Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật - Chương 75
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật


Chương 75


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm tình chờ đợi không sao đè nén được, có lẽ l không muốn bỏ qua bất cứ một giây nào mà Long tiên sinh có khả năng trở về, Mục Loan Loan nằm ở trên giường vẫn không ngủ được.

Cũng may mắn hiện tại nàng đã là tu sĩ tam giai, thân thể tốt hơn lúc vừa mới tới đây rất nhiều, bằng không chỉ sợ cũng lăn lộn không dậy nổi.

Nhưng Long tiên sinh lại không vì nàng đang ngày càng nóng lòng, thống khổ chờ đợi mà trở về, vào buổi sáng ngày thứ bảy, anh rồng vẫn chưa trở về. Mục Loan Loan nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, cảm nhận được tuyệt vọng cùng cô độc đầy trời.

Nàng nhịn không được một lần lại một lần xem tờ giấy hắn để lại, bàn tay ấn trên ngực, giống như làm vậy là có thể cảm nhận được giọt máu đầu tim kia mà hắn cho nàng.

“Manh Manh, ngươi nói hắn, tại sao còn không trở lại?”

Mục Loan Loan ngồi trên ghế, trong tầm tay đang cầm mấy túi đầy hạt giống hỗn độn, nhìn con chim béo ú nay đã to bằng hai bàn tay nàng lẩm bẩm nói.

“Pi!”

“Pi pi!” Ngắn ngủn mấy ngày, Manh Manh đã từ một con chim vừa nhỏ vừa gầy lớn thành một con chim mập lông màu trắng mịn lớn, khăn quàng cổ cũng không còn thuần tuý một màu nữa, nhưng những cái đốm lông màu đen lại vẫn ngoan cố như cũ.

Chỉ là Mục Loan Loan cảm giác Manh Manh linh động nhiều hơn so với trước, nàng đã có thể từ trong giọng nói nó nghe ra một ít thứ.

Ví dụ như, nó hiện tại vừa dùng cọng lông ngốc trên đầu đã mọc ra một lần nữa cọ cọ tay nàng, vừa pi pi nói xấu Long tiên sinh, đại khái ý tứ là ——

Con rồng hung ác đó ngốc lắm, khả năng là bị lạc đường.

Thân thể nó mềm mụp, lại nóng hầm hập, giống như một cái gối sưởi ấm tay vậy.

Mục Loan Loan bị nó cọ hai cái, cảm giác tâm tình tốt ư một ít, nhưng khủng hoảng cùng lo âu nơi đáy lòng vẫn không có biện pháp giảm bớt. Nàng lại ôm Manh Manh đi luyện đan trong chốc lát, vẫn luôn nhìn thời gian, khẩn cầu anh rồng của mình không xảy ra chuyện gì.

Chờ đến tối ngày thứ tám, Mục Loan Loan trầm mặc ngồi trên giường, ôm đầu gối, Manh Manh ngủ rồi, trong phòng yên tĩnh đáng sợ, ngoài cửa sổ và phòng trong đều là một mảnh tối đen, chỉ có thủy tinh cầu đang ẩn ẩn lưu chuyển ánh sáng.

Tử hai ngày trước nàng cùng l Manh Manh không ngừng nhắc Long tiên sinh mãi, đến bây giờ gần như cả ngày không nói một câu.

Mục Loan Loan nâng tay lên, cảm thụ được độ nặng của vòng tay thanh ngọc, một lát sau, vẫn đưa tay ra lấy thuỷ tinh cầu vẫn luôn đặt ở đầu giường y ——

Bởi vì đặt ở bên ngoài nên thủy tinh cầu rất lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay, Mục Loan Loan theo bản năng rụt lại một chút, nàng cúi đầu nhìn nhìn trái thuỷ tinh cầu xinh đẹp này, là một màu trong suốt, cũng không có màu sắc gì khác lưu chuyển.

Đánh nát thứ này, thật sự có thể thấy Long tiên sinh sao?

Trên lông mi Mục Loan Loan dính hơi ẩm, nàng thật nhớ hắn quá. Cái con rồng hư kia để lại tờ giấy khiến cho nàng chờ nhiều ngày như vậy, thật sự là quá xấu rồi.

