Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 90
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cánh môi chạm vào nhau, “đồ bổ” dính dính, toàn bộ đều đưa tới trong miệng nàng. Mục Loan Loan hơi mở to mắt, nhìn Long tiên sinh nhanh chóng buông lỏng nàng ra, bàn tay to của hắn giơ lên che lại gò má rõ ràng đã đỏ ửng, mắt phượng e lệ lại mang theo điểm đắc ý.
Khó có thể miêu tả cái vị đang toả ra tràn ngập giữa răng môi này như thế nào, có hơi thối thối lại có chút thơm thơm, mềm mềm mịn mịn nhưng lại có hơi giòn, sau khi nuốt xuống, cả người Mục Loan Loan đều không tốt.
Từ đan điền nổi lên một ngon lửa, đoạn kinh mạch vốn dĩ bị chấn vỡ lúc trước truyền đến cảm giác rờn rợn mơ hồ, Mục Loan Loan chịu đựng cả người tê dại, rùng mình vài cái.
Chờ đến khi nàng thật vất vả khôi phục lại, chuyện đầu tiên không phải đi tìm anh rồng tính sổ, mà là vội vàng móc ra một hạt giống luyện chế một quả Bích Tinh thảo nhị giai, một hơi nuốt hết toàn bộ thứ nước trái cây chua xót bên trong, mới cảm thấy miệng hơi đỡ một chút.
“Pi ~”
Như thế nào!!
Manh Manh cũng vui vẻ ăn xong một trái Bích Tinh thảo, cọ cọ chân Mục Loan Loan, nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, còn tiến lên an ủi hai tiếng.
Nước mắt Mục Loan Loan đều trào ra đây, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Long tiên sinh sẽ vì để nàng nuốt cái thứ “đồ bổ” hương vị thực “tốt” kia mà cố ý dụ hoặc nàng.
Cái con rồng này thật đã thay đổi rồi, trước kia hắn sẽ không như vậy.
Có lẽ là tầm mắt nàng quá mức ai oán, Long tiên sinh cũng có chút ngượng ngùng, thấy khoé mắt nàng hồng hồng, thanh âm không còn thanh lãnh như lúc trước, “Phu nhân……”
“A.” Mục Loan Loan nâng nâng mắt, “Ăn ngon không?”
Long tiên sinh: “…….”
Mục Loan Loan vốn đang cho rằng này con rồng này đã thông suốt, trong lòng còn có chút chờ mong, hiện tại xem ra, căn bản chỉ là thủ đoạn của con rồng nhãi con thôi, muốn dụ nàng ăn cái món đồ bổ khó ăn kia.
Nhưng mà nàng cũng biết hắn là vì tốt cho nàng, nên cũng không đặc biệt tức giận, ngữ khí nhu hòa một chút, “Cái lúc nãy là cái gì?”
Long tiên sinh lập tức bắt được bậc thang phu nhân đưa cho, mặt đỏ lỗ tai run rẩy, vươn tay về phía nàng, “Ta dẫn nàng đi xem.”
Mục Loan Loan thấy hàng lông mi thật dài như hai cây quạt nhỏ của hắn nhẹ nhàng vẫy, cũng có chút động tâm, “Nhưng mà bên ngoài……”
Bên ngoài là đáy biển, nàng chỉ là một tu sĩ tam giai, còn chưa thể hô hấp được qua da, lại nói thân thể nàng cũng không phải quá mạnh mẽ, nhất định sẽ bị nước biển đè dẹp lép.
Trên đôi môi mỏng ngậm một mạt ý cười nhợt nhạt, Long tiên sinh đi đến trước mặt nàng, dưới ánh mắt chăm chú của Mục Loan Loan, lần đầu tiên không hề do dự lộ ra hai cái sừng.
Hắn nha, trước kia là sợ nàng sợ hãi, sau lại là sợ nàng ghét bỏ, sau nữa lại sợ nàng cảm thấy hắn xấu xí.
Nhưng cùng nhau trải qua mấy ngày nay, nàng là dạng người gì hắn đã cũng đủ rõ ràng.
YOU”LL ALSO LIKE
Nếu như nói, hắn còn lo lắng cái gì, còn sợ hãi cái gì.
Đó chính là đôi bàn tay dính đầy máu tươi kia đi.
Đoạn sừng gãy chậm rãi tản mát ra ánh sáng óng ánh, hắn đứng trước mặt Mục Loan Loan, mí mắt xinh đẹp hơi cụp xuống, che giấu cảm xúc trong con ngươi đen nhánh.
Cảm xúc có chút lạnh băng lan ra trên trán, Mục Loan Loan thấy nàng bị khắc sâu vào trong đáy mắt của hắn, quanh thân là một vòng ánh sáng ôn nhu.
Thật giống như……
Nàng đang toả sáng lên vậy.
Nhận ra điều này làm Mục Loan Loan xấu hổ đến hoảng hốt một chút, nàng chậm rãi bay ở giữa không trung, trên người là một cái màn sáng trong suốt, cơ hồ đụng vào không đến.
“Pi ~”
Loan Loan bay lên rồi.
Mục Loan Loan thử duỗi duỗi cánh tay, có thể cách màn ánh sáng mà đụng vào được cánh tay của Long tiên sinh, vẫn có cảm xúc rõ ràng.
Nhưng nàng khống chế còn chưa được tốt lắm, cái màn sáng này không giống như lớp bọc linh khí lần trước Long tiên sinh làm ra, nàng chỉ nhẹ nhàng vừa động là có thể bay ra rất xa, như là một đứa trẻ kích động không có cách nào khống chế hành vi.
“Ta mang nàng theo.” Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên ở bên tai, Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh chớp mắt, “Ta thay quần áo trước đã.”
Mục Loan Loan: “………”
Cái con rồng này nói vậy là sao, ý là kêu nàng né tránh một chút, hắn muốn bắt đầu chơi lưu manh sao!
Sớm biết rằng còn sẽ đi ra ngoài, vừa mới rồi không nên bắt hắn thay quần áo làm gì.
Mục Loan Loan tận lực xem nhẹ đi những thanh âm mang theo ái muội đó, mãi đến khi cánh tay bị nắm lại nhẹ nhàng, nàng còn chưa kịp xoay người lại, liền phát hiện tấm màn sáng vây lấy mình lập tức tối sầm lại, thị giác bị cướp mất làm nàng có chút vô thố, “Long tiên sinh.”
“Ta đây.”
Cánh tay bị nắm lại, bên tai truyền đến âm thanh pi pi có chút nôn nóng đuổi theo.
Thân thể không chịu khống chế cứ lung tung một hồi lâu, Mục Loan Loan có cảm giác như mình đang chập chờn bay lên.
“Rầm ~”
Âm thanh rơi vào trong nước rõ ràng, nàng cảm thấy mình đang lướt đi thật cấp tốc, ngoại trừ cảm xúc Long tiên sinh đang nắm cánh tay nàng thật rõ ràng, còn lại chỉ có lạnh lẽo và ướt át.
Mục Loan Loan tự ví tình trạng của mình như cả người đều ngâm trong hồ nước lạnh vào mùa hè, làn váy bay bay, ngẫu nhiên chạm vào một ít đồ vật mang xúc cảm kỳ lạ.
Màn sáng dần dần sáng lên, Mục Loan Loan dần dần thấy rõ cảnh tượng trước mặt ——
Nước biển xanh lam đậm lạnh lẽo, không biết từ chỗ nào truyền đến từng sợi ánh sáng ấm áp, nàng bỗng cao hứng muốn lướt về hướng bầy cá xinh đẹp màu sắc rực rỡ đang bơi qua, bỗng tay bị nhẹ nhàng kiên định giữ chặt lấy, còn có……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!