìn còn muốn xinh đẹp hơn so với bên ngoài, mỗi một chỗ đều nhìn như thực xa lạ nhưng lại còn lưu dấu vết bọn họ đã từng sinh hoạt ở nơi này.
“Chỗ này là linh điền, ta đã đổ đầy linh thổ.”
—— phu nhân có thể trồng trọt một ít linh thực ở chỗ này, không cần mỗi lần đều vất vả đào tạo bằng linh lực như vậy.
“Ừ, chỗ này ánh sáng mặt trời thực tốt.”
—— bên trong còn để một cái ghế nằm rất lớn, cái xe lăn hồi trước cũng không bỏ đi mà xếp gọn vào một góc, đến lúc nào đó nếu phu nhân muốn, liền có thể cùng long phơi nắng ở trong sân.
“Chỗ này còn lớn hơn và nhiều phòng hơn hồi trước.”
—— Giường ngọc cũng lớn hơn nhiều so với trước kia, màn che đổi thành cái mới, màu đỏ rực tràn ngập không khí vui mừng.
“Đây là thư phòng của ta, đi tới chút nữa là phòng luyện đan.”
Anh rồng nhẹ nhàng khẽ liếc nhìn mắt Mục Loan Loan, thấy thần sắc nàng tự nhiên, lặng lẽ cong cong môi. Hắn sẽ không thừa nhận là vì hắn muốn cùng phu nhân tu luyện sau này nên mới thiết kế như vậy nha.
Hắn dời tầm mắt, bước đi sung sướng, giống một thằng nhóc ngượng ngùng lại đắc ý bày ra bảo vật của mình cho cô nhóc mà nó yêu thích.
Mục Loan Loan tùy ý hắn lôi kéo mình, từ cửa trước, cho đến bậc thang làm bằng đá cũng đều đã rửa sạch sạch sẽ, một đường bước chân nhẹ nhàng dạo xong toàn bộ “nhà mới.”
Mỗi một chỗ đều rất dụng tâm, ngay cả góc mà tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua cũng không quá buồn tẻ, điểm xuyến một ít hoa cỏ cùng thực vật mà cô không biết tên, thậm chí còn có một số chỗ rẽ được thiết kế tinh xảo, điểm xuyến đá quý ánh vàng rực rỡ, sáng lấp lánh.
Là phẩm vị của Long tiên sinh.
Xem lâu rồi, thế nhưng vẫn thấy khá xinh đẹp.
Đây là hắn xây cho nàng, một tòa lâu đài mà bốn phía như một.
” Gian này là phòng của Manh Vũ.” Long tiên sinh kéo nàng, từ căn phòng ngủ chính như phòng tân hôn chứa đầy cẩm lụa màu đỏ rực cùng rải rác đá quý đi về phía trong hai bước, đẩy một cánh cửa nhỏ ra.
Mục Loan Loan nhìn căn phòng trang trí toàn một màu hồng nhạt mà lâm vào trầm mặc, nhìn Long tiên sinh đặt Manh Manh vẫn là một quả trứng lên giữa giường, “Ta thiết trí trận pháp, căn phòng này linh lực rất đầy đủ, hơn nữa độ ấm cũng rất thích hợp.”
Hắn có chút thẹn thùng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, bỡn cợt nhìn nàng, “Phu nhân…… bên cạnh còn có một phòng nữa nha.”
Đối với anh rồng mà nói, đây đã là ám chỉ phi thường trắng trợn rồi.
Mục Loan Loan cũng nghe hiểu, mặt nàng có hơi hồng, hàm hồ nói, “Ừ……”
“Về sau có thể sử dụng không nhỉ?” Long tiên sinh cắn môi dưới, kéo tay nàng, nghiêm túc hỏi.
Mục Loan Loan: “…… Ừ, hẳn là phải dùng chứ.”
YOU”LL ALSO LIKE
Hắn nghiêng người về phía trước, hôn hôn lên sườn mặt nàng, môi cọ qua bên tai nàng, mang theo cảm xúc tê dại, “Long…… chờ phu nhân.”
Tai Mục Loan Loan có hơi nóng, lại ngoài ý muốn thấy hắn khó có khi chủ động như hôm nay, “Ừ……”
Long tiên sinh khẽ cười một tiếng, kéo người vào gọn trong lòng ngực.
Mục Loan Loan cũng không kháng cự, đưa tay ôm lấy eo hắn.
Bọn họ hiện tại đã không có gì phải sợ hãi hay lo lắng.
……
Cùng người mình yêu ở bên nhau, thời gian sẽ trôi qua thực mau, đảo mắt một cái chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày đại hôn.
Mục Loan Loan vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ ở trên đảo nhỏ cử hành nghi thức thành thân, còn đang cảm thấy thật kỳ quái sao bọn Cửu Khuynh nói tới tham dự mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, nàng còn muốn Cửu Khuynh giúp nàng chọn xem mấy bộ hỉ phục Long tiên sinh mua về kia bộ nào là đẹp nhất.
Mục Loan Loan đối với thẩm mỹ của anh rồng trong mấy chuyện lựa chọn hỉ phục hay trang trí phòng đều không có tự tin lắm, mà có hỏi hắn, hắn liền nói đều rất đẹp, Mục Loan Loan rối rắm thật lâu, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ liền ngủ rồi.
Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, nàng thật kinh ngạc phát hiện mình đã không còn ở trên đảo nhà mình.
“Tỉnh rồi à?” Long tiên sinh nửa nằm ở trên giường, quần áo hỗn độn, nghiêng đầu nhìn nàng.
Mục Loan Loan sửng sốt, từ khuỷu tay hắn bò dậy, ngoài ý muốn nhìn căn phòng bố trí quen thuộc này, “Nơi này là đô thành?”
“Ừ.” Long tiên sinh ngồi dậy, quần áo hơi mỏng không che được đường cong cơ bắp xinh đẹp, “Ngày mai là đại hôn rồi.”
Trong đôi mắt mắt toàn bộ là ý cười, không biết có phải khẩn trương quá hay không, lại cứ dán vào nàng nói rất nhiều.
Nghe hắn giải thích, Mục Loan Loan mới phản ứng lại, hoá ra Long tiên sinh vẫn là một con rồng có chút thích khoe khoang nga.
Địa phương này được chọn để làm đô thành mới, quá trình kiến tạo lại có hơi phức tạp, Mục Loan Loan nghe qua đều thấy đầu óc ong ong.
Thật ra sau khi trận đại chiến kết thúc, Long tiên sinh đã thương lượng qua với nàng, nói muốn tạm thời tiếp quản thế lực Long tộc, chờ tất cả ổn định, liền từ bỏ địa vị thủ lĩnh, dắt tay nàng đi phiêu lưu khắp đại lục.
Mục Loan Loan đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nàng vẫn muốn một cuộc sống giản dị bình đạm, không có áp lực thời thời khắc khắc có thể tử vong, muốn nỗ lực trở nên cường đại một ít, muốn sống lâu lâu một ít, muốn cùng hắn ở nên nhau.
Cò những thứ như quyền thế cùng địa vị, có hay không nàng đều cảm thấy không sao cả.+
“Ngày mai chính là ngày đại hôn.” Long tiên sinh khó có khi nói nhiều lời như thế này. Kỳ thật hai người đã cùng chung chăn chung gối lâu như vậy rồi, trong mắt người ngoài, cả hai đều không có cái gì là chưa làm →_→
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!