YOU”LL ALSO LIKE

Muốn gặp hắn.

Thủy tinh cầu bị nàng nắm trong lòng bàn tay, dần dần nhiễm độ ấm, trong đêm tối dần dần sáng lên sương mù màu lam.

Mục Loan Loan không do dự nữa, đầu ngón tay đưa ra một mạt linh lực, hóa thành đao nhọn óng ánh màu xanh lục, toàn lực đâm vào cái thuỷ tinh cầu trong suốt hoàn mỹ kia.

“Rắc.”

Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, nhưng lại không có một mảnh nhỏ nào đâm vào tau hay rơi xuống giường.

Thuỷ tinh cầu yếu ớt xinh đẹp dưới ánh mắt tò mò của nàng tan vỡ thành vô số ngôi sao, cơn gió ấm hỗn loạn màu lam nhạt ở đâu đột nhiên đánh úp về phía nàng.

Trong óc truyền ra một cơn đau đớn, Mục Loan Loan cảm thấy có cái gì mạnh mẽ xâm nhập vào ý thức của nàng, trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhắm hai mắt lại, ý thức giống như thoát khỏi thân thể.

Khi mở mắt ra, trước mắt rơi xuống là mặt đất loang lỗ.

“A Thiết, ngươi lại lén a ba chơi thiết chuỳ của hắn!” Âm thanh nũng nịu của nữ hài vang lên, Mục Loan Loan thấy rõ bộ dáng cô bé, đó là một nữ hài người lùn ước chừng ba bốn tuổi.

Làn da xanh lục, đôi mắt màu đen xinh đẹp cùng mái tóc bới thành hai cái sừng dê hai bên.

“Tiểu muội, muội không nói thì không phải tốt rồi sao.” Bên cạnh truyền đến thanh âm một thiếu niên, là một cái người lùn thiếu niên, mí mắt không gục xuống dưới, ăn mặc cũng rất bình thường, không có cái quần da thú dày nặng, trừ bỏ cái chuỳ nhìn có vẻ quen quen đang cầm trên tay hắn kia, không có nửa phần tương tự với Thiết Bá.

Ánh mặt trời sáng lạn, Mục Loan Loan giơ tay che bớt ánh sáng, nháy nhát mắt một chút, nàng hiện tại hẳn là tiến vào trong trí nhớ Thiết Bá chăng?

Cùng có tác dụng giống như cỏ Trí Huyễn lúc trước sao, có thể có cảm giác được không nhỉ?

Nàng thử duỗi tay chạm vào giá gỗ bên cạnh Thiết Bá, quả nhiên cũng là giống nhau xuyên qua luôn, chỉ cảm giác được một chút thô ráp của gỗ lưu lại trên tay.

Nhìn Thiết Ná trên mặt mang theo hơi thở đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với Thiết Bá của hiện thực, đang rạng rỡ dưới ánh nắng mùa xuân, trong lòng Mục Loan Loan vốn lo lắng cho anh rồng lại hơn yên tâm một ít.

Nếu nó cũng có tác dụng giống như lần trước đi vào giấc mộng, có lẽ nàng cần ở chỗ này tầm mấy ngày, chờ khi trở lại hiện thực nói không chừng Long tiên sinh đã về tới bên cạnh nàng.

Mục Loan Loan an ủi mình như vậy, mở tấm màn loang loáng ánh mặt trời, ký ức của Thiết Bá hẳn là thực ấm áp, nàng đã hơi gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Long tiên sinh.

Mục Loan Loan nhẹ nhàng đi theo sau bóng lưng của thiếu niên A Thiết như một linh hồn, nàng thực mau chóng hiểu được tình huống của A Thiết ——

Cả nhà bọn họ gia sinh hoạt bên cạnh lãnh địa của Long tộc, trong một xóm nhỏ có chút hẻo lánh của người lùn, chung quanh không có thành trấn rất lớn nào, nhưng trong thị trấn cũng có một cửa hàng, bọn họ nhờ vào chỗ này mà cả nhà sinh hoạt an bình trong thôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN