Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu


Chương 53


Trái tim Tiễn Ý Ý đập loạn.

Bị Lương Quyết Thành ôm ở trong lòng, cô có loại cảm giác khẩn trương không biết nên hình dung như thế nào. Cái loại cảm giác này giống với cảm giác lúc cô nghe thấy anh nói lời kia trong lớp học.

Nhưng cũng có thứ không giống.

Tiễn Ý Ý đẩy đẩy.

“Cậu chuyên nghiệp như vậy, thân là kim chủ, tớ có nên phát tiền thưởng hay không?”

Cô cố ý đùa đùa: “Tớ không nghĩ Lương ca lại là một người chuyên nghiệp như vậy, đột nhiên có chút không quen a.”

Lương Quyết Thành buông lỏng Tiễn Ý Ý ra.

Một cái ôm ngắn ngủi như vậy không thể làm anh thỏa mãn được.

Nhưng phải buộc dừng ở đây.

Đây chỉ là một chút phúc lợi anh đòi hỏi ở kim chủ mà thôi, không thể càng quá phận.

“Không cần thiết, miễn phí.”

Hai tay anh đút túi, xoay người rời đi.

Tiễn Ý Ý nhanh chân theo sau.

“Hôm nay cậu làm tớ giật mình đấy.” Tiễn Ý Ý cố ý cười, “Lúc cậu nói câu kia trong lớp học làm tớ suýt tưởng cậu là bạn trai thật sự của mình a.”

Khóe miệng Lương Quyết Thành trầm xuống.

Anh muốn ra vẻ thoải mái, nhưng lại không thể làm được.

Cái gì mà suýt tưởng anh là bạn trai thật sự?

Chẳng nhẽ bây giờ anh không phải sao?

Chung quy thì đại tiểu thư vẫn chỉ cần một cái thân phận bịt tay trộm chuông?

Tỷ như… cô không nghĩ yêu sớm?

Lương Quyết Thành rũ mắt, anh còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể dựa vào cô mà thôi.

“Câu nói kia… cậu cứ xem như là phục vụ tặng kèm đi.”

Phục vụ tặng kèm? Cái này mà anh cũng nói ra được.

Lúc ấy Lương Quyết Thành đâu có biết cô đứng ngoài cửa lớp đâu. Nếu không phải là vì thế thì cô thiếu chút nữa đều tin lời anh nói rồi.

Nhưng là anh dùng cái cách nói này, cái gì cũng không muốn nói, cô cũng không thể nói gì cả.

Được.

Hôm sau, cha mẹ Tiễn gọi điện thoại cho Tiễn Ý Ý, bảo cô về nhà một chuyến.

Nói tới nói lui chính là Tiễn Mân Văn viết cam kết quá oan uổng, muốn Tiễn Ý Ý đi nói lại cho chủ nhiệm giáo dục, miễn phạt cho cô ta.

Một tiểu cô nương học lớp 11 đã phải nhận cái loại hình phạt kia, lỡ như bị truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói Tiễn Mân Văn như thế nào?

Cha mẹ Tiễn còn dự tính sẽ dạy hết mọi thứ thật tốt cho Tiễn Mân Văn xong mới chờ tới sinh nhật của cô ta mang người giới thiệu ra ngoài, để mọi người trong Hải thị đều biết Tiễn gia còn có một đứa con gái này. Về sau có thể tìm được một nhà chồng mạnh mẽ cường đại thì càng tốt.

Nói đến chuyện này, hai người họ lại càng cảm thấy đau đầu vì Tiễn Ý Ý.

Cô từ chối Tào Khung, lại từ chối cả Diêu Nhất Nam. Cha Tiễn lại không có ép buộc cô nữa, đi hỏi ý tứ của Diêu gia để xem có thể đổi đứa con gái lớn được không. Diêu gia ngoài cười nhưng trong không cười, nói thẳng ra là chỉ chấp nhận một mình Tiễn Ý Ý.

Hai lựa chọn tốt nhất đều không chấp nhận Tiễn Mân Văn, cha mẹ Tiễn đành phải nghĩ cách làm danh khí của cô ta cao hơn một chút, nói không chừng sẽ có người ở trên cao nhìn trúng cô ta, để Tiễn gia có thêm một trợ thủ đắc lực nữa.

Thế cho nên hiện tại thanh danh của Tiễn Mân Văn tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì được. Nếu như để chuyện này lan ra, thì cô ta chưa bước vào cái giới kia cũng sẽ bị bài xích.

Một người đối với em gái mình dùng thủ đoạn ác độc như thế, làm ra hành vi quá phận, tự nhiên sẽ đem mình tách ra khỏi mọi người, ở tại một khu vực đơn độc. Sẽ không ai chấp nhận cô ta.

Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Nếu như trong trường không có ai trong vòng đó cũng liền bỏ qua, có điều nhị thiếu của Diêu gia cũng học ở đó, lại còn là bạn học chung lớp với Tiễn Ý Ý. Hắn chỉ cần thuận miệng nói ra một câu, thanh danh của Tiễn Mân Văn sẽ hỏng hết.

Vì thế nhất định không thể để Tiễn Mân Văn thực sự nhận loại hình phạt này.

Có điều nếu cô ta thật sự làm thì có làm sao?

Tiễn Mân Văn là con gái của Tiễn gia, bình thường không thích Tiễn Ý Ý cũng là điều dễ hiểu. Đối với cô sử dụng chút công phu để trừng phạt, Tiễn Ý Ý chẳng phải là nên ngoan ngoãn chấp nhận nó sao? Sao cô còn dám làm ầm ĩ lên chứ!

Mẹ Tiễn rất bất mãn về hành vi của Tiễn Ý Ý, cảm thấy là cô đang phản kháng, chống đối lại Tiễn gia! Chống đối lại cha mẹ nuôi của mình!

Nuôi cô lớn như vậy, cưng chiều cô nhiều năm như vậy. Nếu như bây giờ không dạy dỗ cô cho thật tốt, không chừng về sau Tiễn Ý Ý sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.

Một chút tâm tư này của hai người, Tiễn Ý Ý đều biết; trước đó cha mẹ Tiễn gọi cô còn có thể trở về, nhưng lúc này cô không hề nghĩ sẽ về đó.

Tiễn Ý Ý cự tuyệt yêu cầu của mẹ Tiễn, lý do rất đơn giản, cô muốn tới thăm ông nội.

Cái cô có thể làm được cho họ nhiều nhất chính là không ở trước mặt ông nội cáo trạng.

Tiễn Ý Ý trở về biệt thự của lão gia tử, cùng ông chơi cờ, xuống bếp làm một bàn món ăn đầy đủ hương vị, cùng ông nói chuyện phiếm. Chờ đến khi đến thời gian nghỉ ngơi của ông mới đỡ ông về tầng hai, chúc ngủ ngon.

“Ý Ý không có chuyện gì muốn nói với ông nội sao?”

Ông nội đẩy cửa phòng ngủ, lão nhân gần 70 tuổi vẻ mặt hòa ái nhìn Tiễn Ý Ý, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Tiễn Ý Ý nhu thuận lắc đầu: “Không có ạ…không có gì.”

Cô hơi cong môi: “Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, ông nội ra ngoài nhớ mặc nhiều vào một chút nhé, không sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Ông nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý một lát, chậm rãi nở nụ cười.

“Ngoan, không hổ là cháu gái ngoan của ta, biết đau lòng ông nội rồi.”

Chờ ông ngủ xong, Tiễn Ý Ý mới phản ứng được.

Khả năng là ông đã biết chuyện cho nên đang đợi mình cáo trạng. Nhưng Tiễn Ý Ý vì không muốn để ông đau đầu khó chịu nên lựa chọn che dấu nó.

Một người là cháu gái ruột, một người là cháu gái nuôi. Một người có quan hệ máu mủ, một người lại là đứa tự tay mình nuôi lớn. Cả hai đối với ông mà nói đều là thịt trên mu bàn tay, nếu giữa cô và Tiễn Mân Văn xảy ra cái gì thì đều sẽ khiến ông nội khó xử.

Tiễn Ý Ý không muốn ông vì chuyện này mà bận tâm.

Nếu không thể dùng ông nội để uy hiếp Tiễn Mân Văn, thì cô vẫn còn có chú nhỏ cơ mà.

Đỡ cho ông lớn tuổi như vậy rồi còn phải bận tâm đến chuyện của mấy đứa con nít.

Không nghĩ đến rằng, cái gì ông cũng đều biết.

Ông cái gì cũng biết, chỉ là ở một bên nhìn đám tiểu bối này, cái gì cũng sẽ không nói.

*

Thứ hai sau khi chào cờ xong, Tiễn Ý Ý cùng Tô Á Na đi ở đằng trước, đang nghe Tô Á Na nói về việc cuối tuần này có một nữ ca sĩ thần tượng sẽ ra album mới. Trước mặt đột nhiên có người chặn lại.

“Ý Ý.”

Tiễn Mân Văn mặc đồng phục học sinh, trên mặt mang vẻ tươi cười, đứng trước mặt Tiễn Ý Ý.

“Cuối tuần trước em không về, mẹ có làm sủi cảo, bảo chị mang tới cho em này.”

Tiễn Mân Văn nhanh chóng đem hộp đông lạnh đưa cho Tiễn Ý Ý, cười tủm tỉm, “Cuối tuần này em nhớ về nhé, chị cùng mẹ sẽ nấu cơm đãi em. Trở về là có thể thưởng thức tay nghề của mẹ với chị rồi nha.”

Tiễn Ý Ý đột nhiên có loại cảm giác rối loạn.

Cô ta đang làm cái gì vậy?

Tiễn Mân Văn giống y như một chị gái tri kỉ bình thường, nói xong những lời này còn nhắc nhở Tiễn Ý Ý: “Nhanh về lớp đi, cẩn thận muộn học.”

Tiễn Ý Ý cầm hộp đông lạnh ở trên tay, miệng hơi hé ra nhưng không nói được từ nào.

Tô Á Na so với cô còn thảm hơn, cô ấy nhìn chằm chằm bóng dáng của Tiễn Mân Văn, giống như là sắp nhìn cho nổ tung đến nơi.

“Ý Ý, Tiễn Mân Văn… không có bệnh gì chứ?”

Tô Á Na thực sự không thể tưởng tượng, Tiễn Mân Văn thế mà cũng có lúc đối với Tiễn Ý Ý ôn nhu, khách khí như vậy.

“Tớ không biết.”

Mặt cô không đổi, nhìn chằm chằm hộp đông lạnh, có chút đau đầu.

Cô thực sự không biết Tiễn Mân Văn lại đụng đầu vào chỗ nào nữa.

Chuyện tuần trước bị viết bản cam kết, bị cha mẹ Tiễn phê bình. Hiện tại xem ra là cả ông nội cũng biết. Cô ta sai lầm càng thêm sai lầm.

Sai nhiều quá khiến thần kinh cũng rối loạn theo, lại đi tới lấy lòng cô sao?

Mắt nhìn hộp sủi cảo đông lạnh của Tiễn Mân Văn, Tiễn Ý Ý thật sự không dám ăn.

Cuối cùng cái hộp sủi cảo này đưa cho dì giúp việc đề dì cất vào chỗ sâu nhất trong tủ lạnh.

Cái này mới chỉ là khởi đầu, những ngày tiếp theo Tiễn Mân Văn mỗi ngày đều đứng ở cổng trường chờ Tiễn Ý Ý, nhìn thấy người thì liền cười tủm tỉm chào, lại hỏi han ân cần vài câu.

Một bộ dáng chị gái tận tâm như vậy làm cho không ít người đều quên đi mâu thuẫn giữa hai chị em này.

Mọi người đều nghĩ, chị em làm sao có thể thực sự mâu thuẫn được. Họ chỉ là tùy ý cãi nhau đôi ba câu, sau đó không phải vẫn là chị em tốt hay sao?

Người thoải mái nhất lúc này có lẽ là chủ nhiệm giáo dục, cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể thả lỏng được rồi. Chỉ cầu cho hai chị em này trăm ngàn lần đừng gây chuyện nữa, nếu không thì ông ta cũng thực không trụ nổi.

Tháng 10 đã đi qua hơn nửa, thời tiết càng ngày càng lạnh. Cuối tuần, Tiễn Ý Ý lôi kéo Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh đi mua quần áo mùa đông.

Cô vẫn như thường lệ đem em gái Lương xoay qua xoay lại thử hết các loại quần áo.

Em gái nhỏ ngoan ngoãn mặc váy nhung cùng tất chân, áo khoác bành tô to, tóc dài đến vai, đỉnh đầu đội mũ beret.

Lương Nguyệt Ninh bây giờ là rất thích được Tiễn Ý Ý sờ sờ, cô nhóc còn lên mạng tìm tòi một số cách ăn mặc loli rồi đem chính mình mặc y như thế.

Cô bé kỳ thực vẫn chưa tới mười lăm tuổi, lớn lên lại trắng nõn khả ái, trang điểm theo kiểu manh manh mềm mềm, giống y như mấy tiểu la lỵ trong tranh sơn dầu vậy.

Tiễn Ý Ý dắt theo một tiểu la lỵ bên người, cảm thấy mình cũng có thể mở một hậu cung loli của riêng mình.

Lương Quyết Thành không sợ lạnh.

Sắp đến tháng 11 rồi mà anh vẫn mặc một chiếc áo mỏng, quần dài mặc được cho cả bốn mùa.

Tiễn Ý Ý cảm thấy anh đang phí phạm dáng người đẹp như vậy của mình. Cô dắt anh lượn vào trong tiệm quần áo dành cho nam, hai mắt sáng lên nhìn thấy cái gì đẹp mắt liền mang cho anh thử, mà anh cũng không thua kém, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.

Lương Quyết Thành trừng mắt nhìn Tiễn Ý Ý lấy một đống quần áo tới cho mình, chỉ cần nhìn đẹp một chút là cô đều lấy. Cô y như muốn đem tất cả chỗ quần áo ở trong tiệm mang về nhà vậy.

Nhân viên bán hàng cười đến không khép được miệng, không ngừng nói với Lương Quyết Thành: “Bạn gái cậu đúng là thực sự rất thích cậu a, nhìn xem, cô ấy đối với cậu phí rất nhiều tâm tư.”

Người bán hàng đi theo Tiễn Ý Ý mua hơn mười bộ quần áo, đến lúc trả tiền liền hướng Lương Quyết Thanh đợi anh thanh toán, ai ngờ Tiễn Ý Ý đã mở ra mã quét muốn trả tiền.

“… Ách, cho hỏi là vị tiểu thư này thanh toán sao?”

Nhân viên bán hàng cười có chút cứng ngắc.

Mười mấy bộ quần áo này cộng lại cũng phải mấy vạn, hắn lại không ngờ đến chuyện tiểu cô nương này sẽ là người bỏ tiền.

Lương Quyết Thành đóng vai là tiểu bạch kiểm một cách hoàn hảo, vẻ mặt bình tĩnh đứng sau lưng Tiễn Ý Ý, cũng không có nửa điểm không thích ứng. Lương Nguyệt Ninh ngược lại lại có chút xấu hổ, núp ở phía sau anh trai, hận chính mình không có tiền. Tiếc rằng hai người đều đang là mỹ nhân được Tiễn Ý Ý bao nuôi, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì.

“Đúng vậy.” Tiễn Ý Ý thúc dục, “Thanh toán nhanh một chút.”

Cô còn muốn đi tiệm khác thử quần áo cho người mẫu… à không, cho Lương Quyết Thành thử quần áo.

Cô mua rất nhiều, cộng lại cũng phải mười mấy túi, ghi địa chỉ của mình vào giấy rồi nhờ người đưa tới.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành xong việc, quay đầu đã không thấy em gái Lương đâu.

Nếu là người khác thì cô sẽ không để ý nhưng Lương Nguyệt Ninh lại rất ít khi ra khỏi cửa, càng sẽ không chạy lung tung như vậy, khiến cho cô có chút bận tâm. Lương Quyết Thành đành gọi điện thoại cho cô bé.

“Anh, em đang ở trước rạp chiếu phim.”

Thanh âm của cô bé truyền tới: “Em thấy hôm nay có công chiếu phim tình cảm này. Anh, anh với chị cùng đi xem đi.”

Lương Nguyệt Ninh cảm thấy họ là một đôi tình nhân thì phải cùng làm những việc mà đa số các cặp tình nhân đều làm. Nói thí dụ như đi xem phim chẳng hạn.

Theo cô bé biết thì anh hai và chị Ý Ý tan học đều trực tiếp về nhà, ngẫu nhiên ra ngoài chơi thì đều có bạn bè đi cùng. Như vậy rất không tốt cho sự phát triển tình cảm của hai người.

Hơn nữa anh hai… cũng không phải không muốn gần chị ấy hơn một chút.

Đúng lúc này lại chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạn, cảm thấy thực sự là thích hợp với hai người.

Lương Quyết Thành do dự.

“Em thì sao?”

Trách nhiệm của một người anh cả khiến Lương Quyết Thành không thể đem em gái mình vứt bỏ được.

“Ở đây còn có chiếu một bộ phim hoạt hình nữa, em muốn đi xem.” Lương Nguyệt Ninh đối với mấy thứ này dần dần cảm thấy hứng thú, coi như là có thể tìm một nơi nghỉ ngơi tạm thời đi.

Em gái nhà mình đã an bài tất cả, Lương Quyết Thành rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của cô bé.

“Em ấy nói muốn đi xem phim. Có muốn đi không?”

Lương Quyết Thành cất điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh.

“Xem phim? Có đi chứ.”

Tiễn Ý Ý không hoài nghi gì, thậm chí còn cảm thấy vui mừng. Em gái Lương cuối cùng cũng có thể chủ động biểu lộ ra những thứ mà cô bé muốn rồi.

Cô thu liễm tâm tình muốn tiếp tục dạo phố, hướng tới phương hướng rạp chiếu phim đi tới.

Lương Quyết Thành đứng ở chỗ chiếu phim, nhìn những bộ phim sắp chiếu, hỏi Tiễn Ý Ý: “Muốn xem cái nào?”

Trong đó có một bộ phim tên <>, vừa nhìn là biết đó là phim tình cảm lãng mạn. Tâm anh có chút động, nhưng mặt ngoài vẫn không biểu lộ bao nhiêu.

“Không phải đi xem với Nguyệt Ninh hay sao?”

Tiễn Ý Ý có chút tò mò.

“Em ấy vào trước rồi.”

Lương Quyết Thành dừng một chút, sau đó bổ sung: “Cũng không biết chọn phim nào nữa.”

Tiễn Ý Ý cái hiểu cái không, em ấy cũng đã vào trong đó rồi thì bọn họ tới đây làm gì?

Nhưng đến cũng đã đến rồi, bây giờ quay về thì cũng thực phiền phức, xem một bộ phim cũng được vậy.

“<>… Cái này được này.”

Tiễn Ý Ý chỉ vào tấm áp phích ở trong gốc, hưng phấn nói: “Không nghĩ tới rạp chiếu phim bây giờ cũng chiếu cả phim ma a. Chúng ta xem cái này có được không?”

Lương Quyết Thành: “…”

Anh đột nhiên nhớ tới cái nhà ma ở khu vui chơi hôm nọ.

Nửa ngày sau, anh nghe thấy thanh âm cứng ngắc của mình.

“… Được.”

Hẹn hò đi xem phim ma, không có việc gì, phim ma cũng có cách theo đuổi của phim ma.

Lương Quyết Thành đi mua vé, lúc đi còn thuận tay tra xem nên làm gì khi hẹn hò mà xem phim ma.

Không ít người đều nói, con gái khi xem phim ma sẽ bị dọa cho thét chói tai, sau đó nhào đến trong ngực mình. Con trai có thể gắt gao ôm lấy cô ấy, sau đó liền có thể hôn môi an ủi cô ấy một chút, thậm chí có thể đi gian phòng khác tiến thêm một bước an ủi…

Mặt anh không chút thay đổi nhìn.

Tiễn Ý Ý sẽ thét chói tai sao?

Lần trước đi nhà ma, cô hình như rất sợ.

Vậy là tốt rồi.

Lương Quyết Thành mua thêm một bỏng ngô với hai cốc nước, lấy vé rồi cùng cô đi vào bên trong.

Rạp chiếu phim ma lúc này cơ hồ là không có ai cả. Chỗ ngồi đều trống, Lương Quyết Thành cùng Tiễn Ý Ý lại ngồi ở tít đằng sau.

“Phía trước không phải có chỗ sao?”

Sau khi ngồi xuống cô có chút mộng. Vị trí này xem phim không tốt lắm, sao anh lại chọn chỗ này?

“Chỗ này xem phim ma mới có cảm giác.” Lương Quyết Thành mở miệng liền nói bừa một câu.

“Vậy à.” Tiễn Ý Ý còn thực sự tin.

Phim chuẩn bị chiếu, ánh đèn xung quanh đều lần lượt tối xuống.

Xung quanh đen xì không nhìn thấy gì cả, trên màn hình đã phát ra âm thanh rùng rợn quen thuộc của mấy bộ phim ma.

Tiễn Ý Ý đã tiến vào trạng thái.

Tay cô nắm chặt tay vịn, dây thần king căng lên, cứng ngắc ngồi ở đó.

Lương Quyết Thành bên cạnh liếm liếm môi, lúc này anh có nên nắm tay cô hay không?

Anh đưa tay ra.

“Xin lỗi cho đi nhờ một chút.”

Lúc này mới có người lục tục tiến vào. Vài người lén lút từ bên cạnh đi tới, hướng phía Lương Quyết Thành ngồi đi vào.

Anh chỉ thấy bên cạnh động một cái, một nam sinh đã ngồi ở bên cạnh mình.

Sau đó…

Đằng sau hai người cũng có một người ngồi xuống, bên kia của Tiễn Ý Ý cũng có một người ngồi.

Mà anh với Tiễn Ý Ý… lại bị vây ở bên trong.

Vừa quay đầu liền đối mặt với mấy ánh mắt tò mò.

“Người anh em, vị trí này là chỗ phong thủy nhất a, chúng tôi chỉ thích ngồi chỗ này. Cậu không ngại chứ?”

Lương Quyết Thành nhắm mắt lại.

Anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn chửi tục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN